Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 88: Vọng, Văn, Vấn, Thiết


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 88: Vọng, Văn, Vấn, Thiết


Thiên Lộc Tử bước tới hai bước, ngồi chồm hổm xuống ở bên giường, cũng không hề ngại lão nhân thối, bởi hắn có ngửi được cái gì đâu.
Nhưng là một màn này rơi vào trong mắt lão nhân gia thì biến thành hình tượng mẫu mực của y đức, không sợ bẩn không sợ hôi, quả thật là người chuyên hành y tế thế.
– Lão nhân gia phải xưng hô như thế nào?
Nói một câu đó, Thiên Lộc Tử cũng không khỏi cảm thấy quái dị.
Hắn dù sao cũng là lão quái tám trăm năm trước, gọi một lão già nhỏ tuổi hơn mình thì đổi lại ai cũng đều cảm giác hơi kỳ quái như vậy.
– Lão phu họ Quách tiện danh một chữ Tĩnh…
Lão mới nói một câu mà đã thở hơi lên, một lúc lâu sau mới nói được tiếp:
– Tiểu tử ngươi không chê ta thối?
Kỷ Ngọc Nhàn đứng ở bên cạnh chút nữa là đã tưởng lão già này là bà con thân thích của Kim Dung đại lão gia rồi.
– Khám bệnh không xem thân phận, mặc dù tôi không phải là một tên lương y nhưng tôi cũng cũng hiểu được y đức. Vô luận là ông có thối hay không, trong mắt tôi ông chỉ là một người bệnh. Làm một người thầy thuốc, tôi không cảm thấy tôi có quyền lựa chọn người nào tôi sẽ chữa!
Thiên Lộc Tử ăn nói hùng hồn, mặt không đỏ tim không đập gấp, hắn đúng là đang nói xạo không sợ đau thắt lưng, dù sao hắn cũng chả ngửi được cái mùi vị gì mà!
Quách Tĩnh không biết nguyên do nên đã bị hắn cảm động đến rối tinh rối mù. Biết bao nhiêu lần cầu y bị đuổi đi, không có ai có thể rõ hơn chính ông được, nỗi đau khổ trong đó không có một ngoại nhân nào có thể hiểu thấu được.
– Vô luận y thuật của cậu như thế nào, cũng không cần biết cậu có thể chữa khỏi cho ta hay không, chỉ một điểm cậu không chê ta thối mà tận tình chữa cho thì ta – Quách Tĩnh nợ cậu một phần ân tình này!
Quách Tĩnh cảm kích đáp.
Lão không sợ mình chữa không khỏi mà chết, lão chỉ sợ phải mang nổi ấm ức không ai chữa cho đó mà chết. Thiên Lộc Tử đồng ý chữa bệnh cho lão, cái đó cũng là giống như đã cứu mạng của lão rồi!
– Nếu lão không ngại thì… tôi gọi lão là lão Quách nhé!
Thiên Lộc Tử lắc lắc đầu nói tiếp:
– Tôi nguyện ý cứu lão bởi tôi có ước định với lệnh lang, không cần nói tới ân tình!
– Tiểu tử, cậu đừng tưởng tôi già rồi nên hồ đồ. Nếu cậu không có lòng cứu tôi, cậu sao lại theo chân cha con tôi tới nơi này?
Thấy Quách Tĩnh vẫn cố chấp như vậy, Thiên Lộc Tử đành lảng sang chuyện khác:
– Bệnh của lão rất nghiêm trọng, lão đưa tay tôi bắt mạch!

Cũng sống từng tuổi này, Quách Tĩnh sao lại không biết Thiên Lộc Tử muốn nói lảng sang chuyện khác. Vì thế hắn cũng không nói gì nữa, nhưng tay vừa đưa ra lại liền rụt về.
– Lão Quách, lão làm gì thế?
Thiên Lộc Tử không hiểu hỏi.
– Tay của tôi bẩn, không thì cậu bắt mạch ngoài tay áo cũng được, tránh cho dơ tay cậu!
Quách Tĩnh rụt rè đáp.
Thiên Lộc Tử quả thật là vừa bực mình vừa buồn cười, cũng có một chút cảm động. Một lão nhân phải trãi qua những chuyện gì thì mới có thể nói những lời này đây.
– Không sao, đưa tay ra đây!
Thiên Lộc Tử mỉm cười đáp.
Do dự một lúc thì Quách Tĩnh mở đưa ra cánh tay đen gầy như que than củi ra ngoài. Thiên Lộc Tử cũng không chần chừ đặt ngón tay lên cổ tay lão.
Trong nháy mắt khi vừa chạm vào cổ tay Quách Tĩnh, Thiên Lộc Tử liền cảm nhận được một luồng khí yếu ớt. Vào lúc này hắn rốt cục hiểu được tại sao Quách Tĩnh vẫn có thể sống đến bây giờ.
– Lão Quách cũng là người luyện võ, hơn nữa lão còn là nội ngoại kiêm tu phải không?
Thiên Lộc Tử vừa bắt mạch vừa nói. Người khác khi bắt mạch lúc nào cũng bình tâm tĩnh khí không nói câu nào để tránh bắt mạch sai, nhưng hắn không có cố kỵ như vậy
– Đúng vậy, lúc còn trẻ từng học qua Thập nhị lộ Đàm thoái cùng một quyển vô danh nội gia quyền tổ truyền!
Quách Tĩnh thật thà không hề giấu diếm.
– Lão rất may mắn, nếu lão không có tu luyện nội gia quyền hoặc không tu luyện ra kình khí thì lão bây giờ đã thành bộ xương trắng rồi!
– Hả? Ý của cậu là kình khí trong người đã kéo dài tánh mạng cho tôi?
– Đúng vậy, kình khí đối với nội tạng lão có tác dụng bảo vệ.
Hai phút sau Thiên Lộc Tử rút tay về, sắc mặt cũng không có thay đổi gì tựa hồ hết thảy đã ở trong dự liệu của hắn.
Quách Tĩnh dù là người trong cuộc nhưng trãi đời đã nhiều, vẫn bình tĩnh nhưng Quách Vinh Hiên đã gấp gấp hỏi:
– Cha tô như thế nào?
Thiên Lộc Tử không đáp, nhìn Quách Tĩnh thốt:

