Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 75:
Chương 75: Tỉnh táo
Tống Tinh Dao vốn có gương mặt tươi cười, hầu như lúc nào trông cũng hiền lành khiến cho người ta yêu thích, rất ít khi lộ ra vẻ mặt cảnh giác phòng bị mọi lúc mọi nơi như khi vừa mới sống lại, nhưng người phải đối mặt vào ngày hôm nay chính là Bùi Viễn và Lâm Vãn, vậy thì hoàn toàn khác rồi.
Xá nhân của Hàm Chương Các, quan giai Tòng Ngũ phẩm, cao hơn nhiều so với chức quan của Bùi Viễn, nhưng bởi vì là nữ quan trong phủ công chúa, lại bị quan niệm về địa vị cao thấp của nam nữ ảnh hưởng, nên trong mắt người ngoài vẫn chỉ là không có thực quyền, là cung nữ chuyên hầu hạ người khác, nhưng hiển nhiên Tống Tinh Dao lại không hề nghĩ như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong mắt nàng không có ý cười, thời gian này đi theo Trưởng công chúa và Lâm Yến, trên người đã cọ xát ra sự sắc bén hoàn toàn khác so với trước đây, thu phóng tự nhiên.
“Đại An quả thật không có luật này, nhưng vị cô nương này có hành tung lai lịch khả nghi, gần đây Kinh Thành và các vùng lân cận có hơi hỗn loạn, tất cả những người từ nơi khác đến đều phải chấp hành việc bị kiểm tra. Lục nương cũng đã từng trải qua nỗi thống khổ của nạn buôn người, nàng nên hiểu rõ tầm quan trọng của việc này, đây là chức trách của Bùi Viễn, xin thứ lỗi.” Bùi Viễn chuyển ánh mắt từ trên người nàng sang Hàn Thanh Hồ để xem xét kĩ càng, xác nhận chưa từng gặp qua người này bao giờ, hoàn toàn không quen.
“Ngươi cứ thế tin lời Lâm Vãn như vậy à?” Tống Tinh Dao cảm thấy Bùi Viễn đã hết thuốc chữa rồi.
Bùi Viễn liếc nhìn Lâm Vãn, Lâm Vãn khập khiễng để cho nha hoàn dìu, có vẻ như đã bị Tống Tinh Dao đẩy cho bị thương, còn có một vòng tròn đỏ trên cổ tay, đang giương mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta, cũng không nói chuyện, vô cùng oan ức. Hắn ta có mấy năm giao tình với Lâm Vãn, hơn nữa nàng ta còn là muội muội của bạn tốt, về tình về lý đều nên che chở.
“Ta đã quen biết A Vãn được mấy năm, ta hiểu rõ muội ấy là người như thế nào, đương nhiên có thể tin tưởng được, ngược lại là Lục nương ra tay đả thương người, nếu như truy cứu lên thì Lục nương khó có thể phủi trách nhiệm được.” Bùi Viễn nghiêm giọng nói, nếu như người trước mắt không phải là Tống Tinh Dao, dựa theo tính tình nóng nảy của hắn, hắn đã sớm sai người bắt toàn bộ về vệ sở để thẩm vấn trước rồi lại nói sau, làm gì có thời gian để khua môi múa mép ở chỗ này chứ.
Lâm Vãn nghe thấy lời này thì vô cùng vui vẻ, nàng ta giật nhẹ ống tay áo của Bùi Viễn, nói: “Cảm ơn Bùi ca ca.”
Nhưng Tống Tinh Dao chỉ cười lạnh: “Ta cũng không thấy mình sai. Nếu nàng ta không tới khiêu khích thì tại sao ta lại phải ra tay để tự vệ chứ? Vị cô nương Thanh Hồ đứng cạnh ta đây, là người Dương Châu, vốn cũng là tiểu thư của thư hương thế gia, chỉ có điều tổ tiên của nàng ấy phạm tội nên gia đạo sa sút, hơn nữa phụ mẫu đều đã mất rồi, không thể sống nổi nên mới làm nghề ca múa, phụng mệnh điện hạ vào Kinh Thành để nương nhờ, do ta phụ trách giám sát giáo dục hằng ngày. Nàng ấy có sổ hộ tịch và giấy tờ chứng nhận rõ ràng, nếu ngài không tin, có thể tới Hộ tào* để điều tra, hoặc cũng có thể theo ta quay lại Li Quán, ta sẽ lấy giấy tờ của nàng ấy cho ngài xem.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Hộ tào: nơi phụ trách các hộ gia đình tư nhân, đền thờ,…
Thân phận lai lịch của Hàn Thanh Hồ, Lâm Yên đã sớm chuẩn bị đầy đủ đưa đến Li Nhạc Quán, hơn nữa đã nói cho Tống Tinh Dao biết, dù có tra cũng không có vấn đề gì.
“Vậy tại sao vừa nãy ngươi không nói ra chứ?” Lâm Vãn giãy khỏi tay nha hoàn rồi giành nói trước.
