Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 42: Cực hình ngựa gỗ bạo cúc hoa!
Là một đặc công, Sói Vàng ngoại trừ tinh thông ngụy trang, xã giao cùng nhiều quốc ngữ, nắm giữ kỹ năng chiến đấu và tài bắn súng, hắn còn có khả năng quan sát cực kỳ sắc bén.
Thông qua ánh mắt lạnh lùng của Thiên Lộc Tử, Sói Vàng đã biết người trước mắt không hề quan tâm đến sống chết của cô gái này. Vì vậy hắn buông tay ra, đem nữ tử nhẹ nhàng để dưới đất.
– Như thế nào? Mày không phải nói muốn giết nàng sao?
Thiên Lộc Tử vẫn từng bước ép sát nói.
– Mày nên biết, thật sự ý tao không phải là muốn giết nàng, chỉ là vì muốn bức lui mày mà thôi.
Sói Vàng uể oải nói:
– Nếu như bức lui không được mày, tao tội gì phải giết người đây này?
– Sao lại khẳng định như thế? Mày cũng không hoài nghi tao đang giả bộ à, kì thật trong lòng tao rất quan tâm tính mệnh của cô gái kia sao?
– Tao cũng từng hoài nghi, nhưng sau đó nhìn ánh mắt của mày, tao không còn hoài nghi nữa! Tao chưa từng thấy ánh mắt lạnh lùng như vậy, cũng chưa từng thấy người Hoa nào giống như mày vậy. Hoặc là nói, tao chưa từng thấy người nào có một đôi mắt lạnh lùng như thế.
– Sao nghe mày nói giống như tao không phải là người thế?
– Tiếng Hoa của tao không được tốt, không biết cách giải thích.
Thiên Lộc Tử trợn trắng mắt lên, người Tây Dương này cũng quá cực phẩm đi.
Liếc mắt nhìn cô gái nằm trên đất, Thiên Lộc Tử phát hiện cổ họng nàng tuy lộ ra ngoài nhưng chưa gãy, nhất thời nửa khắc có lẽ còn chưa chết. Vì vậy hắn không tự mình động thủ cứu người mà lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
Trong lúc hắn gọi điện thoại, Sói Vàng cũng không có bất kỳ động tác gì, đến chạy trốn cũng không.
– Vì sao không trốn?
Khuôn mặt Thiên Lộc Tử vừa tươi cười vừa nghi hoặc.
– Đã biết là trốn không thoát, sao tao phải làm chuyện vô nghĩa như thế? Hơn nữa, coi như tao có thể trốn thoát thì tao còn có chỗ để đi hay sao?
Sói Vàng khổ sở nói.
Một đặc công bỏ trốn sẽ không có tổ chức nào thu nhận. Hơn nữa bọn hắn từ nhỏ đã được tổ chức huấn luyện, liền xem tổ chức là nhà mình. Hôm nay không về lại được tổ chức, cũng giống như không có nhà để mà về.
– Đã vậy, chúng ta có thể nói chuyện?
Thiên Lộc Tử vừa nói, một bên hướng phía rừng cây trước mặt đi tới, hắn cũng không muốn bị đưa đến cục cảnh sát lần nữa. Có lẽ bởi vì lần trước đến cục cảnh sát đã xảy ra chuyện không vui, đến hiện tại trong lòng hắn vẫn rất mâu thuẫn với cục cảnh sát, cũng rất phản cảm.
– Mày không thể moi được tin tức gì hữu dụng từ miệng tao đâu.
Sói Vàng vừa theo sát Thiên Lộc Tử vừa nói.
Nhìn theo bóng lưng của Thiên Lộc Tử, có một khắc Sói Vàng nghĩ đến việc đánh lén, bất quá cuối cùng hắn cũng không ra tay. Bởi vì hắn không có chút nắm chắc nào.
Đối mặt với một người dám đem sau lưng đưa ra trước mặt địch nhân, mà chính mình lại không có chút nắm chắc tiêu diệt người ta. Đây là lần đầu tiên Sói Vàng gặp được, trong lòng hắn không khỏi buồn bực.
Trong rừng cây, Thiên Lộc Tử đi đến một băng ghế dài dưới cây rồi ngồi xuống một đầu. Nguyên bản tại đầu băng ghế này đậu không ít chim nhỏ, thế nhưng chúng lại không sợ mà bay mất, phảng phất như chúng vốn không nhìn thấy Thiên Lộc Tử.
Trong mắt Sói Vàng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất. Nam tử người Hoa Hạ trước mắt này đã cho hắn quá nhiều kinh ngạc rồi, nên giờ hắn thấy nhưng cũng không bất ngờ lắm.
Sói Vàng cũng đi đến đầu bên kia của băng ghế ngồi xuống không chút do dự, chỉ khác một điều là những chú chim nhỏ trên đó sợ bay đi mất tiêu.
Sau khi ngồi xuống, toàn thân hắn buông lỏng không chút đề phòng, bởi vì không cần thiết. Thiên Lộc Tử nếu muốn giết hắn, hắn sớm đã chết rồi.
