Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 87: Thập Nhị Lộ Đàm Cước


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 87: Thập Nhị Lộ Đàm Cước


Ha ha ha!!! Tiếng cười thanh thúy vang vọng khắp sân đá bóng.
Kỷ Ngọc Nhàn ôm bụng, bất kể hình tượng ngồi chồm hổm xuống đất mà cười. Nàng có thể khẳng định chuyện nàng gặp hôm nay chính là chuyện buồn cười nhất trên đời này mà nàng từng gặp.
Quách Vinh Hiên vẻ mặt ngơ nhác, chả hiểu đầu cua tai nheo gì. Một cô nương xinh đẹp tuyệt trần thế kia sao lại đột nhiên cười lăn cười bò như vậy? Chẳng lẽ cô ta là bệnh nhân trốn trại à? Nếu như vậy thì đúng là đáng tiếc, một cô nương xinh đẹp như thế mà bị điên nha!
Thằng cha này đến lúc này vẫn còn không rõ nguyên nhân là đến từ hắn nữa.
Thiên Lộc Tử trợn mắt nhìn Kỷ Ngọc Nhàn, bực đến nổi muốn xông vào đánh mông nàng ngay tức khắc.
– Bớt sàm ngôn đi!
Thiên Lộc Tử tức giận hét:
– Ta sở dĩ theo ngươi là bởi vì ta thấy được tình huống ngươi bị bác sĩ đuổi ra!
– Sau đó thì sao?
Quách Vinh Hiên nheo mắt đáp, đổi mắt hiện lên vẻ giận dữ. Đương nhiên là hắn không phải hận Thiên Lộc Tử mà là cái tên bác sĩ kia.
– Ngươi cần giúp đỡ, mà ta cũng hiểu sơ y thuật. Tới đây xem một chút có thể chữa được bệnh của cha ngươi hay không.
Quách Vinh Hiên nghe được đôi mắt liền sáng rực. Hắn mang theo cha già cầu y đã lâu, nhưng kết quả đều giống nhau – bị đuổi đi ra ngoài. Khác nhau là có người thì nhã nhặn đuổi đi, có người thì cầm chổi chà đuổi đi mà thôi.
– Vậy thì xin anh hãy chữa bệnh cho cha tôi, ngoài tiền ra thì anh có điều kiện gì thì xin cứ mở miệng.
Quách Vinh Hiên biết lòng người ấm lạnh, đương nhiên là biết Thiên Lộc Tử nói muốn chữa bệnh cho cha mình căn bản không thể xuất phát từ lòng hảo tâm được.
– Ông cảm thấy tôi có mục đích mới chữa bệnh cho cha ông ư?
– Đúng vậy!

– Vậy cũng được! Ông đã nghĩ như vậy thì tôi cũng làm tiểu nhân một lần vậy!
Thiên Lộc Tử mỉm cười thốt:
– Tôi biết công phu chân của ông không tệ, nếu công phu chân của ông có thể như dự đoán của tôi thì tôi sẽ chữa bệnh giúp cho cha ông!
– Tôi sao phải tin anh?
Quách Vinh Hiên đáp.
Thiên Lộc Tử hơi sững người rồi cũng kịp phản ứng. Quách Vinh Hiên là hoài nghi y thuật của hắn, thậm chí nghi ngờ hắn không biết y thuật nữa.
Nên hắn chỉ cười đáp:
– Cha ông bệnh rất nặng, chuyện này thì ông cũng rõ, vậy thì sao ông không tin tôi? Có thể tôi chữa được cho cha ông cũng không chừng?
Quách Vinh Hiên không đáp.
– Được rồi, quyền lựa chọn ở trên tay ông, tôi cũng không phải không muốn trị bệnh cho cha ông!
Thiên Lộc Tử nói đoạn quay sang Kỷ Ngọc Nhàn ngoắt ngoắt tay, ra dấu đi khỏi nơi này.
Mặc dù Thiên Lộc Tử có mục đích mới đến, nhưng hắn tuyệt đối không làm chuyện bao đồng mà người ta không đoái hoài này.
– Chờ đã, tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ anh!
Thấy Thiên Lộc Tử chực đi, Quách Vinh Hiên lập tức lên tiếng:
– Tôi với anh đánh một trận, nếu công phu của tôi đạt được tiêu chuẩn của anh thì xin anh hãy chữa bệnh dùm cho cha tôi!
Thiên Lộc Tử hiện lên nụ cười, nhẹ xoay người bày ra thức mở đầu của Thái Cực rồi thốt:
– Thái Cực, Trương Thiên Lộc!

