Đọc truyện Phong Lưu Pháp Sư – Chương 609: Tử Vong Dung Động
Hải Để Chi Thành Tây Bắc Hoang Hiệu, đó là địa phương duy nhất không có hải tộc lúc nhúc chen nhúc sinh sống, ở đây loạn thạch thành đống, cỏ dại tràn lan, tĩnh mịch đến nỗi chỉ một tiếng động nhỏ xíu cũng không có. Nơi đây thuộc trong vùng đất riêng của Mễ Lạc Tộc, lúc trước là một mỏ khoáng sản, sau khi đá bị đào hết liền đã bị bỏ rơi, chỉ là bất quá vẫn thuộc về Mễ Á Tộc như trước.
Một bóng đen xa xăm xuất hiện phía đằng xa, chỉ một công phu trong chớp mắt liền đột nhiên lóe lên ở trên không, mà tàn ảnh kia vẫn chưa tiêu tán, cho người ta một thứ cảm giác chấn động cực độ.
Hắc ảnh từ không trung chầm chậm hạ xuống, cởi bỏ áo choàng Hải Tộc trên ngưởi, cái áo lụa trắng xanh nhạt đó, khuôn mặt tuấn tú nổi bật, không phải là Long Nhất thì là ai chứ?
Long Nhất đi thẳng về phía sau đống loạn thạch bị cỏ dại mọc dài che phủ cách đó không xa, cước bộ đặt xuống, nhìn xuống Tạp Nhĩ đang nằm trên bụi cỏ dại như xác chết. Tạp Nhĩ mà dạo trước Phất Lan Khắc chết cũng không có suy sụp thì bây giờ lại giống như linh hồn đã bị khoét rỗng, con mắt mở trân trân trống rỗng, một cái chớp mắt cũng không có, mí mắt màu trắng sữa đã biến thành màu đỏ nhạt, nhìn thấy thật khiến người ta phải sợ.
Long Nhất vén gấu áo, ngồi trên đống đá, ngắm nhìn nước biển xanh thẳm bên ngoài kết giới trên không, tựa hồ như rất có hứng thú đối với các loài sinh vật biển đang bơi lội bên trên.
Lâu sau đó, Tạp Nhĩ không động đậy gì, Long Nhất trông giống như một pho tượng.
“Ngươi làm sao không nói tiếng nào?” Mi mắt Tạp Nhĩ chớp chớp, tròng mắt trống rỗng đã có tiêu cự, thanh âm phều phào như gió lùa đem theo tiếng khàn khàn rì rì.
“Ý, ngươi vẫn còn sống à, còn tưởng là ngươi đã chết rồi chứ.” Long Nhất vẻ mặt kinh ngạc. Tạp Nhĩ từ trong vụi cỏ đứng dậy, con tim tỉnh táo lại đau đớn, nhưng so với cảm giác sống cũng như chết lúc vừa rồi thì ngược lại đã thấy tốt hơn nhiều rồi. Kỳ thật Long Nhất chẳng làm gì cả, cùng lắm là dùng tinh thần lực chấn tỉnh Tạp Nhĩ trở về hiện thực, khiến hắn một khi bắt đầu liền cảm nhận được sự tồn tại của bản thân mình, sau đó một hồi lâu cố ý chẳng thèm dòm ngó đến hắn.
Tạp Nhĩ vốn cho rằng Long Nhất đến đại loại là để khuyên nhủ hắn, nhưng Long Nhất ngược lại ngồi một bên, không hề động đậy, tựa hồ như đã quên sự tồn tại của hắn rồi. Điều nàng cũng lôi sự sự chú ý của hắn khỏi trong cảm xúc tuyệt vọng, một ngày trời chịu không nổi đã mở miệng rồi, cái cảm xúc đó bèn tiêu phai rất nhiều.
