Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 70:
Chương 70: Bệnh công chúa
Tống Tinh Dao ở Li Lâu đến tận khi trăng sao cũng lên rồi thì mới lên đường về phủ công chúa.
Nàng vừa chui vào trong xe ngựa đã lập tức sụp eo cúi đầu, dùng tay ra sức bóp gáy mình. Suốt cả ngày nay, nàng mệt đến mức hồn cũng sắp lìa ra rồi, ngoại trừ đối phó với Lâm Yến, còn phải thẳng lưng gặp người của Li Lâu, nhưng lại bởi vì bài tập mà Lâm Yến giao, nàng không thể không vực dậy mười hai phần mười tinh thần để gọi từng người một theo danh sách mà hắn đưa để gặp mặt riêng một lần. Lúc gặp mặt, vì để khớp mặt và tên của đối phương, nàng không thể không nhìn chằm chằm vào đối phương, vì không để cho bản thân mình có vẻ quá thô lỗ và ngu dốt, nàng lại không thể không giả vờ chưng ra vẻ mặt cười sâu xa, nhìn đối phương đến mức họ cảm thấy chột dạ dưới đáy lòng, chỉ cảm thấy nàng cao thâm khó dò, hơn nữa nàng lại giả vờ giả vịt dùng bút khoanh khoanh viết viết lên giấy…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ mở mấy tờ giấy kia ra, ngoại trừ nét chữ của Lâm Yến thì đã có thêm chữ viết của nàng ở phía trên, dù sao thì cũng chỉ viết răng người này vẩu, cằm người kia có nuốt ruồi, đều là mấy điểm đặc trưng, nhưng mãi vẫn không xong, nàng dứt khoát vẽ luôn khuôn mặt ở bên cạnh để phân biệt.
Mấy tờ danh sách sạch sẽ gọn gàng, bị nàng gạch xoá sửa chữa đến mức thay đổi hoàn toàn, nhưng hết cách rồi, nàng phải phân biệt rõ từng người trong thời gian ba ngày, cũng phải ghi nhớ sự am hiểu của từng người, nhưng nàng lại không phải người thông minh có thiên phú cao siêu gì, cũng không có kinh nghiệm, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp quê mùa này.
Cứ giày vò một ngày như vậy, nàng cũng không biết Lâm Yến đã rời khỏi Li Lâu từ khi nào, bây giờ nàng đang ôm cái hộp báu kia của Lâm Yến, toàn bộ đầu óc chứa đầy chữ viết và mặt người, tới phủ công chúa rồi mà vẫn còn lầm bà lầm bầm, nàng liên tục thầm nhớ lại ở trong lòng, tiện thể lại chứng minh một lần nữa rằng mình không phải là người có trí nhớ vô cùng tốt.
Vừa vặn là đêm mùa hè, trăng bạc treo lơ lửng, sao nhiều như đang rơi xuống, ánh đèn trên hành lang gấp khúc được phản chiếu trong mặt hồ nước trong vắt, ảnh ngược bị gió thổi thành hơi nhăn nhăn, nhưng ngược lại khiến cho tinh thần của người ta trở nên tỉnh táo hơn nhiều. Tống Tinh Dao đi vài bước, dừng ở trước lan can, tạm thời vứt bỏ những thứ phải nhồi vào trong đầu giống như nhồi cổ vịt, nàng vuốt nhẹ cái hộp gỗ trong lồng ngực.
Ban ngày Lâm Yến nói quá nhanh, hết việc này đến việc khác, hầu như không cho nàng có quá nhiều thời gian để suy ngẫm, bây giờ bình tĩnh lại, nàng mới thấy cái hộp trong lòng ngực này nặng như thế nào, nàng cũng không biết vì sao mình lại ma xui quỷ khiến nhận lấy sự ủy thác của hắn—— có lẽ là lực sát thương của Lâm Yến vào ban ngày quá mạnh, lúc mạnh lúc yếu đủ để mê hoặc người khác. Phải biết rằng bản tính của Lâm Yến là kiêu ngạo, cũng không bao giờ lộ ra sự yếu đuối trước mặt người khác, vì thế dáng vẻ giả vờ đáng thương kia của hắn rất giống như đang làm nũng, khiến cho nàng mềm lòng. Nhưng nàng không nên mềm lòng nha, chẳng lẽ… nàng vẫn còn tình cảm với hắn sao?
Ý nghĩ đột ngột xuất hiện khiến Tống Tinh Dao nhảy dựng “Lộp bộp” ở trong lòng, nàng nhanh chóng đè nén kết luận này xuống, từ chối thừa nhận.
