Phóng Túng

Chương 15: Canada


Đọc truyện Phóng Túng – Chương 15: Canada

Người lái xe nhìn đôi tình nhân ngoại quốc ôm nhau cười tủm tỉm phía sau, thì thầm trò chuyện mà tâm tình cũng trở nên tốt hơn, huýt sáo vài cái. Con đường kéo dài uốn lượn trên sườn núi, rừng phong cũng theo đó trải dài bất tận. Một lúc sau, xe dừng lại trên lưng chừng ngọn đồi, gần công viên. Ngụy Trì Vũ và Vu Duyệt bước xuống xe, vòng ra sau cốp xách hai vali xuống. Con đường rộng rãi, lúc này có rất nhiều du khách đi thành từng nhóm một thì thì thầm trò chuyện, chụp ảnh. Không khí trên núi vào sáng sớm mùa thu hơi ướt át và se lạnh, mọi vật im lìm. Vu Duyệt xốc balo lên vai, kéo vali đi theo Ngụy Trì Vũ tìm khách sạn. Khách sạn ở đây không nhiều và cũng không được xây thành cao ốc, chỉ có rất nhiều khách sạn 2,3 tầng rải rác dọc khắp con đường trải đầy màu vàng của lá phong. Hầu hết đều theo phong cách vừa cổ điển vừa hiện đại nên rất dễ hoà vào bức tranh phong cảnh ở nơi này. Vì đang mùa du lịch nên khách sạn ở gần đây đã hết sạch phòng, Ngụy Trì Vũ bất đắc dĩ sử dụng chút quan hệ mà đặt được cho hai người một phòng lớn tại khách sạn cuối cùng của con đường. Hai người thả bước đi bên lề đường, đôi giày thể thao của Vu Duyệt dẫm lên lá phong đỏ thẫm rải đầy trên mặt đường, từ đầu tới cuối trên miệng cô vẫn treo nụ cười thích thú, đưa mắt nhìn khắp nơi, trầm trồ khen ngợi. Ngụy Trì Vũ nhìn cô thật lâu, trong lòng hơi tự đắc, nhìn cô hạnh phúc như vậy, có phải anh đã lập công lớn rồi không?

Khách sạn hai người ở là một căn biệt thự nằm ở gần cuối con đường, căn biệt thự hai tầng màu trắng nằm lấp phía sau những hàng phong cao lớn, Vu Duyệt theo đường mòn đi vào trong, từ xa đã thấy người ra tiếp đón, là một lễ tân người Canada xinh đẹp, thấy hai người liền lễ phép chào hỏi:

-Ngài Vũ?

Ngụy Trì Vũ gật đầu, cô ấy liền nói:

-Ông chủ đã đặc biệt dặn dò về ngài, mời đi theo tôi.

Ngụy Trì Vũ một tay kéo vali, một tay ôm lấy eo Vu Duyệt thong thả bước vào trong nhà. Nói là khách sạn nhưng không hề giống khách sạn tí nào, giống như một căn nhà độc lập vậy. Căn biệt thự hai tầng thiết kế theo phong cách sang trọng nhưng hoà nhã, vừa bước vào đập vào mắt cô là lò sưởi âm tường, trước lò trải một tấm thảm màu đỏ, bên cạnh là bộ sofa nhỏ mềm mại, đi lên tầng là phòng ngủ lớn giành cho hai người, ga giường màu tím và rèm cửa cùng màu, mở cửa ra ban công còn có bể bơi nhỏ lộ thiên, nước trong bể xanh ngắt, sạch sẽ, nữ lễ tân nói nhẹ nhàng:

-Nước ở đây mỗi ngày đều được thay một lần, ngoài ra hai người còn có thể có một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn.

