Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 69:
Chương 69: Lão bà ngốc
Thời gian như dừng lại trong chốc lát, tâm trí Tống Tinh Dao có chút hỗn loạn.
Lực sát thương của Lâm Yến vẫn vô cùng lớn như cũ, gương mặt đang tuổi đôi mươi, là dáng vẻ hào hoa phong nhã nhất trong cuộc đời hắn, vẫn còn góc cạnh, thiếu niên chưa già, mày kiếm mắt sáng, cặp mắt kia… bình thường có bao nhiêu thờ ơ lãnh đạm, thì khi nhìn chăm chú vào một người lại có bấy nhiêu thâm tình, dường như tích tụ muôn vàn lời muốn nói, có thể nói là giống như chứa vô số tâm sự muốn nói lại thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt của nam nhân như vậy, rất dễ dàng khiến nữ nhân hãm sâu trong đó, Tống Tinh Dao không cảm thấy bản thân mình có thể trở thành ngoại lệ.
Là một thiếu nữ đã từng trải việc đời, nàng giống như một con hồ ly đã từng ăn thức ăn mặn, đã từng ngửi nếm được vị thịt, không thể tránh khỏi chuyện tham luyến một số việc khó có thể miêu tả thành lời, không thể trở lại tâm tình của người ăn chay. Nếu chỉ nói tới vị thịt, có lẽ Lâm Yến cũng coi như là miếng thịt mỡ hiếm có trong nhân gian, bây giờ treo ở trước mắt, giống như sự dụ hoặc vô cùng lớn, tỏa ra mùi hương mê người…
Tim Tống Tinh Dao giống như bị móng vuốt khều ra, vào khoảnh khắc cái xấu và cái đẹp giao chiến, suýt chút nữa đã không cầm lòng được, may mà lý trí vẫn chiếm thế thượng phong hơn một chút, nàng bấm mạnh một cái vào phần thịt mềm trên bắp đùi mình, nhắm mắt lại.
Tay của Lâm Yến gần như ghim chặt vào trong gỗ, giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích đã hao hết sự tự chủ không còn lại bao nhiêu của hắn, đối với hắn mà nói, khoảng thời gian ngắn ngủn trong mấy cái hít thở này lại là sự chờ đợi đã vùi sâu suốt hơn mười năm. Hơi thở và độ ấm phả ra, khoảng cách gần như tai và thái dương, lại gần một tấc là triền miên, lùi ra sau một tấc lại là bất đắc dĩ.
Hắn thấy nàng động tình, cũng thấy nàng bấm chân, nhắm mắt, bàn tay vốn đã vươn ra lại yên lặng rụt về, chỉ còn lại mang tai bị nhuộm đỏ bừng và cảm xúc khó kiềm chế trong từng hơi thở.
“Ngươi, đừng đứng sau lưng ta.” Tống Tinh Dao vừa nhắm hai mắt vừa mở miệng, nàng đã quay người lại, chỉ tay sang bên cạnh bàn: “Đứng bên kia đi.”
Lâm Yến làm theo, mở miệng vẫn là giọng nói trong trẻo trôi chảy: “Ngộ tính* của nàng không tệ, vừa nãy phân tích rất đúng, nhưng có một điểm nàng còn phải hiểu rõ, tình báo thu được trong Li Lâu cũng chỉ là tin tức vụn vặt, hầu hết thời điểm sẽ không trực tiếp chỉ ra điểm mấu chốt, quyết sách của người bề trên không thể dễ dàng bị người ta lấy được, nhưng thường thường có thể chắp vá ra những nét khái quát có ích trong những tin tức vụn vặt này dùng để cung cấp cho việc suy đoán, mà có thể lấy được thứ mà nàng muốn hay không, điều này được quyết định bởi mức độ nhạy bén với thời cuộc của nàng và sự hiểu biết của nàng đối với người bề trên, còn có năng lực phân tích của nàng nữa…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Ngộ tính: chủ yếu nói về năng lực cảm nhận trực tiếp không thông qua diễn giải, lập luận, chứng minh… hay còn gọi là năng lực trực nhận.
Nói xong hắn hỏi lại nàng: “Ta nói nhanh quá à? Nàng có thể nghe hiểu không?”
Hỏi lời này khiến Tống Tinh Dao có chút tức giận.
