Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 41: Giết đi, tao cóc quan tâm!


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 41: Giết đi, tao cóc quan tâm!

Thượng Đế rất công bình, một khi cá lớn chạy thoát sẽ có cá con lưu lại, cái này cũng được gọi là trúng an ủi.
Sự thật cũng là như thế, con cá nhỏ Sói Vàng bị giữ lại, bởi vì hắn là đặc công, một khi nhiệm vụ thất bại thì chỉ có một kết cục, đó chính là bị vứt bỏ.
Rõ ràng cá lớn đã mắc câu nhưng vẫn chạy thoát được nên Thiên Lộc Tử cảm thấy rất mất mặt, trong lòng vô cùng tức giận. Hắn muốn phát tiết, cho nên hắn đem mũi dùi nhắm vào Sói Vàng, từng bước từng bước tới gần.
Sói Vàng không có xe, chỉ có phương tiện di chuyển nguyên thủy nhất chính là hai chân. Bởi vậy Thiên Lộc Tử tuyệt không lo lắng hắn sẽ chạy thoát, đối với tốc độ của mình hắn vẫn có lòng tin.
-Fuck!
Sói Vàng thấy chiếc Chevrolet Subur càng lúc càng xa tức giận chửi thề, hắn cuối xuống rút khẩu súng giấu ở gót giày ra, vừa lui về phía sau vừa chĩa họng súng vào Thiên Lộc Tử.
Bị hóng súng nhắm vào, Thiên Lộc Tử cũng không có hốt hoảng, vẫn không nhanh không chậm bước tới, hai mắt của hắn thì nhìn chằm chằm vào ngón tay của Sói Vàng đang đặt trên cò súng.
– Đứng lại, không được qua đây, nếu không tao sẽ nổ súng.
Sắc mặt Sói Vàng tái xanh, thanh âm run rẩy, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.
Nhưng biết làm sao được. Người hắn đang đối mặt là một tên biến thái, một đặc công có tài bắn súng chính xác đến từng milimet, dùng súng lục ổ quay M50 bắn liền năm phát, vậy mà hắn vẫn tránh được. Đối mặt với một quái thai như vậy, mấy ai có thể bình tĩnh cho được?
Lần này Sói Vàng dùng tiếng Hoa để nói, tuy rằng rất không lưu loát, nhưng Thiên Lộc Tử nghe thấy vẫn hiểu. Vì vậy hắn rất buồn cười nói:
– Ngu ngốc, có ai cấm mày bắn đâu, mày cứ bắn tự nhiên!
– Mày…mày đừng ép tao.
Sói Vàng một lần nữa lên tiếng cảnh cáo.
– Mịa, người gì đâu mà tự ti bà cố, có súng trong tay mà không dám bóp cò.
Thiên Lộc Tử xổ ra một câu kinh điển, câu này là hắn đã đọc được trong bách khoa toàn thư.
Ài, sách vở hại người a. Một tuyệt tác như bách khoa toàn thư, vậy mà lại đem những câu đối thoại kinh điển như thế cho vào, đây chẳng phải là dạy hư người sao.

Kẻ điên! Tên người Hoa này chắc chắn bị điên, chắc hẳn hắn mới từ trung tâm nghiên cứu người không bình thường trốn ra! Sói Vàng có cảm giác muốn qua đời, nào có ai bị súng nhắm vào người còn cổ động người cầm súng bóp cò cơ chứ.
Mình chẳng qua chỉ là một tên đặc công nho nhỏ, tại sao lại vớ phải một kẻ điên như vậy hả trời?
– Đoàng!
Cuối cùng Sói Vàng cũng nổ súng.
Trước khi Sói Vàng bóp cò một giây, Thiên Lộc Tử liền động, Thái Cực Bộ lần nữa sử xuất, thân thể nghiêng về một bên tránh viên đạn.
Uy lực cũng như tốc độ viên đạn bắn ra của súng lục cải tiến không cách nào sánh được với súng lục ổ quay M50, thậm chí không cách nào bằng được Desert Eagle.
Bởi vậy, Thiên Lộc Tử rất nhẹ nhàng tránh được. Đương nhiên đây là Thiên Lộc Tử, còn người thường thì không chắc có thể tránh được.
– Fuck! Công phu Hoa Hạ, ta hận công phu Hoa Hạ.
Sói Vàng lầm bầm, sau đó hắn lại điên cuồng nổ súng.
Lần này hắn liên tiếp bắn ra hai viên đạn, không phải hắn không muốn bắn nhiều thêm mấy phát, mà vì súng lục cải tiến của hắn chỉ có ba viên đạn.
Giờ khắc này hắn đã hối hận đến mức kêu cha gọi mẹ. Vì cái gì lúc cải tiến khẩu súng này hắn không cải tiến luôn ổ đạn.
Thiên Lộc Tử lại thi triển Thái Cực Bộ để tránh đạn, vẻ tươi cười trên mặt hắn càng lúc càng tăng. Hắn cười rất rạng rỡ, nhưng trong mắt của Sói Vàng, nụ cười này rất đáng bị ăn đòn.
– Chính là lúc này!
Thiên Lộc Tử dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước.
Hắn từng nghiên cứu qua Desert Eagle nên hắn biết rõ dung lượng băng đạn là định chết, không thể thay đổi. Hắn bức Sói vàng nổ súng là muốn Sói Vàng bắn hết đạn mà thôi.
Trên thế giới này không có nhiều người điên như vậy, Thiên Lộc Tử càng không phải là người điên.

