Đọc truyện Phong Vân – Chương 104: Thập điện Diêm La
Bảy chữ “Thập điện Diêm La Mạnh nguyên soái” vừa được thốt ra, sắc mặt A Thiết đột nhiên biến đổi, chỉ vì sự tích về Mạnh nguyên soái trong truyền thuyết hắn đã từng nghe trong những ngày tháng ở bên Tây hồ, khi đó hắn đã bị câu chuyện về Mạnh nguyên soái làm cho cảm động vô cùng.
Không ngờ ở giữa vùng sông băng mênh mông không có dấu chân người này, nơi mà A Thiết cứ ngỡ là địa phận Sưu Thần cung thì lại nghe thấy một giọng nói tự xưng là Mạnh nguyên soái!
A Thiết nói:
“Bất luận ông có phải Mạnh nguyên soái hay không, tôi vẫn phải đi tiếp chặng đường của mình!”
“Vì sao lại thế?”
“Bởi vì tôi muốn đến Sưu Thần cung!”
Vừa nghe thấy A Thiết bảo muốn đi tìm Sưu Thần cung, âm thanh ấy đột nhiên im lặng một lúc, sau đó chợt nghe vang lên tiếng cười lạnh, rồi tiếp tục:
“Chàng trai trẻ, cậu đi nhầm đường rồi! Nếu như cậu muốn tìm Sưu Thần cung thì đây càng không nên đi đường này, cậu quay ngược lại về phía nam Hải Loa câu, đó mới là vị trí của Sưu Thần cung…”
A Thiết không có vẻ gì là tin tưởng, nói:
“Ông nói nơi này không phải Sưu Thần cung, vậy đây là chốn nào?”
“Nơi này là…” âm thanh ấy đột nhiên trở nên trịnh trọng lạ thường.
“Nơi người sống tuyệt đối không nên tự tiện xông vào…”
“Đệ Thập điện!”
A Thiết càng nghe càng cảm thấy không đúng, giọng nói bí ẩn kia đầu tiên xưng là Thập điện Diêm La Mạnh nguyên soái, bây giờ lại bảo nơi này là Đệ Thập điện dưới địa ngục, càng nói càng khiến người ta cảm thấy hoang đường, hắn đột nhiên hỏi lại:
“Địa ngục Đệ Thập điện à? Chỉ là lời nói từ một phía, ông có gì chứng minh lời mình nói không? Có gì để tôi tin ông không?” Nói xong, hắn lại tiếp tục tiến lên.
Giọng nói kia dường như cũng không khách khí thêm nữa, đột ngột nói:
“Hôm nay ta đã lưu tình với cậu lắm rồi, kỳ thực ta vốn không cần cậu tin!”
“Kẻ nào cả gan xông vào Đệ Thập điện…”
“Giết tất!”
Vừa nói xong, A Thiết đột nhiên thấy trong màn gió tuyết mịt mù thấp thoáng hai vệt sáng, lao thẳng vào mặt hắn!
Hàn quang cực nhanh, chỉ trong một chớp mắt đã lao tới nơi rồi, ngay lúc hàn quang bay tới vị trí tầm một trượng trước mặt A Thiết, hắn đã nhận ra hai vệt sáng lạnh lẽo ấy chính là…
Đầu trâu!
Mặt ngựa!
Bình thường nhìn thấy đầu trâu đã thấy sợ lắm rồi, huống chi là ở giữa chốn địa ngục âm u này thì còn cảm thấy đáng sợ gấp bội.
Hơn nữa, giờ khắc này lại là đầu trâu mặt ngựa do đối phương bắn tới. Cặp sừng trâu kia, hàm răng ngựa lởm chởm đầy miệng kia cùng hiện lên ánh kim loại sáng xanh lấp loáng, xem ra vô cùng sắc bén, có thể đoạn thạch phân kim!
Đầu trâu mặt ngựa thế tới cực nhanh, A Thiết dường như không có đường nào để né tránh, chắc chắn sẽ bị cặp sừng trâu sắc bén và hàm răng ngựa lởm chởm kia chọc vài chục lỗ thì đột nhiên vào lúc này…
Hàn quang còn hàn hơn, lóe lên!
“Coong coong”! Đầu trâu mặt ngựa bị thanh đại đao phát quang của A Thiết chặn lại tại chỗ, lăn lông lốc trên nền tuyết!
Đơn giản là bởi vì cho dù là thứ vũ khí sắc bén đáng sợ đến thế nào đi nữa thì thủy chung vẫn không thể nào sắc bén, không thể nào đáng sợ bằng thứ vũ khí mà A Thiết đang cầm trong tay!