– Le lưỡi ra xem một chút!
– A…!
Quách Tĩnh há miệng lè lưỡi, không thấy một tưa lưỡi nào chỉ thấy thân lưỡi đầy vết nứt đen ngòm.
– Được rồi!
Thiên Lộc Tử chau mày nói tiếp:
– Tam mạch đập yếu ớt như giả mạch, khí và huyết điều hư, mạch tượng loạn xạ. Căn cứ vào mắt, mũi, miệng, tai, ấn đường và sắc mặt đều một màu tím đen, kết hợp với mùi hôi thối phát ra trên người thì ta xác định lão đã trúng độc mạn tính, độc tố đã thâm nhập vào máu trú ở cả người khiến nội tạng vô cùng suy yếu!
– Còn cứu được chăng?
Quách gia phụ tử đồng thanh hỏi, đây mới là điều mà bọn họ quan tâm nhất.
Thiên Lộc Tử gật đầu rồi lại lắc đầu đáp:
– Lúc này nói thì còn hơi sớm, có rượu không?
– Có nửa bình, là rượu nhị oa đầu người ta vứt đi, tôi liền mang tới cho anh!
Tưởng Thiên Lộc Tử muốn uống rượu, Quách Vinh Hiên liền nhanh chóng đem ra nửa bình nhị oa đầu.
Thiên Lộc Tử nhận lấy xem một chút thì mặt mủi không khỏi tối sầm, là nhị oa đầu đã quá hạn, hèn gì người ta vứt đi.
Hai người ở đây mà có thể lấy được nửa bình nhị oa đầu quá hạn đã là đáng quý rồi. Nên cũng có thể tạm thời dùng được, hắn liền phân phó:
– Lấy ra hai cái chén sạch!
Chén đưa tới hắn liền đổ nhị oa đầu vào, sau đó đem đốt. Móc ra bao chậm, lấy ra một cây ngân châm hơ trên lửa một chút liền đâm một châm vào đầu ngón tay Quách Tĩnh.
Trong nháy mắt ngân châm liền biến thành màu đen, càng lúc càng có xu hướng đen hơn.
Bởi vậy có thể thấy được độc tố trong máu Quách Tĩnh đã đậm đặc tới mức độ như thế nào.
Rút ra ngân châm, Thiên Lộc Tử vừa rửa lấy vừa thốt:
– Các người bình thường ăn cái gì?

