Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 12: Cậu có bị bệnh không?


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 12: Cậu có bị bệnh không?

“Ngay cả học tỷ cũng biết à?” Kỷ Ngọc Nhàn trợn tròn mắt hỏi lại. Trong lòng nàng chắc đang nguyền rủa hai con heo mập Hắc Bạch Song Sát cùng La cục trưởng của cục cảnh sát Dương Thành.
Tự nhiên nảy ra ý tưởng cho xe cảnh sát hộ tống, xem như bắt buộc phải hộ tống thì cũng đâu cần phải khoa trương đến mức như thế, chỉ cần ột chiếc đi theo không phải tốt hơn sao. Hiện tại khiến mình giống như trọng phạm, đi đến đâu cũng bị người chỉ trỏ.
“Ha ha, hiện trong trường không có ai là không biết, hình của hai người đã được post đầy trên mạng.”
Khương Tuyết Oánh nhìn khuôn mặt của Kỷ Ngọc Nhàn đầy vẻ bất mãn không khỏi cảm thấy có chút mắc cười. Người khác thì hận mình sao không nổi tiếng, có người còn dùng trăm phương ngàn kế để được nổi tiếng, còn Kỷ Ngọc Nhàn thì ngược lại, tựa như rất không hài lòng.
“Không thể nào, có khoa trương quá không vậy?” Kỷ Ngọc Nhàn có chút không tin tưởng. Trong lòng vẫn còn có chút không vui. Đối với dung mạo của mình nàng tương đối tự tin, nhưng hình của nàng bị post lên diễn đàn, có khi nào bị một số tên hèn mọn, bỉ ổi dùng photoshop biến thành trần trụi không?
“Sao có thể không biết cơ chứ. Hiện tại ngồi siêu xe đến đây báo danh liền có cả đống, đã sớm không còn là chuyện lạ, mọi người cũng không đến nỗi ngạc nhiên. Ngồi xe cảnh sát tới đây cũng không phải không có, nhưng một lúc bốn chiếc xe cảnh sát hộ tống một chiếc Santana thì đúng là vô tiền khoáng hậu rồi, hiển nhiên là khoa trương theo kiểu cực phẩm quý tộc nông dân a. Nếu không tin thì chính mình xem đi.” Khương Tuyết Oánh đưa điện thoại cho Kỷ Ngọc Nhàn.
Kỷ Ngọc Nhàn nhận lấy điện thoại rồi nhìn qua, quả nhiên thấy trên diễn đàn những bài hot nhất chính là những bài viết về nàng và Thiên Lộc Tử, hơn nữa sau mỗi đề tài còn được gắn thêm hình ảnh một ngọn lửa đỏ rực.
Không ít người reply những bài viết đó đều đang suy đoán quan hệ giữa nàng và Thiên Lộc Tử. Thậm chí có người còn tung tin vịt nàng là bạch phú mỹ, còn Thiên Lộc Tử chính là tiểu bạch kiểm.
Cũng có người cho rằng hai người chính là thanh mai trúc mã, chắc hẳn những người này đã đọc quá nhiều tiểu thuyết. Tuy nhiên đại đa số đều khẳng định hai người danh xứng với thực, chính xác là quý tộc nông dân.
Xem xong những dòng reply kia, Kỷ Ngọc Nhàn thật sự dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng có chút khác thường, theo bản năng nhìn về phía Thiên Lộc Tử, tức thì liền thấy Thiên Lộc Tử lúc này giống như Trư Bát Giới, con mắt liếc ngang liếc dọc trên thân thể của các nữ sinh, thiếu điều muốn chảy nước miếng.
Hừ! Kỷ Ngọc Nhàn tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, xoay người tán gẫu cùng Khương Tuyết Oánh, chung quy nữ nhân có rất nhiều chuyện để nói, cái này đại đa số nam nhân đều không thể hiểu.
Thiên Lộc Tử ngắm mỹ nữ tại sao nàng lại cảm thấy không thoải mái? Kỷ Ngọc Nhàn giống như chưa phát hiện ra trái tim của mình đang từ từ trầm luân.