“Long Nhất. Có phải ngươi cảm thấy ta rất đáng cười hay không, bị nữ nhân mình yêu thương sâu đậm chơi đến xoay mòng mòng, tất cả đều là âm mưu của nàng và đại trưởng lão, nếu như không phải nàng trộm đi Mễ Lạc Thần Tiễn khiến cho Mễ Lạc Thần Cung của ta mất đi uy lực đáng có, nếu như không phải đại trưởng lão cật lực xúi giục, Phất Lan Khắc làm sao lại chết chứ? Mễ Lạc mạo hiểm đoàn làm sao toàn quân bị diệt vong?” Làn da xanh lè trên mặt của Tạp Nhĩ đang giật giật nhẹ, phẫn hận nói.
“Đã biết là âm mưu, vậy ngươi ở đây tự oán trách bản thân để làm gì? Trong tộc các người, đại trưởng lão sợ là đang sắp đặt một chuyện không nhỏ đó, chẳng lẽ lại không sợ người thân của ngươi có nguy hiểm sao?” Long Nhất lạnh nhạt nói.
Tạp Nhĩ sững người, giống như là bị quật một cú vào đầu. Hắn chỉ để ý đến nỗi đau khổ tuyệt vọng của mình, mà không nghĩ đến điều này có nghĩa là trong tộc sẽ có biến cố lớn phát sinh.
“Đa tạ ngươi, Long Nhất.” Ca Nhất cảm kích nói với Long Nhất, phóng như bay về phía nội thành Hải Hoàng Thành.
Long Nhất nhìn theo bóng lưng của Tạp Nhĩ. Khe khẽ cười. Phụ thân Tạp Nhĩ là Mễ Lạc Tộc tộc trưởng, thì làm sao lại là hạng tầm thường được. Trước khi tìm ra Tạp Nhĩ, Long Nhất đã gặp qua Mễ Lạc Tộc tộc trưởng, chỉ là một lát thôi. Trong vòng hai ba câu, Long Nhất phát hiện rằng Mễ Lạc Tộc tộc trưởng đối với tình trạng trước mắt của Hải Tộc thập phần hiểu rõ, đối với đại trưởng lão sau lưng giở trò cũng không phải là hoàn toàn không biết. Long Nhất lúc đầu vẫn có hơi kỳ quái, tại sao Mễ Lạc Tộc tộc trưởng lại đối với kẻ mới gặp mặt lần đầu tiên là hắn nói ra những sự tình ẩn mật này, về sau ngẫm nghĩ một hồi nhãn thần của hắn, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì đó. Hoàng Thành một lần nữa sôi sục rồi.
Mạo Hiểm Đoạt Bảo, cái tiết mục đặc biệt của Hải Tộc Đại Hội này là toàn bộ hải tộc hay nói cách khác là tất cả các thế lực hải tộc đều chú ý. Bảo bối trong Hải Tộc Tử Vong Dung Động tự nhiên người người thèm muốn, đó có lẽ là vật lưu lại từ thời Thần Ma Đại Chiến trăm nghìn năm trước. Nhưng đồng thời, đi kèm theo là nguy hiểm phi thường, nếu không cũng không được gọi là Tử Vong Dung Động rồi.
Long Nhất nghe Hải Hoàng nói qua, trong Tử Vong Dung Động là một không gian tồn tại độc lập với Hải Để Chi Thành, môi trường cực kỳ tệ, không chỉ có thi hài của thần ma hóa thành oán linh, cương thi, mà còn có các loại ma thú thần thú biến dị, đều là những biến chủng lưu lại sau khi những con thần thú ma thú một trăm nghìn năm trước còn sống sót tạp giao, ở môi trường xấu như vậy trải qua một trăm nghìn năm diễn biến. Năng lực của chúng so với tổ tiên của chúng không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần.
Vì lẽ đó, Mạo Hiểm Đoạt Bảo Đại Hội này thật sự không phải là mạo hiểm thông thường, 8-9 phần 10 hải tộc tham gia có đi mà không có về. Nhưng một ngày đoạt được bảo vật đi ra, hải tộc này và toàn thể quần tộc có được vinh dự lớn, thanh danh địa vị đều là trong một ngày mà leo tới vạn trượng, huống hồ bảo vật bên trong đặc biệt không bình phàm, một quần tộc dùng bảo vật này, vô luận thực lực mạnh hay thực lực yếu đều có thể thăng tiến đến một cấp độ khác. Bởi lẽ đó, bất chấp Mạo Hiểm Đoạt Bảo Đại Hội nguy hiểm như vậy, trong Hải Tộc những hải tộc nào có chút thực lực đều sẽ phái những thanh niên cao thủ trong tộc đi tham gia.
