Phù cẩm

Chương 7


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 7:

Chương 7: Sát chiêu
 
Tống Tinh Dao đã đánh giá cao năng lực của bản thân.
 
Cho dù sau khi nàng cất bước đuổi theo ra khỏi ngõ nhỏ vì quá xúc động thì đã dần dần bình tĩnh lại, nàng biết mình không phải là đối thủ của đối phương, nàng lập tức thay đổi chiến lược, chỉ định đuổi theo dấu vết của đối phương để biết được nơi đặt chân của bọn chúng, sau đó nàng sẽ đi báo quan để bắt người, cứu Tiểu Lang về nhưng rốt cuộc nàng vẫn quá coi thường kẻ bắt cóc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mặc dù đường hẻm trong thành Lạc Dương xây dựng có quy tắc nhưng giữa các gian nhà vẫn có rất nhiều hẻm tối rắc rối, quanh co, lòng vòng, âm u chật hẹp như cành cây. Kẻ bắt cóc ôm đứa nhỏ bước đi như bay, hiển nhiên đã sắp xếp tuyến đường trốn chạy từ trước, sau khi quẹo vào hẻm tối thì biến mất không thấy, kẻ mai phục trong bóng tối để tiếp ứng đột nhiên nhảy ra, cầm bao tải chụp lên đầu Tống Tinh Dao đang đuổi theo rồi bắt nàng đi cùng.
 
Trước mắt Tống Tinh Dao tối sầm lại, nàng lại phải trải qua cảm giác ghê tởm làm người buồn nôn một lần nữa giống như trở lại cái đêm kinh hoàng kia.
 
Ký ức hỗn loạn và phức tạp vọt lên ngập trời trong chốc lát, nỗi sợ hãi dần dần chiếm thế thượng phong, đầu nàng lại bắt đầu đau, nàng vừa sợ hãi lại vừa tức giận, giận bản thân vấp ngã một lần sao vẫn chưa khôn lên, vậy mà lại mắc mưu.
 
Nàng điên cuồng giãy giụa và kêu cứu ở trong bao tải nhưng bọn người kia đều chọn đường nhỏ vắng vẻ không có một bóng người, cho dù nàng kêu cứu cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn khiến nàng kêu tới mức khàn cả giọng. Ước chừng qua nửa canh giờ, nàng mới được thả ra khỏi bao tải, bị trói tay chân rồi bị đẩy mạnh vào trong gian phòng chứa đồ lặt vặt.
 
“Ngoan ngoãn một chút.” Người nam nhân bắt cóc nàng tới đây nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, vuốt cằm liếm liếm môi, cảnh cáo một câu rồi đóng cửa rời đi, sau đó giọng hắn truyền vào từ sau cánh cửa: “Bắt được một tiểu cô nương xinh đẹp, đi mời đại ca tới đây.”
 
Tống Tinh Dao co chân rồi từ từ ngồi dậy, cẩn thận nghe âm thanh ngoài cửa, xác nhận tiếng bước chân của người nọ đã đi xa, âm thanh ngoài cửa hơi hỗn loạn, mơ hồ có tiếng khóc của trẻ nhỏ truyền đến, trong đó còn có tiếng nữ nhân quát mắng một cách hung ác, đây là nàng bị bắt vào hang ổ của kẻ bắt cóc, nhưng không biết Tiểu Lang bị bọn họ nhốt ở nơi nào.
 
Nàng bị người nhốt trong bao tải suốt dọc đường đi, không nhìn thấy cách bài trí của căn nhà này, cũng không biết tòa nhà này nằm ở đâu trong thành Lạc Dương. Ánh sáng trong phòng yếu ớt, sau khi nàng dần dần thích ứng thì mới đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, đầu tiên nhìn cửa sổ, cửa sổ đã bị đóng chặt bằng thanh gỗ, chỉ có vài tia sáng lọt vào qua khe hở.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hắt xì.”
 
Trong phòng có rất nhiều thứ linh tinh lộn xộn, nhiều bụi bặm, nặng mùi nấm mốc, Tống Tinh Dao hắt hơi một cái, cảm thấy khả năng chạy trốn từ cửa sổ là bằng không, thì quay đầu nhìn sang chỗ khác, vừa nhìn xuống dưới đã khiến nàng bị dọa sợ.
 
Ánh mắt của nàng va vào một đôi mắt.
 
