Đọc truyện Phong Lưu Tổng Tài – Chương 11: Con tàu đắm
Làm thủ tục thanh toán viện phí xong, trong ánh mắt căm hận của chủ nhiệm Kim, Dongwon đi cùng Yeon Hee tới phòng bệnh thăm nom con gái của cô.
Đưa mắt nhìn thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, bộ dáng yếu đuối đáng thương, Dongwon không khỏi nghi hoặc.
“Đây.. là con gái cô?”
Yeon Hee yêu thương nhìn về thiếu nữ, vấn đề viện phí đã giải quyết, trong lòng nàng buông xuống một tảng đá lớn, khóe môi không khỏi mỉm cười.
“Đúng thế! Yeon Jung là con gái nuôi của cô, nhưng cô luôn xem nó như con ruột của mình.”
“Ra là vậy!” Dongwon gật đầu hiểu ra, sau đó hắn mặt dày mày dạn cười nói. “Bảo sao cô mới có hai mươi tuổi mà đã có con gái lớn như vậy..”
Yeon Hee buồn cười, nhịn không được gõ đầu hắn.
“Nói nhăng nói cuội gì đấy.!!”
“Hì hì, ai bảo cô xinh đẹp tươi trẻ như vậy, nói cô là gái mười tám chắc cũng sẽ có người tin!”
“Cậu thôi đi..” Yeon Hee không chịu được cái mồm ba hoa của Dongwon, tuy là trong lòng vui như nở hoa, nhưng vẫn giả vờ hừ lạnh. “Tôi già rồi, không phải như mấy cô gái mới lớn ưa thích những lời nịnh nọt buồn nôn thế đâu.”
Lời nói, mang theo mấy phần thương cảm.
Vừa nghe, Dongwon bỗng nhiên quay đầu, hai tay đặt lên bả vai Yeon Hee, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của nàng, thần sắc tràn đầy thâm tình.
“Cô Yeon Hee, em nói thật, trong mắt em cô thật sự vô cùng xinh đẹp!”
“A.”
Yeon Hee chịu không nổi ánh mắt của hắn, vội vàng quay đi, chỉ là trên má đã hiện sắc hồng.
…
Bầu trời dần phủ xuống mộm tấm màn đen, báo hiệu đêm tối sắp đến, tuy nhiên thủ đô Seoul không bởi vì thế mà trở nên an tĩnh, trái lại càng thêm ồn ào náo nhiệt.
LS Entertainment, bên trong phòng họp.
Kim Mi Jin ngồi trên ghế chủ tịch, sắc mặt tràn đầy lạnh nhạt nhìn xuống bên dưới.
“Shin Hye Kyo, cô thật sự muốn rời công ty?”
Giọng nói bình thản của thư ký Kim vang lên, tuy nhiên dù là ai cũng có thể nghe ra trong đó một tia khó chịu.
“Đúng thế! Thư ký Kim, cô còn muốn hỏi bao nhiêu lần nữa đây.”
Shin Hye Kyo há miệng thổi ra một cái bong bóng cao su, sau đó hờ hững gật đầu.
Đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thần thái gương mặt tràn đầy vẻ quý phái, chỉ tiếc dáng vẻ nhai kẹo cao su tương đối bất nhã đã phá hủy đi chút ít hình tượng.
“Vì cái gì, công ty đối xử với cô tốt như vậy, tại sao cô lại rời khỏi lúc này??!”
Nghe giọng nói mang theo ý tứ hưng sư vấn tội của Kim Mi Jin, Shin Hye Kyo vỗ bàn đứng dậy.
“Thư ký Kim, cô im miệng. Trước giờ chỉ có chủ tịch Lee mới dám nói chuyện với tôi như vậy, cô là cái thá gì? Mọi việc tôi làm đều đúng theo pháp luật, cô chớ lắm lời.”
“Cô..”
“Tốt, không nói nhiều, có nói cô cũng không hiểu. Quản lý Hwang, anh nói chuyện với cô ta đi.”
Shin Hye Kyo trêu tức nhìn qua Kim Mi Jin, sau đó ngồi trở lại vị trí, vắt vẻo một chân gác lên bàn, thái độ vô cùng phách lối.
Đám người trong phòng họp câm như hến, mặc dù vô cùng thù ghét Shin Hye Kyo, nhưng cũng biết cô ta đã thành công móc nối, trở thành người tập đoàn YG, một trong ba tập đoàn quyền lực nhất giới giải trí Đại Hàn, nên không dám tùy tiện lên tiếng đắc tội.
Đáy lòng mỗi người đều dâng lên bất đắc dĩ.