– Là một cao thủ Thái Cực!
Hành gia vừa ra tay thì đã rõ, Quách Vinh Hiên vô cùng khiếp sợ. Hắn không thể tưởng tượng được một minh tinh đang hot trong showbiz lại là một tên cao thủ Thái Cực. Hắn liền ôm quyền đáp:
– Thập nhị lộ Đàm thoái! Quách Vinh Hiên!
Thiên Lộc Tử nghe trong lòng liền chấn động. Thập nhị lộ Đàm thoái bắt nguồn từ Tống triều, thời gian truyền thừa so với Thái Cực còn muốn xa xưa hơn nữa.
Thập nhị lộ Đàm thoái: Lộ thứ nhất Xuất Mã Nhất Điều Tiên, lộ thứ hai Thập Tự Quỷ Xả Toản, lộ thứ ba Phách Tạp Xa Luân Thế, lộ thứ tư Tà Thích Thanh Mạt Lan, lộ thứ tư Sư Tử Song Hí Thủy, lộ thứ sáu Câu Phách Nữu Đan Tiên, lộ thứ bảy Phượng Hoàng Song Triển Sí, lộ thứ tám Chuyển Kim Đắng Triêu Thiên, lộ thứ chín Cầm Long Đoạt Ngọc Đái, lộ thứ mười Hỉ Thước Đăng Mai Tiêm, lộ mười một Phong Bãi Hà Diệp Thối, lộ mười hai Uyên Ương Xảo Liên Hoàn.
‘Công thủ đều trọng’, Quyền là cánh cửa, chỉ dùng chân đánh người’ là hai câu nói mô tả về Đàm thoái.
Động! Quách Vinh Hiên đã động trước, song cước tung bay chạy tới, dù bước nhỏ nhưng tần suất cực nhanh, tựa như uy linh quỷ bộ. Chỉ trong nháy mắt, hắn liền chạy đến trước mặt Thiên Lộc Tử, xuất ra hai quyền.
Đàm thối chỉ dùng chân, đây chỉ là hư chiêu! Thiên Lộc Tử trong lòng biết rõ nên sẽ không bị gạt.
Cả người hắn khẽ chuyển, hai tay bất động đánh ra một chiêu Tả hạ thức độc lập, chân trái rà sát mặt đất xoạc ra, đánh về hạ bàn của Quách Vinh Hiên. Một chiêu này xử ra vô cùng tuyệt diệu, biết rõ đối phương sẽ dùng chân công kích nên hắn liền tiên hạ thủ vi cường.
Không ngoài sở liệu, Quách Vinh Hiên đã biến chiêu, song quyền liền giật về, chân phải đang bị công kích liền đá ra, quét ra một cước vào cằm của Thiên Lộc Tử.
Giữa trán và bả vai toàn là những bộ vị mềm yếu, một chiêu kia của Quách Vinh Hiên chính là muốn một chiêu chế địch, đó cũng chính là tinh túy của Đám cước.
Song thủ Thiên Lộc Tử giơ lên chặn lại cú quét chân đó của Quách Vinh Hiên. Không ngờ đối phương thuận thế xoay người, đạp một cước vào bụng hắn.
Thiên Lộc Tử thầm khen ngợi, liền xuất ra một chiêu “Chỉ địa chuy” trong Thái Cực, một tay đánh xuống, gạt ra một cước uy mãnh kia xuống đất.
Một cước bị đánh bật xuống đất, Quách Vinh Hiên liền đổi chân, mục tiêu chính là hạ bộ của Thiên Lộc Tử. Chiêu này tuy có chút âm hiểm nhưng cũng chính là một chiêu “Liêu âm thoái” đánh nhau chí tử.
Đạp nhanh cước bộ, Thiên Lộc Tử vẫn bình tĩnh xoay người tránh được. Một kích thất thủ, Quách Vinh Hiên liền bật người lên không, đánh ra chiêu Lăng không quải thối, mu bàn chân từ trên cao chém xuống cổ đối phương.
Thiên Lộc Tử cả người ngửa ra sau, hai tay bắt lấy cổ chân Quách Vinh Hiên trong tình huống nguy hiểm. Toan hất văng đi thì một luồng kình lực truyền tới, hất văng song thủ của hắn ra ngoài.

