Đọc truyện Phong Ngự – Chương 244: Khu Ma Ngọc Trụy
Tận mắt nhìn thấy đám Thiết Dực Ma Điểu rút lui, đám người Phong Nhược mới không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm. May mắn lần này bọn hắn chỉ gặp phải hơn ba trăm con Thiết Dực Ma Điểu, nếu số lượng nhiều hơn e rằng đã thật sự xảy ra sự cố rồi.
“Tình hình thương vong như thế nào ?”
Lúc này, hai vị Kim Đan sơ kỳ vòng trở lại hỏi thăm. Một trong hai người là môn nhân của Linh Sơn Viện thuộc Trấn Thiên Tông, tên là Kinh Vị Ương, là người chỉ huy thực sự của Thú Ma Doanh chữ Hoàng số mười. Người còn lại có tên Hoàng Nhược Phi, nhưng lại là môn nhân của Ngọc Dương Tông, không hiểu sao lại xuất hiện trong Thú Ma Doanh của Trấn Thiên Tông nữa.
“Hồi bẩm hai vị sư thúc, chúng ta tổng cộng bị chết mười ba người, trọng thương mười một người, tổn thất nặng nề!” Chu Vũ báo cáo với sắc mặt cực kỳ khó coi. Đây là lần đầu tiên gã tham gia vào chiến đấu, chẳng những hoàn toàn mất sạch thái độ kiêu ngạo lúc trước, mà còn có cảm giác tức giận cùng với bất lực nữa. Chẳng những do tổn thất lớn đến mức này, mà còn vì sự kiện tiểu đội của Lý Dịch dám tự ý chạy trốn. Tuy rằng sau khi đám Thiết Dực Ma Điểu bỏ đi, trong bọn họ vẫn có sáu người may mắn đại nạn không chết mà quay trở về. Nhưng đối với gã, đó vẫn là chuyện nhục nhã.
Gã nằm mơ cũng nghĩ không ra Thú Ma Doanh mà gã hao tâm tổn trí, tỉ mỉ chọn lựa ra, lại không chịu nổi một kích.
Lúc trước khi nghe thấy những tiếng cười nhạo báng kia, gã còn cảm thấy đôi chút chói tai. Nhưng vào lúc này gã mới chính thức phát giác, ánh hào quang trước đây của gã chỉ bó hẹp trong phạm vi ở Trấn Thiên Tông mà thôi. Lúc chính thức chạm trán với chiến trận sinh tử tàn khốc như thế này, đám người bọn hắn thật sự chẳng ra gì cả.
Có cùng cảm giác như vậy, không riêng gì một mình Chu Vũ. Ngoại trừ những đệ tử Kiếm Tâm Viện bị dọa tới vỡ mật, những người còn lại lúc này đều đang suy ngẫm. Lúc trước ở Thương Ngô giới, có thể nói bọn họ đều coi như cực kỳ sáng chói. Nhưng khi đến Ngũ Hành Giới chưa tới một ngày, bọn họ đã liên tiếp bị sỉ nhục thê thảm, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nguyên một đám sư huynh đệ thân thuộc của chính mình bị chết ngay trước mắt. Có thể tưởng tượng ra được, sự chênh lệch đến khó tin như vậy đã khiến cho bọn họ chấn động đến mức nào.
Lúc này nghe thấy câu trả lời của Chu Vũ, Linh Sơn Viện Kinh Vị Ương không khỏi nhíu mày, trên nét mặt hiện lên vẻ bất lực xen lẫn khó xử.
“Kinh đạo hữu, có lẽ nên dùng phi hành tọa kỵ chạy cho mau, bằng không mùi máu tanh rất có thể sẽ hấp dẫn đám Thi Quỷ Thú tới đấy, đến khi đó chắc chắn sẽ rất phiền phức. Thi Quỷ Thú khác với Thiết Dực Ma Điểu, ít nhất phải giết ba lượt mới có thể hoàn toàn chết hẳn, một khi chúng ta bị bao vây lại, chỉ sợ ngoài hai người chúng ta ra không còn ai có thể thoát được. Hơn nữa lúc này chỉ còn cách mỏ Ngũ Hành thạch hơn ngàn dặm mà thôi, chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh, có lẽ sẽ không có vấn đề gì” Lúc này Hoàng Nhược Phi ở bên cạnh nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ.