Chủ tịch Lee mất tích, các mối quan hệ ngầm cũng liền theo đó không còn, khiến cho địa vị công ty càng lúc càng đi xuống, cứ cái đà này, xem ra thời gian công ty phá sản cũng không xa.
Lúc này, cửa phòng họp đột nhiên bị người mở ra.
Dongwon vừa bước vào, mắt thấy không khí trong phòng họp có chút trầm mặc, tình huống có chút không đúng, hắn liền muốn lui ra.
“Này! Đợi đã!”
Shin Hye Kyo vốn đang nhàm chán, nhìn thấy Dongwon liền gọi giật lại, sau đó đứng dậy đi tới chỗ hắn, khiến cho đám người trong phòng họp cũng đưa mắt nhìn qua.
“Cậu, là Lee.. Lee.. gì ấy nhỉ?” Shin Hye Kyo không chắc chắn hỏi.
Phát hiện rảnh rỗi đi tới công ty một chuyến, liền có một người phụ nữ quyến rũ đi tới bắt chuyện, Dongwon không khỏi lâng lâng, vui vẻ trả lời.
“Tôi là Lee Dongwon.”
Kim Mi Jin cũng thấy hắn xuất hiện, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không tiện nói gì, dù sao nơi này là của nhà hắn, hắn muốn đến thì đến muốn đi thì đi, ai dám có ý kiến.
“Cậu Lee, tôi biết cậu, lần trước tôi tới nhà chủ tịch, chúng ta đã có dịp gặp mặt…” Shin Hye Kyo cười nhạt nói, sau đó vỗ vỗ lên vai hắn, thâm ý khuyên nhủ. “Nể tình chủ tịch Lee, tôi khuyên cậu một câu, đừng giao công ty cho thư ký Kim quản lý..
Dongwon nhíu mày, người phụ nữ này có ý gì đây?
“Cô nói gì thế, chị Kim là do cha tôi bổ nhiệm, tôi hoàn toàn tin tưởng chị ấy?”
“Haha, tốt tốt. Chỉ là người cậu tin tưởng, đang biến công ty thành một con tàu đắm rồi, hahaha.” Shin Hye Kyo cười phá lên, trong giọng nói tràn đầy châm chọc, ánh mắt còn không ngừng liếc qua Kim Mi Jin.
Cô ta đã sớm nhìn thư ký Kim không vừa mắt, một người phụ nữ cậy nhờ chủ tịch Lee tin tưởng, thế mà dám lên mặt quát tháo chỉ điểm giang sơn, thật cho rằng mình là một nhân vật rồi?!
Trước khi rời đi, phải thật tốt trêu tức một hồi mới được!
Dongwon nghe thấy Shin Hye Kyo nói như thế, trong lòng mơ hồ hiểu ra tình cảnh công ty đang rất không ổn, hắn nhìn lại Kim Mi Jin, đối phương chỉ là sắc mặt nặng nề, không nói không cười.
Tuy nhiên, trong lòng hắn không có chút nào áp lực.
Có hệ thống trên người, còn ngại không vực dậy nổi một cái công ty sao.
“Con tàu đắm sao, cô nói thật chứ?”
“Đương nhiên tôi nói là thật, dù sao tôi cũng sắp rời đi, cậu tin hay không thì tùy. Tôi nói này cậu Lee, cậu nên sa thải thư ký Kim đi, người tài năng hơn cô ta còn có rất nhiều..” Shin Hye Kyo nhếch môi.
Dongwon cười lạnh, trong lòng hiểu rõ, người trước mắt sợ rằng có xích mích với thư ký Kim, nên mới không ngừng châm ngòi ly gián.
“Câm miệng!” Hắn đột nhiên hét lên.
Shin Hye Kyo kinh ngạc cực độ, sắc mặt biến đỏ, giận dữ đáp trả.
“Cậu nói gì?”
“Việc tôi làm, không đến phiên cô xía vào. Mời cô câm miệng và cút ra khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.” Dongwon hung ác không lưu tình quát, khiến cho đám người âm thầm hả hê.
“Cái.. cái quái gì..!! Cậu chờ đấy!!”
Shin Hye Kyo bị thái độ bẻ ngoặt một trăm tám mươi độ của Dongwon chấn kinh, nổi giận, buông ra một câu ngoan thoại, cô ta dậm chân hậm hực rời khỏi.
Chỉ là, phía sau lưng, giọng nói kiên định của Dongwon truyền tới.
“Con tàu đắm sao, được, tôi sẽ khiến cô phải sớm hối hận khi đã rời đi con tàu này.”