Phù cẩm

Chương 73


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 73:

Chương 73: Thơm
 
Từ sau khi tiếp quản Li Nhạc Quán, Tống Tinh Dao đã nhận được lệnh bài ra vào từ chỗ Tào Thanh Dương, có thể ra vào phủ công chúa tự do hơn. Những ngày sau đó, nàng bận bịu chạy qua chạy lại giữa phủ công chúa và Li Nhạc Quán.
 
Công việc của Lâm Yến cũng rất bận rộn, sau khi giao bài tập cho nàng xong thì không thấy xuất hiện nữa, Tống Tinh Dao chỉ có thể tự mình nghiền ngẫm. Bởi vì tâm trạng hiếu thắng này quấy phá, nàng có suy nghĩ thầm phải khiến cho Lâm Yến lau mắt mà nhìn, cho nên nàng dốc hết sức lực, đặc biệt là trong việc của Hàn Thanh Hồ, nàng càng ra sức hơn nữa, một mặt đương nhiên là vì Lâm Yến, mặt khác là bởi vì Hàn Thanh Hồ này thực sự khiến nàng vừa khâm phục lại vừa đồng tình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mới năm, sáu tuổi đã gặp phải cảnh nhà tan cửa nát, lưu lạc phố phường còn phải sống trong cảnh đào vong đối mặt với việc ăn bữa hôm lo bữa mai, cả đời không hi vọng có được tình yêu, chỉ tính toán một việc, chẳng mấy chốc đời người đã đến tuổi hai mươi lăm, kiếp trước, cả tuổi thanh xuân bị Lâm Vãn nhốt dưới hầm ngầm trong thâm cung, cả đời không trải qua được mấy ngày yên ổn, còn thê thảm hơn nàng gấp trăm lần.
 
Chỉ hơi suy nghĩ một chút, Tống Tinh Dao đã rất khó để không xúc động, nhưng Hàn Thanh Hồ lại không có cảm giác quá lớn, chỉ dốc hết sức lực để tập trung vào một việc.
 
Cho dù Lâm Yến không đến nhưng đồ đạc vẫn được đưa tới đây cuồn cuộn không dứt, tất cả đều là những đồ vật cũ có liên quan tới Hàn phi như tranh chữ, tiểu sử về cuộc đời, có rất nhiều thứ đã ở trạng thái hư hại một nửa, chỉ có thể mơ hồ phỏng đoán ra vài nét về sủng phi một thời, người đã từng khiến mấy nhi tử của tiên đế lưu luyến si mê năm đó.
 
“Cô mẫu là một người có sắc đẹp tuyệt trần, cho dù ta có nghiền ngẫm như thế nào thì cũng chỉ là vẽ hổ thành chó mà thôi.” Hàn Thanh Hồ vừa nhắm mắt ngồi trước gương vừa nói.
 
Nàng ấy đã trang điểm khuôn mặt xong, Tống Tinh Dao đang cầm bút vẽ màu trên mặt nàng ấy, tô màu đè lên vết sẹo mảnh dài kia. Nàng vừa vẽ vừa nói: “Hàn cô nương đừng tự coi nhẹ mình, cô mẫu của ngươi có nét đẹp của cô mẫu ngươi, ngươi cũng có phong thái của chính mình, vốn chính là những người khác nhau, làm sao có thể giống nhau y như đúc chứ?” Dứt lời thì điểm nhẹ ngòi bút, lại nói: “Được rồi, mở mắt ra nhìn xem.”
 
Hàn Thanh Hồ nghe lời mở mắt ra, chỉ thấy một giai nhân tuyệt sắc chim sa cá lặn*, tóc mây mày ngài trong gương đồng, vết sẹo trên má đã được thay thế bằng một cành hoa mai, đúng lúc có một đóa hồng mai năm cánh nở rộ ngay dưới khóe mắt, khí chất trên người nàng ấy vốn lạnh nhạt, nhưng lại được đóa hồng mai này nhuộm thành vẻ rực rỡ, trông có vẻ người còn đẹp hơn hoa, như yêu như hoặc, vừa giống người trên bức hoạ cuộn tròn, lại vừa quyến rũ hơn cả người bên trong tranh.
 