“Được rồi! Cũng chỉ còn cách này. Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức quét dọn chiến trường, tất cả thi thể nhất định phải mang đi hoặc thiêu hủy sạch sẽ” Kinh Vị Ương cuối cùng vẫn phải đưa ra quyết định. Bởi vì hiện tại bọn họ có hơn mười người bị trọng thương, chưa cần nói đến vấn đề mùi máu tanh lan tỏa ra, mấy người đó cũng không có cách nào tiếp tục đi bộ nữa rồi.
Mệnh lệnh được truyền đạt xuống, đám người Phong Nhược lập tức cấp tốc bắt đầu thu thập thi thể Thiết Dực Ma Điểu trên mặt đất, những thi thể này đều có thể đổi lấy tài liệu Ngũ Hành Thạch quý giá. Về phần thi thể những người tu đạo đã chết, thì bị chất đống cùng một chỗ rồi thiêu rụi. Bởi vì nếu không làm như vậy, những thi thể này rất có thể bị Ma tộc dùng để chế tạo ra Thi Quỷ, lúc đó sẽ trở thành lực lượng chiến đấu của bọn chúng.
Rất nhanh chóng mọi người lại tiếp tục xuất phát, lần này do sử dụng linh thú phi hành nên tốc độ đương nhiên tăng lên chóng mặt.
Tuy nhiên kể từ đó rất dễ làm kinh động đến những nhóm lớn ma điểu bay trên không trung. Hết sức may mắn, hiện tại nhờ có Kinh Vị Ương và Hoàng Nhược Phi một trước một sau bảo vệ, hơn nữa dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, cuối cùng cũng mở được một con đường máu. Sau khi trả một cái giá đắt bị chết mất mấy người, rốt cuộc cũng chạy tới được vị trí của mỏ Ngũ Hành thạch.
Mỏ Ngũ Hành thạch này không ngờ lại nằm trong lòng một ngọn núi đá khổng lồ cực kỳ hoang vu, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không thể phát hiện ra bất cứ dấu hiệu gì.
Mãi cho đến lúc những người thuộc Thú Ma Doanh ở phía trước đáp xuống bên dưới một tảng đá khổng lồ, Phong Nhược mới phát giác ra cả ngọn núi đá to đùng này đã được bố trí thành một hệ thống trận pháp liên hoàn đồ sộ.
Tuy nhiên rất nhiều trận pháp trong đó đã bị phá hủy, chắc chắn nơi đây đã từng phải trải qua rất nhiều trận công kích mãnh liệt.
Mọi người vừa mới từ không trung hạ xuống, tức thì mấy khối đá lớn đã chậm rãi di chuyển. Sau đó mọi người thấy xuất hiện một cửa động rất lớn, bên trong cửa động này không ngờ có tới gần trăm người tu đạo, toàn bộ đang tập trung đề phòng, cảnh giác cao độ.
“Ha ha… Kinh sư huynh, Hoàng đạo hữu, đã lâu không gặp! Không ngờ rằng người tới trợ giúp lại là các vị, thế này thì khỏe rồi, chúng ta rốt cuộc cũng thể nghỉ ngơi đôi chút”.
Lúc này từ bên trong đám đông gần trăm người tu đạo kia, có một nam tử sắc mặt ngăm đen vội vàng bước ra. Tu vi của người này hiển nhiên cũng là Kim Đan sơ kỳ, tất nhiên điều này hoàn toàn hợp lý, một cái mỏ Ngũ Hành thạch như thế này nếu không có cao thủ tọa trấn ở đây thật sự mới là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nghe xong mấy câu của nam tử nọ, hai người Kinh Vị Ương và Hoàng Nhược Phi trao đổi với nhau một nụ cười gượng gạo, nhưng cũng chỉ là biểu hiện qua ánh mắt mà thôi. Người kia thấy vậy cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không nói thêm câu gì, lập tức nghênh đón đám đông tiến vào bên trong khu mỏ.
Khi vào đến bên trong, mọi người mới phát hiện ra nơi này quả thực rộng rãi khác thường, hơn nữa trên vách đá xung quanh chỗ nào cũng có dấu vết được khai phá, thậm chí có thể nhìn thấy một vài viên Ngũ Hành thạch cấp thấp còn rãi rác nằm trên đó. Trong khoảnh khắc tự nhiên tất cả mọi người được tăng thêm chút hưng phấn, đây thực sự là mỏ Ngũ Hành thạch đấy.