Tại Hải Hoàng Cung, trên quảng trường rộng thênh thang, Hải Hoàng uy nghiêm giải thích ngắn gọn về Mạo Hiểm Đoạt Bảo Đại Hội, trình bày rõ tính nguy hiểm của hoạt động này, cuối cùng cảm xúc dạt dào tự khoe khoang một phen, nói là trong Hải Tộc dưới sự lãnh đạo của Hải Hoàng anh minh, tuyệt đối không tồn tại những kẻ hèn nhát.
Sau Hải Hoàng, trưởng lão của ba thế lực lớn dưới trướng Hải Hoàng là Sa Tộc, Cự Kình Tộc và Thị Hồn Tộc trước sau đều phát biểu một bài diễn thuyết. Cuối cùng là dùng là do Cung Đình Lễ Cung của Hải Hoàng Cung thông báo danh sách tên và chủng tộc trực thuộc của những người tham gia Mạo Hiểm Đoạt Bảo Đại Hội lần này.
Mạo Hiểm Đoạt Bảo Đại Hội lần này có 1500 thanh niên cao thủ các hải tộc tham gia, có thể nói là cao thủ như mây, trong đám cao thủ này có một bộ phận không nhỏ liên minh ở ngoài sáng hoặc trong bóng tối chiếu theo các đại thế lực kết thành, trong tình huống có cơ hội sẽ liên thủ tấn công giết cao thủ thế lực khác để đoạt bảo vật hoặc giảm thiểu đối thủ cạnh tranh.
Sau một bài diễn thuyết khảng khái hiên ngang, Hải Hoàng cùng các đại chủng tộc trưởng lão dẫn 1500 kẻ tham gia thông qua Tử Vong Dung Động truyền tống trận trăm năm mới mở một lần đi vào Tử Vong Dung Động.
Long Nhất thăn mang áo choàng Hải Tộc trà trộn trong các hải tộc, trên áo choàng có một kí hiệu hình tam giác ẩn mật, đây là tiêu chí mà chỉ thế lực của Hải Hoàng mới có, hắn quan sát một lúc, trong 1500 cao thủ tham gia Mạo Hiểm Đoạt Bảo Đại Hội có gần 100 người trên mình đều có kí hiệu ẩn mật này, điều này cho thấy những kẻ này đều là người của Hải Hoàng.
“Bích Hải Thần Bài, rốt cuộc có công dụng gì chứ?” Long Nhất vừa trầm ngâm vừa đi vào trong truyền tống trận, bạch quang lóe lên, một lần nữa xuất hiện đã bị nước biển xanh thẳm bao vây.
Từ áp lực trên người mà đóan, nơi Long Nhất đang ở không nghi ngờ gì là ở dưới đáy biển sâu vạn mét, lúc đầu có lẽ là một địa phương toàn bộ đen ngòm nhưng lại được những viên ánh sáng nhấp nháy ở ngay bên trên chiếu sáng mảy may đều hiện ra, những viên ánh sáng đó đại khái chính là ở tất cả các cửa vào của Tử Vong Dung Động.
Lúc này, tất cả người tham gia đều đã thông qua truyền thống trận đến được nơi này.
Hải Hoàng hướng về phía Long Nhất một cái nhìn sâu thăm thẳm, bao hàm cả trông mong lẫn hy vọng, rõ ràng là đã đem hy vọng lớn nhất đặt trên người hắn.
“Thời gian không nhiều, các vị tộc trưởng, các vị đã chuẩn bị xong chưa?” Hải Hoàng hướng về tám vị trưởng lão thực lực mạnh nhất hải tộc nói.
