Đọc truyện Phong Lưu Tổng Tài – Chương 10: Thân mật
“Em làm gì vậy?!?” Yeon Hee có chút ngượng ngùng hỏi, trong lòng cảm thấy tên Dongwon này quả thật vô cùng to gan lớn mật, đây đã là lần thứ hai hắn nắm tay nàng.
“Khụ.. Chỉ là diễn chút thôi mà, chị đừng để ý.!” Dongwon viện cớ, đương nhiên không quên thân mật vuốt ve bàn tay mềm mại của Yeon Hee, sau đó tràn đầy chân thành nói. “Chị thật là xinh đẹp và tốt bụng, em cảm ơn chị!”
“A!!” Yeon Hee bị hắn trắng trợn nịnh nọt khiến cho không biết nói gì..
Biểu cảm của Yeon Hee rơi vào trong mắt đám người xung quanh, quả nhiên không khác gì sắc mặt ngượng ngùng của thiếu nữ vừa mới chấp nhận lời tỏ tình bạn trai, khiến cho đám đông tràn đầy ghen tỵ và ngưỡng mộ, còn có tiếc nuối.
Ghen tỵ và ngưỡng mộ, đương nhiên dành cho Dongwon có được diễm phúc, còn tiếc nuối là bởi vì trong lòng bọn hắn đang cảm thán, một bông hoai tươi sắp phải cắm vào bãi cứt trâu a…
“Ting, đến từ Lee Min Ho 99 điểm ngưỡng mộ.”
“Ting, đến từ Lee Dong Wook 69 điểm ngưỡng mộ.”
“Ting, đến từ…”
Âm thanh lục tục vang lên, khiến Dongwon khấp khởi mừng thầm.
Ước chừng đã đủ, có ngồi thêm cũng không kiếm thêm được bao nhiêu, hắn liền mỉm cười hiền lành nói với Yeon Hee.
“Chúng ta đến bệnh viện thôi!”
“A!”
Yeon Hee gật đầu, mắt thấy tên kia vậy mà vẫn nắm tay nàng, không có ý tứ buông ra, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thanh toán xong, Dongwon nắm tay Yeon Hee thân mật rời đi, khiến cho một bầy lang sói ao ước không thôi.
“Mình không nhìn lầm đấy chứ?.! Cô Moon, vậy mà hẹn hò với tên nào kia??”
Một chỗ góc quán, Park Min Ah há hốc mồm, ống hút trà sữa không biết từ lúc nào đã rơi xuống, cô nàng vẫn không hề hay biết.
Mặc dù nhìn gương mặt Dongwon có chút quen thuộc, nhưng cô nàng nhất thời không nhớ ra đã gặp hắn ở nơi nào, bởi bình thường cô nàng khá là kiêu ngạo, đối với một đám nam sinh đều là nhìn bằng một nửa con mắt.
“Trông mặt trẻ tuổi như vậy.. Đợi đã..”
Tràng cảnh lúc sáng đột nhiên hiện ra, Dongwon chắn đường mình, còn không kiêng nể nhìn thẳng mình ngắm nghía, khiến Min Ah có chút ấn tượng với hắn, trong nháy mắt liền nhớ ra.
“Là sinh viên cùng lớp. Haha, cái tin tức này.. Không được, truyền ra cũng không có lợi gì cho mình, phải cẩn thận ngẫm nghĩ một chút..”
Min Ah cười hớn hở, nghĩ đến vị “Diệt Tuyệt Sư Thái” hung ác kia bị mình nắm được nhược điểm, trong lòng vui như nở hoa, cô nàng nhâm nhi trà sữa bắt đầu suy tính.
…
Bệnh viện quốc tế Robert Chen, phòng chủ nhiệm khoa Ung Bướu.
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, theo sau đó là một âm thanh nghiêm nghị từ bên trong truyền tới.
“Vào đi!”
Yeon Hee thấp giọng dặn dò Dongwon cử xử đúng mực, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
“Chào chủ nhiệm Kim!” Yeon Hee lên tiếng.
Chủ nhiệm Kim là một vị bác sĩ trung niên đã ngoài bốn mươi tuổi, đầu có chút hói, cái bụng béo mập nhô cao, gương mặt có chút hiền hậu.
“Ồ, cô Moon, cô đã tới…” Nhìn thấy dáng ngời yểu điệu xuất hiện, chủ nhiệm Kim mắt sáng lên, đột nhiên nhìn thấy một tên trẻ tuổi đi ở phía sau, hắn liền nhíu mày. “Cô Moon! Đây là ai, không phải đã nói một mình cô tới sao?”
Yeon Hee đã có tính trước, vừa nghe liền nói.
“Đây là Dongwon, anh họ con bé, nó đòi tôi tới xem một chút, tôi cũng không tiện từ chối!”
“Ồ.!” Chủ nhiệm Kim gật đầu, sâu trong ánh mắt hắn hiện ra một tia chán ghét.
Mẹ nó, đâu ra một con ruồi phá đám, thế này sao còn làm được việc..
“Chàng trai trẻ, cậu ra ngoài một chút, chúng tôi có việc quan trọng cần nói, liên quan đến vấn đề sức khỏe của bệnh nhân.” Chủ nhiệm Kim đảo mắt, thân thiết nói với Dongwon, chỉ là hai chữ “sức khỏe” được hắn mơ hồ nhấn mạnh.
“Có việc gì hai người cứ nói, tôi không làm phiền đâu.” Dongwon không dễ dụ, bâng quơ trả lời.
“Cái này…” Chủ nhiệm Kim đưa mắt nhìn Yeon Hee.