Tuy rằng xếp hàng là một việc vô cùng nhàm chán và khó chịu, nhưng mà nữ nhân hiện tại ăn mặc lại vô cùng mát mẻ, lộ ra cặp đùi trắng bóng, bởi vậy Thiên Lộc Tử không hề cảm thấy khó chịu. Nếu vận khí tốt còn có thể bắt gặp cơn gió vô tình thổi tung váy ngắn, lúc đó tha hồ mà ngắm!
Đột nhiên có một mỹ nữ hướng về phía Thiên Lộc Tử đi tới.
Cô gái này tóc xõa ngang lưng, mặc T-shirt màu trắng bó sát cơ thể, quần jean siêu nhắn ôm trọn bờ mông, lộ ra một đôi chân dài miên man. Tuy rằng khí trời rất nóng, nhưng nàng lại mang vớ đến tận đùi, chân đi một đôi giày cao gót…
Cô gái này đẹp hay xấu, Thiên Lộc Tử căn bản cũng không để ý, bởi vì cặp mắt của hắn lúc này đang dính chặt vào đôi vớ chân của nàng ta.
Giây phút này, Thiên Lộc Tử biết mình đã triệt để yêu mến vớ chân rồi, đôi chân dài kia được vớ chân bao phủ, nhìn qua thật sự là vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng khi hắn cảm nhận được trên người của cô gái này đã không còn khí tức thuần âm, Thiên Lộc Tử không khỏi có chút thất vọng, đã không còn khí tức thuần âm tức là cô gái này đã bị mất trinh.
Thiên Lộc Tử tuyệt đối không thích con gái đã mất trinh. Đương nhiên được nhìn cặp đùi đẹp miễn phí thì hắn vẫn rất cam tâm tình nguyện.
“Ồ, đồng học đây không phải đang được trên diễn đàn bàn luận sôi nổi ấy ư, người thật so với trên hình đẹp trai hơn rất nhiều.” Cô gái đến trước mặt Thiên Lộc Tử, làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Cô nhận biết tôi? Tôi nổi tiếng đến mức đó sao?” Thiên Lộc Tử có chút ngượng ngùng gãi đầu, hỏi lại một câu như vậy nhưng ánh mắt hắn một giây cũng không có rời khỏi cặp đùi của cô gái.
“Bốn xe cảnh sát hộ tống đến báo danh, đẹp trai như cậu muốn không nổi tiếng cũng khó a. Tôi là Long Hồng Diễm, đẹp trai cậu tên gọi là gì?”
Cô gái không thèm quan tâm đến ánh mắt háo sắc của Thiên Lộc Tử, vươn ra bàn tay trắng nõn nà, năm ngón tay được sơn đỏ chóe.
Đối mặt với ánh mắt trần truồng của sắc lang, nữ nhân bình thường đều lựa chọn né tránh. Nhưng Long Hồng Diễm không chỉ không có né tránh mà còn chủ động đưa tới cửa, đã đủ thấy nàng đối với Thiên Lộc tử có ý đồ.

“À, tôi là Trương Thiên Lộc, rất hân hạnh được biết cô. Tôi là sinh viên năm nhất, xin được chỉ bảo nhiều.” Thiên Lộc Tử vươn tay cùng Long Hồng Diễm bắt tay.
“Đẹp trai cậu thật biết nói đùa, đang xếp hàng đóng học phí chỗ này ai không là sinh viên năm nhất cơ chứ. Tôi học khoa Quản trị kinh doanh, cậu học khoa nào?”
“Tôi học khoa dược a.”
“Ah. Kỳ thật tôi có việc gấp, cậu có thể nhường tôi xếp trước được không?”
“Cái này không được tốt lắm.” Thiên Lộc Tử nhìn hàng người rồng rắn phía sau, nếu như hắn thật sự đáp ứng, người phía sau không chừng sẽ hợp lại tấn để tấn công hắn.
“Em thật sự có việc gấp, anh đồng ý nha!”
Long Hồng Diễm làm ra vẻ đáng thương, còn cố ý đem chân dài lắc lắc, vô tình hay cố ý mà chạm vào tay của Thiên Lộc Tử. Nàng là một cô gái thông minh, hiểu được cách ném cho nam nhân chỗ tốt.
Rất mịn màng, rất co giãn. Mặc dù chỉ là chạm sơ qua nhưng Thiên Lộc Tử cảm thấy rung động dạt dào, hắn biết là mình đã say mê vớ chân của cô gái này đến mức không thể dứt ra rồi.
“Đã như vầy, vậy được rồi, cô đứng vào đi!” Thiên Lộc Tử lúc này đã đem lễ tiết ném mất, hắn hiện tại đã không còn quan tâm công chúng phẫn nộ hay không rồi, hắn chỉ ao ước được sờ tiếp một lần.
Mà sự thật đúng là như vậy, Long Hồng Diễm sau khi đứng vào hàng, cặp chân mang vớ mê chết người kia cũng không biết là vô tình hay hữu ý, thỉnh thoảng lại chạm vào hai tay đang buông xuống của Thiên Lộc Tử.
Thiên Lộc Tử vốn ưa thích vớ chân, mà cô nàng dâng tận miệng như vậy hỏi hắn làm sao chịu được, hai tay hắn bèn chụp lấy đôi chân mang vớ của Long Hồng Diễm, cảm giác mềm mại, mịn màng, trắng nõn lại lần nữa xuất hiện, mà Long Hồng Diễm dường như không có cảm giác gì, nàng y nguyên không hề phản ứng.