Tám vị trưởng lão đứng thành vòng tròn, Hải Hoàng ở ngay chính giữa, năng lực bàng đại trong một sát na từ trên người họ cuồn cuộn tuôn ra, năng lực hội tụ trên Hải Hoàng, do đặc biệt trên người Hải Hoàng có thể chứa năng lực vạn vật dung hợp lẫn nhau, tấn công những viên ánh sáng nhấp nháy phía trên.
Vài đợt công kích tới lui như vậy, trong viên ánh sáng kia chầm chậm bắt đầu mở ra một khe nứt, khe nứt đó từ từ khuếch lớn, cho đến khi hoàn toàn mở rộng, bên trong nhấp nhánh hồng quang nóng hừng hực.
Cung Đình Lễ Cung đứng bên cạnh một mực chú ý tình hình liền giơ tay, hét lớn: “Tiến vào.”
Lập tức có vài trăm hải tộc tranh nhau nối đuôi đi vào, sợ là đi vào trễ thì đồ vật bị người khác cướp đi. Long Nhất ngược lại ung dung thong dong, hắn căn bản không quen thuộc với tình hình bên trong Tử Vong Dung Động, đã như vậy, tại sao không để kẻ khác làm tiên phong dò đường trước? Lại nói, bảo vật trong này nếu mà thật sự dễ kiếm như vậy, tại sao cả trăm nghìn năm nay những bảo vật đem từ bên trong ra lác đác có thể đếm được? Huống hồ mục tiêu của hắn là Bích Hải Thâm Bài ở nơi tận cùng của Tử Vong Dung Động, nếu như quả thật thật nhìn trúng bảo vật trên người của kẻ khác, hắn cũng đâu có ngại giết người đoạt bảo.
Trong chớp mắt, trong 1500 người chỉ còn lại Long Nhất và một hải tộc trùm áo choàng Hải Tộc khác.
Long Nhất ngạc nhiên liếc mắt đánh giá gã hải tộc này, khóe miệng lộ vẻ cười, dưới sự thôi thúc của vị Cung Đình Lễ Cung thong thả tiến nhập Tử Vong Dung Động, gã hải tộc đó liền máy móc theo đuôi đi theo sau lưng Long Nhất.
Đợi tất cả mọi người tiến nhập, Hải Hoàng và tám đại trưởng lão đồng thời thu hồi công lực, cửa vào bèn khôi phục nguyên trạng.
Long Nhất xem xét chung quanh, bắt đầu hiểu ra tại sao động này được gọi là Dung Động, trong động cực kỳ rộng rãi, trên đầu có thứ gì treo thòng xuống giống như thạch nhũ, tường động cũng mang trạng thái nổi bọt lồi lõm không bằng phẳng, chỉ là toàn là màu đỏ như lửa, hồng quanh lấp lánh nóng hừng hực, hơi nóng bốc lên. Bởi vì bản chất thủy hệ của hải tộc, kẻ nào thực lực hơi kém đi vào trong Dung Động này sơ là vẫn chưa thấy được thần thú ma thú khủng bố thì đã mất đi lực chiến đấu rồi.
Long Nhất quét mắt nhìn một vòng, mục quang dùng lại trên người gã hải tộc bên cạnh, ha ha cười nói: “Tạp Nhĩ, thế này mới giống đàn ông chứ, vì một sự việc nhỏ đó mà đòi sống đòi chết thì làm sau thành tựu đại sự.”
“Ngươi nói không sai, vô luận Tuyết Cơ đối với ta và Phất Lan Khắc đã làm qua những gì, nàng cũng đã chết rồi, tất cả ái tình đều cũng theo đó mà tiêu vong, ta hôm nay chỉ muốn vì gia tộc mà tận sức một phần lực lượng của mình.” Tạp Nhĩ khẽ thở dài nói.
Long Nhất cười hắc hắc, nhìn tới nhìn lui cái kí hiệu ẩn mật hình tam giác trên áo choàng Hải Tộc của Tạp Nhĩ, khoảng giữa chân mày khẽ nhíu, khẽ đến nỗi gần như không thể thấy được.