Đó chính là thứ vũ khí mà A Thiết kịp thời rút trong ngực ra để nghênh địch…
Thần Thạch!
“Thần Thạch?” Thanh âm thần bí nọ dường như nhận ra Thần Thạch, tỏ ra ngạc nhiên:
“Thần Thạch tuyệt đối không thể rời khỏi đáy Lôi Phong tháp, sao ngươi lại đoạt được nó? Ngươi không phải người bình thường, ngươi là ai?”
Thanh âm kia đưa ra một loạt vấn đề ấy thì dần dần nghe gần hơn, rõ ràng là người nói cũng đã tới gần, trong lòng A Thiết cũng biết người tới không phải kẻ tầm thường, nắm chặt thanh đại đao do Thần Thạch biến thành, thủ thế sẵn sàng đón địch!
Nhưng mà, hắn vốn cho rằng chỉ cần đợi âm thanh đến gần trong khoảng ba bốn trượng là có thể bắt đầu nhìn thấy cao thủ thần bí kia rồi, chỉ có điều lần này…
Hắn sai rồi!
Trong biển tuyết mênh mông trước mặt vẫn không hề có bóng người!
Không thể nào! Hắn rõ ràng nghe thấy âm thanh ấy tiến đến sát rồi, vì sao bây giờ lại không hề thấy bóng ai?
Chỉ có một khả năng! Chủ nhân của giọng nói thần bí đó thật sự không phải là người mà đúng là Thập điện Diêm La Mạnh nguyên soái!
A Thiết nghe trong lòng mình chùng xuống, trong lúc quả tim hắn còn đập loạn thì giọng nói thần bí kia lại vang lên:
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Ta, ở chỗ này!”
Lời này vừa thốt ra, A Thiết liền biết ngay vị trí của âm thanh, bởi vì âm thanh này giờ gần trong gang tấc, hắn có muốn lẫn lộn cũng không được nữa rồi.
Âm thanh ấy, ở ngay dưới chân A Thiết!
A Thiết cuống quýt nhìn chăm chú xuống dưới chân mình, xuyên qua mặt mặt trong suốt, bây giờ hắn mới phát hiện hóa ra ở dưới mặt tuyết mà mình đứng là cả một vùng sông băng! Hắn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở bên dưới lớp băng dày cộp, còn có…
Trời ơi! Người tới nội công mới thâm hậu làm sao! Người này có thể ngâm dưới sông băng mà không bị đông cứng, ngược lại còn có thể truyền âm thanh qua lớp băng dày, công lực không phải người thường có thể tưởng tượng được!
Chỉ có điều, lúc A Thiết phát hiện ra xuất xứ của âm thanh thì đã quá muộn!
Ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy người ở dưới sông băng thì đã nghe thấy một tiếng “Ầm” thật lớn! Một đôi tay to như quạt hương bồ đã vượt trước A Thiết ra chiêu phá băng mà lên, nhanh như chớp chộp lấy hai tay hắn, kéo giật A Thiết xuống dưới sông băng.
Giai đoạn này A Thiết nhờ vào sự hỗ trợ của Di Thiên thần quyết đã bắt đầu dần dần hiểu được cách sử dụng công lực Bộ Kinh Vân năm năm trước, chỉ có điều đôi tay này quả thực quá nhanh, hắn ở trong nước còn không kịp đề khí chống lạnh, tránh bị đông cứng thì khí môn đã bị điểm, nhất thời không thể vận chân khí, mà lúc này nước lạnh đến tê buốt đã làm cho lục phủ ngũ tạng lẫn máu huyết toàn thân hắn như đông cứng lại, mắt tối sầm, lập tức ngất đi,
Ngay lúc A Thiết vừa hôn mê, thì một bóng người cao lớn vạm vỡ đã xách A Thiết từ dưới nước lao lên, ném hắn đánh “Phịch” xuống nền tuyết.
Trong tay người nọ đang cầm thanh đại đao phát quang mà A Thiết dùng Thần Thạch biến thành, hiển nhiên là vừa đoạt được lúc A Thiết ngất đi, chỉ thấy người ấy nhìn chằm chằm vào A Thiết, lạnh lùng nói:
“Ta đã nói rồi, kẻ nào tự tiện xông vào Đệ Thập điện đều giết chết không tha! Chỉ có điều nếu ngươi có thể chiếm được Thần Thạch thì cũng không phải hạng tầm thường…”
“Để bản nguyên soái giải quyết ngươi trước, xem ngươi rốt cuộc là thứ đồ gì!”