Yeon Hee cười khổ, nhưng nghĩ đến bản thân còn phải nhờ cậy Dongwon, hơn nữa trong lòng nàng cũng có chút đề phòng tên mập này, nên mỉm cười nói.
“Không sao đâu chủ nhiệm Kim, Dongwon là người một nhà, không có gì cần thiết giấu diếm.”
Chủ nhiệm Kim híp mắt lại, trong lòng hắn biết việc hôm nay xem ra không thể tiến hành theo dự định rồi, nhìn dáng người căng mọng hấp dẫn như trái đào chín của Yeon Hee, hắn âm thầm tặc lưỡi tiếc nuối, đưa tay ra hiệu.
“Vậy được, hai người ngồi xuống đi.”
Dongwon liếc mắt nhìn chủ nhiệm Kim, trong lòng cười lạnh.
Xem bộ dáng con heo mập này, quả nhiên là có ý đồ xấu, may mắn có anh đây tọa trấn nên không dám làm càn.
“Chủ nhiệm Kim, tình hình con gái tôi thế nào rồi?” Yeon Hee vừa ngồi xuống liền hỏi.
“Tình hình có chuyển biến xấu, chúng tôi vẫn đang theo dõi. Chỉ là, cô Moon, vấn đề viện phí…”
“Cái gì, xấu, xấu thế nào…” Yeon Hee không quan tâm tới chuyện tiền nong, thứ mà nàng để ý chỉ là tình trạng sức khỏe của con gái mình.
“Cô yên tâm, mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát.. Chỉ cần chúng tôi trị liệu khoảng một năm nữa, cô bé sẽ ổn.. Vấn đề là, phí trị liệu cũng không rẻ..” Chủ nhiệm Kim nói, lại gợi ý đến vấn đề tiền bạc, muốn khiến cho Yeon Hee càng thêm bị áp lực, đến lúc đó tùy ý mình xoa nắn.
“Tôi biết. Tôi biết.”
Yeon Hee có chút buồn khổ, nghĩ tới con gái mình phải chịu đựng đau khổ thêm một năm, sắc mặt nàng hơi tái đi, nước mắt nhịn không được dâng lên, ôm mặt nức nở.
Đột nhiên, một bờ vai ôm lấy nàng, một đôi bàn tay vỗ về sau lưng, sau đó là giọng nói ấm áp của Dongwon thủ thỉ bên tai.
“Chị Yeon Hee, đừng khóc, có em ở đây, mọi việc sẽ ổn.”
Bộ dáng quan tâm đáng tin cậy của hắn, khiến Yeon Hee nhất thời cảm động, không hề giãy dụa mặc cho hắn ôm lấy.
Bởi vì dùng qua tẩy tủy đan, trên người Dongwon lúc này có một mùi hương thơm ngát gần gũi tự nhiên, Yeon Hee bị hắn ôm cảm giác rất thoải mái, càng thêm dựa sát, khiến bên kia chủ nhiệm Kim nhìn mà nóng mắt.
“Cô Moon, khóc lóc cũng không giải quyết được gì. Chúng tôi là bệnh viện, không phải là nhà từ thiện!!”
Hắn còn chưa nói xong, Dongwon liền chán ghét nhìn qua, sau đó buông Yeon Hee ra, Dongwon liền đi tới trước bàn làm việc, thần sắc lạnh nhạt.
“Viện phí bao nhiêu, ông nói đi.!!”
Chủ nhiệm Kim nhướng mày hừ lạnh.
“Tránh ra, chuyện người lớn, trẻ con không có tư cách xen vào.”
“Chuyện gì, không phải là tiền sao?”
Dongwon cười nhạt, dáng dấp châm chọc khiến chủ nhiệm Kim không thích.
“Đúng thế, là tiền, rất nhiều tiền, cậu có sao?”
Nhìn xem quần áo bình thường của hắn, dáng vẻ hoàn toàn không có chút gì là có tiền, chủ nhiệm Kim trong ánh mắt ngập tràn khinh thường.
Hăn không biết là, chỉ đợi mỗi câu này của hắn vừa xong, Dongwon trong nháy mắt liền bộc phát toàn thân khí thế, ngạo nghễ nói ra.
“Thật có lỗi, tôi thứ gì cũng thiếu, nhưng chỉ không thiếu mỗi tiền!”
Trong lòng hắn thầm hô, trang bức, quả nhiên thật con mẹ nó sảng khoái a!
“Hừ, mạnh miệng lắm. Tốt thôi, tiền viện phí là tám mươi triệu Won.” Nhìn bộ dáng vênh váo của hắn, chủ nhiệm Kim hận đến ngứa răng, trực tiếp báo ra cái giá.
Trong lòng thầm nghĩ, nhãi con, để xem nghe được cái số tiền này, sắc mặt mày sẽ thế nào đây, hừ hừ.
Yeon Hee bên kia nghe thấy, sắc mặt vừa mới khôi phục bình thường lại không nhịn được xuất hiện vẻ khó khăn, tuy nhiên rất nhanh đã bị Dongwon xua đi.
“Chỉ là tám mươi triệu Won thôi sao?!” Dongwon giả bộ hờ hững bĩu môi.
“Đúng thế!” Chủ nhiệm Kim nhịn xuống xúc động đánh người gật đầu.
“Tốt, đưa tôi đi làm thủ tục. Mấy đồng tiền lẻ mà ông cứ làm như là..”
Dongwon khinh thường nói, khiến cho chủ nhiệm Kim tức bể phổi, đoạn hắn đi tới dìu lấy cánh tay Yeon Hee, cùng nhau cất bước đi ra khỏi phòng.