Phong Vân

Chương 103: Mạnh nguyên soái


Đọc truyện Phong Vân – Chương 103: Mạnh nguyên soái

Trên đời nếu không có người sống thì vạn kiếp chỉ như đêm dài dằng dặc.
Mạnh nguyên soái trong truyền thuyết dân gian lưu truyền hóa ra là một người có thật.
Không chỉ có một người thật mà Mạnh nguyên soái còn có cả sự tích nữa, rất cảm động, chỉ là lời truyền miệng của dân gian có nhiều chi tiết ghép thêm vào khiến cho diễn biến câu chuyện trở thành thần thoại khó người nào tin được…
Tương truyền Mạnh nguyên soái tên thật là Mạnh Sơn, vốn là một vị võ quan quản lý lao ngục.
Có một năm, cuối đông khí trời lạnh buốt khác thường, hơn tám trăm tử tù trong ngục cùng nghĩ đến cha mẹ vợ con ở nhà chịu cơn lạnh lẽo, trong lúc nhớ nhà nhất thời cùng khóc lớn.
Mạnh Sơn bản tính nhân từ, thấy cảnh ấy thì chỉ cảm thấy bọn họ vô cùng đáng thương, trong lòng thấy chẳng đành bèn cả gan giao kèo với tám trăm tên tù nhân này, ông ta đồng ý từ ngày mười lăm tháng mười hai sẽ phóng thích tạm thời đám tù nhân để về thăm nhà trong vòng hai mươi ngày, đoàn tụ gia đình, nhưng nhất định phải tự mình quay lại nhà lao trước ngày mùng năm tháng giêng.
Đám tù phạm dĩ nhiên vui mừng không kể xiết, sau khi trở về nhà đoàn viên với người thân, mọi người vì cảm động ân đức của Mạnh Sơn nên toàn bộ đều tuân thủ lời hứa quay về, không ai lỡ hẹn.
Cứ như vậy, hằng năm Mạnh Sơn đều có ngoại lệ tạm phóng thích bọn họ về quê, dần trở thành thông lệ.
Mấy năm sau, Mạnh Sơn thấy đám tù phạm trước sau vẫn giữ lời hứa, trong lòng đột nhiên lại nghĩ:
Bọn họ vẫn còn nhớ đến người thân, có thể thấy là trong lòng còn có “Hiếu” có “Tình”.
Bọn họ hằng năm vẫn giữ lời trở lại nhà lao, có thể thấy là vẫn có “Tín” có “Nghĩa”.
Mạnh Sơn suy nghĩ rất lâu, sau cùng kiến nghị với các tù phạm:
“Nếu như bây giờ ta phóng thích toàn bộ các ngươi, vậy các ngươi có còn phạm án hay không?”
Đám tù phạm nói:
“Chúng tôi từng lỡ một bước chân mà thành hận thiên cổ, nếu như có thể làm người lần nữa, sao dám làm điều ác chứ? Chỉ có điều nếu như ngài thật sự phóng thích chúng tôi thì làm sao mà ăn nói với cấp trên? Người ta sẽ xử tử ngài mất!”
Mạnh Sơn không hề suy nghĩ mà đáp ngay:
“Chỉ cần các ngươi thật sự có thể quay đầu hướng thiện, lấy mạng của mình Mạnh Sơn ta đổi lấy mạng tám trăm người, chết có gì tiếc!”
Nói xong, liền không chút do dự thả hết toàn bộ hơn tám trăm tên trọng phạm.
Nhưng giấy không bọc được lửa, việc này cuối cùng bị cấp trên là tri phủ Đằng Công biết được, liền quát mắng Mạnh Sơn:
Đồ ngu! Đám tù phạm ấy đều thuộc hàng thập ác bất xá, làm gì có chuyện hối cải thành người tốt? Ngươi mau bắt hết bọn chúng về, bằng không thiếu một ngươi thì ngươi cũng đừng về gặp ta nữa!”
Dưới mệnh lệnh của thượng cấp, Mạnh Sơn đành bất đắc dĩ khởi hành, nhưng ông ta hoàn toàn không muốn bắt tám trăm trọng phạm quyết tâm sửa đổi kia trở về, ông thật sự rất muốn cho bọn họ một cơ hội, nếu không thể giao phó lại với cấp trên thì ông ta quyết chí hy sinh bản thân bị những phạm nhân ấy.
