Phong Lưu Pháp Sư

Chương 608: Âm mưu trong Mễ Lạc tộc


Đọc truyện Phong Lưu Pháp Sư – Chương 608: Âm mưu trong Mễ Lạc tộc

 

Vào lúc này, trong một tòa nhà phía bên phải trong đại trạch của Mễ Lạc Tộc tại Hải Hoàng Thành.

“Phụ thân, Sa Tộc nhất định đang rục rịch chuẩn bị âm mưu lớn động trời, chúng ta không thể giương mắt nhìn mặc kệ bọn họ a, đến lúc đó chắc chắn khiến cho toàn bộ Hải Tộc chúng ta phải chịu tổn hại.” Tạp Nhĩ kích động kêu lên nói với phụ thân mới đi thăm phỏng bạn hữu về, cũng chính là tộc trưởng của Mễ Lạc Tộc.

“Tạp Nhĩ, con còn nhỏ tuổi, hiện tại các vị tộc trưởng đều đã rục rịch, con không được làm khó phụ thân giống như bọn họ, quyền lực… cái vòng xoáy này Mễ Lạc Tộc chúng ta nhất định không được lội vào, bảo trì trung lập là đạo lý an thân.” Mễ Lạc Tộc tộc trưởng không để ý đến việc làm con trai kích động, vì nghĩ cho toàn bộ Mễ Lạc Tộc, hắn tuyệt đối không tùy tiện đi vào nguy hiểm. Vô luận Sa Tộc hay là Hải Hoàng, đều không có ưu thế tuyệt đối để đạt được thắng lợi cuối cùng, dù gì đi nữa thì quân đội Mễ Lạc Tộc của hắn đủ để tự bảo vệ, xoáy nước đục ngầu này cách xa thì tốt hơn.

“Phụ thân, không phải là con còn quá trẻ, là con đã lớn rồi, Sa Tộc, Cự Kình Tộc còn có Thị Hồn Tộc đều là chủng tộc hung tàn, bọn chúng nếu tranh quyền với Hải Hoàng, toàn bộ Hải Tộc bắt buộc bị ảnh hưởng, nếu như bọn chúng tranh quyền thành công, phụ thân có lẽ nào lại tưởng là bọn chúng sẽ dung thứ nhẫn nhịn để cho Mễ Lạc Tộc chúng ta tồn tại ư?” Tạp Nhĩ thần tình kích động đến nỗi toàn thân da xanh đều run rẩy.

“Con… …” Mễ Lạc Tộc tộc trưởng trừng mắt nhìn con trai, cuối cùng thở dài nói: “Việc này không nên thương lượng, ta mới là Mễ Lạc Tộc tộc trưởng.”

“Phụ thân, xin người thứ lỗi, con nhất thời kích động, nhưng mà Sa Tộc ở Thánh Linh Chi Địa đã xây dựng một căn cứ bí mật dưới lòng đất, lại thêm trong Thần Linh Chi Địa rốt cuộc đã phát hiện hài cốt của Tinh Anh Hạt Vệ (*thủ vệ bò cạp tinh anh), người bằng hữu ấy của ta nói là bị hút cạn tinh huyết mà chết, điều này khẳng định không thể không liên hệ đến Sa Tộc, phụ thân…”

“Được rồi Tạp Nhĩ, cha mệt rồi, con đi ra ngoài đi.” Mễ Lạc Tộc tộc trưởng ngắt lời Tạp Nhĩ trầm giọng quát.

Tạp Nhĩ nghiến chặt răng, giận dữ quay người đi ra.

“Tạp Nhĩ, truyền tấn trong tộc nói là Tuyết Cơ đã gấp rút trở về Hải Hoàng Thành, dự tính sẽ tới trong ngày hôm nay, ngươi thay mặt phụ thân đi tiếp đón nha.” Đúng lúc Tạp Nhĩ sắp ra khỏi phòng, Mễ Lạc Tộc tộc trưởng đột nhiên nói.


Tạp Nhĩ toàn thân cứng đờ, cả người run rẩy nhẹ. Một lát sau mới phóng như bay chạy ra, cả đầu ngâm trong hồ nước dùng để nghỉ ngơi ở giữa đại trạch.