“Vì sao ta phải nói? Thế ngươi dùng thân phận gì để tới chất vấn ta?” Tống Tinh Dao cười chế giễu, lúc trước nàng cảm thấy Lâm Vãn rất đáng sợ, bây giờ nhìn lại, cũng chỉ như thế mà thôi: “Bùi đại nhân, ngươi nên hỏi xem vì sao Lâm tiểu thư lại hùng hổ dọa người đối với Thanh Hồ, có thể trong lòng nàng ta có ý đồ khác, cảm thấy rất có hứng thú với gương mặt này của Thanh Hồ.”.
Bùi Viễn nghe vậy thì đột nhiên nhớ ra điều gì, chân mày bỗng nhiên nhăn lại, Lâm Vãn cắn cắn môi, Tống Tinh Dao cũng không cho bọn họ có thời gian phản bác: “Thế nào? Bùi đại nhân muốn đi theo ta về Li Quán xem giấy tờ hay là đi tìm Hộ tào?” Nếu không có chuyện gì khác thì chúng ta xin cáo từ trước.”
“Chờ một chút!” Bùi Viễn vẫn chặn đường như cũ: “Thơ nói Dương Châu ‘Duệ thiên bộ liễu, Hà ánh lưỡng trọng thành*’, Bùi mỗ có lòng yêu thích. Thanh Hồ cô nương lại lớn lên ở Dương Châu, chắc hẳn đã nhìn thấy phong cảnh đó rồi, cũng không biết bên bờ cầu Hai Mươi Tư** có muôn vàn cây liễu rủ xuống hồ thật không vậy?”
*Dịch nghĩa: Có hàng liễu dài cả ngàn bước rủ xuống đường phố, hai tầng tường thành. Đây là một câu thơ trong “Ba bài thơ của Dương Châu” là một nhóm thơ năm chữ do Đỗ Mục, một nhà thơ nổi tiếng thời nhà Đường sáng tác. Vào thời nhà Đường, Dương Châu được xây dựng dưới dạng bên trong là một thành nhỏ, bên ngoài là một thành lớn bao quanh, vì vậy nó được gọi là “hai thành”.
**Cầu Hai Mươi Tư: Còn có tên là cầu Hồng Dược, ở huyện Giang Đô, tỉnh Giang Tô. Thời xưa có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây, nên cầu có tên này.
Hàn Thanh Hồ và Tống Tinh Dao liếc mắt nhìn nhau —- Bùi Viễn đang thăm dò sâu xa, thân phận lai lịch có thể làm giả nhưng tầm mắt kiến thức lại không thể ngụy trang được, hai người bọn họ đều chưa từng đến Dương Châu thì làm sao biết được bên cạnh cầu Hai Mươi Tư có liễu hay không, nhỡ đâu trả lời sai…
“Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, Ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu(1)? Cầu Hai Mươi Tư của Bùi công tử này, hỏi cũng rộng quá rồi.” Bỗng có một người đi tới từ dưới gốc cây, mặc áo lụa cổ tròn, eo buộc thắt lưng trang trí(2), tay cầm một chiếc quạt lông vũ(3), dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, không phải Triệu Duệ An thì là ai được chứ?
(1)Dịch nghĩa: Tại cầu Hai mươi tư đêm trăng sáng, biết người đẹp ở đâu để nhờ dạy thổi sáo.
(2)thắt lưng trang trí:
(3)quạt lông vũ:
Có hai người tùy tùng đi theo phía sau hắn, hắn vừa đi tới vừa mỉm cười với Tống Tinh Dao, trong miệng lại phàn nàn nói: “Trời nóng như vậy, các ngươi không tìm nơi nào đó mát mẻ để uống trà nghe hát, đều đứng ở bên ngoài nhà hát kịch làm cái gì?” Sau đó lại nói tiếp: “Đàm luận về thơ văn à? Vậy ta thành thạo lắm. Cầu Hai Mươi Tư của Dương Châu có hai tên, một là cầu Hai Mươi Tư của Dương Châu, hai là cầu Hồng Dược, chắc Bùi công tử đang hỏi cầu Hồng Dược hả? Bên cạnh cây cầu đó có một cái đình để thổi tiêu, cũng có một vài cây liễu, nhưng e rằng có chút chênh lệch với cảnh hàng ngàn cây liễu rũ kín hồ mà ngươi muốn xem. Thanh Hồ cô nương, ta nói có đúng không?
Nói xong, hắn chớp mắt một cái với Hàn Thanh Hồ, vốn là gương mặt anh tuấn lại thêm một tầng quyến rũ mê người, khiến Hàn Thanh Hồ thẹn đỏ hai má, né tránh ánh mắt của hắn, gật đầu nói: “Đúng như lời ngài nói, đúng là như thế.”
Sự thăm dò của Bùi Viễn đã bị Triệu Duệ An phá hỏng, Tống Tinh Dao thở phào nhẹ nhõm, chỉ nói: “Bùi đại nhân đã hứng thú với Dương Châu như vậy, vẫn nên tự mình tới thăm một chuyến mới phải. Chúng ta không thể tiếp chuyện nữa, cáo từ.”
“Đi đi đi, bản thế tử mời hai người các nàng đi ăn cơm, tùy nàng chọn chỗ.” Triệu Duệ An vừa phe phẩy cái quạt lông vũ vừa tiếp tục nói với Tống Tinh Dao.