Mạnh Sơn vừa bước đến trước một ngôi miếu đổ, cắm ngọn trường thương của mình xuống mặt đất rồi lao mình vào mũi thương, ý đồ lấy cái chết của mình để giải quyết mọi chuyện.
Không ngờ lúc đó đột nhiên có một đôi thỏ bạch từ trong miếu lao ra hất đổ trường thương, Mạnh Sơn chỉ cảm thấy nhụt chí vô cùng, thầm nghĩ mình đi tự vẫn mà cũng rắc rối đến vậy, nhưng lúc ấy còn kiên quyết muốn chết nên bèn cắm trường thương xuống đất lần nữa, tự tử lần nữa.
Không ngờ lần này cũng giống như lần trước, đôi thỏ bạch kia lại xông tới hất đổ trường thương của ông ta, Mạnh Sơn tức giận cố gắng thêm lần nữa, nhưng cả ba lần thử đều bị thỏ bạch ngăn cản.
Phải chăng thỏ bạch cũng biết ân nghĩa của Mạnh Sơn với đám tử tù mà cảm động?
Ngay lúc Mạnh Sơn không biết làm thế nào cho phải thì đột nhiên có một hòa thượng xuất hiện, tuyên đọc sắc mệnh của “Thần”.
Hóa ra lòng cao thượng của Mạnh Sơn đã cảm động tới Thần, Thần bèn phong ông ta làm Thập điện Diêm La, biệt hiệu Mạnh nguyên soái, chưởng quản địa ngục Đệ Thập điện ở trong minh phủ Phong Đô.

Đại ân đại đức của Mạnh nguyên soái đối với các tử tù càng khiến người đời sau ca tụng không hết lời, các đời quan cai ngục Trung Quốc cũng đều tôn vị Mạnh nguyên soái này là…
Tổ sư.
Mạnh nguyên soái nếu là một người trọng tình trọng nghĩa như vậy thì vì sao Tuyết Duyên vừa nghe thấy tên ông ta liền hoa dung thất sắc? Vì sao Thần lại có mấy phần kiêng dè ông ta như vậy?
Lẽ nào Thập điện Diêm La Mạnh nguyên soái không phải là Mạnh Sơn mà dân gian lưu truyền?
Hay là…
Có một người khác?
“Diêm La” vốn là một chữ tiếng Phạn, có nghĩa là “vị thần chí công vô tư, chúng sinh đều bình đẳng trước mặt ngài, tất cả đều dùng pháp lý công bằng của địa ngục mà phán xét.”
Thập điện Diêm La dĩ nhiên sống trong địa ngục Đệ Thập điện, mà Đệ Thập điện chính là vùng phía tây địa ngục nơi mà chúng sinh về trời.
Nhưng vị trí của địa ngục chân chính rốt cuộc là ở đâu?
Không có ai đi tới địa ngục mà có thể trở về cả, cho nên không ai biết!
Cũng không có ai dám khẳng định!
Chỉ là từ xưa đến nay đều có không ít người suy đoán, khảo cứu.
Không biết thời nào đó, có người nói ở huyện Phong Đô tỉnh Tứ Xuyên có Phong Đô quan, mỗi độ đêm về lại nghe thấy tiếng quỷ gào, nên những câu chuyện ma quỷ khiến cho người ta sởn cả tóc gáy liên tiếp từ đó truyền ra, mỗi người nói một kiểu, nhưng tất thảy đều suy đoán Phong Đô chính là kinh đô của ngạ quỷ, cũng chính là địa ngục!
Cũng chính vì vậy, cho dù sau đó không ai có thể chứng minh được huyện Phong Đô này là địa ngục thì đều gọi địa ngục nói chung là Phong Đô!
Nhưng mà Phong Đô trong truyền thuyết, địa ngục trong truyền thuyết có thực sự ở huyện Phong Đô tỉnh Tứ Xuyên không?
Có lẽ chưa chắc!
Chỉ có điều tuy không trúng nhưng cũng không trật nhiều.
Rất có khả năng địa ngục Phong Đô dân gian truyền tụng cho dù không ở huyện Phong Đô thì chắc chắn cũng ở…
Trong vùng Tứ Xuyên.
Tứ Xuyên chiếm một diện tích không nhỏ trên bản đồ Trung Quốc, có thể nói là đất rộng người đông. Mà trong tỉnh Tứ Xuyên cũng có rất nhiều nơi thần bí, còn có băng xuyên.
Tựa như Hải Loa câu (*) ở trong đất Tứ Xuyên, đó là một vùng đất rất kỳ lạ.