– Bọn mày muốn giết bạn của tao?
Thiên Lộc Tử đột nhiên mở lời nói, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười làm cho người khác không biết hắn đang nghĩ gì. Kỳ thật hắn đương nhiên đoán được Sói Vàng là vì Kỷ Ngọc Nhàn mà đến.
Đây gọi là giả heo ăn thịt cọp, lừa người không chỗ chôn xương! Trong lòng Sói Vàng thoáng nghĩ như thế, lắc lắc đầu nói:
– Tao đã nói qua, tao cái gì cũng không biết.
– Mày biết tiếng Hoa, vậy chắc cũng biết một chút lịch sử Hoa Hạ?
– Biết một chút.
Tuy rằng không biết Thiên Lộc Tử đang nói đến cái gì, nhưng Sói Vàng vẫn trả lời thành thật.
– Biết rõ về các cực hình của Hoa Hạ không?
Sói Vàng vừa nghe liền cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, hắn cố trấn định nói:
– Biết một chút, tao đã nghiên cứu qua Thập đại cực hình thời Mãn Thanh.
Nụ cười trên mặt Thiên Lộc Tử càng rạng ngời, thanh âm ngược lại trở nên dị thường, nói:
– Tao định dùng Mộc Mã Hình chào hỏi mày.
Mộc Mã Hình, thế nhân chỉ biết đó là cực hình đứng đầu trong Thập đại cực hình thời Mãn Thanh. Kỳ thật từ trước thời Mãn Thanh, nó đã tồn tại rồi.
Cực hình này chuyên dùng để hành hạ nữ tội phạm, trên lưng ngựa gỗ có một cái côn gỗ to và dài, nữ tử bị cưỡng chế ngồi lên lưng ngựa gỗ, sau đó côn gỗ sẽ đâm vào âm động của nữ tử. Côn gỗ rất to, có thể căng nứt âm động của nữ tử đâm thẳng vào tử cung.
Lúc hành hình, hai chân nữ tử sẽ bị buộc chặt hai bên ngựa gỗ, làm cho không rơi khỏi lưng ngựa được. Người chấp hành hình pháp còn có thể khiến ngựa gỗ di chuyển, khiến cho lưng ngựa lắc lư kịch liệt, làm cho âm động của nữ tử bị tổn thương không thể chữa trị, cuối cùng chết đi.
Có câu nói về hình phạt Mộc Mã Hình: Nếu như nàng không tuân thủ quy tắc của một người vợ, thích bị chơi, vậy thì chơi chết nàng.
Sói Vàng theo bản năng kẹp hai chân lại, trên mặt hiện lên thần sắc không tự nhiên. Thật lâu sau hắn mới mở lời:
– Mộc Mã Hình sao có thể dùng trên người tao, tao là nam nhân, cũng không có bộ phận sinh dục của nữ nhân.
– Nhưng mày vẫn có lỗ nhị, cọc gỗ trên lưng ngựa không chỉ có thể làm cho nữ nhân thoải mái mà còn có thể chọc cái chỗ ấy của nam nhân.
Thiên Lộc Tử âm hiểm cười nói:
– Cái này gọi là gì nhỉ? À đúng rồi, hiện tại nam nhân nào cũng gọi đó là bạo cúc!
Mộc Mã Hình dùng để bạo cúc hoa của nam nhân, từ cổ chí kim chắc chỉ có Thiên Lộc Tử người này là có ý nghĩ đó. Thời đại này cái gì cũng cần phải sáng tạo mới hơn, Thiên Lộc Tử không thể nghi ngờ là người đầu tiên sáng tạo phương thức mới của cổ hình.
Sắc mặt Sói Vàng rốt cuộc thay đổi, cúc hoa theo bản năng thắt chặt lại. Nói chuyện cũng mất tự nhiên, cố gắng tự tin nói:
– Tao có phương pháp tự sát, tao có thể tự sát trước khi bị mày tra tấn.
Kỳ thật đặc công ngoại trừ những kỹ năng ngoài thân làm cho nhiều người hâm mộ, trong thời khắc bọn hắn phải bảo vệ bí mật, công phu tự sát cũng có thể nói là xuất thần nhập hóa.
Nào là giấu độc trong hàm răng, đầu lưỡi giấu châm, trong đũng quần treo bom…, các thủ đoạn tự sát phải gọi là tầng tầng lớp lớp. Thậm chí một đặc công tự sát trước mặt ngươi mà ngươi còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
– Thế nhân vô tri đều cho rằng chết là hết, kỳ thật cũng không phải như vậy.
Thiên Lộc Tử mỉm cười:
– Mày chết, tao vẫn có biện pháp tra tấn mày.
Sói Vàng cả kinh, không chắc chắn dò xét:
– Ý mày là quỷ hồn?
– Người Tây Dương bọn mày thì gọi như thế, người Hoa bọn tao gọi là linh hồn.
– Năng lực của mày rất mạnh mẽ, nhưng mày cũng chỉ biết thổi phồng. Linh hồn chỉ là một loại tồn tại hư vô mờ mịt…
Sói Vàng còn chưa nói được một nửa thì đã bị ngắt lời.