Sai lầm tương tự, nàng không thể tái phạm lần thứ hai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang tự hỏi rồi lại tự phủ nhận, bỗng nhiên có âm thanh giòn giã truyền đến từ trong đình sen ở nơi tận cùng của hành lang gấp khúc, một vò rượu rỗng lăn “Nhanh như chớp” ra khỏi đình sen , Tống Tinh Dao đi mấy bước tới chỗ đình sen, giẫm lên vò rượu rỗng kia rồi nhìn vào trong. Sau rèm che của đình, có người đang ngồi trên lan can gần mặt nước của đình, áo bào rộng màu trắng, tóc xõa xuống, là Triệu Duệ An.
Tống Tinh Dao không biết hắn đang làm gì, chỉ lặng lẽ dựng vò rượu lên rồi định quay đầu rời đi, nhưng lại không ngờ rằng cánh tay của Triệu Duệ An bỗng nhiên buông thõng xuống bên hông, một tờ giấy viết thư hơi mỏng rơi xuống từ túi trong của tay áo. Giấy viết thư lướt nhẹ như bươm bướm, bị gió thổi đến bên chân nàng, tiếng nói của Triệu Duệ An truyền đến: “Làm phiền nhặt thư lên, cảm ơn.”
Nàng bất đắc dĩ phải nhặt lên, bước vào trong đình, Triệu Duệ An quay đầu lại nhưng cũng không nhận thư, chỉ nói: “Là nàng à?”
Giọng nói trầm khàn, lộ ra sự tịch mịch buồn phiền không giống như ngày thường.
Tống Tinh Dao lại nhìn dáng vẻ và sắc mặt của hắn, chắc là người này đã uống rượu, nhưng rượu lại không đủ để say lòng người, càng không thể giải tỏa buồn phiền, chỉ thêm một chút ửng đỏ vào trên mặt, vạt áo hơi mở lộ ra sự phong lưu quen thuộc của hắn, nhưng giữa mày ảm đạm ánh mắt lạnh nhạt, thậm chí cũng không thấy nụ cười quen thuộc… Nàng đã quen với hành vi phóng túng của hắn, bây giờ đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, nàng luôn cảm thấy là lạ ở đâu đó.
“Thư của ngươi.” Nàng đưa thư ra trước mắt hắn, ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ.
Lúc này hắn mới lười biếng nhận lấy, rồi lại tiện tay vứt vào trong hồ, nhìn bức thư kia rơi xuống mặt hồ, dính nước trở nên ướt đẫm, vết mực loang lổ.
“Ngồi không?” Hắn hất hất cằm về phía đầu kia của lan can.
Tống Tinh Dao cũng không dám ngồi giống như hắn, nàng chỉ có thể dính chặt mông lên lan can, dựa một nửa vào cây cột ở đầu kia, nói: “Thế tử trốn ở chỗ này để uống rượu giải sầu, là bởi vì gặp phải chuyện phiền lòng gì vậy?”
“Chuyện phiền lòng thì ngày nào cũng có, nói ra cũng không thể giải quyết được.” Triệu Duệ An nói.
“Nhưng nói ra sẽ thoải mái hơn một chút, đương nhiên, nếu như là bí mật vậy thì thôi đi.” Tống Tinh Dao trả lời hắn.
“Cũng đúng.” Triệu Duệ An vẫn đang nhìn tờ giấy viết thư kia, lãnh đạm nói: “Bức thư kia là thư nhà, mỗi tháng một bức, trước đây là mẫu thân của ta tự tay viết, nhưng năm nay đã thay đổi người viết. Bức thư tháng trước nói rằng mẫu thân bị bệnh triền miên trên giường đã hơn nửa năm, ta đã đưa tin cho phụ thân khi ta hồi âm, hỏi ông ta khi nào ta mới có thể quay về Đông Bình, ít nhất cũng nên để cho ta trở về gặp mặt mẫu thân, nhưng phụ thân trả lời ta trong thư nhà tháng này, bảo ta yên tâm ở Trường An, chuyện trở về cần phải bàn bạc kỹ hơn. Ta đã nghe lời này không có mười năm thì ít nhất cũng phải có năm năm rồi.”
“Mẫu thân của ngươi… Đông Bình Vương Phi?” Tống Tinh Dao hỏi.
“Ừ.” Triệu Duệ An gật đầu, quay đầu nhìn thẳng vào mắt nàng: “Ta vào Kinh Thành năm bảy tuổi, đến bây giờ đã hai mươi tuổi, có tới mười ba năm chưa từng gặp mẫu thân của ta. Mùa xuân mùa thu hàng năm, bà ấy đều phải gửi quần áo giày vớ tự tay khâu vá tới, quần áo mùa hè áo bào mùa đông, không thiếu thứ gì, nhưng mùa xuân năm nay, ta không hề nhận được thứ gì. Nếu như không phải bà ấy bị bệnh nặng, làm sao có thể quên gửi quần áo?”
