Phóng Túng

Chương 6: Theo đuổi


Đọc truyện Phóng Túng – Chương 6: Theo đuổi

Khi Vu Duyệt tỉnh dậy đã là gần trưa ngày hôm sau. Vừa khôi phục ý thức, cô đã bật dậy lấy điện thoại gọi điện cho Ngụy Trì Vũ, nhưng đầu bên kia chỉ là một tiếng “tút,tút” kéo dài, cô thầm nghĩ chắc anh đang ở trên máy bay. Mẹ Vu cũng đã đi làm đến tối mới về được, một mình cô buồn chán ngồi trong nhà tự. Ấu cơm trưa cho mình rồi lại lưới biếng cuộn tròn trên sofa xem Tivi. Đến 11h, điện thoại bỗng kêu lên, không cần xem cũng biết ai đang gọi đến, Vu Duyệt vui mừng bắt máy:

-Anh đã về trường rồi sao?

Bên kia dịu dàng trả lời:

-Ừ, anh vừa xuống máy bay thôi. Em vừa gọi cho anh sao?


Vh Duyệt trả lời:

-Biết rồi còn cố hỏi. Anh nhớ học hành đàng hoàng, không được dẫn thêm “hoa đào” nào nữa đâu đấy. Nếu để em biết được, chờ em  đi học lại, anh biết tay em.

Ngụy Trì Vũ cười cười lấy lòng. Dặn dò cô ăn cơm, nói sẽ gọi điện sớm cho cô rồi cúp máy. Vu Duyệt buông điện thoại, không khỏi thở dài. Ngụy Trì Vũ ở trường đại học A so với thầy hiệu trưởng còn nổi tiếng hơn 1 phần. Thành tích ưu tú không cần nhắc đến, chỉ tính diện mạo thanh cao cấm dục kia đã khiến bao nữ sinh mê như điếu đổ, lại là bậc tiền bối của tiền bối, sinh viên ai ai cũng nể phục. Một người xuất sắc như thế, làm sao có thể không có người theo đuổi chứ. Cũng may Ngụy Trì Vũ nhà cô, dù chỉ là một con sói đội lốt cừu, nhưng sự lạnh nhạt bề ngoài hoàn toàn là sự thật, anh đối với chuyện yêu đương nam nữ chưa từng hứng thú, hoặc cũng có thể nói chưa ai buộc được trái tim anh, mãi cho đến khi Vu Duyệt bước vào, kiên trì đảo lộn cuộc sống tẻ nhạt như được lập trình sẵn của anh,cùng anh ngây ngô bước vào mối tình đầu.

Vu Duyệt có lẽ sẽ nhớ mãi khoảnh khắc đầu tiên cô gặp được Ngụy Trì Vũ. Đó là khi Vu Duyệt từ  buổi tự học buổi tối trên trường cấp 3 trở về. Sang năm đã là kì thi đại học nên dù đang nghì hè, lớp 11 các cô vẫn phải kịch liệt học thêm để ôn thi. Thị trấn cổ sạch sẽ, không khí mát lành, đèn đường sáng lờ mờ. Vu Duyệt chuyển đến đây đã được 1 học kì, cô là 1 người bạo gan, đi một mình về cũng không sợ hãi. Vừa nhảy chân sáo trên đường vừa suy nghĩ linh tinh, khi đi qua đường cái, dưới ánh đèn cao áp bên kia lề đường, một chiếc taxi đỗ phịch xuống, Vu Duyệt vô tình ngẩng đầu, quét qua phía bên kia, ngay lập tức thu vào trong mắt hình ảnh người con trai mặc chiếc áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu tay, đôi chân dài bọc trong chiếc quần âu bước xuống, vòng ra sau cốp xe. Từ phía Vu Duyệt chỉ nhìn thấy bờ vai rộng cùng bóng lưng người kia. Vu Duyệt thừa nhận mình là 1 người có sở thích biến thái, đó là ngắm bóng lưng người khác. Bất kể là ai, dù nam hay nữ thì điều đầu tiên cô chú ý khi gặp vẫn là lưng họ. Vì đoạn đường này vắng vẻ, hai bên lề đường chỉ có các quán cafe và quán ăn cửa kính đang sáng đèn. Cô và anh đứng cách nhau 1 con đường, mải ngắm anh nên bước chân dẫm hụt bào viên gạch bị lở ra dưới vỉa hè. Vu Duyệt mất trọng tâm theo đà ngã về trước, theo bản năng cao giọng “a” lên một tiếng. Giọng cô gái nhỏ trong đêm yên tĩnh trong vắt, rơi vào tai Ngụy Trì Vũ vẫn đang lấy hành lí phía sau cốp xe, anh quay người lại, bắt gặp cô bé nữ sinh mặc bộ đồng phục, trên lưng vẫn mang cặp sách, mái tóc ngắn loà xoà, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, sách sẽ đang nhìn chằm chằm anh cùng nửa bên khuôn mặt thanh tú trắng noãn, đặc biệt nổi bật trong màn đêm. Không hiểu sao anh lại nhếch nhẹ khoé môi mỏng, trong mắt loé lên ý cười nhàn nhạt. Nhưng thay đổi nhẹ ấy lại lọt vào mắt Vu Duyệt. Tim cô lần đầu tiên vì 1 người con trai mà đập loạn lên. Khi nhìn được khuôn mặt của người đó, cô cảm thấy thật kì diệu. Nữ sinh như các cô vốn hay yêu thích những nhóm nhạc thần tượng trẻ. Dù Vu Duyệt không hứng thú lắm nhưng mỗi khi các bạn nữ trong lớp lén bật điện thoại trong giờ học, cô cũng ghé đầu qua nhìn theo. Họ quả thật rất đẹp, nhưng người con trai trước mắt cô lại ở một đẳng cấp khác, không cần đắp lên mặt 1 lớp makeup dày cộp mà làn da vẫn trắng noãn, đôi môi mỏng không cần quá đậm màu nhưng cũng đủ câu dẫn, đôi mắt phượng hẹp dài, từng đường nét trên khuôn mặt ấy đều hài hoà đến cực điểm. Nhìn qua có lẽ anh vẫn còn trẻ tuổi. Khi đôi môi mỏng kia hơi nhếch lên, Vu Duyệt sửng sốt hồi lâu, chưa kịp định thần thì anh đã quay đi, xách chiếc vali và 1  túi đồ nhỏ từ trong cốp xe xuống, quay người đi vào trong căn nhà gần đó. Cô biết người sống trong căn nhà đó, là cặp vợ chồng đã cao tuổi, nhìn người kia tuổi tác vẫn còn trẻ, thậm chí chỉ hơn cô chừng vài tuổi thôi, chẳng nhẽ là cháu sao? Vu Duyệt thoáng nghĩ ngợi, bước chân vẫn tiếp tục hướng về phía nhà mình gần cuối con đường nhưng nhịp tim vẫn chưa kịp ổn định. Đây là “say nắng” trong truyền thuyết sao?