Đôi mắt hẹp dài, sắc bén, lạnh lẽo và u tối đang nhìn chằm chằm vào nàng giống như một mũi tên tẩm máu, đột nhiên chồng lên một cảnh tượng trong ký ức của nàng.
 
Nỗi sợ hãi sâu tận đáy lòng khiến cơ thể Tống Tinh Dao co quắp dữ dội, tiếng rên khàn thấp nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng giống như con nhím gặp phải kẻ thù, một lúc sau nàng mới dần dần bình tĩnh lại, khó hiểu nhìn người nam nhân đang dựa vào trước tủ ngăn kéo cũ kĩ.
 
Người này cũng bị trói tay chân giống như nàng, tóc dài bù xù, râu quai nón xồm xoàm, nhìn không rõ mặt mũi, mặc một chiếc áo choàng cổ tròn rách rưới, tất cả những chỗ bị rách đều là miệng vết thương, lúc này Tống Tinh Dao mới ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong phòng đều phát ra từ trên người hắn, không biết người này đã bị nhốt bao lâu rồi.
 
Đôi mắt lạnh lùng u tối của hắn biến thành ý cười mỉa mai khi nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ của nàng, dường như đang cười nhạo nàng nhát gan nhưng hắn nhanh chóng nhắm hai mắt lại, không hề để ý tới nàng nữa.
 
Trái lại, Tống Tinh Dao đã bình tĩnh lại, gạt bỏ những hình ảnh vừa mới chợt lóe lên —— người nam nhân này trông rất xa lạ, có lẽ nàng không hề quen biết hắn.
 
“Vị huynh đài này, ngươi là ai vậy, tại sao lại bị nhốt ở đây?” May mà những kẻ đó không bịt kín miệng nàng, nàng còn có thể nói chuyện, vì thế nàng thử hỏi.
 

Nam nhân không để ý tới nàng, vẫn nhắm chặt hai mắt.
 
“Ngươi có biết đây là nơi nào không? Những kẻ bên ngoài là ai?” Nàng tiếp tục cố gắng.
 
Hắn vẫn không trả lời.
 
Tống Tinh Dao lại tiếp tục hỏi thêm mấy vấn đề nhưng người này vẫn không để ý tới nàng, nàng hơi tức giận, mắt nhìn ra ngoài phòng, nàng rất sợ tên “Đại ca” vừa mới nghe thấy kia sẽ đi đến đây, vội vàng nói: “Sao ngươi không nói lời nào? Đều là người gặp nạn, ngươi không muốn trốn đi ư? Chúng ta cùng nhau bàn bạc tìm biện pháp.”
 
Cuối cùng người nam nhân cũng mở mắt ra, vẫn là ánh mắt mỉa mai nhưng cuối cùng đã mở miệng: “Ồn muốn chết, ngươi thật sự quá ồn ào!” Hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng, sau đó thong thả ung dung mà dọa nàng: “Ngươi bị bắt vào đây, chẳng lẽ không biết đây là nơi nào sao? Đây là sào huyệt của bọn buôn người, bọn người này đã gây án ở kinh đô và các vùng lân cận trong nhiều năm, ngoại trừ bắt cóc trẻ nhỏ, còn bắt cóc cả nữ nhân. Trẻ nhỏ bị bắt tới đây, vẻ ngoài tốt có thể bán thì bán lấy giá tốt, không thể bán thì cắt đứt gân tay gân chân cho đi ăn xin, hoặc là nhét vào trong bình biến thành con rối để làm đồ chơi. Còn nữ nhân… Ngươi nói đi?”
 
Hắn hỏi ngược lại nàng, thấy nàng không đáp được thì cười nhạo nói: “Bên ngoài đều là người của bọn chúng, ít cũng phải có mười mấy người, ngươi bị bắt vào đây thì trốn ra như thế nào? Không bằng tiết kiệm chút sức lực đi.”
 
Nói xong, hắn vừa muốn nhắm mắt lại thì đột nhiên có thứ gì đó nhét vào trong lòng bàn tay đang bị trói ở phía sau lưng, hắn kinh ngạc quay đầu lại, không biết Tống Tinh Dao đã dịch người đến chỗ không xa bên cạnh hắn từ bao giờ. Hắn xoa bóp thứ kia, càng thêm kinh ngạc —— đó là chân, chân của nữ nhân.
 