Hải Loa câu bốn phía toàn là núi băng, đáng lẽ ra phải vô cùng lạnh giá mới phải, thế nhưng bởi vì bản thân nó là một sơn cốc nên dù gió có lạnh cỡ nào cũng không thể lọt vào bên trong được, còn có ánh mặt trời chiếu xuống, hơi ấm còn vương lại bên trong không mất, nên cho dù xung quanh là tuyết trắng thì Hải Loa Câu bốn mùa đều ấm áp như tiết xuân, phồn hoa như gấm.
Nhưng ra khỏi Hải Loa câu lại là ngập trời băng tuyết, đó quả thực là kỳ cảnh khó gặp ở Thần Châu.
Cũng có khi Hải Loa câu kia lại chính là vị trí của Sưu Thần cung…
Phong Đô.
Đáng tiếc A Thiết cũng không biết.

Theo địa đồ hướng dẫn mà Thần mẫu đưa cho thì A Thiết đã đến một trấn nhỏ phía tây Hải Loa câu tên là Ma Tây trấn, nhưng hắn không biết Thần mẫu đưa chỉ dẫn sai cho mình.
Địa đồ chỉ ra rằng tổng đàn Sưu Thần cung nằm ở trên dòng sông băng ở phía tây Hải Loa câu, cho nên A Thiết cho rằng Hải Loa câu là nơi phải đi qua trên đường tới Sưu Thần cung, cũng không hề để ý Hải Loa câu khả năng không phải nơi hắn cần đến.
Nhưng có một điều hết sức kỳ quái là khi hắn đi vào con đường nhỏ trong Ma Tây trấn thì ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn hắn.
A Thiết nghĩ thần, mình là người từ nơi khác đến, người dân trong trấn chú ý đến một khuôn mặt xa lạ cũng chẳng có gì bất bình thường cả, chỉ là, bất luận giả trẻ gái trai gì đều nhìn hắn một cách hết sức bình tĩnh, trong ánh mắt không phải vẻ tò mò mà là một thứ cảm xúc…
Thiết tha hy vọng lẫn tôn kính.
A Thiết cảm thấy không thoải mái lắm bèn tăng tốc bước về phía cửa trấn mà Thần mẫu đánh dấu, hắn nghĩ, nơi đó đã là cửa tây của Hải Loa câu, chỉ cần bước ra khỏi cửa là sông băng, cũng chính là Sưu Thần cung mà Thần mẫu chỉ.
Nhưng hắn không hề biết nơi này vốn không phải Sưu Thần cung mà lại là bắt đầu phạm vi của Đệ Thập điện mà toàn bộ môn chúng Sưu Thần cung bị cấm tiến vào.
Giữa lúc A Thiết từ từ tiếp cận Hải Loa câu, hắn đã bắt đầu thấp thoáng nhìn thấy một vách đá cao chừng một trượng, rộng năm trượng ở trước cửa câu, bên trên mơ hồ vẽ vài hình ảnh.
Hắn không phải suy đoán nhiều bởi vì rất nhanh hắn đã bước tới gần bức tường đá kia.
Cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy rõ thứ được vẽ trên vách đá.
Đó là một bức bích họa.
A Thiết vừa nhìn thấy xong liền ngây người sững sốt.
Bởi vì bức bích họa này vẽ lại bốn người.
Một người chính trực mà uy nghi đang ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt lấp lánh phát sáng như ánh trăng, tựa như nhìn thấu cả chúng sinh, toàn thân toát ra một cỗ khí khái độc tôn tuyệt thế.
Người này không ai khác, lại chính là…
A Thiết quả thực không thể nào tin được, chân dung của mình lại có thể xuất hiện ở trong Hải Loa câu này. Vì sao ở đây lại vẽ chân dung hắn? Người ở trên bức bích họa này có thực là hắn không?
Còn nữa, trên bức bích họa không chỉ có một người làm hắn giật mình, còn có người con gái ở bên cạnh hắn, không ai khác mà chính là Tuyết Duyên! Tuyết Duyên, gương mặt Tuyết Duyên rất giống với Bạch Tố Trinh, lẽ nào người con gái ở trên bức bích họa này không phải Tuyết Duyên mà chính là Bạch Tố Trinh?
Vậy thì “A Thiết” ở trên bức bích họa này là ai?