Ở Thương Ngô giới, ngoại trừ những thiên tài địa bảo cùng với những linh thạch hiếm có, đương nhiên Ngũ Hành thạch là thứ có giá trị nhất. Dám chắc rằng nếu không có đám cao thủ Kim Đan kỳ như Kinh Vị Ương ở chỗ này, chỉ sợ đã có người háo hức đến mức bất chấp tất cả lao lên mà đào bới rồi.
Không như những người khác, ngược lại tâm cảnh của Phong Nhược không có quá nhiều dao động, hắn chỉ lẳng lặng đánh giá toàn bộ khu vực xung quanh. Chỉ trong thoáng chốc hắn đã phát hiện ra, bên trong hầm mỏ này phỏng chừng còn có tới mười mấy hầm mỏ khá nhỏ khác nằm rải rác, cuối cùng cũng không hiểu chúng thông tới tận nơi đâu? Tuy nhiên trong số các hầm nhỏ đó, chỉ có hai mươi ba hầm là có người canh gác nghiêm mật, số còn lại không có ai cả.
Nhìn thấy cảnh tượng này thì Phong Nhược đã hiểu ra, có lẽ bên trong hai mươi ba hầm nhỏ kia chuyên khai thác Ngũ Hành thạch phẩm chất rất cao, mà số còn lại hoặc là đã bị khai thác hầu như sạch bách, hoặc nếu còn thì cũng chẳng có bao nhiêu giá trị.
Lúc này sau khi ba vị cao thủ Kim Đan sơ kỳ Kinh Vị Ương trao đổi riêng với nhau vài câu, lập tức bố trí ổn thỏa tất cả các tiểu đội Thú Ma. Cũng do mỏ Ngũ Hành thạch không chỉ riêng có lối ra vào ở đây, mà còn có chín lối nhỏ khác nữa, cho nên mỗi tiểu đội phải chịu trách nhiệm trông coi một chỗ.
Thú Ma Doanh của đám người Phong Nhược đến lúc này chỉ còn lại có ba mươi bốn người, đã tính luôn cả mười người đang bị trọng thương, vì vậy được phân chia lại thành ba tiểu đội mới.
Tiểu đội của Phong Nhược ngoại trừ tám kẻ phiền phức kia, còn được bổ sung thêm hai gã đệ tử Kiếm Tâm Viện bị trọng thương nữa. Tuy vậy lúc này hắn cũng chẳng hơi đâu mà đi phàn nàn, cực chẳng đã mới dìu hai tên của nợ này lảo đảo tiến về phía lối ra vào mà tiểu đội hắn đang có nhiệm vụ canh giữ.
Cái gọi là lối ra thực chất chỉ là một miệng hầm mỏ khá nhỏ, Ngũ Hành thạch bên trong đều đã bị khai thác gần như sạch sẽ, sau này không hiểu tại sao lại được đào thông lên mặt đất nữa.
May mắn là lối đi này khá rộng rãi, nếu không phải vậy chỉ cần thân hình khổng lồ của Cuồng Long thôi cũng đã đủ choán hết cả không gian rồi.
Một trong hai người bị trọng thương là Tăng Tham, người còn lại là Vạn Như Lâm. Trước đây khi còn ở Kiếm Tâm Viện, Phong Nhược cùng với bọn họ cũng có thể xem như là biết mặt nhau. Tuy quan hệ giữa hai bên không thể coi là thân thiết nhưng cũng chẳng thể gọi là xấu được, cho nên trong lúc dìu hai người đến chỗ này, Phong Nhược cứ phó mặc để bọn họ tự lo cho bản thân. May mắn là bất kể người tu đạo nào cũng đều mang theo rất nhiều linh đan chữa thương bên người, bởi vậy chỉ cần sau một thời gian ngắn bọn họ đã có thể bình phục.
Về phần nhóm tám người Điêu Mộc Nhai kia, Phong Nhược tạm thời vẫn chưa muốn phát sinh xung đột với bọn họ. Căn cứ vào hoàn cảnh trước mắt, hắn cần phải triệt để nắm rõ được đại khái tình hình chân thực của Ngũ Hành Giới, chí ít cũng phải biết mình đang ở nơi nào cái đã.
Phong Nhược vốn chỉ dò xét qua phía bên ngoài lối ra vào hầm mỏ này, không ngờ lại phát hiện nơi đây đã được bố trí vài trận pháp có lực phòng ngự kinh người, trong đó còn có cả một huyễn trận dùng để che dấu toàn bộ tầm mắt.