Mỗi ngày sau đó, Vu Duyệt đều đi học qua con đường đó, lại vô thức ngẩng đầu nhìn căn nhà hai tầng ngói mái ấy, nhưng không hề bắt gặp người con trai đó. Cho đến 1 buổi tối hiếm hoi cô được nghỉ học ở trường. Mùa hè trời nóng oi bức, trong nhà dù đã bật điều hoà nhưng cảm giác khó chịu vẫn không giảm đi, mẹ Vu lại đi làm chưa về, Vu Duyệt quyết định cầm theo ví tiền ra ngoài. Thực ra cô không đi quá xa, chỉ đến siêu thị nhỏ đầu con đường cái, gió đêm mát lạnh, Vu Duyệt chỉ mặc chiếc quần đùi màu đen cùng chiếc áo phông có mũ màu hồng nhạt, đi đôi dép tông loẹt xoẹt trên vỉa hè. Dù mới lớp 11 nhưng cô trổ mã khá tốt, dáng người cao, đầy đặn, chỉ trừ khuôn mặt cô vẫn còn rất non lại càng trở nên nhỏ hơn khi để tóc ngắn, mái thưa kưa trước trán. Gió đêm mát lộng, mang theo không khí sạch sẽ từng đợt lướt qua khuôn mặt cô, Vu Duyệt cảm thấy thật thoải mái.

Kéo cửa kính siêu thị đang bật đèn sáng choang, Vu Duyệt tiến thẳng tới quầy bán kem nơi gần cửa sổ  lấy ra hai hộp kem vị táo. Lúc tính tiền lại tiện tay lấy thêm 1 gói snack cỡ lớn. Đến bên cửa sổ lớn bằng kính, tựa vào đó gặm hết que kem. Trong lúc đang cúi đầu suy nghĩ linh tinh thì cô bỗng nghe người coi hàng trong siêu thị reo lên:”Ôi chao, nhìn trời đẹp như thế mà vẫn mưa cho được sao?