*chim sa cá lặn: trong raw là hoa diêu ngọc trụy: hoa lắc lư, ngọc rũ xuống, editor hiểu là vẻ đẹp tuyệt sắc khiến hoa nhường nguyệt thẹn. Nếu có gì sai sót thì mong các bạn đóng góp giúp mình nhé. Cảm ơn các bạn nhiều.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tống tiểu thư, tay nghề này của ngươi thật sự rất tốt.” Hàn Thanh Hồ vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ.
 
Tống Tinh Dao đang thu bút, nghe vậy thì cười nói: “Bây giờ đã có thể tin ta chưa?”
 

“Tin. Người mà A Thứ giới thiệu, vì sao không tin chứ?” Hàn Thanh Hồ nói.
 
A Thứ?
 
Tống Tinh Dao ngẩn người một lát, mới nhớ ra tên thật của Lâm Yến.
 
“Thật ra nói đi nói lại, ta chỉ là nữ nhi dòng bên, A Thứ mới là đích xuất*, hắn mới giống cô mẫu nhất.” Hàn Thanh Hồ lại nhìn bản thân trong gương nói.
 
*đích xuất: con vợ cả.
 
Lâm Yến giống Hàn phi ư? Tống Tinh Dao vô thức nhìn về phía người trong tranh—— không cần phải nói, thật sự là giống nhau, đặc biệt là khí chất lạnh nhạt kia, không hề khác nhau, nếu như trang điểm cho Lâm Yến giống nữ nhân, e rằng còn thích hợp hơn cả Hàn Thanh Hồ.
 
Nàng lại nhìn nhìn ngòi bút của mình, có chút ngo ngoe rục rịch.
 
————
 
Sau khi quyết định cách trang điểm khuôn mặt xong, Tống Tinh Dao lại bắt đầu dạy Hàn Thanh Hồ cách nói chuyện, hành động cử chỉ. Mặc dù nàng không phải là con cháu danh môn quý tộc nhưng lúc trước gả vào Lâm gia, không thể không đi gặp người cùng Quận chúa, hơn nữa những người mà Lâm gia nghênh đón qua lại đều là nhân vật nổi tiếng và tầng lớp trên của Trường An, vì tránh việc bị mất mặt, Quận chúa đã từng mời cô cô trong cung đến dạy nàng lễ nghi. Nàng vì thân phận trưởng tức này của Lâm gia mà cũng đã từng khắc khổ học tập trong một khoảng thời gian, hiện giờ tuy không cần phải tiếp tục vâng theo lễ nghi danh môn giống như ngày xưa, nhưng những thứ đã học được thì vẫn ghi nhớ trong đầu, vẫn chưa quên đi.
 
So sánh với trang điểm khuôn mặt thì việc phải dạy một người cách nói chuyện, hành động, cử chỉ còn khó khăn hơn rất nhiều. Hàn Thanh Hồ đã lưu lạc nhiều năm trong phố phường, đã sớm không có sự bình tĩnh thong dong của thế gia và các nhân vật nổi tiếng, mà Tống Tinh Dao có yêu cầu rất cao đối với nàng ấy, liên tục muốn sửa lại cử chỉ của nàng ấy, thậm chí hi vọng có thể dạy cho nàng ấy một số thứ đang thịnh hành trong giới quý nhân ở Trường An trong thời gian ngắn nhất. Muốn dùng sắc đẹp để đả động quân vương thì rất đơn giản, nhưng muốn có được quân vương thịnh sủng, hòa nhập vào thế giới chưa bao giờ tiếp xúc kia, chỉ bằng sắc đẹp thì vẫn chưa đủ. Lâm Vãn sở dĩ có thể như cá gặp nước ở trong cung, ngoại trừ những âm mưu quỷ kế này kia và gia thế bối cảnh thì cũng phải nhờ vào tầm mắt và học thức do được nuôi dạy trong nhiều năm.
 