Người thần bí nói xong liền lấy mũi đao phát quang ấy lật ngửa A Thiết ra để nhìn cho rõ, vừa nhìn thấy xong liền ngây người sững sờ, giống như nhìn thấy một thứ mà mình hoàn toàn không ngờ đến.
“Gì đây? Là…ngươi!” Ánh mắt người thần bí vẫn không hề rời khỏi khuôn mặt A Thiết, lẩm bẩm:
“Không! Sao có thể là ngươi được?”
“Ngươi vốn không phải là ngươi! Ngươi là…”
“Ai?”
A Thiết sẽ chết sao?
Kỳ thực con người sống trên đời trước sau gì chẳng phải chết, chết sớm chết muộn gì cũng đều thế cả.
Điều quan trọng nhất chính là có thể biết kiếp này mình không còn gì hối hận!
Như vậy là đủ rồi!
Nhưng có một số người có ý chí cầu sống cực mạnh, hơn nữa dường như trời cao cũng đã an bài vận mệnh cho họ, buộc họ nhất định phải sống mà đối mặt, tuyệt đối không thể trốn tránh!
Giống như A Thiết vậy, từ hơn trăm năm trước Thần đã sắp xếp cho hắn rồi, vốn không thể nào trốn tránh được!
Giống như vận mệnh sắp xảy ra đối với hắn, đó có thể nói là một cuộc chiến mà A Thiết bất đắc dĩ phải bước vào!
Nhưng cuộc chiến ấy trong mắt Thần chỉ là một trò chơi mà thôi.
Đúng vậy.
Chỉ là một trò chơi…
A Thiết rốt cuộc không chết, Bộ Kinh Vân cũng không chết.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa thì liền thấy mình đang ở trước mặt…
Của chính mình!
Không! Nói cho đúng thì trước mặt hắn chỉ là một bức bích họa!
Hóa ra nơi A Thiết đang nằm hiện tại là một tòa cung điện ở trong lòng đất, tòa cung điện này cực kỳ rộng lớn, hơn nữa tất cả đỉnh điện, tường vách, mặt sàn đều dùng cự thạch màu đỏ như máu điêu khắc thành, người ở trong không gian màu máu đỏ này quả thực không khác gì địa ngục A Tì hừng hực lửa cháy.
Nơi này có phải là địa ngục hay chăng?
A Thiết không dám khẳng định, như hắn biết chắc chủ nhân nơi này có liên quan đến mình.
Bởi vì khi hắn mở mắt ra thì thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bức bích họa giống như ở Hải Loa câu nằm ở cuối điện, dĩ nhiên vẫn là bốn người như thế, mà người đang ngồi cũng là A Thiết!
A Thiết băn khoăn, nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Hắn quay đầu nhìn quanh bốn phía, sau đó liền phát hiện tòa cung điện huyết hồng này tuy vắng vẻ tiêu điều nhưng giờ khắc này không chỉ có một mình hắn ở đây, mà ở trước bức tường huyết hồng kia còn có một người nữa đang cung kính quỳ trước mặt A Thiết.
Mới nhìn qua, A Thiết không thể nhìn ra người này bởi người này đội một chiếc mũ huyết hồng, toàn thân mặc vũ y màu huyết hồng, lại còn cúi đầu rất sâu khiến cho người ấy chỉ rặt một màu đỏ, không còn màu nào khác, tựa như hòa làm một với bức tường huyết hồng phía sau…
Người kia đang cúi đầu nhưng tựa như cũng đã biết A Thiết tỉnh lại, đột nhiên nói:
“Người nên đến cuối cùng cũng đã đến…”
“Ngài có biết, vì đợi ngài, ta đã đợi cả một đời…”
Thanh âm trầm thấp khàn khàn, A Thiết vừa nghe xong đột nhiên biến sắc, hắn đã nhận ra thanh âm này chính là của người đàn ông tập kích hắn ở dưới sông băng, bèn hỏi lại:
“Ông chính là người vừa tự xưng là Thập điện Diêm La?”
“Đúng vậy.” Người kia vẫn cúi đầu đáp.
“Vì sao ông lại mang ta tới đây? Nơi này rốt cuộc là nơi nào vậy?”
Người đàn ông kia ngẩng đầu lên, ung dung đáp:
“Ta đem ngài tới đây bởi vì nơi này là nơi ngài nên đến.”
“Nơi này nằm sâu mười trượng dưới sông băng, chính là…”
“Huyết điện bên trong Đệ Thập điện!”
