Phong Lưu Tổng Tài

Chương 7: Em muốn giúp cô


Đọc truyện Phong Lưu Tổng Tài – Chương 7: Em muốn giúp cô

Bên ngoài lúc này vang lên tiếng còi xe cứu thương rầm rộ, khiến cả đám sinh viên như gặp được mùa, nhao nhao chạy ra lan can nhìn xuống, đoạn bắt đầu ầm ĩ chém gió.

“Chuyện gì thế nhỉ?”

“Con nào chơi trai không cẩn thận, nên phải đi đẻ à..”

“Cái này tao biết, lúc nãy tao ra dãy sau xả lũ, nhìn thấy bọn Jin Sung máu me la liệt, còn có hai con nhỏ ngồi một bên khóc lóc thảm thiết.”

“Vãi, Jin Sung khoa thiết kế á, bớt chém gió đi. Nó từng học boxing, ông anh nó còn là xã hội đen thứ thiệt, nghe nói còn giết qua ít người, thằng nào có gan đập nó.”

“Thật đấy, tao vừa dưới lên, đúng là bọn nó, thấy thằng Jin Sung nói nó bị bọn khác úp sọt, nhưng hỏi ai thì không chịu trả lời.”

“Đánh hay lắm, sao không đánh chết bà nó luôn đi nhỉ..”

“Chuẩn, thằng súc vật..”

“…”

Dongwon cũng nhìn xem, thấy tên Jin Sung kia đang ngồi trên cáng, đầu thì băng bó, mặc dù không quan sát đến sắc mặt của hắn, nhưng có thể cảm giác được vô cùng âm u.

Mặc cho bên cạnh ông thầy hỏi han liên tục, hắn vẫn lạnh lùng không nói gì.

Đô con và tên gầy thì ngất lịm chưa tỉnh, hai cô nàng tóc nhuộm xanh đỏ đứng bên cạnh thì run rẩy im như hến, mấy lần muốn trả lời bị ánh mắt Jin Sung quét qua liền bất giác câm miệng.

Linh cơ khẽ động, Jin Sung đột nhiên ngửa cổ nhìn lên, hắn liền thấy được Dongwon đang nhìn lại mình, trong tròng mắt hắn lập tức hiện ra phẫn nộ, đằng đằng sát khí.

“Mày. Chết. Chắc. Rồi.”

Đưa tay lên làm động tác cứa ngang cổ, Jin Sung gằn ra từng chữ, sau đó hắn liền nằm xuống cáng, để cho người ta lôi lên xe cứu thương.

Lúc này, một giọng nữ tràn đầy nghiêm khắc vang lên.

“Được rồi, không còn việc gì. Các em vào lớp đi.”

Đám sinh viên vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc này liền vội vã đi vào phòng học, tựa hồ có chút sợ hãi người kia, chỉ là Dongwon vẫn nhạy bén thấy được có vài tên nam sinh lén lút liếc nhìn, âm thầm nuốt nước miếng.


Đưa mắt nhìn lại, hắn liền hiểu rõ.

Người kia chính là “Tuyệt Diệt Sư Thái” Moon Yeon Hee, 31 tuổi, chủ nhiệm lớp Âm nhạc khóa này, mặc dù nàng dáng người phi thường gợi cảm, gương mặt kiều diễm vũ mị, nhưng tính cách lại vô cùng cứng rắn ác liệt, đối với đám sinh viên chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, nên đám sinh viên vừa kính vừa sợ.

Hơn nữa, Moon Yeon Hee lúc trước là ca sĩ, chỉ là không biết vì sao giải nghệ, nên trên người nàng Dongwon có thể nhìn thấy rất nhiều tia bạch khí bủa vây dày đặc.

“Cậu còn nhìn gì, đi vào.”

Yeon Hee lạnh lùng khoanh tay trước ngực, quét mắt qua Dongwon.

Động tác này khiến cho cảnh tượng trên ngực bị chèn ép càng thêm đồ sộ, chiếc áo sơ mi trắng căng ra hết cỡ, mơ hồ có thể thấy được vệt nội y màu đen.

“À vâng.” Dongwon cảm thấy máu mũi sắp chảy rồi, ứng thanh một tiếng liền quay người đi vào.

Một buổi học tương đối nhàm chán trôi qua, trên bục giảng Yeon Hee nói mấy thứ gì đó, rơi vào tai Dongwon đều như vô tự thiên thư, một chữ cũng không hiểu.

Nếu không phải thân hình đầy đặn mê người của nàng thu hút, sợ rằng hắn đã sớm chìm vào giấc ngủ.

Qua không biết bao lâu, tiếng chuông rốt cuộc vang lên báo hiệu hết tiết.

Mắt thấy Yeon Hee rời đi, Dongwon biết nàng cũng chỉ dạy mỗi tiết này, tiết sau sẽ đổi người khác, nơi nào hắn còn hứng thú tiếp tục ở lại cái chỗ nhàm chán này, thế là ung dung xách mông đi về.