Tống Tinh Dao cũng đã từng nghe một vài chuyện về quận Đông Bình, mẫu thân của Triệu Duệ An chính là chính phi của Đông Bình Vương, năm đó được tiên đế chỉ hôn, gả cho Đông Bình Vương, nhưng hình như sau khi gả cho Đông Bình Vương thì cũng không được sủng ái, mặc dù đích tử sinh ra được lập làm thế tử, nhưng lại bị cầm tù trong Kinh Thành làm con tin, sau đó cũng không có thêm đứa nhỏ nào nữa, nhưng Đông Bình Vương lại nạp không ít trắc phi cơ thiếp, vì thế Triệu Duệ An có mấy người đệ đệ khác mẫu thân, người nào cũng lớn lên ở bên cạnh Đông Bình Vương, có thể tưởng tượng được cuộc sống của Đông Bình Vương Phi rất gian nan. Mười ba năm chưa về, sợ rằng phần tình cảm cha con giữa người thế tử Triệu Duệ An này và Đông Bình Vương cũng đã sớm bị những người đệ đệ khác làm suy yếu từ lâu rồi, chẳng còn dư lại bao nhiêu.
Nhớ tới Lâm Yến đề cập về việc Triệu Duệ An giết cha đoạt quyền, nàng không thể không cảm thán, người trong tôn thất đế vương, khó tránh khỏi việc tình thân phai nhạt.
“Thế tử đừng buồn, Vương phi là người tốt sẽ được trời phù hộ, tất nhiên sẽ không sao đâu.” Tống Tinh Dao biết hắn lo lắng cho mẫu thân, an ủi một câu nhưng cảm thấy lời nói vô dụng, lại nói: “Thật ra hàng năm Vương phi đều gửi quần áo cho thế tử, chắc chắn vướng bận lớn nhất trong lòng cũng là thế tử, chỉ cần thế tử sống thật tốt, bình an, bà ấy có thể được an ủi đôi chút, tâm trạng tốt, thì thân thể cũng sẽ có chuyển biến tốt theo, vì thế quan trọng nhất là thế tử phải tốt trước, đừng để mẫu thân phải nhọc lòng.”
Triệu Duệ An nghe vậy thì cười chế giễu một tiếng: “Nói cứ như thể nàng đã từng làm mẫu thân vậy.”
“Ta mới không có, chỉ có điều mẫu thân của ta đã nói như vậy, bà ấy chẳng có yêu cầu gì đối với chúng ta, chỉ cần nhi nữ sống tốt, bà ấy đã vui rồi, vương quyền phú quý gì đó đều không quan trọng.” Tống Tinh Dao rộng lượng tha thứ cho sự chế giễu của hắn, nhẹ giọng nói.
Nhưng Triệu Duệ An lại cười một tiếng, rất lâu sau cũng không nói chuyện, Tống Tinh Dao ngồi cạnh lan can một lúc lâu, ê ẩm cả mông, nghĩ thấy thời gian đã muộn, mình còn có nhiều việc, nói chuyện với hắn một hồi lâu đã là hết tình nghĩa bạn bè, đang định tạm biệt, nhưng còn chưa mở miệng nói lời tạm biệt, thì Triệu Duệ An đã đột nhiên nhảy xuống lan can, động tác nhanh nhẹn chạy đến trước mặt Tống Tinh Dao, giữ chặt hai tay, vây nàng vào trước ngực.
“Tống Tinh Dao, nàng dỗ dành khiến gia rất vui vẻ, muốn cái gì, gia thỏa mãn nàng.” Triệu Duệ An xích lại gần nàng, vừa nở nụ cười quyến rũ vừa nói, lại biến thành một người nam nhân không đứng đắn.
Gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài rối tung của Triệu Duệ An phất qua gò má nàng, ánh trăng mờ ảo phủ lên khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của hắn, lông mày đậm mắt sinh tình, giống như mặt nước óng ánh sóng nước lăn tăn lúc này, có sự mê hoặc không phân cao thấp với Lâm Yến.
Tống Tinh Dao dịch mông ra sau, hoàn toàn ngồi ở trên lan can, nàng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, tim đập hơi nhanh, vô cùng khiếp sợ, đột nhiên có một ý tưởng to gan đáng sợ ——
Nàng đối với Lâm Yến, rốt cuộc là tình cũ bùng cháy trở lại, hay là bởi vì bị vẻ bề ngoài mê hoặc? Có lẽ nàng phải nghĩ cách để thử một lần.