A Thiết lập tức kinh ngạc! Hắn kinh ngạc không phải vì nghe thấy hai chữ “Huyết điện” này mà bởi vì hắn đã nhìn thấy gương mặt người đàn ông nọ, đó là gương mặt hồng hào của một người đàn ông chừng năm mươi tuổi.
Gương mặt này rất giống với người đàn ông nhiều ưu tư trong bức bích họa kia!
Ông ta có khi nào chính là người trong bức họa?
Người đàn ông nọ thoáng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của A Thiết, bèn mỉm cười nói:
“Bất ngờ lắm đúng không? Nhưng nói thực thì ta cũng không phải người đàn ông ưu tư trong bức họa kia đâu, ta chỉ giống ông ấy được bảy tám phần thôi.”
A Thiết hỏi:
“Vậy ông ta mới là đúng hả?”
Người kia đáp:
“Ông ta mới đúng là Thập điện Diêm La Mạnh nguyên soái Mạnh Sơn, còn ta là đứa cháu ruột duy nhất của ông ấy…”
“Mạnh Hận!”
Mạnh Sơn? Mạnh Hận? A Thiết càng nghe càng kinh ngạc.
“Hóa ra…trên đời này quả thực có một Mạnh Sơn như thế sao? Vậy thì truyền thuyết dân gian lưu truyền về ông ấy có phải…”
“Truyền thuyết dân gian lưu truyền về tổ phụ của ta có phần thật có phần giả…”
“Cái nào thật? Cái nào giả?…”
“Chuyện liên quan đến việc tổ phụ Mạnh Sơn của ta phóng thích tất cả tử tù là thật, còn những chuyện sau khi đám tù nhân này giành được tự do thì không giống như chuyện kể đời sau.”
“Ồ?” A Thiết cảm thấy hứng thú, hắn đột nhiên nhận ra, phần lớn những truyền thuyết thần thoại dân gian đẹp đẽ thê lương đều bắt đầu từ một câu chuyện có thật, trong truyền thuyết Bạch Xà có Bạch Tố Trinh, Pháp Hải, Tiểu Thanh, trong truyền thuyết Địa ngục chi vương có Thập điện Diêm La Mạnh nguyên soái…
Mạnh Hận thổn thức nói:
“Một trăm hai mươi năm trước, tổ phụ Mạnh Sơn của ta thương xót hơn tám trăm tử tù muốn lập chí hối cải làm lại cuộc đời, lòng nhân ái nổi lên, liền tự mình phóng thích hết toàn bộ, còn bản thân thì không bỏ trốn, ngược lại tự biết tội chết khó tránh nên tự mình thỉnh tội với thượng cấp, quyết lấy mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của tám trăm người kia.
Cuối cùng, tổ phụ trăm lời khó biện bạch, bị thượng cấp giam lại trong tù, đợi đến tháng chín cuối thu xử trảm…”
A Thiết nghe vậy, không khỏi xúc động vì tinh thần hy sinh thân mình của Mạnh Sơn năm ấy, nói:
“Sự cao thượng của Mạnh tiền bối thật khiến người ta kính trọng. Chỉ là, những chuyện về sau thế nào?”
Mạnh Hận lắc đầu thở dài, đáp:
“Những tao ngộ sau đó của người quả thực bất hạnh hơn truyền thuyết nhiều, đối với tổ phụ ta mà nói thì cái chết của người sớm là một ván cược, có thể chết vì hơn tám trăm người thì có gì phải tiếc. Nhưng sau đó người mới biết trên đời có nhiều chuyện còn khiến cho người ta đau khổ hơn cả chết.
“Ồ?”
“Mấy ngày trước khi tổ phụ ta bị đem đi xử trảm, thượng cấp của người bèn vào ngục tối mỉa mai, bảo rằng tổ phụ ta ngu không ai bằng, chết chưa hết tội, ông ta bảo, tám trăm phạm nhân tổ phụ ta phóng thích đều đã bị quan binh bắt ngược trở về. Bọn họ bị bắt là bởi vì sau khi được ra tù, dẫu có một thời gian đầu cảm tạ ân nghĩ của tổ phụ ta mà sống tốt, nhưng sau cùng mọi chuyện lại chứng thực câu nói bản tính khó dời, giặc cuối cùng vẫn là giặc, không lâu sau bọn họ lại chứng nào tật nấy, cuộc sống khốn cùng khiến cho bọn họ dần dần quên mất lời hứa với tổ phụ ta, lại tiếp tục cướp của giết người, cưỡng dâm dân nữ, hãm hại người vô tội không biết bao nhiêu mà kể, tổ phụ ta nghe xong thì ngẩn người, nước mắt đầm đìa…
A Thiết bây giờ đã bắt đầu hiểu được vì sao Mạnh nguyên soái trong bức bích họa lại u buồn như vậy, bèn hỏi:
“Cho nên ông ấy rất đau khổ, rất hận phải không?”