Sói Vàng vứt súng, cũng không biết từ chỗ nào móc ra một thanh mã tấu, hắn không trốn mà chọn phản công.
– Ồ!
Thiên Lộc Tử hơi bị kinh ngạc, hắn thật không ngờ Sói Vàng vẫn còn dũng khí phản công.
Tuy nhiên, hắn chỉ hơi kinh ngạc mà thôi, nếu như đối thủ đã muốn phản công, vậy hắn sẵn sàng nghênh đón.
Lấy tịnh chế động, đây là sở trường của Thái Cực, đó cũng là điều Thiên Lộc Tử yêu thích.
Kỳ thật, để có thể trở thành một người đặc công, ai không phải trải qua huấn luyện, luyện cho tâm trí cứng cỏi. Nếu muốn phá hủy thần trí của đặc công chỉ sợ còn khó hơn một tên liệt dương muốn thông ass.
Mã tấu đâm tới rất nhanh, rất mạnh mẽ, mang theo một đạo quang ảnh lạnh lẽo. Mặc dù chỉ đơn giản là đâm thẳng, lại có thể căn cứ vào phản ứng của đối thủ mà biến chiêu vô cùng linh hoạt.
Đây là tiêu chuẩn đao kỹ của quân đội, không hề hoa mỹ, chỉ cần nhanh, tàn nhẫn, chính xác, một kích đoạt mạng.
Thiên Lộc Tử cũng động thủ, tay phải chậm rãi vươn về trước đón nhận mã tấu đang đâm tới. Hắn muốn làm gì? Hắn muốn dùng tay không tiếp đao hay là hắn bị đứt cầu chì?
Sói Vàng thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn cho rằng trên đời này không một ai có thể dùng tay không tiếp được mã tấu của hắn, bởi vì mã tấu của hắn đã từng phá qua Thiết Bố Sam của một tăng nhân Thiếu Lâm.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến lại rất nhanh, trong lúc Sói Vàng tin tưởng mã tấu sẽ chém vào tay của Thiên Lộc Tử thì Thiên Lộc Tử bỗng nhiên biến mất.
Nhanh! Quá nhanh, khi Sói Vàng phát hiện có dị biến thì tay của Thiên Lộc Tử đã gạt mã tấu ra và bắt được tay của hắn.
Khuôn mặt của Thiên Lộc Tử vẫn mang theo nụ cười, ám kình dồn vào ngón cái sau đó hắn nhấn một cái, tiếp đến cánh tay phát lực kéo về phía sau, tay còn lại thì vươn về phía trước…
– Bịch!
Sói Vàng chỉ cảm thấy cổ tay của mình truyền đến từng cơn đau đớn kịch liệt, tay cầm mã tấu đã trở nên vô lực, mã tấu rơi xuống đất. Hắn vô cùng kinh hãi muốn lui về phía sau, nào ngờ một cỗ lực kéo mạnh mẽ truyền đến, thân thể của hắn bị mất khống chế nhào tới phía trước.
Cái này là công phu gì thế? Từ lúc nào Hoa Hạ có loại công phu quái dị như vậy?