Thiên Lộc Tử cười, không có ai rõ hơn hắn luồng kình lực đó xuất phát từ đâu. Đây trăm phần trăm là ám kình, mặc dù không mạnh nhưng cũng là ám kình chính hiệu.
Sau khi gạt hai tay Thiên Lộc Tử văng ra, Quách Vinh Hiên liền thu chân lại rồi nhảy lên thật cao. Một chiêu này được ám kình gia trì, uy lực khá cường hãn, cước còn chưa tới thì đã có một luồng gió táp tới trước tiên.
Lúc này Thiên Lộc Tử cũng không khinh thường, ám kình vận lên hai tay, liền chụp lấy bắp chân Quách Vinh Hiên. Hắn liền kinh hãi, mình đã bay lên xuất cước với tốc độ như thế thì sao có thể bị bắt lấy bắp chân được.
Trong lúc đối phương còn kinh hãi, Thiên Lộc Tử thuận thế kéo địch thủ về phía sau.
Ầm! Quách Vinh Hiên ngã bịch xuống đất, phát ra tiếng vang trầm cuốn lên một vùng bụi đất. Một khắc sau hắn nhảy dựng lên như điện giật, chực muốn công kích tiếp.
Không ngờ Thiên Lộc Tử đã thu thế, khoát tay thốt:
– Không cần đánh nữa!
– Ta không phải là đối thủ của ngươi, không nghĩ tới Thái Cực vẫn còn một cao thủ như ngươi vậy!
Quách Vinh Hiên mặt tối sầm, ủ rũ đứng một bên than thở. Hắn là một người luyện võ rất biết mình biết người, biết rõ là mình đánh không lại Thiên Lộc Tử rồi.
Hắn cũng rất xấu hổ, từ đầu đến giờ Thiên Lộc Tử vẫn đều là ở thế phòng ngự. Nhưng dù hắn đã đánh ra: bãi, đoán, đạn, quải – bốn lộ thối pháp nhưng vẫn không thể đánh ngã được người này.
Thiên Lộc Tử nhìn thấu tâm tư Quách Vinh Hiên, mỉm cười đáp:
– Sao lại ũ rũ như cha chết thế kia, Đàm thoái của ông rất tốt, còn tốt hơn so với dự liệu của tôi!
Nghe được lời khen kia của Thiên Lộc Tử, Quách Vinh Hiên liền mừng rỡ nói:
– Nói như vậy là anh nguyện ý trị liệu cho cha tôi ư?
Thiên Lộc Tử gật gật đầu đáp:
– Công phu của ông đã ra ngoài dự liệu của tôi, tôi tự nhiên là sẽ tuân thủ hứa hẹn chữa bệnh cho cha ông. Nhưng bất quá mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, tôi cũng không đãm bảo là nhất định sẽ chữa khỏi cho ông ta!
– Chuyện này thì đúng rồi!
– Tôi sẽ cố hết sức, mang tôi vào nhà đi!
Đi vào căn nhà thấp bé được dựng nên từ rác, Thiên Lộc Tử vừa bước vào đã ngửi được một mùi hôi thối mà người thường không thể chịu nổi. Đây không phải là mùi hôi của nước thải, mà là một mùi hôi thối giống như mùi xác thối vậy.

Quách Vinh Hiên do có lẽ là quen cũng không cảm thấy có gì. Thiên Lộc Tử không chịu được liền tạm thời nín thở, trong lòng thầm cảm thấy may mắn là trước kia mình có học môn Quy Tức Công nhàm chán này.
Buồn nôn quá! Kỷ Ngọc Nhàn vừa mới đi vào đã hít phải mùi hôi đến váng đầu, tứ chi vô lực, dạ dày quay cuồng , cuối cùng cũng chịu không được mà nôn thốc nôn tháo.
Nàng là một cô bé thích sạch sẽ thì làm sao chịu được mùi hôi cỡ đó.
– Thật là xin lỗi, cha ta từ khi phát bệnh thì toàn thần có mùi như vậy!
Quách Vinh Hiên lúng túng đáp:
– Cô nương nếu như chịu không được đi ra bên ngoài chờ có lẽ sẽ dễ chịu một chút!
– Không, nàng phải ở đây!
Thiên Lộc Tử phản đối.
Quách Vinh Hiên nhìn hắn với ánh mắt cổ quái, ý tứ chính là: để một đại mỹ nhân như hoa như ngọc chịu tội, người anh em quả thật là nhẫn tâm!
Thật ra thì không phải là Thiên Lộc Tử nhẫn tâm mà là hắn lo lắng Kỷ Ngọc Nhàn khi ở bên ngoài sẽ bị tập kích, mà hắn ở trong phòng này sẽ không thể ứng đối kịp thời được.
Ở một góc, một lão nhân đang nằm ngang trên một tấm ván gỗ, mùi hôi tận trời kia bốc ra từ hắn. Đó là một lão nhân đầu tóc bạc trắng, mặt mũi hết sức gầy gò, nói là da bọc xương cũng không ngoa.
Trên trán đều là nếp nhăn, bên dưới đôi lông mày dã bạc trắng là một đôi mắt đã đã đục mờ, sâu hoắm. Ấn đường cùng sắc mặt đều là màu đen sậm, đôi môi lại càng đen như mực tàu.
Căn cứ vào bốn kỹ năng vọng’, ‘văn’, ‘vấn’, ‘thiết, Thiên Lộc Tử căn bản đã biết, lão nhân sở dĩ bị bệnh do độc tố đã trầm tích quá nhiều trong người.
Bất quá hắn có một chút không hiểu, người bình thường bị bệnh như thế thì đã sớm chết mất xác rồi, vì sao lão nhân này lại còn có thể sống được, thậm chí còn có thể giữ vững thanh tĩnh nữa.
– Cha à, con đã tìm được thầy thuốc đồng ý chữa bệnh cho cha rồi!
Quách Vinh Hiên đi tới, đứng ở lão nhân trước mặt thốt.
– Tai ta không điếc, mắt cũng chưa mù, làm ầm ĩ như vậy để làm chi!
Lão nhân suy yếu đáp. Thế nhưng mà hắn đã biết toàn bộ câu chuyện.
Quách Vinh Hiên lúng túng quay đầu nhìn thoáng qua Thiên Lộc Tử, nhường chỗ cho hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.