“Ít nói nhảm, cởi giày của ta ra, dưới đế giày có giấu một lưỡi dao mỏng. Cắt đứt dây thừng, chúng ta cùng nhau trốn, cho dù là ai thành công chạy ra thì nhớ rõ phải báo quan!” Tống Tinh Dao nhanh chóng nói ra quyết định. Dây thừng trói tay chân nàng quá chặt nên không thể đá rơi giày, nàng chỉ có thể xin hắn giúp đỡ, hơn nữa, nếu hai người hợp tác bỏ chạy thì cơ hội sẽ lớn hơn một chút, dù sao cũng tốt hơn là chỉ có một người là nàng. Lúc này nàng cũng không thể suy nghĩ xem người nam nhân này là địch hay là bạn, nếu sau đó đại ca của đối phương tới, có lẽ nàng còn chẳng có cơ hội như thế này.
 
Nam nhân không nói chuyện, lại đánh giá nàng một lần nữa. Nàng có vẻ còn nhỏ tuổi, tuyệt đối không quá mười sáu tuổi, mặc một chiếc áo quây ngực màu xanh lam và hồng, chải búi tóc song ốc, cắm cây trâm hình chuồn chuồn kim trên tóc, chắc là hôm nay mới mua ở bên đường, vì giãy giụa nên đã nghiêng lệch, thật ra nàng rất xinh, làn da trắng hồng mịn màng, hàm răng trắng sáng giống một tiểu bạch thỏ được nuôi dưỡng ở khuê phòng nhưng… trên người tiểu bạch thỏ sẽ giấu dao ư? Còn duỗi chân vào trong lòng bàn tay của một người nam nhân?
 
Nhưng bây giờ hắn chỉ lo thoát thân.

 
Hắn chỉ suy nghĩ trong chốc lát mà Tống Tinh Dao đã không kiên nhẫn, đạp đạp chân nhắc nhở hắn: “Nhanh lên!”
 
Nam nhân lại rũ mắt xuống, nắm chân nàng một cách thô lỗ, đang muốn dùng sức thì có tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa, có giọng nói của mấy người nam nhân truyền đến: “Đại ca!”
 
Trái tim của Tống Tinh Dao co thắt lại, nàng nhanh chóng rút chân về, động tác co rụt này lại khiến giày của nàng rơi vào trong tay người nam nhân, chân trái của nàng chỉ còn lại tất, nàng vội vàng giấu vào trong làn váy. Cửa phòng bị đẩy ra, một người nam nhân mặc trang phục người Hồ được vây quanh tiến vào, hắn khoảng hơn ba mươi tuổi, bên hông mang loan đao, không cao nhưng cơ bắp trên người căng chặt, là một người biết võ.
 
Nhìn dáng vẻ cung kính của những người xung quanh đối với hắn, chắc là “Đại ca” trong miệng kẻ bắt cóc lúc trước, không ngờ lại tới nhanh như vậy.
 
Tống Tinh Dao chỉ kịp trao đổi một ánh mắt với người nam nhân kia, vẻ mặt người nam nhân kia vẫn vô cảm như cũ, không hề nhắc nhở nàng bất kì điều gì, nàng cắn cắn môi, co rụt người lại, chỉ nghe “Đại ca” nói: “Mặt hàng này quả thật không tồi, có thể bán giá tốt. Nhưng…”
 
Hắn đi đến trước mặt Tống Tinh Dao, cúi người nắm cằm nàng, ép nàng phải nâng mặt lên, Tống Tinh Dao ngửi được mùi hôi của rượu thịt tản ra trong miệng hắn, cảm giác thật buồn nôn.
 
“Hàng tốt như vậy, bán không đáng giá, trước tiên phải giữ lại để hưởng thụ đã.” Hắn cười cười, ánh mắt dính chặt trên người Tống Tinh Dao.
 
Mấy nam nhân phía sau cười vang.
 
“Ngươi… Ngươi là thủ lĩnh của bọn họ sao? Cầu, cầu xin ngươi thả ta ra! Ta bảo người nhà ta đưa bạc cho ngươi…” Tống Tinh Dao hoảng sợ mở miệng, nói không thành câu.
 
“Ta là lão đại của bọn họ nhưng tiểu cô nương à, thả ngươi thì không được.” Tâm trạng của hắn không tệ, sau khi buông nàng ra thì nói với thủ hạ: “Cởi dây thừng trên người nàng ra, trói tay trói chân, chơi không vui.”
 