Vu Duyệt nhìn rừng phong ngay trước mắt, híp mắt nép vào lòng Ngụy Trì Vũ. Sáng sớm 6h trời vẫn còn hơi se lạnh, đứng một lúc đã thấy tay chân tê rần, Ngụy Trì Vũ quyết định không chiều cô nữa, bế thẳng người vào phòng tắm, Vu Duyệt cởi áo khoác, đứng một bên nhìn anh kiểm tra nước ấm của căn biệt thự rồi xả nước đầy bồn. Làm xong một loạt hành động, Ngụy Trì Vũ vuốt vuốt tóc cô,


-Em mệt lắm rồi, tắm trước đã rồi anh dẫn em đi ăn sáng.

Vu Duyệt gật đầu, cởi quần áo, bước vào bồn.

Ngụy Trì Vũ mở vali lấy ra cho một bộ đồ dài tay thoải mái và đồ lót. Phòng tắm bốc hơi ấm nghi ngút, Vu Duyệt trần như nhộng lười biếng nằm dài trong bồn tắm, cơ thể đẹp đẽ căng mọng dưới làn nước trong. Ngụy Trì Vũ đặt đồ vào giỏ trúc, nhìn cô một lát rồi cũng xoay người ra ngoài.

Khoảng 30ph sau, Vu Duyệt tóc tai ướt rượt ra khỏi phòng tắm. Vì ngâm nước nóng nên cả người cô ửng đỏ, đặc biệt là hai gò má, ánh mắt trong suốt ướt át. Ngụy Trì Vũ vẫn đang tìm hiểu nơi này trên điện thoại, thấy cô ra liền bỏ điện thoại lên đầu giường, giang tay ôm cô ngồi xuống bên cạnh, anh cầm lấy khăn lau nhẹ nhàng lên mái tóc cô, vừa hỏi.

-Thoải mái không?

Vu Duyệt cầm lấy điện thoại anh, tự nhiên mở khoá, xem lại nội dung anh vừa đọc, lơ đãng trả lời:

-Thoải mái ạ.

————


Nói là khách sạn nhưng thực ra chỉ là một căn biệt thự hai tầng không quá lớn nằm ngay bìa rừng, mà ở nơi này chỉ có hai người ở. Xung quanh còn có rất nhiều căn biệt thự cùng nhà hàng lấp ló sau từng hàng cây phong đang trong mùa thay áo mới. Giày Vu Duyệt dẫm sột soạt lên thảm lá phong đỏ rực dưới lòng đường, cô quay người một vòng, hít thật sâu không khí trong lành, cười khúc khích. Ngụy Trì Vũ mặc chiếc áo măng tô dài đến đầu gối màu đen cùng chiếc khăn quàng cổ màu đỏ đậm mà Vu Duyệt tự tay đan cho anh vào mùa đông năm ngoái, anh thong thả rải bước phía sau, hai tay bỏ vào túi áo, nhìn Vu Duyệt bị anh gói thành cái bánh chưng chạy nhảy phía trước, híp mắt cười.

Con đường xuyên qua rừng phong không lớn, lúc này đã rải dày lá phong màu đỏ vàng chói mắt, dưới chân là lá phong, trên đầu cũng là từng tán cây cao vút, nắng nhè nhẹ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đường. Ngụy Trì Vũ nhìn Vu Duyệt, rảo ba bước đã kịp bắt lấy tay cô, ôm chặt vai cô, cúi đầu nói.

-Đi ăn thôi nào.

Vu Duyệt nhìn bàn tay to đang bọc lấy tay mình, truyền vào cơ thể cô hơi ấm quen thuộc, tâm tình kích động thoáng yên bình, nhìn con đường phía trước, xung quanh im lặng, cả con đường chỉ có hai người. Cô thầm nghĩ nếu như con đường này trải dài mãi mãi, cô cũng nguyện nắm tay anh tìm đến phía cuối cùng.

Nhà hàng Ngụy Trì Vũ đưa cô tới nằm ở gần cuối con đường chính, không khí bên trong hơi tối, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng, cô và anh chọn một góc hơi vắng người ngồi xuống, phục vụ nhanh chóng đưa hai người thực đơn. Vu Duyệt học nghành lịch sử, dốt đặc cán mai ngoại ngữ, dù khả năng nói vẫn có nhưng để cô nghe hiểu người bản xứ nói gì thì cô bó gối vậy. Ngụy Trì Vũ hỏi ý kiến cô rồi nhanh chóng gọi vài món ăn nhẹ, bổ sung năng lượng cho cô. Vu Duyệt nhìn mấy món anh gọi, chu môi giận dỗi.