Ngang qua một chỗ hành lang, nghe thấy phía trên vang lên giọng nói của Yeon Hee, Dongwon liền nảy sinh tò mò, lén lút đi tới nghe trộm.

“Chủ nhiệm Kim, ông không thể cho tôi một chút thời gian ư. Tôi đang cố gắng thu xếp.”

“Cái gì.. Viện phí nếu không đóng ngay trong tuần này, bệnh viện sẽ không tiếp tục chữa trị cho con gái tôi ư, sao có thể như thế được.”

“Tôi biết. tôi biết rồi..”

“Ông muốn gặp riêng ở văn phòng để nói chuyện trực tiếp sao, được, chiều tôi sẽ đến.”

“…”


Âm thanh của Yeon Hee lúc này không còn chút nào cứng rắn lạnh lùng, chỉ có lo lắng gấp gáp.

Tắt đi cuộc gọi, trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện vẻ sầu lo cùng với bất đắc dĩ, vừa muốn đi xuống, đã thấy Dongwon không biết lúc nào đứng sau lưng mình, sắc mặt nàng biến đổi trở lại lạnh lùng.

Không hề có ý tứ nói chuyện, chỉ là liếc mắt nhìn hắn một cái, Yeon Hee liền bước đi.

“Cô Moon, đợi đã.” Dongwon vội nói.

“Có chuyện gì?”

“Em.. vừa mới vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của cô. Em có thể giúp cô chứ?”

“Cảm ơn. Không phiền cậu quan tâm.” Yeon Hee lạnh nhạt đáp lời, tiền viện phí của con gái nàng rất nhiều, nhìn bộ dáng tên sinh viên này chưa chắc đã có khả năng được, mà nàng cũng có lòng tự trọng riêng, không muốn nhờ học sinh của mình trợ giúp.

Đang định đi khỏi, Dongwon vậy mà lớn mật bắt lấy bàn tay mềm mại của Yeon Hee, sau đó gương mặt ngập tràn chân thành nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của nàng.

“Cô Moon, bình thường em rất kính trọng cô, xem cô như một người mẹ thứ hai của mình. Cô biết đấy, cha mẹ em đã mất tích, nên em vô cùng thấu hiểu nỗi đau của những người mất đi thân nhân của mình. Em thật sự rất muốn giúp cô, dù chỉ một chút sức lực nhỏ cũng được.”

Yeon Hee kinh ngạc nhìn Dongwon, trong lòng dâng lên cảm động.

Đối với chuyện cha mẹ hắn mất tích, nàng cũng không nghi ngờ, dù sao không ai lấy chuyện này ra đùa, chỉ là nàng có chút tự trách, bản thân vậy mà lơ đãng không hề quan tâm đến tình huống học sinh của mình.

“Cảm ơn em, cô xin lỗi, bây giờ cô mới biết chuyện này. Nhưng mà việc của cô, em thật sự không giúp được.” Yeon Hee nhu hòa nói.

Dongwon biết mình hẳn đã thuyết phục được người giáo viên xinh đẹp, giả vờ lưỡng lự một lúc, hắn liền thẳng thắn bày tỏ.

“Có chuyện này, cô không biết. Gia đình em thật ra là chủ sở hữu của LS Entertainment, chỉ là cha mẹ em muốn em không được phô trương, cho nên mới giấu đi tất cả mọi người chuyện này. Cô Moon, em có thể giúp cô kiếm đủ số tiền viện phí..”

“Cái này..” Yeon Hee kinh ngạc, LS Entertainment nàng biết, mặc dù chỉ là một công ty giải trí nhỏ, nhưng năm ngoái ra một nữ diễn viên tài năng đoạt giải nữ phụ xuất sắc nhất, cho nên có chút tiếng tăm.

Chỉ là, nàng vẫn có chút lưỡng lự.


Dongwon thấy thế, khẽ đảo mắt, hắn liền nói tiếp.

“Khụ, cô Moon. Em chỉ là cho cô mượn mà thôi, cô còn nghĩ nhiều làm gì.”

“Bệnh tình của con gái cô không thể để lâu được..”

“Nếu không, công ty em có lớp dạy thanh nhạc, hay là để em thuê cô, tiền lương có thể ứng trước..”

Thần sắc Yeon Hee càng lúc càng thêm do dự, nghĩ đến bệnh tình của con gái, nhớ đến ánh mắt dâm đãng của tên chủ nhiệm hay lén lút quét qua bờ mông sung mãn của mình, Yeon Hee trong nháy mắt kiên định.

“Được rồi, vậy cô sẽ làm giáo viên thanh nhạc cho công ty em.. Thật sự cảm ơn em.”

Chân thành cảm tạ Dongwon, chợt nhận ra bàn tay của mình vẫn đang nằm trong tay hắn, sắc mặt Yeon Hee có chút đỏ ửng.