Hắn quá bình tĩnh, đến nỗi Tống Tinh Dao suýt nữa không thể theo kịp tốc độ của hắn, lại nhìn dáng vẻ bình tĩnh tỉnh táo của hắn, ngoại trừ màu đỏ kỳ lạ ở mang tai kia, thì trái lại, hắn khiến lời yêu cầu thẳng thừng vừa rồi của nàng trở nên giống như vô cớ gây rối.
“Nghe được hiểu rõ, vì thế ta phải học mấy thứ mà ngươi nói à?” Nàng buồn bực nói.
Lâm Yến cười đáp lại vẻ mặt buồn bực của nàng, cảm thấy đứng ở một bên thật sự là có vài phần xa cách khi thầy dạy học trò, hắn dứt khoát khoanh tay trước ngực, cuối cùng ngồi lên bên mép bàn viết chữ, nói: “Mấy thứ này không phải nói học là có thể học được, cần phải có thiên phú, cùng với sự bồi dưỡng và quan sát trong thời gian dài, không có thời gian ba, năm năm thì không thể làm được.”
“Vậy ngươi thao thao bất tuyệt giải thích cho ta rất nhiều như vậy, lại là vì sao?” Tống Tinh Dao có chút muốn đẩy hắn xuống bàn.
“Nàng phải hiểu được, có thể làm hay không là một chuyện, nhưng nàng cần phải hiểu hiểu rõ hoạt động của Li Lâu thay vì lý thuyết, mới có thể kinh doanh suôn sẻ được, san sẻ nỗi lo giúp điện hạ. Làm chủ nhân của Li Lâu, trong Li Lâu cũng có rất nhiều nhân tài để nàng sai khiến. Khi tất cả các tin tức đưa đến trên tay nàng, đều đã trải qua nhiều lần sàng chọn và phân tích, loại bỏ tin tức vô ích, giữ lại những tin quan trọng nhất để cho nàng kiểm tra, nàng không cần lãng phí thời gian vào những việc cơ bản nhất, việc nàng phải làm chính là biết dùng người. Ví dụ như Hồng Nhàn, Hồng Nhàn là nhân tài xuất chúng trong số đó, nàng đừng nhìn gương mặt tươi cười rất hòa nhã thân thiện khi nghênh đón người khác của bà ấy, thế nhưng trước kia, bà ấy chính là mật thám làm người liên lạc mà Trưởng công chúa gài ở Tây Bắc. Nàng nghĩ tới Tằng Tố Nương đi, lại nhìn Hồng Nhàn, nàng cảm thấy bọn họ đều có điểm giống nhau gì?”
Lại là một bài kiểm tra, Tống Tinh Dao không thể không nghiêm túc mà làm. Sau khi so sánh tỉ mỉ cẩn thận xong, nàng mới trả lời: “Nếu nói điểm giống nhau, hai người bọn họ cũng không có chỗ nào đặc biệt giống nhau, chẳng qua đều là dân chúng bình thường trong phố phường…”
“Nàng trả lời đúng rồi, chính là bình thường. Giả làm chưởng quầy thì thật sự là chưởng quầy, giả làm phụ nhân hậu trạch thì thật sự là phụ nhân hậu trạch, không hề bắt mắt chút nào, ẩn trong phố phường, khó lòng phòng bị.” Lâm Yến gật đầu, lại nói: “Thịnh thế thái bình che dấu bao nhiêu sóng gió, Trường An này, chính là chiến trường mà nàng vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy khói lửa và chém giết. Nàng lựa chọn con đường này, thì chắc chắn không còn liên quan gì đến cuộc sống của người thường nữa.”
Lời nói nghe giống như cảm khái này khiến Tống Tinh Dao ngẩn ra, không khỏi nhớ tới quyết định của bản thân. Ý định ban đầu của nàng là muốn đi lên đỉnh cao của cuộc đời thông qua Trưởng công chúa, có được quyền thế nắm giữ tương lai của bản thân, nhưng đi đôi với quyền thế chính là đủ loại cơ hội và nguy hiểm, cùng với bất ngờ.
Lâm Yến không cho nàng quá nhiều thời gian để suy nghĩ, nghiêng người tới, ngón tay chỉ lên tờ giấy mà hắn vừa mới cầm bút viết xuống ở trên bàn, chỉ nói: “Những thứ này là bài tập của nàng, mang về từ từ xem. Trong đó có mười sản nghiệp ở ngoài sáng dùng để thu thập tin tức của Trưởng công chúa, cho nàng thời gian ba ngày, viết ra các điểm đặc trưng của mấy sản nghiệp này rồi nộp cho ta, giống như vừa rồi nàng phân tích Li Lâu vậy, hiểu không? Còn có một phần là danh sách của Li Lâu, ta đã viết sở trường riêng của từng người ở mặt trên, lát nữa Hồng Nhàn sẽ dẫn nàng đi gặp bọn họ, nàng nhất định phải nhận rõ nhớ kĩ từng người, không thể học vẹt, nghe rõ chưa? Ba ngày sau, ta sẽ kiểm tra nàng.”