Chính những người mình tin tưởng nhất lại âm hiểm xảo trá, ngựa quen đường cũ, còn bản thân mình thì lại vô duyên vô cớ hi sinh tính mạng cho bọn họ, còn hại rất nhiều sinh mạng vô tội, thử hỏi làm sao không đau, làm sao không hận? Điều này A Thiết cũng hiểu rất rõ.
“Ừm!” Mạnh Hận đáp:
“Tổ phụ ta hết sức giận bản thân mình vì sao dễ tin người khác, càng thất vọng vô cùng với tình người! Người hận, vì sao thế gian không có người trọng nghĩa thực sự? Vì sao? Vì sao? Vì sao?”
A Thiết hờ hững nói:
“Thực ra ông ấy không cần phải hận, chính ông ấy đã là một đại trượng phu trọng tín trọng nghĩa, trên đời này người như vậy cũng rất nhiều, chỉ tiếc là ông ấy trùng hợp gặp phải mấy kẻ không ra gì mà thôi.”
Mạnh Hận chợt nghe thấy A Thiết gọi tổ phụ mình là người trọng tín trọng nghĩa, trong mắt đột nhiên lộ vẻ cảm kích, nói tiếp:
“Sau chuyện đó, tổ phụ ta ủ rũ tuyệt vọng mất mấy ngày, ngay đêm trước ngày hành hình, giữa lúc đêm khuya thanh vắng, đột nhiên, vách tường nhà tù kiên cố thình lình đổ xuống, một hòa thượng xông vào…”
“Hòa thượng kia là ai?” A Thiết hỏi.
Mạnh Hận thoáng nhìn hòa thượng trên bức bích họa, nói:
“Chính là ông ta – Pháp Hải hòa thượng.”
“Pháp Hải hòa thượng?” A Thiết ngạc nhiên nói:
“Chính là Pháp Hải hòa thượng của Sưu Thần cung à?”
Mạnh Hận lại gật đầu:
“Chính là ông ta! Pháp Hải tiến vào trong ngục, hỏi tổ phụ ta có muốn thay đổi nhân gian khiến cho người ta thất vọng này hay không. Nếu như đồng ý thì hãy đi cùng với ông ta. Tổ phụ ta thấy tình cảnh ấy thì ngẩn ra một lúc, sau đó do dự chốc lát, cuối cùng thì cũng đi theo Pháp Hải.”
Nghe đến đây, A Thiết dần dần hiểu được biến cố bên trong, bèn hỏi:
“Sau đó, Pháp Hải đưa tổ phụ ông về Sưu Thần cung diện kiến Thần phải không? Còn Thần thì sắc phong ông ấy làm Thập điện Diêm La Mạnh nguyên soái?”
Mạnh Hận liếc nhìn A Thiết, tựa như đang khen ngợi sự thông minh của hắn, đáp:
“Ừm! Hơn nữa, để tránh việc quan binh tìm thấy tổ phụ ta mà bắt về, Thần liền cho xây dựng tòa Đệ Thập điện ở dưới sông băng không dấu chân người này cho tổ phụ ta sống, lại còn cho phát tán lời đồn, cố làm ra vẻ thần bí, bảo rằng nơi này là nơi Thập điện Diêm La phán xét thế nhân, hòng dọa bách tính sợ hãi để họ không dám đến đây phát hiện ra tung tích tổ phụ ta…”
A Thiết nghe hết nguyên nhân hậu quả xong, nói:
“Ta có chút không rõ, mỗi chuyện Thần làm đều có mục đích đằng sau, xin thứ lỗi ta nói thẳng, lệnh tổ phụ chỉ là một võ quan coi ngục, làm sao Thần lại có thể phong ông làm Thập điện Diêm La? Chắc chắn không phải là như lời kể dân gian được, không có chuyện Thần cảm động với tính cách trách trời thương người của tổ phụ ông đâu!”
Mạnh Hận cười chua xót:
“Đương nhiên là vậy rồi! Trên đời này hiếm có ai chịu làm những việc không có lợi cho mình như thế, huống chi là Thần khôn khéo lão luyện. Lão cứu tổ phụ ta ra khỏi ngục vì người có một tài năng mà Thần cũng phải tự nhận không bằng.”