Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 11: Quyền thế cùng tài phú


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 11: Quyền thế cùng tài phú

Vừa bước xuống xe liền thấy đám người chung quanh đang nhìn về phía mình, còn có không ít người chỉ chỉ chõ chõ, Kỷ Ngọc Nhàn cau mày. Nàng vốn khiêm tốn, không thích gây sự chú ý, vì nàng nghĩ nếu gây sự chú ý thì mọi người sẽ nhìn mình giống như đang nhìn một con khỉ trong sở thú.
“Ta đưa hai người đi báo danh xong sẽ quay về thôn.” Kỷ Trường Thiên nhìn con gái với ánh mắt đầy trìu mến, từ nhỏ tới lớn, hai cha con đều chưa từng rời xa nhau trong khoảng thời gian dài, dù biết con mình đến đây để học đại học, nhưng trong lòng hắn cũng có chút không muốn.
“Cha, người nên về đi, đừng để mẹ lo lắng. Đương nhiên, nếu như cha không sợ sư tử Hà Đông ở nhà thì cứ xem như con chưa nói gì.” Kỷ Ngọc Nhàn nghịch ngợm nói.
Kỷ Trường Thiên cái gì cũng tốt, chỉ có một tật xấu đó là sợ vợ, đây cũng là chuyện buồn bực nhất của bản thân ông ta. Vợ ông ta trước khi kết hôn cùng vừa kết hôn xong rõ ràng rất ôn nhu, nhưng chỉ sau vài năm, không hiểu tại sao nàng đã trở thành một sư tử Hà Đông chính hiệu.
“Thế nhưng con chưa từng sống xa nhà, cha sợ con không biết chăm sóc bản thân…”
“Cha à, con đã không còn là cô bé chỉ biết lẽo đẽo theo người rồi, con tự biết chăm sóc bản thân mà. Lại nói, không phải còn có Thiên Lộc hay sao?”
Nghe thấy Kỷ Ngọc Nhàn nhắc đến tên mình, Thiên Lộc Tử đành phải nói: “Lão cày ruộng, ông yên tâm đi, chỉ cần Trương Thiên Lộc tôi không chết, tôi sẽ bảo vệ con gái ông bình an vô sự.”
Kỷ Trường Thiên nghe vậy liền muốn nổi đóa, tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt của Thiên Lộc Tử vô cùng kiên định hắn chỉ còn cách trầm mặc. Ánh mắt ấy như thể nào, hắn không cách nào dùng ngôn từ để miêu tả, chỉ biết rằng khi nhìn vào ánh mắt ấy sẽ khiến người có cảm giác yên tâm mà không có bất cứ nghi ngờ gì.
Con cháu tự có phúc của con cháu, Kỷ Trường Thiên tự an ủi mình rồi nói: “Tốt! Cha quay về đây, nhớ thường xuyên gọi điện về nhà, ngày nghỉ tranh thủ về nhà nhé!”
“Con biết rồi, cha lằn nhằn còn phiền hơn cả mẹ. Nhớ lái xe cẩn thận, đừng chạy quá nhanh.” Kỷ Ngọc Nhàn nhào vào ngực của Kỷ Trường Thiên, nghẹn ngào nói.
“Được!” Kỷ Trường Thiên vỗ vỗ lưng của Kỷ Ngọc Nhàn, đôi mắt hơi đỏ.
Hai cha con tách ra, Kỷ Trường Thiên đang muốn chui vào xe thì đúng lúc này Thiên Lộc Tử đột nhiên mở lời: “Lão cày ruộng, chúng ta có thể nói chuyện chứ?”

Kỷ Trường Thiên sững sốt, không hiểu Thiên Lộc Tử có ý gì, ông ta không cho rằng Thiên Lộc Tử cùng mình có cái gì tốt để nói. Bất quá con gái mình còn muốn nhờ hắn chiếu cố, Kỷ Trường Thiên cuối cùng vẫn gật đầu.
Kỷ Ngọc Nhàn hiểu ý, đi đến chỗ hành lý, nhường không gian lại cho hai nam nhân dễ dàng nói chuyện.
“Nói đi, cậu muốn nói chuyện gì?” Kỷ Trường Thiên móc ra một gói thuốc, đốt ình một điếu, cũng không có ý định mời Thiên Lộc Tử một điếu.
“Chuyện ở cục cảnh sát là do ông âm thầm giải quyết đúng không?” Thiên Lộc Tử nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Trường Thiên mà hỏi, trong lòng hắn cũng đã sớm có đáp án.
“….” Kỷ Trường Thiên im lặng, im lặng đồng nghĩa với chấp nhận.
“Ông làm như thế nào?” Trong mắt Thiên Lộc Tử bắn ra hào quang nóng bỏng.
“Cậu hỏi cái này để làm gì?” Kỷ Trường Thiên nhíu mày, hắn không thích Thiên Lộc Tử nhìn mình như vậy.
“Tôi đã từng nghĩ là, mình có thể đánh người, có thể tùy ý đi bất cứ nơi đâu, làm chuyện mình cảm thấy thích, nhưng khi bị mấy trăm họng súng nhằm thẳng vào mình, tôi cảm thấy nguy hiểm, lúc ấy tôi không tin tưởng mình sẽ bảo vệ được mạng sống của mình. Tôi không thích cái cảm giác vô lực này, tôi muốn trở thành một người có quyền lực, muốn làm gì thì làm, cho dù ở bất cứ nơi đâu.”
Thiên Lộc Tử nói xong, một lúc sau Kỷ Trường Thiên mới thở dài nói: “Tôi có thể hiểu được ý của cậu, bất quá muốn tung hoành trên thế giới này cũng không có dễ dàng như vậy. Hiện tại không giống như thời cổ đại, dùng nắm đấm để nói chuyện. Muốn làm gì thì làm ở cái thế giới này, cậu phải có hai thứ…”
“Đó là thứ gì?”
“Quyền thế cùng tài phú! Tôi có thể giải quyết êm đẹp chuyện ở cục cảnh sát là bởi vì tôi có quyền thế.”