– Đó là do bọn mày tự cho là như thế mà thôi, đương nhiên mày có thể thử một chút.
Thiên Lộc Tử nói.
Chủ đề buồn cười như vậy, lý trí Sói Vàng nói cho hắn biết là hắn không nên tin tưởng chuyện phiếm của cái người Hoa trước mặt này. Nhưng không biết vì cái gì, sâu trong lòng hắn vẫn không sinh ra được một chút hoài nghi.
Trầm ngâm thật lâu, Sói Vàng mới lên tiếng:
– Tao nguyện ý thử xem.
Thiên Lộc Tử sửng sốt một chút, tiếp theo khổ sở nói:
– Thôi vậy đi, mày hãy đi đi.
– Mày cứ như vậy thả tao đi? Không phải mày nói muốn tra tấn linh hồn tao sao?
– Không cần thiết, mày căn bản không biết nhiều lắm, không đáng để cho tao lãng phí thời gian.
…
Vẻ mặt Sói Vàng đầy vẻ hồ nghi nhìn Thiên Lộc Tử hồi lâu, sau đó mới quay người ly khai. Đi vài bước, hắn không cam lòng quay đầu lại hỏi:
– Mày thực sự có thể tra tấn linh hồn của một người?
Thiên Lộc Tử gật đầu khẳng định:
– Có thể!
Trương Tam Phong Bát Pháp chi đạo, Thiên Lộc Tử có thể thật sự tra tấn, giam cầm linh hồn một người, đương nhiên điều này cần phí một phen đại công phu.
Qua một phen quan sát, Thiên Lộc Tử cũng đã sớm nhìn ra Sói Vàng chẳng qua là một thành viên vòng ngoài của một tổ chức mà thôi. Như vậy hắn cũng chỉ biết dựa theo mệnh lệnh chấp hành nhiệm vụ, nội tình thì hắn cũng không biết nhiều lắm. Bởi vậy Thiên Lộc Tử dứt khoát để hắn ly khai.
Sự tình đã xong, Thiên Lộc Tử trở về Dương Đại, trên đường xa xa thấy xung quanh không ít phóng viên, cái cô gái bị thương kia đã được khiêng đi.
Tại Dương Thành xảy ra bắn nhau, các phóng viên của các tòa soạn báo nhao nhao tìm đến, muốn vượt lên trước hỏi han.
Phóng viên:
– Xin hỏi vị nhân huynh này, anh có chứng kiến chuyện đã xảy ra hay không?
Người qua đường chỉ mặc một chiếc quần lót nói:
– Ân, thủ phạm chính là một người ngoại quốc tóc vàng, một người Hoa đã đuổi theo hắn. Người Hoa rất lợi hại, người ngoại quốc có súng cũng không bắn trúng hắn. Hắn chính là quỷ!
Phóng viên:
– Hạ thủ đối với một cô gái như vậy, hung thủ hoàn toàn có thể được xưng tụng là quỷ.
Người qua đường kích động:
– Không phải người ngoại quốc mà là người Hoa. Hắn đang ép người ngoại quốc giết cô gái kia…
– Anh có nhìn rõ khuôn mặt của người Hoa với người ngoại quốc hay không?
– Không thấy rõ ràng, khoảng cách xa quá.
– Cuối cùng không phải là người Hoa chế ngự tên bắt cóc?
– Không đúng, thật ra là người ngoại quốc chính tay thả con tin, sau đó cùng người Hoa kia ly khai, bộ dáng rất là hảo hữu.
– Nhân huynh, anh đã quá kích động không thích hợp để phỏng vấn. Hơn nữa, tôi đề nghị anh nên đến tìm bác sĩ tâm thần, có bệnh nên sớm chữa trị.
Phóng viên đồng tình nhìn người qua đường, hắn đã đem người này xếp cùng hàng với người bệnh thần kinh rồi.
Chưa từng ăn thịt heo thì ta cũng thấy heo chạy qua đường rồi nha. Anh hùng cùng kẻ bắt cóc thể nào lại cùng nhau ly khai, còn rất hảo hữu?
Thật là ngu vkl, ta cũng có xem phim đấy, bình thường lúc kẻ bắt cóc cưỡng ép con tin, người thấy việc nghĩa bất bình ra tay sẽ khuyên kẻ bắt cóc tỉnh táo không nên thương tổn con tin, cuối cùng kẻ bắt cóc bị thuyết phục đi đầu hàng. Hoặc là kẻ bắt cóc thất thần, người anh hùng sẽ nắm bắt thời cơ xông lên chế trụ kẻ bắt cóc.
Người qua đường biểu hiện so với Thị Mầu còn oan hơn. Ta chẳng qua là ăn ngay nói thật mà thôi, kết quả là bị biến thành người bị bệnh thần kinh, ta có trêu ai ghẹo ai đâu…
Người này còn không biết, lời nói thật thường không được người đời tin tưởng, người đời thích bị lừa gạt.