A Thiết định thần nhìn kỹ lại, mới phát hiện ở trên vách kia, ngoài mình và Tuyết Duyên còn có hai người nữa, chỉ thấy một trong hai người đó là một người đàn ông khoác áo cà sa, vẻ mặt an tĩnh, có vẻ như là một hòa thượng, người đàn ông này chắc hẳn là Pháp Hải rồi.
Người cuối cùng đứng ở sau lưng ba người là một người đàn ông mặc trang phục võ quan màu đỏ, khóe miệng tuy không nhếch lên nhưng vẫn hàm ẩn nét cười ấm áp, chỉ có điều trong đôi mắt lại chứa lắm ưu phiền, râu ria xồm xoàm, cho dù chỉ là một bức tranh nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy người này mang tâm sự nặng nề lúc được vẽ.
Người đàn ông này thì A Thiết không nhận ra được, ông ta là ai nhỉ?
A Thiết lặng yên nhìn bức bích họa một hồi, nhưng vẫn không có manh mối gì nên đành xoay người tiếp tục hành trình.
Chẳng ngờ vừa mới quay người lại thì cảnh tượng trước mắt còn khiến A Thiết sững sờ hơn cả bức bích họa kia nữa.
Chỉ thấy toàn bộ dân trong trấn, tất thảy già trẻ gái trai đều quỳ trước mặt A Thiết.

Ma Tây trấn tuy ở nơi hẻo lánh nhưng cũng có không dưới ngàn dân, hơn ngàn người đang cùng quỳ trước mặt A Thiết.
Một người đàn ông trông có vẻ như là trưởng trấn ngẩng đầu lên cung kính nói với A Thiết:
“Là ngài, ngài đúng là thần của chúng tôi, không ngờ ngài thật sự đến.”
“Thần?” A Thiết đứng trước ngàn người đang quỳ gối thì cảm thấy vô cùng khó xử, nhưng đột nhiên nghe thấy một chữ thần này, liền khôi phục lại bình tĩnh, hỏi:
“Ông nói, ta là thần của các vị sao?”
Trưởng trấn đáp:
“Đúng là như thế! Ngài giống hệt người đàn ông trên bức bích họa, ngài chắc chắn là thần của chúng tôi!”
Nhìn thấy những người dân này vô cùng tin tưởng, A Thiết không khỏi than thở:
“Rất tiếc, nhưng các vị nhầm rồi, ta không phải là thần của các vị…”
“Sao lại có thể như thế được.” Một thiếu phụ quỳ ở hàng đầu đột ngột cướp lời nói:
“Khắp vùng này đều có lưu truyền một lời tiên tri, nói rằng sẽ có một ngày có một người đàn ông giống như thần tiên ngồi trên bức bích họa xuất hiện, sẽ mang đến một cuộc sống mới cho nhân gian khổ ải chiến loạn liên miên này, sau đó mọi người không phải lo sợ về chiến tranh loạn lạc nữa, có thể bình yên hưởng thái bình vĩnh cửu dưới sự bảo vệ của thần…”
Thiếu phụ này còn chưa nói hết thì một người đàn ông khác đã phụ họa:
“Đúng vậy đó! Chúng tôi vốn không tin lắm, nghĩ rằng đó chỉ là lời đồn địa vô căn cứ, không ngờ bây giờ ngày đã xuất hiện, xin hãy xua tan hết khổ ải nhân gian cho chúng tôi đi…”
Người đàn ông này vừa nói xong liền dập đầu trước mặt A Thiết, những người dân còn lại cũng xúc động vô cùng, ai nấy học theo đồng loạt dập đầu lia lịa với A Thiết, chỉ một thoáng tiếng “bịch bịch” vang lên khắp nơi.
A Thiết cảm thấy không biết nên cười hay khóc, hắn tự biết mình không phải là thần của bọn họ, hắn vốn không nên để cho nhiều người như vậy quỳ lạy mình, cũng biết nơi đây không nên ở lại lâu bèn không do dự triển thân bay lên, tiền về phía sông băng ngoài Hải Loa câu.
Đám dân chúng trong trấn nhắm mắt nhắm mũi dập đầu, không hề để ý rằng A Thiết đã triển thân bay mất từ lúc nào rồi, mọi người dập đầu ba cái liên tiếp đã thấy trên trán đau đau, có mấy người dừng lại ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy A Thiết biến mất không thấy tăm hơi, không khỏi xôn xao cả lên, nói:
“A? Thần đâu rồi? Thần đi đâu rồi?”