Tống Tinh Dao đang lật từng tờ giấy một, chữ của Lâm Yến rất đẹp, nhưng nàng không có lòng dạ nào để thưởng thức, hắn viết khoảng mười trang giấy, ngoại trừ trang thứ nhất là chi tiết rõ ràng về sản nghiệp, tất cả chín trang sau đều là tên người và lý lịch chi tiết của từng người, nàng đếm thoáng qua, thì có hai mươi người, lại nghe thấy phải kiểm tra trong vòng ba ngày, nàng chỉ muốn chết luôn cho rồi.
Nếu chỉ là học vẹt, vậy thì không thành vấn đề, nhưng muốn nhận rõ người, nhớ kỹ đặc điểm của từng người, vậy thì khó khăn rồi, càng miễn bàn còn có mười sản nghiệp kia phải suy nghĩ.
Khi ở Tiểu Nhĩ Viên, chỉ có nàng đi kiểm tra người khác, không ngờ tới nơi này lại biến thành bị người khác kiểm tra, nàng nắm chặt mấy tờ giấy đó, vội vàng la lên: “Lâm Yến!” Sau đó giọng điệu của nàng lại dịu xuống dưới ánh mắt bình tĩnh của hắn: “Ba ngày không đủ, lại thêm mấy ngày nhé?”
Lâm Yến cười cười, giọng điệu kiên định không có cơ hội trả treo: “Chỉ có ba ngày. Hơn nữa đây chỉ là bắt đầu, chỉ là chút da lông mà thôi, sau này nàng còn phải tiếp nhận việc trong quân của Thần Tự Bộ, nàng phải nhanh chóng trưởng thành đi, mới có thể hợp tác cùng ta, nhưng lại không có nhiều thời gian cho nàng. Nàng cũng không muốn phụ lòng mong đợi của điện hạ, đúng không?”
Hắn nhắc tới Triệu Ấu Trân, Tống Tinh Dao không nói nên lời, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào hắn, ra sức gấp mấy tờ giấy kia thành hình vuông rồi nhét vào túi tiền trên người, mới nói: “‘Giờ học’ hôm nay đã kết thúc chưa?”
“Việc công đã kết thúc rồi, còn có chút việc tư.” Lâm Yến nhảy xuống khỏi bàn, lấy một chiếc hộp gỗ vuông từ trong ngăn kéo bí mật dưới bàn viết chữ ra đẩy đến trước mặt Tống Tinh Dao, nhưng chỉ ấn tay xuống mà không hề mở ra.
“Đây là cái gì?” Tống Tinh Dao không hiểu.
“Đây là một chút tích góp của ta, không thuộc về Lâm gia, làm phiền nàng nể tình nàng và ta cùng là người quay về, tạm thời giúp ta bảo quản đi.” Lâm Yến nói.
Tống Tinh Dao nhăn mày: “Của tích góp của ngươi thì để ở chỗ ta làm gì? Tìm người khác đi.”
“Ta nghĩ đi nghĩ lại, người mà đôi bên hiểu tận gốc rễ cũng chỉ có nàng, không có người thứ hai có thể nhờ cậy. Nàng biết đấy kẻ thù của ta quyền cao chức trọng, tiếp theo ta muốn dốc hết sức để đối phó với chúng, rất có thể sẽ thất bại. Nếu thất bại, vậy thì vạn kiếp bất phục, đầu mình hai nơi, nàng cũng không muốn để cho Quận chúa và Lâm Vãn được hời sau khi ta chết đâu nhỉ?”
Nhắc tới hai người này, Tống Tinh Dao nhất thời nghẹn lời.