“Đáp ứng ta, chiếu cố cho Tuyết Cơ cả đời.” Thanh âm khó nhọc của huynh đệ tốt Phất Lan Khắc Nan vang động bên tai, chỉ là hắn không còn mặt mũi nào để đi gặp nàng, Phất Lan Khắc đã chết rồi, nhưng hắn lại vẫn đang sống đây, không gì khiến hắn thống khổ bằng sự việc này.

Mễ Lạc Tộc tộc trưởng ngược lại đang nhìn miếng Tinh Anh Hạt Vệ Bài trên bàn, nhăn mày rồi chìm vào dòng suy nghĩ.

Long Nhất về đến đại trạch của Mễ Lạc Tộc, Bích Phỉ Tiểu Mễ và còn Lưu Ly đang vui vẻ bơi lội trong hồ đầy nước biển. Bích Phỉ thành thục, Tiểu Mễ thanh thuần, Lưu Ly kiều diễm, thật sự là xuân sắc tràn ngập khắp nơi. Vừa hay là chung quanh không có người đến quấy rầy, lỡ có ai nhìn thấy mỹ cảnh thế này có thể lòi mắt chứ chẳng chơi.

Long Nhất đã gặp Hải Hoàng, cũng đã hiểu sự thật về việc Nhân Ngư Tộc bị trục xuất, tâm tình tự nhiên rất tốt, bèn hét lớn một tiếng rồi nhảy ùm xuống nước như đạn pháo, khiến cho mấy nàng mỹ nhân ngư thét lên.

“Thiếu gia, người đi đâu vậy? Tìm khắp nơi cũng không kiếm được người.” Tiểu Mễ ngây thơ đáng yêu ôm ngực bơi đến.

“Thiếu gia đi lo công chuyện, ý… chỉ một quãng thời gian không gặp, Tiểu Mễ mập lên không ít a.” Long Nhất híp mắt dâm đãng nhìn chằm chằm vào bộ ngực bạo mãn nhô cao của Tiểu Mễ, chỉ cách có một lớp sa mỏng, đường nét mờ mờ trong nước tự nhiên rất ư rõ ràng, khiến Long Nhất nhìn thấy tán thưởng không ngưng.

Tiểu Mễ lúc đầu còn tưởng là mình mập ra, đến lúc thấy ánh mắt dâm đãng (*sắc nhãn) của Long Nhất nhìn chòng chọc vào ngực mình thì mới phản ứng. Khuôn mặt xinh đẹp thoa một lớp mây hồng, giận dữ nói: “Thiếu gia, người thật đáng ghét…”

Long Nhất cười hắc hắc liên tục, sắc nhãn không an phận lại ngó tới ngực của Lưu Ly và Bích Phỉ, lục quang chiếu thẳng. Trong 3 nữ nhân, tự nhiên ngực của Bích Phỉ là tráng lệ nhất, một lớp áo mỏng làm sao có thể che hết được xuân quang này. Một đạo thung lũng trắng như tuyết càng làm say đắm lòng người, đường cong mềm mại đầy đặn so với Lưu Ly và Tiểu Mễ càng có thêm phong vị thành thục, ngược lại khiến cho Long Nhất nhớ đến Tinh Linh Nữ Vương và Phượng Hoàng Gia Chủ.


“Tội quá, tội quá, sắc tức là không, không tức là sắc.” Long Nhất lắc lắc đầu, như muốn ném đi những ý niệm nhơ bẩn trong ý não, nhưng mà càng làm như vậy thì khuôn mặt xinh đẹp của hai vị mỹ phụ chín muồi tuyệt đỉnh kia ngược lại càng rõ nét hơn.

“Tiểu sắc lang, ngươi nhìn cái gì mà nhìn hà?” Bích Phỉ thấy Long Nhất nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng lẩm bẩm tự nói với mình, thân thể bất giác không biết từ đâu lại có cảm giác nóng bức, mục quang của hắn như có thực chất, như một đôi bàn tay thô ráp đang xoa nhẹ thân thể nàng, muốn chạy đi, nhưng phát hiện trong lòng nàng không muốn đào thoát, suy nghĩ này làm nàng sợ nhảy dựng lên, liền giả vờ làm ra vẻ giận dữ.

“Có mỹ nhân không nhìn thì đúng là không bằng cầm thú, ai bảo Bích Phỉ a di lại đẹp như vậy chứ.” Long Nhất hồi thần lại, cười hắc hắc nói, mục quang ngang ngạnh nhìn chăm chằm vào bộ ngực của Bích Phỉ rồi hai mắt mới dời đi.