Đám dân chúng bình thường sống trong u cốc đã bao đời này, vốn không hề biết trên đời này có mấy thứ như khinh công gì gì đó, lại thấy A Thiết đột nhiên biến mất trong khoảnh khắc bọn họ đang dập đầu một cách quá sức thần kỳ, vì thế mọi người càng thêm tin chắc hắn là thần tiên, mấy người vốn đã dừng lại bây giờ tiếp tục dập đầu không ngừng, tiếng bịch bịch vang lên.
Loài người đa số đều có một tật xấu thâm căn cố đế là thích bị thống trị.
Từ xưa đến nay, có không ít người tôn thờ chân lý “Vua bảo tôi chết, tôi không thể không chết”, những người này cả đời hy vọng có được một vị hoàng đế tốt, để bọn họ có thể sống yên ổn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới vì sao vua muốn tôi chết thì tôi nhất định phải chết.
Cứ là hoàng đế thì sẽ có quyền bắt người dân phải chết sao? Người dân đã phải trả sưu cao thuế nặng để nuôi sống hoàng đế, cho ông ta một cuộc sống xa hoa giàu có mà vẫn không có quyền lợi cơ bản nhất là quyền được sống, ngay cả tự do sống chết cũng không được nắm trong tay.
Điều vô lý nhất vẫn là, hoàng đế muốn ngươi chết, ngươi còn phải thể hiện sự trung thành một dạ, cam tâm tình nguyện, mỉm cười mà xuống hoàng tuyền.
Chuyện này quả thực vô cùng bất công!
Nhưng lại có rất hiếm người nghĩ đến vấn đề công bằng tự do, phần lớn vẫn phó mặc việc sống chết lẫn cuộc đời mình cho hoàng đế quyết định, những người này bằng lòng tin rằng hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, là hóa thân của rồng, cả đời bọn họ mù quáng tôn kính hoàng đế, tôn kính rồng, đương nhiên họ tôn kính nhất vẫn là thần phật trên trời!
Nếu như trên đời thực sự có Phật, nhìn thấu tất cả, thì kẻ có thể hiểu thấu thế gian ấy đương nhiên đáng để thế nhân tôn kính, học hỏi, nhưng mà…
Trên đời này liệu có một người đặc biệt, tuyệt đỉnh thông minh, không mù quáng sùng bái hoàng đế như thế nhân thường tình, không có nô tính sùng bái thần phật, rồi tự tôn làm thần, lưu truyền lại sự thực mình là thần vào trong dân gian, lại còn phao truyền lời tiên đoán mình sẽ xuất hiện, biến thế gian thành thiên đường?
A Thiết vừa chạy về phía trước, vừa nghĩ như vậy.
A Thiết thầm nghĩ, nếu trên đời này quả thực có một kẻ nhìn thấy loài người, ý đồ lợi dụng thói quen bị thống trị của con người để củng cố thực lực của mình thì e rằng ngoài Thần trong Sưu Thần cung kia không còn ai khác!
Lão muốn trở lại nhân gian! Lão muốn lấy thân phận thần thiên để cai quản nhân gian thiên thu vạn kiếp, lại còn muốn thế nhân phải sùng bái lão, cho nên từ lâu đã truyền lời tiên đoán rằng mình sẽ cứu vớt nhân gian, để chờ sau này tái xuất giang hồ còn dùng để làm việc.
Giả thiết này cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, nhưng A Thiết còn chưa rõ lắm, nếu như thật sự Thần lợi dụng bức bích họa này và lời tiên đoán kia để mê hoạc dân chúng thì vì sao người Thần muốn thế nhân sùng bái không phải chính lão mà lại là A Thiết?

Huống chi bức bích họa kia có lai lịch ít nhất cũng đã cả trăm năm ròng, có lẽ nào một trăm năm trước Thần tạc bức bích họa này ở ngoài cửa trấn, lẽ nào một trăm năm trước Thần đã có thể tiên đoán được dung mạo dáng dấp A Thiết?
Tuyệt đối không thể nào! A Thiết càng nghĩ càng thấy không thông.
Còn nữa, thiếu nữ giống Tuyết Duyên và hòa thượng mặc áo cà sa trong bức họa A Thiết vẫn có thể đoán ra là Bạch Tố Trinh và Pháp Hải, nhưng người đàn ông đứng cuối râu ria xồm xoàm vẻ mặt hậm hực kia là ai? Tại sao hắn chưa bao giờ nghe Thần mẫu nhắc đến?