Thấy thái độ của nàng buông lỏng, Lâm Yến lại nói: “Yêu Yêu, nàng biết người thân ruột thịt và cha nương của ta đều bị giết hết rồi, bên cạnh không còn một người thân nào, một nhà dưỡng mẫu không đáng để tin tưởng, người có thể nhờ cậy, e rằng thế gian này chỉ còn lại nàng mà thôi. Nàng không nhìn vào bảy năm tình cảm phu thê của chúng ta trước kia, không nhìn vào duyên phận cùng nhau quay về của chúng ta, thì cũng nhìn vào tình nghĩa đồng liêu sau này của nàng và ta, giúp ta lần này. Nếu ta chết, mấy thứ này do nàng xử lí, nàng có thể sung vào quân lương của Thần Tự Bộ, coi như ta làm một việc cuối cùng cho các huynh đệ.”
Hắn đã nói đến nông nỗi này, có thể nói là dùng lý lẽ để khiến người ta hiểu và dùng tình cảm khiến người ta động lòng trắc ẩn, dáng vẻ vô cùng đáng thương, Tống Tinh Dao nghe mà trong lòng mềm nhũn.
“Cái gì mà chết hay không, ngươi có thể nghĩ đến chuyện gì tốt được không?” Tống Tinh Dao đưa tay ra: “Lấy ra đi. Chỉ một lần này thôi, đợi ngươi giải quyết xong chuyện phiền phức, thì cầm về đi.”
Lúc này Lâm Yến mới từ từ buông tay, khẽ mỉm cười, để hộp gỗ lại cho nàng, chỉ nói: “Đó là đương nhiên, ta còn chờ sau khi rút lui an toàn, dựa vào chút sản nghiệp nhỏ bé này để lấy thê sinh con trải qua cuộc sống bình yên.”
Tống Tinh Dao hừ cười một tiếng, không cho là đúng mà mở hộp gỗ ra. Trong hộp gỗ cũng không có những thứ như vàng bạc khế đất…, chỉ chứa một quyển sổ sách và một chùm chìa khóa, trang sổ sách thứ nhất viết địa chỉ ở Lạc Dương, Tống Tinh Dao mờ hồ nhớ ra đó là một khu nhà tổ tiên nào đó ở Lạc Dương, lật mấy trang sau, chính là thông tin chi tiết của đủ loại vàng bạc, châu ngọc và khế đất, khế nhà, liệt kê rõ ràng từng hàng một. Nàng càng lật càng run tay, cái hộp này bỗng nhiên giống như củ khoai lang nóng bỏng tay.
Khó trách hắn nói có thể sung vào quân lương… Nàng vốn tưởng rằng của tích góp của hắn có nhiều đi nữa thì cũng chỉ trên dưới vạn lượng bạc, chưa từng nghĩ rằng tất cả những vật liệt kê trong sách này, không chỉ vượt xa vạn lượng bạc, vàng bạc trân châu đều tính bằng rương, ruộng đồng đều tính bằng thôn trang, còn có ngần ấy nhà cửa, rải rác khắp triều Đại An.
Mấy thứ này, nếu như không phải của Lâm gia, vậy hẳn là tài sản riêng được giấu đi năm đó sau khi Hàn gia bị tịch thu, đời này chiếm được món hời sống lại, Lâm Yến nắm được vào tay trước thời hạn.
“Đây là sản nghiệp nhỏ bé á?” Nàng là một người nghèo nhận được năm, sáu thỏi vàng ròng đã có thể vui mừng khôn xiết, thật sự bị tài phú kếch xù này đập cho có chút choáng váng.
“Vào cửa nhà chính của nhà tổ trên sách thì đếm thẳng đến viên gạch thứ ba, bên dưới nó có một đường hầm bí mật, nối thẳng tới nhà kho ngầm. Chùm chìa khóa này là chìa khóa trong ngoài nhà tổ, nhưng nhà kho cất giữ tài sản không có chìa khóa, dùng khóa chim én, mật khẩu như cũ, nàng biết đó.” Lâm Yến lại chỉ giải thích về chùm chìa khóa này.
Mật khẩu của khóa chim én, Tinh Dao Hải Yến, chỉ có hai người bọn họ biết.
“Ngươi điên rồi sao? Gia tài lớn như vậy, ngươi không sợ ta chiếm làm của riêng à?” Tống Tinh Dao ném sổ sách trở lại hộp gỗ, nói bằng giọng tức muốn hộc máu.
“Chiếm làm của riêng à? Vậy chiếm đi. Dù sao nếu ta sống, những thứ này cũng dùng để lấy thê tử sinh con cái, nếu như nàng dùng cũng không sao…” Hắn đóng hộp lại, bình tĩnh mở miệng: “Đến lúc đó đền cho ta một lão bà là được.”
“…” Tống Tinh Dao không nói nên lời.