Ngực của Bích Phỉ như bị điện giật. Từ nhũ tiêm phát tán đến khắp người. Tiểu phúc lại bùng lên một trận hỏa nhiệt.

Sống với nhau đã lâu như vậy rồi, Bỉ Phích đối vời Long Nhất sớm đã biết rõ. Từ lúc mới bắt đầu coi như kẻ thù cho đến gần đây nhất mới hòa thuận, nàng đối với Long Nhất có một chút cảm giác đặc kỳ, việc này ban đầu rất bình thường, nhưng cái loại cảm giác này vẫn nằm trong vòng khống chế, bởi vì nàng xem Lưu Ly như con gái, tự nhiên phải sửa lại thái độ của mình đối với Long Nhất.

Chỉ là sau khi nàng và Tiểu Mễ trở lại Hải Để Chi Thành thì gặp phải bao nhiêu chuyện, thậm chí thiếu chút nữa là bị Sa Tộc vũ nhục, nhưng vào thời khắc nguy hiểm nhất, cái tên Long Nhất ít có khả năng xuất hiện nhất này lại xuất hiện một cách kỳ dị trước mặt cứu hai nàng, một sợi tơ cảm giác trong lòng một khi đã phát ra thì không thể dẹp đi được. Một nữ nhân trong lúc tuyệt vọng suy sụp được một nam nhân tương cứu, trong tim liền từ đó khắc sâu hình dáng của nam nhân đó, Tiểu Mễ như vậy, nàng cũng làm sao không như thế chứ.

Lưu Ly là một nữ nhân cực kỳ thông minh, mấy ngày nay đã sớm phát hiện ra ánh mắt Bích Phỉ a di nhìn thiếu gia nhà mình có khác một chút, tình tình này bây giờ, nàng đã có thể khẳng định Bích Phỉ a di nhất định là giống như nàng đã yêu nam nhân này mất rồi, trong lòng đã âm thầm đã quyết định chủ ý.

Long Nhất trêu ghẹo mỹ nhân ngư một bận, tâm tình rất tốt, bèn đem sự tình lúc nãy gặp Hải Hoàng nói lại một lượt, dĩ nhiên là nói ra chân tướng sự thật chuyện năm trăm năm trước Nhân Ngư Tộc bị trục xuất.


“Việc này đã phức tạp như thế này, công chúa, người ở Hải Để Chi Thành nhất định phải chú ý giấu đi khí tức, trong quãng thời gian này thì vẫn không nên đi ra ngoài để đề phòng vạn nhất.” Bích Phỉ nghiêm mặc nói.

“Hiện tại Sa Tộc không phải là phái người đi tìm khắp nơi trong vùng biển ư? Ta nghĩ bọn chúng chắc không nghĩ tới chúng ta đã đến Hải Để Chi Thành rồi.” Tiểu Mễ vẫn lạc quan nói.

“Tuy nói như vậy, nhưng không thể sơ suất, Lưu Ly, nàng nghe lời Bích Phi a di nhé.” Long Nhất nghĩ đến cái cảm giác quái dị từ căn cứ dưới lòng đất của Sa Tộc, gật đầu nói, nếu như cảm giác đó là thần trí của Thiên Ma Vương mà Hải Hoàng đã nói, cái đó tuyệt đối không thể xem thường.

Long Nhất đã mở miệng, Lưu Ly dĩ nhiên chỉ có nước thể gật đầu.

Mà vào lúc này, Tạp Nhĩ, kẻ đau khổ đang vùi đầu trong một cái hồ khác, không lâu sau đó nhận được báo cáo của thị vệ, nói là Tuyết Cơ tôn nữ (*cháu gái) của trưởng lão đã đến rồi.

Tạp Nhĩ chỉnh lại tâm trạng, ngắm người hắn thầm thương thon thả mềm mại trước mắt, hắn sẽ không quên, nữ nhân này đồng thời cũng là vị phu nhân của Phất Lan Khắc. Mà hắn đáp ứng Phất Lan Khắc muốn chiếu cố cho nàng cả đời, nhưng lúc này hai người đối diện nhau, tất cả tình cảm trào dâng đến nỗi cổ họng nghẹn cứng khiến hắn không nói được tiếng nào.