Đầu bỗng nhiên nóng lên, máu nóng xông lên não, nàng chưa kịp nghĩ nhiều, vậy mà lại cúi người về phía Triệu Duệ An. Triệu Duệ An vốn chỉ đùa cợt chơi xấu, muốn trêu nàng một chút mà thôi, nhưng lại thấy nàng mở to hai mắt tiến lại gần mình. Môi đỏ bóng mượt, nước da nõn nà, phả ra hơi thở nhè nhẹ có mùi hương thoang thoảng có như có như không, như đường như mật, nhè nhẹ câu hồn, trái lại còn khiến hắn giật mình, đột nhiên lòng rối như tơ vò, mặt nóng lên, nóng khắp toàn thân.
Tống Tinh Dao dừng lại ở chỗ rất gần gò má hắn, khoảng cách khá giống với khi va vào Lâm Yến. Hơi thở giao hòa trong chốc lát, nàng nhanh chóng đẩy Triệu Duệ An ra, Triệu Duệ An đang ngẩn người, thế là bị nàng đẩy cho lảo đảo lùi lại một bước, khi hoàn hồn phát hiện mình không dọa được người, mà ngược lại còn bị nàng trêu đùa, tức giận từ tận đáy lòng, dùng giọng điệu hung ác nói: “Nàng ôm vật báu gì trong lồng ngực thế, lấy ra cho ta xem nào.”
Nói xong hắn duỗi tay muốn cướp, định che giấu sự lúng túng lúc nãy, nhưng thứ mà Tống Tinh Dao đang ôm trong lồng ngực chính là tài sản và bí mật của Lâm Yến, đương nhiên không thể để hắn cướp đi, vội vàng che vào trong ngực né tránh ra sau.
Phía sau là hồ sen, trái phải cũng không có vật gì để bấu víu, mông Tống Tinh Dao trượt vào khoảng không, nhỏ giọng kêu một tiếng sợ hãi, người rơi vào trong hồ. Triệu Duệ An thầm mắng một câu: “Chết tiệt.” Nhưng trước khi nàng rơi vào trong nước, hắn lại kịp nhoài người ra ngoài lan can nhanh chóng vươn tay, kéo nàng vào trong lồng ngực. Hai người đổi chỗ cho nhau, trong lúc hoảng loạn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe “Ào” một tiếng, Tống Tinh Dao an toàn, nhưng Triệu Duệ An lại ngã vào trong hồ.
Nước hồ lạnh như băng bắn lên mặt Tống Tinh Dao, làm cho nàng tỉnh táo lại, nàng bổ nhào ra trước lan can, nhoài người nhìn ra ngoài mặt hồ mà kinh hồn bạt vía —— Vì sao không thấy bóng dáng người này sau khi ngã xuống? Thậm chí còn không thấy cả tiếng đạp nước chứ?
“Thế tử?” Tống Tinh Dao lo lắng, rất sợ Triệu Duệ An xảy ra chuyện.
Gọi hai tiếng không thấy phản ứng, nàng đang định gọi người tới cứu, thì lại nghe mặt nước “Ào” một tiếng, Triệu Duệ An chui ra khỏi mặt nước lau nước bắn tung tóe trên mặt, nghiến răng nghiến lợi gọi tên nàng: “Tống! Tinh! Dao!”
Tống Tinh Dao lùi lại hai bước, chỉ thấy Triệu Duệ An đã bám vào lan can, nhảy ra từ trong nước rồi xoay người vào đình, phía xa còn truyền đến tiếng bước chân của thủ vệ tuần tra ban đêm, e là nghe thấy tiếng động ở bên này nên đã chạy tới. Nàng nhìn Triệu Duệ An ướt sũng nước, cảm thấy lần này làm ầm ĩ quá mức, nếu ở lại thì sợ rằng sẽ gặp xui xẻo, vì thế lòng bàn chân như bôi mỡ, xoay người chạy đi, cũng mặc kệ Triệu Duệ An đang la mắng ở sau lưng nàng.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Tống Tinh Dao bước đi như gió, chạy nhanh như bay, mới vài bước đã chạy ra khỏi hành lang gấp khúc, vừa chạy vừa nghĩ —— nàng xong đời rồi.
Đối với khuôn mặt tuấn tú nghiêng nước nghiêng thành của Triệu Duệ An kia, nàng dường như cũng có một chút rung động như thế.
Có phải đi theo Trưởng công chúa một thời gian dài, bị ảnh hưởng quá nhiều bởi điện hạ hay không, vậy mà nàng cũng…
Không có mệnh công chúa, nhưng vì sao nàng lại lây cái bệnh công chúa này chứ?
Phải sửa!