Quách Vinh Hiên hơi xấu hổ đem ra một cái chén, là cơm thừa nhặt được ở ngoài đường, nếu Thiên Lộc Tử có thể ngửi được thì thức ăn đã đã có mùi thiu rồi.
– Các người là ăn cái này?
Thiên Lộc Tử chỉ vào bát cơm thừa hỏi.
– Tiền dùng để chữa bệnh cả nên không có tiền ăn cơm, nên đành…
Quách Vinh Hiên xấu hổ đáp, dừng như cảm thấy có lỗi đối với cha của hắn.
– Kết quả là cha ông bệnh ngày càng nặng, không thể chữa khỏi phải không?
Thiên Lộc Tử trợn trắng hỏi, hắn đã biết độc tố trong người Quách Tĩnh là tơi từ đâu rồi. Trường kỳ ăn cơm thừa ở bên ngoài nên cơ thể tích tụ độc tố ngày càng nhiều, chữa hết mới là lạ.
– Đúng vậy, bệnh càng lúc càng nặng.
Quách Vinh Hiên gật đầu đáp, rồi hỏi:
– Vậy cha tôi còn cứu được không?
– Không chắc, có thể thử một chút!
Thiên Lộc Tử đáp đoạn quay sang Quách Tĩnh thốt:
– Há miệng!
Hắn cầm một chiếc đũa thọc nhẹ vào cổ họng Quách Tĩnh một cái, sau đó liền rút nhanh lại.
Nôn! Hiệu quả đúng là tức thì, Quách Tĩnh liền cảm thấy bụng mình quặn lên kịch liệt, ói ra một đống vật thể đen đen vàng vàng. Theo đó là mùi hôi thối bốc lên nồng nặc hơn.
– Tốt rồi, ông bây giờ tới đấm vào bụng cha ông, khống chế đừng đánh chết là được!
Thiên Lộc Tử nhìn Quách Vinh Hiên nói.
Cái gì? Bảo con đánh cha? Quách Vinh Hiên tưởng là mình nghe lầm, có cách trị như vậy sao? Hắn nghi hoặc nhìn Thiên Lộc Tử, cũng không có đi tới.
Dù sao cha hắn bây giờ đã rất yếu rồi, không cẩn thận sẽ đánh chết tươi. Khoan hãy nói cái đó, con mà đánh cha thì sẽ bị trời đánh đó!
– Nhìn tôi làm gì, đánh đi!
Thiên Lộc Tử tức giận thốt:
– Độc từ miệng vào, độc tố trong người cha ông là do ăn cơm thừa lâu năm mới có. Mấy năm nay dạ dày lão đã dồn ý không ít cục đen ứ lại. Không đánh cho ói ra hết thì dù uống thuốc vào cũng là trị ngọn không trị gốc mà thôi!
Nghe đến đó Quách Vinh Hiên cũng không chần chừ nữa, đi tới giường ngồi xổm xuống, nhìn cha mình một lúc lâu mới đánh ra.
Ộc! Quách Tĩnh lại ói thêm một tràng nữa, lần này ói ra một đống cục đen đen như đá, nhất thời mùi hôi thối càng lúc càng nồng nặc hơn.
– Tiếp tục đánh, đánh tới khi nào lão ói ra mật vàng mới thôi!

Thiên Lộc Tử nói xong cũng không quản nhiều như vậy nữa, đi tới bên cạnh Kỷ Ngọc Nhàn, tay áp vào lưng nàng truyền vào một luồng kình khí. Lúc này mới khiến cho nàng dễ chịu một chút, khuôn mặt tái xanh vì ói ra mật vàng cũng đã hồng hào hơn một chút.
Mất phút sau Quách Vinh Hiên cuối cùng đánh cho cha hắn ói ra mật vàng, cũng không có khối đen nào thổ ra nữa.
Thiên Lộc Tử thấy thế liền móc từ trong áo ra một viên Chánh Khí Trúc Cơ Đan, dùng cán dao nghiền thành bột.
Bỏ bột thuốc vào chén, pha với nước ấm đoạn đưa tới cho Quách Vinh Hiên nói:
– Bón cho cha ông uống đi, uống xong lão sẽ ói nữa, ở bên ngoài cũng có thể chảy ra chất đen sền sệt, đó là phản ứng bình thường ông đừng bối rồi, sau đó giúp lão tắm một phen!
Nói đoạn Thiên Lộc Tử kéo Kỷ Ngọc Nhàn đi ra ngoài, thu hồi Quy Tức Công liền hít lấy hít để.
– Bệnh của lão có thể trị hết không?
Kỷ Ngọc Nhàn ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc xa xa hỏi.
– Chắc là được, nhưng cần phải từ từ trị liệu tiếp, cần một đoạn thời gian dài nữa!
Thiên Lộc Tử đứng song song Kỷ Ngọc Nhàn trầm ngâm đáp.
– Tôi không rõ mục đích của anh là gì!
– Quách Vinh Hiên công phu không tệ, còn có nội kình. Người bình thường không phải là đối thủ của hắn nên ta nghĩ để hắn đến Nam Việt Hoa phủ làm bảo vệ.
– Cây cao đón gió lớn, công ty giải trí Thiên Lộc một khi phát triển tất sẽ có người ngó vào. Anh muốn cho hắn bảo vệ Miêu tỷ và Như Hân tỷ?
– Đúng vậy!
– Không phải đã có anh rồi sao?
– Ta cũng vậy không thể mãi ở đó được!
Thiên Lộc Tử nói sang chuyện khác, hỏi:
– Có gọi cho Cao Phong chưa?
– Gọi rồi nhưng hắn tắt điện thoại, cũng không biết tình huống bên kia ra sao nữa!
Kỷ Ngọc Nhàn đáp, vẻ lo lắng đượm trên khuôn mặt đẹp.
– Hắn từng là người trong Long Nha, ứng phó mấy tên lính đặc chủng đó thì thừa sức!
– Chỉ mong là vậy. Tôi cảm thấy sau lưng mấy tên sát thủ có có âm mưu lớn hơn nữa!
– Tại sao nghĩ như vậy?
– Trực giác của phụ nữ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.