“Chàng ta ở đâu?” Rất lâu sau, Tuyết Cơ nhẹ giọng hỏi.

Tạp Nhĩ dẫn Tuyết Cơ vào phòng đặt thi thể của Phất Lan Khắc, đã qua xử lý chống phân hủy, thi thể thật sự không thối rửa, chỉ là bị Lục Thiên Ô Tặc hút đi tinh huyết, thi thể nhìn giống như một quả bóng bị xì hơi.

Tuyết Cơ ngồi bên Phất Lan Khắc, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay nhăn nheo của hắn, nước mắt chảy ràn rụa như tấm màng mỏng che lên khuôn mặt trắng như sữa.

Tạp Nhĩ muốn an ủi, nhưng thấy thần tình thống khổ của Tuyết Cơ lại đột nhiên cảm thấy thiếu nữ trước mặt đã từng với hắn có tình cảm không rõ ràng như một người xa lạ như vậy, thiếu nữ này luôn miệng nói chỉ là bởi vì có hôn ước mà bị buộc phải ở bên Phất Lan Khắc xem ra thống khổ thế này, rõ ràng là dáng vẻ trong thâm tâm đã yêu Phất Lan Khắc sâm đậm rồi, nghĩ lại lúc trước nay bao nhiêu việc, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên cảm giác lạnh lẽo.

“Xin lỗi, Phất Lan Khắc, chàng trước gì đều hỏi người thiếp yêu là ai, thiếp lại luôn tránh né vấn đề này, bây giờ thiếp nói cho chàng biết, người thiếp yêu là chàng, là chàng, chàng nghe thấy không?” Tuyết Cơ giọng khản đặc, cả người rung nhẹ, nói.


Tạp Nhĩ lại như ngu ngốc, tư tưởng bỗng chốc không xoay chuyển được, hắn tựa hồ đã hiểu ra chút gì đó, nhưng nghĩ lại kĩ càng, não lại không thể ức chế biến thành một mảng trống.

Một lúc lâu sau, Tuyết Cơ thôi khóc lóc, ngước nhìn Tạp Nhĩ vẻ mặt đang đờ đẫn, phức tạp mà thống khổ.

“Nàng có thể giải thích toàn bộ việc này không?” Tạp Nhĩ hồi thần, phát hiện ra âm thanh của mình bình tĩnh ngoài dự liệu.

Tuyết Cơ lắc lắc đầu, hướng về phía Tạp Nhĩ xòe bàn tay ra, đó là ba mũi tên màu bích lục (*xanh thẫm).

“Mễ Lạc Thần Tiễn, thì ra … là nàng trộm …” âm thanh bình tĩnh của Tạp Nhĩ bắt đầu run rẩy, Tuyết Cơ không hề cho hắn bất kỳ hy vọng nào, suy đoán trong lòng hắn biến thành hiện thực, thì ra Tuyết Cơ tiếp cận hắn, cùng hắn chơi trò tình cảm mờ ám là có mục đích, tội nghiệp hắn từ đầu đến cuối trong tình yêu và tình bạn đều đau khổ lên xuống, tội nghiệp Phất Lan Khắc rõ ràng biết rõ nhưng từ đầu đến cuối đau khổ thấu tim vẫn giả vờ không biết, đến lúc gần chết còn muốn hắn phải chăm sóc nàng, lại không nghĩ ra là cả hai gã đều bị nữ nhân này đùa giỡn trong lòng bàn tay.

“Nàng nên chết đi.” Tạp Nhĩ co giật gò má, mắt biến thành màu xanh đục, giống như một con dã thú sắp phát cuồng.

“Đúng vậy, ta nên chết.” Tuyết Cơ đối với bạo nộ của Tạp Nhĩ nhìn mà không thấy, lạnh nhạt nói.

“Cẩn thận với gia gia của ngươi, hắn và Sa Tộc …” Âm thanh của Tuyết Cơ trầm nhẹ đi, thân người mềm nhũn ra, chầm chậm đổ xuống trên thi thể của Phất Lan Khắc.

Tạp Nhĩ cảm thấy được Tuyết Cơ từ từ tuyệt khí, hai chân nhũn ra quỳ trên đất, hắn bóp cổ mình, đau khổ muốn hét lớn lên, lừa dối, phản bội, cảm giác này khiến cho người ta muốn điên.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.