Trong lúc Sói Vàng còn đang hoang mang thì đai lưng hắn đã bị một bàn tay bắt chặt.
Tay, dĩ nhiên là tay của Thiên Lộc Tử.
Trọng tâm cơ thể của Thiên Lộc Tử khẽ nghiêng, chân cùng eo đồng thời phát lực, cả người xoay nửa vòng, mang Sói Vàng quăng ra ngoài.
– Phanh!
Sói Vàng rớt xuống đất, lăn liên tục mấy vòng mới dừng lại được, mặt mày dính đầy bụi.
Toàn thân kịch liệt đau nhức đã kích thích thần kinh của Sói Vàng, hắn không có công phu, chỉ dựa vào ý chí kinh người, hắn cố nén đau nhức đứng lên, lảo đảo chạy trốn.
– Trốn? mày thoát được sao?
Thiên Lộc Tử cười khinh miệt, thi triển Thái Cực Bộ đuổi theo.
Nhưng mà lần này hắn đã tính sai, bởi vì Sói Vàng căn bản không phải muốn chạy trốn, hắn chạy về hướng Tẩy Mặc Hồ. Hắn muốn bắt con tin.
– Nguy hiểm! Chạy mau!
Thiên Lộc Tử hét lớn, thế nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Sói Vàng vọt tới chỗ một đôi tình nhân đang chuẩn bị xuống hồ, một cước mang nam nhân đạp rơi xuống nước, tay biến thành trảo bắt được yết hầu của cô gái.
Sói Vàng xuất thân quân nhân nên ra tay rất nặng.
Yết hầu của cô gái bị bóp chặt nên không thể thở, do bị thiếu dưỡng khí nên khuôn mặt của nàng trở nên đỏ bừng. Tay chân nàng đạp loạn xạ nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi tay Sói Vàng.
Trong lúc tuyệt vọng, cô gái nhìn về phía bạn trai của mình với ánh mắt cầu cứu. Hắn là chỗ dựa của nàng, bởi vậy nàng trước tiên hướng hắn cầu cứu mà không phải người khác.
Cũng như bao phụ nữ khác, nàng hy vọng hắn có thể cưỡi con ngựa trắng, cầm trong tay thập tự kiếm, một kiếm chém chết ác ma, cứu nàng trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
Ý nghĩ thì như vậy, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc, bạn trai của nàng cũng không có cưỡi con ngựa trắng, không có cầm trong tay thập tự kiếm, càng không cứu nàng trong lúc nguy nan.
Bi kịch chính là, bạn trai của nàng bị dọa đến té cứt té đái, vứt nàng lại mà chạy trốn một mình, thậm chí ngay cả báo động đều miễn bàn đến.
Nàng tuyệt vọng, thân thể giống như đã bị khoét rỗng.

– Lũ hèn nhát!
Thiên Lộc Tử mắng to, nếu không phải thời cơ không thích hợp, chỉ sợ hắn đã đuổi theo tên nhu nhược kia, sau đó đá cho hắn thành thái giám.
– Khốn kiếp! Mày không được qua đây, bước tới bước nữa tao sẽ giết nàng!
Sói Vàng hét lên, tay hắn càng bóp chặt yết hầu của cô gái.
Thiên Lộc Tử nghiêm mặt, hắn ghét nhất là bị người uy hiếp.
Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại, hắn cũng liền bình thường trở lại, nụ cười lại xuất hiện trên môi. Đạo pháp tự nhiên, sinh tử luân hồi không phải là một loại quy luật tự nhiên sao?
Hắn không biết cô gái này, chết thì chết. Hắn không phải là đấng cứu thế, không có nghĩa vụ phải cứu vớt thế nhân.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thiên Lộc Tử không ngừng bước tới, vừa đi vừa nói:
– Mày giết đi, tao cóc quan tâm!
– Mày không được qua đây!
Sói vàng trở nên luống cuống, đòn sát thủ của hắn đã hết đất dụng võ rồi.
Thiên Lộc Tử càng bước nhanh hơn, vừa cười vừa nói:
– Tại sao tao phải nghe lời mày? Mày bảo tao không được qua đó, tao lại càng muốn qua! Không ai có thể uy hiếp cũng như trói buộc được tao!
Tên này có còn là con người hay không, nếu là con người sao lại coi thường sinh mệnh như thế! Hắn không phải là người, hắn là ác ma! Đại ác ma tội ác tày trời!
Tay của Sói Vàng càng lúc càng bóp chặt yết hầu của cô gái, hắn chỉ cần thêm chút lực là có thể bẻ gãy cổ của nàng. Không còn da bao phủ, yết hầu lộ hẳn ra ngoài, máu chảy đầm đìa vô cùng khủng khiếp.
Sói Vàng muốn giết cô gái, chỉ cần bóp một phát là xong, không cần phải xé toạc da làm yết hầu lộ ra như vậy. Hắn cố ý làm vậy, mục đích là muốn bức Thiên Lộc Tử lui.
Nhưng hắn đành phải thất vọng rồi, Thiên Lộc Tử mắt thấy hết thảy nhưng sắc mặt hắn không hề thay đổi, thậm chí trong mắt cũng không có một tia gợn sóng, tựa như đang chứng kiến một việc không thể đơn giản hơn.
Lạnh lùng! Đây là một loại coi thường chúng sinh lạnh lùng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.