A Thiết càng nghĩ càng thấy thấp thỏm bất an, hắn bắt đầu cảm thấy kế hoạch của Thần dành cho mình cực kỳ không đơn giản.
Trong lúc còn đang tập trung toàn bộ tâm trí vào việc suy đoán này, A Thiết đột nhiên nghe một cơn gió lạnh buốt đập vào mặt, vội vã định thần nhìn lại, chỉ thấy trước mắt vừa khéo hiện lên một kỳ quan.
Lúc này hắn đang ở trong rừng cây xanh ngắt của Hải Loa câu, nhưng một trượng bên ngoài lại là băng tuyết triền miên, băng tuyết trải dài, thoáng như mùa xuân mùa hạ mùa thu đều bị nhốt ở trong Hải Loa câu này, còn bên kia…
Là mùa đông lạnh giá vô cùng!
Bên này hoa thơm chim hót, bên kia gió tuyết rít gào, sông băng biển tuyết trải dài không thấy điểm tận cùng, nơi này giống như vị trí thiên đàng và địa ngục giao với nhân gian, quỷ dị lạ thường.
Đúng thế! Sông băng trước mắt chính là địa ngục! Bởi vì nó không phải vị trí Sưu Thần cung mà chính là địa ngục Đệ Thập điện, bức bích họa A Thiết nhìn thấy ngoài cửa trấn chính là mốc đánh dấu phạm vi thế lực của Đệ Thập điện, nhưng cũng chỉ là cấm địa của môn chúng Sưu Thần cung, dòng sông băng này mới chính là căn cứ chính thức của Đệ Thập điện.
Nhưng A Thiết chẳng hay biết gì đã bất tri bất giác đi vào biên giới cấm địa “Kẻ tự tiện đi vào phải chết”, hắn dừng lại nghỉ một chút ở nơi mùa xuân giao hòa mùa đông, cuối cùng bước vào trong sông băng.
Gió vẫn còn gào lên giận dữ, tuyết đang gầm thét phẫn nộ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trước mặt vẫn là biển tuyết mênh mông trắng xóa, không có bất cứ dấu hiệu nào của nhà cửa lầu các, vậy thì Sưu Thần cung ở đâu?
Riêng A Thiết vẫn tin tưởng tuyệt đối vào hướng dẫn của Thần mẫu, tiếp tục tiến về phía trước, chẳng quản đến dòng sông băng không thấy điểm cùng kia.
Nhưng những trận gió lạnh buốt quật thẳng vào mặt quả thật lợi hại, không chỉ buốt đến tận xương tủy mà còn như dao cắt lên mặt A thiết đau rát, A Thiết rút tấm lụa trắng của Tuyết Duyên ra quấn lên mặt mình mới cảm thấy dễ chịu được một chút.
Bỗng dưng trong gió tuyết gào rít mơ hồ truyền đến một tiếng nói xa xôi:
“Dừng lại!”
Dừng lại? A Thiết không có Băng Tâm quyết như Nhiếp Phong, mới chỉ thoáng nghe một lần nên cũng không dám khẳng định mình nghe thấy hay không, hắn vẫn cứ dấn bước không ngừng lại.
Lúc này, đột nhiên âm thanh bỗng tăng lên, đồng thời mang theo chân khí tràn đầy, xé gió tuyết mà lao tới:
“Dừng lại!”
Lúc này A Thiết mới dừng chân lại, bởi vì hắn thực sự xác định mình đã nghe thấy âm thanh này, là một tràng âm thanh trầm thấp mà uy nghiêm của đàn ông.
“Ai đấy? Ai đang nói chuyện đấy?” A Thiết nhìn quanh quất bốn phía nhưng xung quanh tuyệt không có bóng dáng một ai.
“Nơi này không phải chỗ cho người đến, mau cút đi cho ta!” Âm thanh thần bí kia lại truyền tới!
A Thiết thấy người tới không có ý tốt, lập tức cảnh giác, hỏi ngược lại:
“Không phải chỗ cho con người đến à? Vậy ngươi không phải người sao?”
Chỉ thấy kẻ thần bí kia trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên lại lên tiếng:
“Hỏi hay lắm! Ta phải nói là nơi này tuyệt đối không phải chỗ phàm nhân nên đến.”
“Ngươi không phải phàm nhân” A Thiết lại hỏi, liền nghe thấy câu trả lời:
“Không sai, ta không phải phàm nhân, bởi vì ta là chủ nhân nơi này!”
“Thập điện Diêm La…Mạnh nguyên soái!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.