Thấy mỹ nhân không có phản ứng, Thiên Lộc Tử lại càng to gan, hai tay bắt đầu vuốt ve lên xuống, bởi vì hắn nghĩ, có cặp đùi đẹp đưa tới cửa, được sờ miễn phí ngu sao mà không sờ!!!
“Đồng học, ngươi làm như vậy là không tốt!” Ngay tại thời điểm Thiên Lộc Tử đang ngây ngất vì được sờ đùi miễn phí, thì một giọng nói thô kệch vang lên.
Trong lòng của Thiên Lộc tử tuy rằng không vui, nhưng cũng không sờ nữa, quay người nhìn lại. Không biết tự lúc nào bên cạnh hắn đã xuất hiện thêm một con tinh tinh.
Không sai, đúng là tinh tinh, toàn thân ngăm đen, mày rậm mắt to, cơ bắp cuồn cuộn, người này càng nhìn càng giống một con tinh tinh lớn.
Long Hồng Diễm phát hiện phía sau có động tĩnh liền quay đầu nhìn lại. Thấy ‘đại tinh tinh’ với hình thể khủng bố thì khuôn mặt nàng trắng bệch, hận không thể lập tức quay người rời đi. Tên này còn gọi là người ấy ư, đem ném vào vườn bách thú đi thôi.
Long Hồng Diễm chỉ là một cô gái yếu đuối, chen ngang xếp hàng là nàng sai, có phải vì vậy nên ‘đại tinh tinh’ kia không có chút phong độ muốn ra tay với nàng, hậu quả vô cùng nghiêm trọng a. Vì vậy nàng chỉ còn cách mang ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thiên Lộc Tử.
Thiên Lộc Tử nháy mắt, ý nói Long Hồng diễm cứ yên tâm, sau đó nói với ‘đại tinh tinh’: “Đồng học đang nói chuyện với ta?”
“Không tệ!” ‘đại tinh tinh’ giận dữ nói: “Cậu để người chen ngang, phía sau còn rất nhiều người đang chờ đóng học phí, cậu không thể làm như vậy.”
“Theo ý của cậu thì tôi phải làm thế nào?” Thiên Lộc Tử đột nhiên cảm thấy, ‘đại tinh tinh’ trước mặt cũng có chút đáng yêu.
“Hoặc là cậu không cho cô gái trước mặt chen ngang, hoặc là cậu ra phía sau xếp hàng, đem vị trí của mình nhường cho cô ấy.”
“Nếu tôi không đáp ứng thì sao?”
“Không sao, cậu không đáp ứng thì tôi kéo cậu xuống.”
Vừa nói xong, ‘đại tinh tinh’ liền động thủ, cánh tay to như bắp đùi của người khác chụp vào bả vai của Thiên Lộc Tử. Nhìn hắn khổng lồ như vậy, nhưng ra tay vô cùng nhanh nhẹn.

“Đại tinh tinh’ là người luyện võ, hơn nữa lại luyện đại khai đại hợp cương mãnh một đường, Thái Lý Phật.
Thiên Lộc Tử nheo mắt lại, hắn thật sự không ngờ ở chỗ này còn gặp được một người luyện võ.
Nói thì chậm mà diễn ra lại rất nhanh, tay của ‘đại tinh tinh’ đã khoác lên vai của Thiên Lộc Tử, vừa định phát lực mang Thiên Lộc Tử nhấc lên, đúng lúc này Thiên Lộc Tử hành động, ám kình tập trung vào trên bờ vai mà phát lực.
Lập tức, tay của ‘đại tinh tinh’ bị một cỗ kình lực bắn ra, người cũng bị bức lui về phía sau vài bước.
Đầu óc ngu si tứ chi phát triển, câu nói này cũng không thích hợp dùng trên người của ‘đại tinh tinh’. Hắn biết rất rõ lực lượng của bản thân, nếu như người bình thường bị hắn bắt bả vai, cơ bản là không cách nào thoát được. Có thể thoát khỏi tay hắn, người này nhất định có luyện qua võ công.
Bị đẩy lui vài bước, ‘đại tinh tinh’ không nổi giận mà còn tỏ ra thích thú, hai con mắt bắn ra tinh quang nóng bỏng. Mọi người chung quanh thì lại nghĩ: Chẳng lẽ ‘đại tinh tinh’ này là gay, yêu thích nam nhân?
Mọi người nghĩ vậy nhưng Thiên Lộc Tử lại không nghĩ như thế, hắn biết ‘đại tinh tinh’ không phải là gay.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Một người say mê võ thuật gặp được một đối thủ cường hãn, theo bản năng liền muốn cùng đối thủ tỷ thí một phen, ánh mắt sẽ trở nên nóng bỏng. Không thể chối cãi, ‘đại tinh tinh’ là một người say mê võ thuật.
“Không thể tưởng tượng được, vào đại học còn gặp được cao thủ, xem ra ta thi vào đại học là vô cùng chính xác.” ‘Đại tinh tinh’ ôm quyền nói: “Thái Lý Phật Trần Cương.”
Thiên Lộc Tử khẽ thở dài, đối phương đã tự báo danh hào, hắn không để ý cũng không được, đành phải bước ra khỏi hàng rồi nói: “Thái Cực Trương Thiên Lộc.”
“Quả nhiên là Thái Cực, chúng ta đánh một trận a! Không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là đánh một trận.”
Trần Cương nói xong, Thiên Lộc Tử còn chưa kịp trả lời thì đã nghe Kỷ Ngọc Nhàn nói chen vào: “Vị đồng học này, cậu có bị bệnh không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.