Thừa dịp thủ hạ cởi nút thắt cho Tống Tinh Dao, hắn đi đến bên cạnh người nam nhân trong góc, không lưu tình chút nào mà đá vào trên bụng người nam nhân, nam nhân kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, bị hắn dùng một chân đạp lên mặt: “Trần Tam, ngươi trà trộn vào bên cạnh lão tử là muốn cứu những người này hả? Hôm nay ngươi phải mở to mắt nhìn xem lão tử chơi nàng như thế nào!”
 

Dứt lời hắn đi về phía Tống Tinh Dao, dây thừng trói tay chân của Tống Tinh Dao đã được cởi ra, không ai để ý tới việc chân nàng thiếu một chiếc giày, nàng hoảng sợ lùi lại cho đến khi lưng đập vào bức tường xám xịt bong tróc từng mảng, không thể tiếp tục lùi lại. Những lời tục tĩu xấu xa vang lên bốn phía, Tống Tinh Dao run bần bật đứng dựa vào tường giống như con mồi đang bị hổ sói nhìn chằm chằm nhưng không thể thốt ra bất kỳ âm thanh nào.
 
Người đàn ông đang dựa vào tủ ngăn kéo nhìn đối phương đi từng bước về phía Tống Tinh Dao, thân thể cao lớn đè Tống Tinh Dao vào tường, cuối cùng sắc mặt hắn đã có thay đổi, sát khí bắn ra từ trong mắt. Hình như Tống Tinh Dao đẩy đối phương một cái, nghiêng đầu né tránh hành động khinh bạc của đối phương, nàng bỗng nhiên đối diện với ánh mắt của người nam nhân kia.
 
Nàng đang đứng bên cửa sổ, ánh sáng từ khe hở tạo thành một quầng sáng xung quanh khuôn mặt nàng, có một tia sáng tình cờ chiếu vào khuôn mặt nàng giúp người nam nhân kia nhìn thấy mắt nàng một cách rõ nàng. Đôi mắt đỏ hoe, tròng mắt trắng có mấy tia máu đỏ ngầu, tựa hồ muốn khóc nhưng không khóc ra được, trông có vẻ tàn nhẫn, càng giống như dân cờ bạc bị dồn vào đường cùng, trước khi chết muốn giành giật một con đường sống.
 
Tống Tinh Dao run rẩy cả người. Nàng không biết binh pháp, chỉ nghe Lâm Yến nói qua một câu “Bắt giặc phải bắt vua trước”, nàng cực kì tán thành. Nàng vừa mới hỏi ra, người trước mắt này chính là thủ lĩnh của bọn họ, nếu có thể khống chế hắn thì có lẽ sẽ có thể rút lui an toàn? Nàng không biết người nam nhân bên kia có hiểu được chiến lược của nàng thông qua cái một cái liếc mắt này hay không nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
 
Nàng mới tỉnh lại sau cơn ác mộng, trở thành bản thân năm mười lăm tuổi, nàng muốn sống sót một cách thoải mái, không muốn chết, đặc biệt nếu nàng chết như này thì thật nhục nhã.
 
Thân thể tản ra mùi cơ thể nồng nặc lại nặng nề đè xuống lần thứ hai, đối phương gắt gao giữ chặt bả vai của Tống Tinh Dao khiến nàng không thể động đậy, lòng bàn tay thô ráp mơn trớn da thịt trên eo nàng cách một lớp váy áo khiến nàng cảm thấy ghê tởm, váy áo mỏng manh sắp bị xé rách, nàng nhìn đối phương đã đưa mặt tới gần, khó khăn nâng cổ tay lên, lặng lẽ nhắm chuẩn vào mắt đối phương.
 
Tống Tinh Dao chưa bao giờ giết người, kiếp trước chưa từng, kiếp này cũng chưa, đừng nói giết người, nàng còn chưa từng làm người khác bị thương, đây là lần đầu tiên của nàng, lần đầu tiên…
 
Một ánh sáng bạc bay vụt ra từ tay áo của Tống Tinh Dao, lập tức đâm thẳng vào bên trong mắt phải của đối phương.
 
Người nam nhân trước tủ đang âm thầm dùng sức ở cổ tay, giật đứt dây thừng đã bị cắt gần đứt, hắn đang định tấn công thì chợt nghe thấy tiếng kêu bén nhọn, vô cùng thảm thiết truyền đến từ chỗ Tống Tinh Dao.
 
Tiếng kêu kia không phải phát ra từ miệng Tống Tinh Dao.
 
Nữ nhân trông giống như tiểu bạch thỏ này làm hỏng bên mắt phải của Phùng Hoảng.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.