Tầng lớp nào thì có thứ thịnh hành của tầng lớp ấy, từ chủ đề câu chuyện đến giải trí, hoàng cung quý tộc đương nhiên khác với bá tánh bình thường, nàng ấy không chỉ muốn lấy lòng hoàng đế, mà còn cần phải hòa nhập vào hậu cung, nếu như không có ánh mắt và kiến thức tương xứng, rất có thể sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
 
Những thứ mà Hàn Thanh Hồ phải học quá nhiều, ngoài trừ lễ nghi, còn có đủ loại hoạt động quen thuộc của danh môn khuê tú, xúc cúc(1), đánh bóng(2), bắn gỗ(3), ném thẻ vào bình rượu, thậm chí còn có thuật cưỡi ngựa, săn thú,… không cần tinh thông nhưng cần phải hiểu, có thể nói chuyện có hiểu biết sâu rộng(4), tiếp chuyện được cùng với Hoàng Thượng cũng như các quý nhân trong cung.
 
(1)đá bóng(xúc cúc) [蹴鞠]: là một trò chơi bóng đá cổ đại Trung Quốc.[1] Trò này cũng được chơi ở Nhật Bản, Triều Tiên và Việt Nam. 
 

(2) đánh bóng[锤丸]: là một môn thể thao vào thời cổ đại, nơi một quả bóng được đánh bằng gậy vào lỗ, tương tự như môn đánh golf và môn khúc côn cầu thời hiện đại.
 
(3)bắn gỗ[木射]: Một trong những trò chơi bóng của người Hán cổ, tương tự như môn bowling ngày nay.
 
(4)trong raw là 言之有物: một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là nội dung của bài báo hoặc bài phát biểu là cụ thể và quan trọng.
 
Vì việc này, có lẽ Tống Tinh Dao đã dốc túi truyền dạy, đào hết tất cả vốn liếng của mình về những phương diện này, ngày nào cũng sắp xếp cho Hàn Thanh Hồ đến kín mít, bản thân nàng tự mình giám sát, cầm một cái roi nhỏ trong tay, hễ Hàn Thanh Hồ đi sai bước nhầm, cái roi nhỏ trong tay nàng sẽ không nể tình mà đánh “Vút” một cái thật mạnh.
 
Lâu rồi, ngay cả Tống Tinh Dao cũng tự cười mình giống như lão cô cô trong cung đang dạy dỗ quản lý cung nữ mới đến, may mà Hàn Thanh Hồ hiểu rõ sự khổ tâm của nàng, học rất nghiêm túc, khiến cho người thầy như nàng cũng được vui vẻ an ủi theo, nàng đột nhiên cũng hiểu được tâm trạng khi Lâm Yến dạy dỗ mình.
 
Kể từ đó, Tống Tinh Dao chỉ có thể dồn bài tập của mình vào thời gian sau chạng vạng mỗi ngày, hầu như ngày nào cũng phải thức khuya, Yến Đàn nhìn không được, đêm nào cũng hầm đồ bổ cho nàng, cho dù là vậy cũng không thể ngăn cản việc hai gò má của nàng càng ngày càng gầy đi.
 
————
 
Ngày thứ tám là ngày hẹn với Lâm Yến, Tống Tinh Dao mang theo bài tập mà mình đã chuẩn bị xong đến Li Nhạc Quán chờ người.
 
Bài tập có tốt hay không thì nàng không biết, nhưng nàng đã thật sự cố gắng hết sức rồi, chỉ chờ Lâm Yến nghiệm thu, nhưng chờ mãi chờ mãi, Lâm Yến lại chậm chạp chưa xuất hiện, nàng chỉ chờ được Phan Viên.
 
“Tống tiểu thư, hôm nay công tử có việc trong người, chỉ sợ phải muộn một chút mới có thể đến quán, xin tiểu thư chờ một lát.” Phan Viên chỉ tới truyền lời mà thôi.
 
Đối với tiểu cô nương trẻ tuổi vừa mới tiếp nhận Li Nhạc Quán không bao lâu, người sắp sửa quản lý Thần Tự Bộ trên danh nghĩa này, Phan Viên cũng không có lòng kính sợ, chỉ bởi vì Lâm Yến đã dặn dò nên mới đối xử với nàng như nữ chủ nhân.
 
“Ta hiểu rồi, việc công quan trọng.” Tống Tinh Dao gật đầu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp truyền vào từ bên ngoài.
 