Dongwon hồn nhiên giả vờ không thấy, hắn càng thêm nắm chặt bàn tay trắng nõn mát rượi này, sau đó đưa lên lén lút vuốt ve, sắc mặt trong lúc đó vô cùng chân thành.

“Cô Moon, chỉ là em không muốn thấy cô, người em yêu quý đau lòng mà thôi. Chiều nay nếu đến bệnh viện, vậy để em theo cô đi, nếu có chuyện gì em còn biết được.”

“A.. Được..” gò má Yeon Hee càng thêm sắc hồng, cố gắng bình thản gật đầu.

Trong lòng nàng lúc này, dâng lên một luồng nước ấm nho nhỏ.

Học hành như cá kho tiêu.

Ăn nhiều thì mặn, học nhiều thì ngu.

Dongwon vừa lẩm bẩm câu ca dao của cố hương vừa đi về nhà, lúc này thuận lợi lấy được thiện cảm của giáo viên xinh đẹp, tâm trạng hắn khá là vui vẻ.

“Cũng không biết Đại Việt ở thế giới này có giống Việt Nam không nhỉ, có dịp đi xem một chút.”

Biệt thự nhà hắn nằm trên một con đại lộ, phố xá đông đúc, người tới người lui náo nhiệt, chỉ là trong ngôi nhà khang trang bề thế lúc này lại tương đối vắng vẻ.

Seyeon đi học chưa về, cha mẹ mất tích, có cũng chỉ có mấy cô người hầu đang ngồi trên sofa xem ti vi.

Nhìn bộ dáng, hẳn là lau chùi dọn dẹp đủ thứ xong mới cùng nhau giải trí chút đỉnh đây mà.


Mấy người đang vừa xem phim vừa nói chuyện, trong lúc đó đương nhiên không thể thiếu đến việc sáng nay Haneul suýt nữa bị đuổi, chỉ là nói được một nửa liền thấy Dongwon bước từ bên ngoài vào, cả đám hoảng sợ đứng lên cúi chào.

“Cậu chủ đã về.”

Trong lòng các nàng có chút kinh ngạc, thằng này làm sao lại về sớm như vậy, rõ ràng chưa bao giờ thấy cúp tiết a.

Lẽ nào như lời Haneul nói, thật sự đổi tính rồi.

“Ừm. Các cô tiếp tục xem phim đi, còn nữa, mười phút sau chuẩn bị cho tôi một bồn nước tắm.” Dongwon phất tay.

Đám cô hầu âm thầm thở ra một hơi, xem ra cậu chủ là không tính toán việc bọn họ xem phim chùa rồi, may mắn may mắn.

Đương nhiên các nàng không dám thật sự như lời hắn nói mà thản nhiên xem phim tiếp, ai cũng vội vội vàng vàng tản đi, người nào người nấy giả vờ bận rộn lau chùi lại đống đồ nội thất đã vô cùng sạch sẽ trắng bóng, một bộ cần cù siêng năng.

Dongwon cởi ra áo khoác ngoài, đi thẳng về phòng nằm lăn trên giường.

Sau đó một khắc, hắn liền ngồi dậy, trên tay không biết từ lúc nào đã có năm viên thuốc vo tròn màu tím, tản mát ra hương khí nồng nặc.

Tẩy tủy đan.

“Thơm thật, là lúc cắn thuốc rồi.”

Lẩm bẩm một câu, đoạn không chút do dự, Dongwon há miệng mở lớn, quăng ngay một viên tẩy tủy đan vào.

Tẩy tủy đan vừa rơi vào trong miệng liền tan đi, hóa thành những dòng chất dịch nóng bỏng theo kinh mạch mà chui vào lục phủ ngũ tạng, xương cốt toàn thân, sau đó triệt để thẩm thấu vào.

“A.. Phê quá…”

Dongwon nhịn không được khẽ rên một tiếng, một cảm giác tươi mát khỏe mạnh trào dâng, khiến hắn sinh ra ảo giác bản thân biến thành siêu nhân rồi.

“Mới có một viên đã thế, không biết cắn nốt năm viên thì sẽ thế nào.”

Ý nghĩ vừa động, không hề có chút do dự, Dongwon lại tiếp tục há miệng, sau đó lại nuốt một viên tiếp một viên, chỉ là khi nuốt tới viên thứ ba thì trong người hắn đã không hề sinh ra một chút cảm giác gì, chứng tỏ lúc này tẩy tủy đan đối với hắn đã vô hiệu.

Đối với một mảng chất nhầy tiết ra bên ngoài, bám dính hôi thối, Dongwon không thèm quan tâm, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh tường, sau đó tung ra một cú đấm thẳng.

Rầm.

Vách tường bê tông dày đặc lúc này tựa như làm bằng giấy vậy, dễ dàng bị hắn xuyên thủng, đá vụn rơi vỡ, lộ ra từng sợi dây điện chằng chịt bên trong.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.