-Anh gọi cho em toàn món gì vậy?

Ngụy Trì Vũ vuốt vuốt sợi tóc bướng bỉnh của cô, giúp cô nới lỏng cổ áo và cởi khăn quàng cổ.


“Chẳng phải tối qua em mệt lắm sao, mấy món em thích ăn vào sẽ không có đủ sức để đi chơi nữa mất.”

Vu Duyệt trợn mắt nhìn con người đang tỏ ra tỉnh bơ trước mặt.

-Anh nói vậy không thấy hổ thẹn với em sao, tối qua người làm em mệt là anh, hôm nay còn bắt em ăn món mình không thích, anh là phù thủy sao?”

Ngụy Trì Vũ nhìn cô phồng mang cãi bướng, cũng hùa theo.

“Vậy Bạch Tuyết muốn ăn gì nào?”

Vu Duyệt không ngờ anh lại dở tính trẻ con ngay lúc cô đang cãi chí choé như một đứa con nít, lập tức nín bặt. Hai người lúc này cùng tranh luận có khác gì hai đứa trẻ đâu. Cô trừng mắt nhìn Ngụy Trì Vũ, hơi nép vào lòng anh, trên môi đã cong lên nụ cười kìm nén, hắng giọng.

“Ai…là Bạch Tuyết chứ?”

Lúc hai người anh một câu em một câu nhỏ giọng cười khúc khích thì nhân viên phục vụ cũng đã đem thức ăn bày lên bàn. Vu Duyệt không một lời phàn nàn cầm đũa lên ăn, Ngụy Trì Vũ xem ra vẫn còn lương tâm, gọi thêm món bít tết cô thích ăn nhất, còn “tiện tay” cắt nhỏ rồi đẩy sang cho cô.


Lúc ăn xong thì đã là 8h sáng, dường như nắng ở nơi đây sẽ không bao giờ gắt được như ở trong nước, mặt trời đã lên cao nhưng nắng vẫn dịu dàng nhuốm vàng con đường, nhuốm vàng rừng phong bạt ngàn, hai người bước ra khỏi nhà hàng sau lời chúc ngày mới tốt lành của nhân viên rồi lại thong thả bước về căn biệt thự. Vu Duyệt rất muốn đi tiếp nhưng sáng nay lượng hành khách đã quá tải để đi thăm công viên Algonquin, muốn xếp hàng cũng không biết chờ đến bao giờ. Cô uể oải nằm sấp trên sofa, cởi áo khác ném lên ghế bên cạnh, liên tục thở dài. Ngụy Trì Vũ một bên tìm sạc điện thoại trong vali, vừa nhìn cô gái nhỏ đang khó chịu trên sofa, đưa ra ý kiến

-Nếu không em lên giường ngủ một lát, dậy đi ăn trưa xong chúng ta sẽ trực tiếp đi chơi luôn được không?

Vu Duyệt trên sofa khẽ cựa mình,lật người nhìn anh.

-Hay là thế nhỉ? Chiều này đi chơi xong anh dẫn em xuống núi nhé, cũng gần mà, trên này chỉ có toàn biệt thự, em muốn xuống dưới kia.

Ngụy Trì Vũ thoáng suy nghĩ, chau mày, an ninh ở đây không được tốt lắm, anh chậc lưỡi.

-Để anh xem đã. Em mau vào ngủ đi.

Vu Duyệt chán nản bò dậy vào phòng, lúc đi qua anh còn cúi người hôn môi anh một cái mới chịu đi tiếp.