Nơi này là chợ phía Đông, đáng lẽ chợ phía Đông không cho phép cưỡi ngựa, nhưng tiếng vó ngựa lần này dồn dập, trong đó còn có tiếng hô tiếng quát kèm theo, cũng không phải bình thường. Thư phòng của Li Nhạc Quán ở lầu hai, âm thanh là truyền tới từ ngoài quán, Tống Tinh Dao tới gần sát bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra một khe hở nhỏ, nhìn xung quanh ra bên ngoài.
 
Dưới lầu chính là ngã ba đường của đường phố bên ngoài Li Nhạc Quán, phía trước có hai người hoảng sợ chạy qua, phía sau có người cưỡi ngựa đuổi theo bắt người, nhìn cách ăn mặc thì giống như là…
 
“Thần Uy Quân?” Chân mày của nàng hơi nhíu lại.
 
Trong những ngày qua, quả thật thành Trường An có chút cảm giác sợ bóng sợ gió, rõ ràng có nhiều Kim Ngô Vệ hơn trên đường phố, còn có rất nhiều Thần Uy Quân cải trang thành dân chúng bình thường trà trộn vào trong đám đông, nàng đi ra đi vào, nhìn thấy không ít ở trên đường. Nhờ sự dạy dỗ của Lâm Yến, nàng đã có chút năng lực phân tích đơn giản.
 
“Đây là đang bắt mật thám à?” Tống Tinh Dao nhớ rõ Lâm Yến đã từng nói qua, bởi vì kết cục của Lâm Càn, hắn sẽ cùng phụ thân hắn góp lời với Hoàng Thượng nhằm tra rõ mật thám ở Trường An.
 
Bây giờ là đang ra tay ư?
 
Phan Viên có chút kinh ngạc, cũng đứng ở cửa sổ nhìn ngó xuống phía dưới, nhìn thấy Thần Uy Quân đang vây bắt hai người kia.
 
“Hai người này, một người là Vương Phúc buôn bán ngựa ở chợ phía Đông, quanh năm qua lại với Tây Vực; một người là Lưu Thụy, chưởng quầy của Đắc Thắng Lâu, thường xuyên giao thiệp với giới quyền quý của Trường An. Gần đây hai người này gặp nhau thường xuyên, vả lại người tên Vương Phúc kia liên tục ra vào Trường An, xem ra là một người phụ trách tìm hiểu tin tức, một người phụ trách truyền tin tức về…” Tống Tinh Dao lại cẩn thận nhìn chằm chằm vài lần nữa rồi mới nói.
 
Phan Viên vẫn chưa nói lời nào, chỉ nghe nàng phân tích, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lại nghe Tống Tinh Dao hỏi tiếp: “Phan thống lĩnh, ta nói có sai không?”
 
Thật ra những tin tức do thám tử của Li Quán trình lên, nàng đều xem qua từng cái một, nàng sẽ tìm cơ hội để tiếp xúc với các nhân vật xuất hiện bên trong đó trên đường ra vào phủ công chúa vào ban ngày, âm thầm quan sát, nhớ kĩ trong lòng, lấy cần cù bù thông minh.
 
“Năng lực quan sát của Tống tiểu thư, Phan mỗ xin bái phục.” Phan Viên chắp tay nói: “Nhưng Phan Viên cũng không rõ tình hình cụ thể cho lắm, chờ công tử tới, tiểu thư có thể tự mình hỏi ngài ấy.”
 
Cách xa như vậy, mà nàng vẫn có thể nhận ra hai người kia ngay lập tức, lại nói ra được lai lịch của cả hai người bọn họ, còn nói không sai chút nào, khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác, nhưng chuyện trong quân, cũng không phải là việc hắn có thể tiết lộ, cho nên không thể nói gì.
 
Nghe được lời này, Tống Tinh Dao biết mình đoán không sai, vì thế cũng không làm hắn khó xử, chỉ hạ cửa sổ xuống, lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó để cho Phan Viên đi ra ngoài.
 