Vu Duyệt giật mình nhìn ra, gió đã nổi lớn, dù cách 1 lớp cửa kính nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ẩm ướt, báo hiệu sắp mưa. Không chần chừ, cô xách que kem vẫn đang gặm dở, hướng đến cửa ra vào, chạy ra cửa, định bụng chạy gấp về nhà trước khi trời mưa. Nhưng hình như ông trời không nghe thấy lời thỉnh cầu của cô, khi cô vừa chạy được một đoạn thì trời bỗng mưa như trút nước, Vu Duyệt bị mưa tát vào mặt đau điếng, không kịp trở tay, chạy đến mái hiên của một quán cafe ngay bên lề đường. Quán Cafe đã đóng cửa, bên trong chỉ để chiếc đèn tường màu vàng nhạt hắt qua của kính, chiều sáng bên ngoài, Vu Duyệt đứng dưới hiên, nép người vào trong tường, mái tóc mềm đã ướt nhẹp, dính sát vào mặt cô. Vu Duyệt cáu kình chửi thầm 1 tiếng, biết trước cô đã ở lại siêu thị quách cho rồi. Đang vuốt sạch nước trên người thì từ phía đường đối diện, một bóng dáng cao ngất từ trong mưa chạy thẳng đến chỗ cô. Vu Duyệt ngẩn người, tim lập tức lại loạn nhịp, coi đã không nghĩ mình có thể gặp lại người con trai đó. Ngụy Trì Vũ lần này chỉ mặc chiếc áo phông màu trắng cùng chiếc quần vải dài rộng. Dường như anh rất hợp với màu trắng. Thoạt nhìn toả ra khí chất cấm dục. Vu Duyệt ngẩn người, quên cả động tác trên tay, nhìn người con trai bên cạnh, mưa đã làm ướt hoàn toàn chiếc áo duy nhất trên người anh, để nó dính sát vào cơ thể anh, in lên cơ bụng rắn chắc và bờ vai rộng. Mái tóc hơi dài, ướt đẫm rũ xuống trán, trên gương mặt luôn lạnh nhạt ấy dính đầy nước mưa. Vu Duyệt trộm nghĩ, anh rất đẹp trai. Hình như cô hơi thích anh một chút rồi. Hình như Ngụy Trì Vũ cũng cảm nhận được ánh mắt “nóng bỏng” bên cạnh, anh quay đầu nhìn sang. Cô gái nhỏ mái tóc ngắn ướt sũng, ôm gọn lấy khuôn mặt non nớt như học sinh cấp 2 ấy, đôi mắt to tròn đen nhánh kia đang không chớp nhìn anh. Ngụy Trì Vũ không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, quay đi vuốt vuốt nước trên người.


Trong lòng Vu Duyệt thoáng qua một cơn gió khiến trái tim cô lay động. Đây là “nhất kiến chung tình” sao? Trước kia nghe bạn học nói cô đều khinh thường, làm gì có ai vừa gặp đã yêu? Nhưng lúc này, hình như cô đã hơi rung động rồi, nói cô là kẻ háo sắc cũng được, chỉ là cô muốn theo đuổi người con trai trước mặt. Nhìn anh cao ngạo như thế này chắc cũng chưa có bạn gái đâu nhỉ? Chắc anh cũng không hơn mình bao nhiêu tuổi đâu nhỉ? Một loạt suy nghĩ xảy ra trong đầu Vu Duyệt, đấu đá nhau chí choé. Bất chợt nghe người bên cạnh thở dài một tiếng, cất giọng:

-Mưa như thế này chắc sẽ không tạnh ngay đâu.

Đó là giọng nói đã khiến tim Vu Duyệt tê dại lần đầu tiên trong đời. Anh chỉ nói thật khẽ như đang tự nói với chính mình, thật trầm, thật từ tính, nhưng cũng thật dịu dàng, đó là giọng nói hay nhất Vu Duyệt từng nghe được. Cô chăm chăm nhìn về phía làn mưa trước mặt, bất động.

Ngụy Trì Vũ nhìn loanh quanh một lúc, bỗng thấy phía bên tay phải cách đó không xa có một siêu thị, anh định chạy đến đó mua một chiếc ô để đi về nhà. Anh xoay người định chạy đi, lại dừng một chút, do dự 2 giây rồi quay đầu, nói với cô:


-Này cô bé, có muốn dùng ô về nhà không, mưa sẽ không tạnh ngay đâu.

Vu Duyệt sững người, trợn tròn mắt. Anh đang nói chuyện với mình sao? Anh đang nói chuyện với mình sao? Nội tâm gào thét điên cuồng, Vu Duyệt cứng đờ người, máy móc quay đầu, ngơ ngác gật đầu một tiếng. Ngụy Trì Vũ nhìn bộ dạng này của cô, chỉ lạnh nhạt bỏ lại một câu “chờ anh một lát” rồi lấy đà chạy thẳng vào màn mưa. Mưa mát lạnh nhưng má Vu Duyệt lại đỏ bừng, cô ôm lấy mặt mình, không  phát ra tiếng động cười toe toét.

Khi Ngụy Trì Vĩ trở lại đưa cho cô một chiếc ô màu đen, cũng không nói một lời, bật ô rảo bước đi về phía cuối con đường, Vu Duyệt ngẩn người nhìn theo bóng anh qua màn mưa rồi cũng lặng lẽ theo sau. Nhà hai người cùng đường nên Ngụy Trì Vũ rảo bước đi trước, Vu Duyệt cũng cười hạnh phúc theo sau. Đường rộng lớn, mưa xối xả, duy chỉ có bóng lưng trước mắt là lọt vào mắt cô.

Thoáng cái đã đến nhà anh, Vu Duyệt bước chầm chậm nhìn anh đầy cổng vào nhà, tiếc nuối nhìn thêm vài cái rồi cúi đầu đi về nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.