Nhiệt độ trong phòng luôn dug trì ở mức 28 độ, cũng không lạnh, ngược lại còn có hơi ấm áp, Ngụy Trì Vũ cởi áo khoác nhẹ bên ngoài, bên trong mặc một chiếc áo len tiến vào phòng ngủ sạc điện thoại. Cô gái nhỏ của anh đang cuộn tròn trong chăn bông to sụ, thoạt nhìn không nghĩ là có người trên đó, tư thế lộn xộn, lộ cả đôi chân thon dài trắng noãn ra bên ngoài, anh thở dài để điện thoại nên đầu giường, cúi người xốc chăn lên che kín cả người cô. Vu Duyệt ngủ say, gò má ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng căng đầy khẽ mở lộ ra răng trắng bên trong, anh kìm lòng không đậu cúi đầu hôn lên môi cô, đầu tiên chỉ là dùng hai cánh môi mút lấy môi mỏng của cô, dần dần, hơi thở dần nóng lên, anh vươn đầu lưỡi ra tiến vào bên trong khoang miệng cô, im lặng vờn lấy lưỡi đinh hương, đôi môi hai người ướt át, Vu Duyệt trong vô thức tiếp nhận nụ hôn anh theo thói quen. Ngụy Trì Vũ chăm chú mút đầu lưỡi cô như muốn nuốt luôn vào trong bụng, dù vậy nhưng động tác cũng không dám quá kịch liệt, chỉ thở dồn dập vờn đuổi đầu lưỡi cô, tay nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực qua lớp len mỏng. Một lúc sau khi Vu Duyệt khó thở đẩy mặt anh ra, sức lực nhỏ như mèo nhưng Ngụy Trì Vũ cũng thuận theo mà nhả cánh môi cô ra, một sợi chỉ bạc kéo dài sau đó đứt quãng, anh dùng bụng ngón cái lau nhẹ lên môi cô, cúi người vùi đầu vào ngực cô, điều hoà hơi thở. Vu Duyệt hít một hơi thật sâu, lật người tiếp tục ngủ. Ngụy Trì Vũ cũng muốn để cô nghỉ ngơi, im lặng ôm cô một lát rồi xuống giường vào phòng tắm.

Phòng tắm mịt mờ hơi nước. Cả thân hình cao gần 1m9 đứng dưới vòi hoa sen đang xối nước ấm ào ào, Ngụy Trì Vũ ngửa đầu đón lấy từng làn nước nóng, gậy th*t dưới thân đã ngẩng cao đầu, đầu nấm màu hồng nhạt lộ ra, tiết ra từng dòng chất lỏng đặc dệt rồi theo nước mà chảy đi. Ngụy Trì Vũ cố gắng để tâm thanh tĩnh, cố gắng kìm chế bản thân vì muốn Vu Duyệt được ngủ thêm một lát. Tối qua anh hơi nặng tay, lúc sáng nhìn cô cởi đồ đã thấy bắp đùi cô một mảnh tím đỏ. Anh đưa tay ra, chần chừ do dự một lát rồi dứt khoát nắm lấy chính mình, trong đầu tưởng tượng ra cơ thể Vu Duyệt loã lồ nằm dưới thân anh, bờ mông tròn lắc lư chậm rãi phun ra nuốt vào gậy th*t chính mình, Vu Duyệt đôi mắt ngập nước ngậm lấy gậy th*t, không ngừng mút vào nhả ra, đầu lưỡi cô quấn lấy hai viên ngọc phía dưới, mút mạnh như muốn ăn luôn của anh vào bụng, Vu Duyệt nằm trên giường run rẩy thở gấp, dưới thân tiểu huyệt vẫn đang chậm rãi khép mở, tinh dịch trắng đục của anh theo đó mà chảy ra ngoài. Hơi thở càng dồn dập, động tác dưới tay càng nhanh, càng mãnh liệt, Ngụy Trì Vũ ngửa đầu híp mắt, trong đầu không ngừng liên tưởng đến Vu Duyệt của anh, một lát sau, một dòng tinh dịch trắng tinh đặc sệt phun ra bị dòng nước nhanh chóng cuốn trôi, gậy th*t hơi giật giật, bắp đùi anh khẽ run lên vì thoải mái, mãi đến khi gậy th*t mềm xuống, anh mới lau sạch người một lần nữa rồi bước ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.