Khi tận mắt nhìn thấy sự hiện diện của mấy trận pháp này, Phong Nhược cũng bình tâm trở lại, như vậy dù cho đám yêu ma có tới đây công kích thì bọn hắn cũng còn có một khoảng thời gian để chuẩn bị.
Ngay vào lúc Phong Nhược đang quan sát xung quanh, một gã có gương mặt vàng cực kỳ nham nhỡ trong đám người Điêu Mộc Nhai bỗng nhiên mở miệng nói: “Này! Tiểu lão đại, có thể thấy thực lực của ngươi không tệ lắm, nhưng ở Ngũ Hành Giới này chỉ như thế vẫn còn chưa đủ, ngươi cho rằng Thiết Dực Ma Điểu đã rất lợi hại rồi sao? Sai… đó chẳng qua chỉ là thứ rác rưởi mà thôi. Nếu như nói ở Ngũ Hành Giới này toàn bộ chỉ là những loài chim chỉ biết là cắm đầu mà lao tới như thế, vậy thì Tu Tiên giới chúng ta đã chiếm lĩnh hoàn toàn Ngũ Hành Giới từ lâu rồi, thậm chí còn đánh tận sang Yêu Ma Giới nữa đấy”.
Nghe xong mấy câu đó, Phong Nhược chỉ liếc qua gã mặt vàng một cái, vẻ mặt không thay đổi hỏi lại: “Ngươi muốn nói cái gì?”.
“Hắc hắc! Rất đơn giản, bản nhân muốn nói chính là lũ Thiết Dực Ma Điểu chỉ là loài rác rưởi mà thôi. Còn có một loài đáng sợ nhất, chúng có thể trong lúc thần không biết quỷ không hay mà hoàn toàn khống chế bản thân ngươi, sau đó sai khiến chính ngươi đi đối phó với những bạn bè thân thiết nhất của mình, đó chính là Tử Ma”.
Gã mặt vàng háo hức quan sát Phong Nhược, đáng tiếc gã chẳng hề nhìn thấy sự kinh hoàng mà bản thân đã dự tính, trái lại sắc mặt của hai kẻ đang bị trọng thương là Tăng Tham và Vạn Như Lâm lại biến đổi mãnh liệt. Trước đó bọn họ đã bị đám Thiết Dực Ma Điểu dọa đến nổi muốn sợ vỡ mật ra rồi, lúc này lại nghe thấy còn có loài kinh khủng hơn cả Thiết Dực Ma Điểu nữa, há có thể không kinh hoàng hay sao.
“Hai người các ngươi hãy tập trung ngồi xuống khôi phục thương thế đi, nghĩ ngợi lung tung làm gì chứ? Muốn tẩu hỏa nhập ma à…?” Phong Nhược quát to một tiếng với hai người bọn họ, sau đó mới quay đầu sang gã mặt vàng mà cười lạnh: “Có phải ngươi muốn nói mình có biện pháp đối phó với đám Tử Ma hay không?”.
“Đương nhiên… Tiểu lão đại quả nhiên thông minh quá đi” Gã mặt vàng cười hắc hắc rồi thò tay vào trong lồng ngực lục lọi cả buổi, sau đó mới lôi ra một bó lớn những hoa tai được chế tạo cực kỳ cẩu thả. Tuy nhiên tất cả đám hoa tai đó đều lóe ra một ánh sáng đen bóng quỷ dị, có vẻ hết sức thần bí.
“Những thứ này là Khu Ma Ngọc Trụy gia truyền của bản nhân, chỉ cần ngươi đeo Khu Ma Ngọc Trụy vào ta cam đoan có thể ngăn không cho đám Tử Ma lại gần. Tuy nhiên hiệu quả có hạn thôi, chỉ duy trì trong thời gian một nén nhang à, thế nào? Ta thấy Tiểu lão đại nhà ngươi hùng tâm bừng bừng, chí khí ngút trời, dường như muốn xông pha tới cùng trời cuối đất của Ngũ Hành Giới này, cho nên ta cam đoan khi ngươi có Khu Ma Ngọc Trụy sẽ khiến ngươi như hổ thêm cánh. Tuy vậy bản nhân cần phải thu chút phí tổn nho nhỏ, giá năm trăm viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm thật sự là quá phải chăng rồi…”