Nếu Lâm Yến chưa tới, Tống Tinh Dao cũng không muốn lãng phí thời gian, ngồi xem tin tức mới trình lên trên bàn vào hôm nay, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ tới việc Thần Uy Quân tra rõ mật thám, tinh thần bỗng nhiên mất tập trung…
 
————
 

Quá trưa Lâm Yến mới đến, thậm chí còn chưa thay quần áo đã vội vàng đến đây, vẫn mặc một bộ quan phục màu đỏ áo giáp màu xanh, đeo đao bên hông, không còn mặc áo bào trắng rộng thụng như thường ngày. Hàn Thanh Hồ gặp được hắn ở ngoài cửa, hai người vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi vào thư phòng.
 
Trong bảy ngày ngắn ngủn, Hàn Thanh Hồ đã giống như trở thành hai người khác nhau, Lâm Yến thực sự hơi kinh ngạc.
 
“Hết thảy đều là nhờ phúc của Lục tiểu thư, nàng ấy vất vả rồi.” Hàn Thanh Hồ nhìn ra hắn kinh ngạc nên nói thẳng.
 
Lâm Yến gật đầu đi vào phòng, mới đi qua cửa nguyệt môn, đã nhìn thấy một cái đầu nằm bò trên đống giấy tờ chồng chất như núi trên mặt bàn. Đợi mãi mà Lâm Yến chưa đến, Tống Tinh Dao xem đến mức hai mắt chua xót, vì thế nằm bò xuống mặt bàn để nghỉ ngơi, không ngờ lại lập tức ngủ quên mất.
 
Hai người vừa vào nhà đã đồng thời bước chân nhẹ nhàng, liếc nhau, Lâm Yến nhỏ giọng nói: “Tỷ đi ra ngoài trước đi.”
 
Hàn Thanh Hồ rón ra rón rén ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại, lúc này Lâm Yến mới đi đến bên cạnh bàn, thấy nàng đang ngủ ngon, gò má thì đã gầy đi, hắn không khỏi thở dài, thầm nghĩ mình đã ép nàng quá chặt. Nhưng nàng đã có lòng muốn đi lên cao, không nhanh chóng trưởng thành thì không được, trong việc này cũng không có cách nào vẹn cả đôi đường.
 
Đứng ở bên cạnh bàn nhìn một lát, hắn nhẹ tay nhẹ chân cởi áo giáp ngoài cứng rắn ra, sau đó nhẹ nhàng bế người ra khỏi ghế dựa. Có lẽ Tống Tinh Dao đã cực kì mệt mỏi, không hề tỉnh lại, miệng lẩm bẩm hai câu rồi xoay người, vậy mà lại úp vào trong lòng ngực hắn, tài liệu về vụ án đang cầm trên tay bị thả lỏng, rơi thẳng xuống đất. Lâm Yến sợ nàng tỉnh lại, vừa bế người, vừa nhấc chân lên, để cho tài liệu vụ án vững vàng rơi xuống chân sau đó lại dùng chân đặt tài liêu vụ án về mặt bàn, rồi mới ôm Tống Tinh Dao đến trên ghế quý phi.
 
*ghế quý phi [贵妃榻]
 
Ghế quý phi trong phòng chỉ dùng để nghỉ ngơi nên chỉ có thể nằm được một người. Lâm Yến đặt nàng xuống, mang chăn mỏng tới đắp lên, lại cởi búi tóc sau đầu của nàng ra, để nàng có thể nằm thoải mái hơn một chút, hắn mới ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm vào mặt nàng ngẩn người. 
 
Vài sợi tóc xõa xuống mặt nàng, hắn duỗi ngón tay ra, vén sợi tóc ra sau tai nàng, đầu ngón tay lại chậm rãi vuốt ve dọc theo vành tai nàng, lướt xuống cằm, quét qua quét lại, bỗng nhiên giữ lấy môi nàng.
 
Môi đỏ mọng, kích thích người ta nảy sinh ham muốn.
 
Lâm Yến khẽ vuốt ve nơi mềm mại mà đầu ngón tay vừa chạm vào, nhanh chóng cúi đầu, môi chạm môi, như chuồn chuồn lướt nước, lướt qua rồi ngừng.
 
Chỉ là một chút ngọt ngào, nhưng đã thắng hết thảy trăng gió* trên nhân gian.
 
*trăng gió: Trong raw là phong nguyệt[风月] vừa chỉ phong cảnh vừa chỉ tình yêu nam nữ. 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.