“Tôi đã hiểu, tôi sẽ nghĩ biện pháp đoạt được hai thứ này.”
……
Kỷ Trường Thiên đã lái Santana rời đi, Thiên Lộc Tử vẫn ngây ngốc đứng đấy. Bởi vì chuyện ở cục cảnh sát Dương Thành, Thiên Lộc Tử vẫn là Thiên Lộc Tử, vẫn là một đạo sĩ, nhưng tâm của hắn đã thay đổi. Vì đạo pháp tự nhiên, tùy tâm sở dục, hắn phải đạt được quyền thế cùng tài phú.
Hòa vào dòng người, Thiên Lộc Tử cùng Kỷ Ngọc Nhàn bước qua cổng học viện cổ xưa, chính thức bước vào cuộc sống đại học. Không thể không nói, hai người hòa trong dòng người như vậy, nhưng cũng có rất nhiều người quay đầu nhìn hai người bọn họ.
Thứ nhất, Kỷ Ngọc Nhàn trang điểm thật lộng lẫy, kết hợp với khí chất thôn quê của nàng, quả thực đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Thứ hai, tuy rằng không muốn thừa nhận, do nắm được phương pháp dưỡng sinh, dung mạo cùng làn da của Thiên Lộc Tử đủ khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải ghen tỵ. Tướng mạo và khí chất của nam nhân chính là vũ khí, rất có lực sát thương đối với nữ nhân.
Thứ ba, lần đầu tiên đến báo danh liền xuất động bốn chiếc xe cảnh sát hộ tống, Kỷ Ngọc Nhàn cùng Thiên Lộc Tử chưa bước qua cửa học viện đã sớm nổi danh. So với người bình thường, người nổi tiếng luôn có khả năng hấp dẫn ánh mắt của người khác hơn.
Thứ tư, Thiên Lộc Tử xách hai cái va ly, nếu so về sức nặng hoặc hình dáng thì đều hơn hắn rất nhiều lần, vậy mà cứ bước đi vô cùng nhẹ nhàng, không thở hổn hển, thậm chí còn không thấy một giọt mồ hôi, trông cứ như là quái vật. Quái vật đương nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Về phần hai cái va ly lớn kia, mọi người không nên hiểu nhầm, kỳ thực hai va ly hành lý này cùng Thiên Lộc Tử không có quan hệ, toàn bộ là của Kỷ Ngọc Nhàn.
Bản thân hắn ư, một chút hành lý cũng không có, đạo bào còn để ở Kỷ gia, đang mặc trên người là quần áo của Kỷ Trường Thiên.
Sống một trăm năm thì có chín mươi chín năm lo lắng, mẹ của Kỷ Ngọc Nhàn là Lưu Phượng Thúy lo lắng con gái mình ở trường ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Vì đề phòng những việc này phát sinh, nên hai va ly hành lý liền xuất hiện.

Thiên Lộc Tử có cảm giác mình là thứ coi tiền như rác, hắn là người luyện võ nên có sức mạnh là không sai, nhưng sư phụ Trương Tam Phong của hắn cũng không phải để cho hắn đi làm cu li không công a.
Kỷ Ngọc Nhàn ghi danh đúng khoa dược, vì muốn Thiên Lộc Tử bảo hộ nàng được tốt hơn nên Kỷ Trường Thiên lo cho Thiên Lộc Tử vào cùng khoa dược.
Cái nghề bác sĩ này nước lên thì thuyền lên, trực tiếp dẫn đến khoa y trở thành khoa đứng đầu. Đạo lý cũng giống vậy, khoa dược tuy hơi kém so với khoa y, nhưng cũng là một khoa đứng đầu.
Bên trong đại học Dương Thành, Thiên Lộc Tử cùng Kỷ Ngọc Nhàn đi vào không bao lâu liền thấy một tấm băng rôn màu đỏ, trên có dòng chữ: Khoa dược đại học Dương Thành chào đón tân sinh.”
Biết rõ khoa dược là một một khoa đứng đầu nên hai người bọn họ đã chuẩn bị tâm lý khá kỹ càng. Nhưng khi hai người đi đến chỗ đón tân sinh của khoa dược mới biết mình nhầm to.
Chỗ đón tân sinh của các khoa khác thì vô cùng náo nhiệt, học sinh cùng phụ huynh chen nhau báo danh. Mà nơi báo danh của khoa dược, hai người phụ trách nghênh đón tân sinh đang thoải mái ngồi tán gẫu.
Đè lại nghi ngờ trong lòng, Kỷ Ngọc Nhàn bước qua, cất giọng trong trẻo: “Xin chào, tôi đến báo danh.”
Nghe Kỷ Ngọc Nhàn nói vậy, hai người kia mới ngừng tán gẫu, song song nhìn lại. Khi bọn hắn trông thấy dung mạo của Kỷ Ngọc Nhàn cùng Thiên Lộc Tử thì giống y như nhìn thấy quỷ vậy, lập tức đứng lên, vẻ mặt đầy cổ quái.
Đám học tỷ, học trưởng đang nghênh đón tân sinh đằng kia không phải là vô cùng nhiệt tình ấy ư, sao hai con hàng trước mặt lại không có nửa điểm nhiệt tình, còn có biểu lộ giống như trông thấy quái vật đây này?
“Hai người tốt, nơi này là chỗ báo danh của khoa dược phải không?” Kỷ Ngọc Nhàn nhẫn nhịn hỏi lại.
“Oh…Ah… Đúng, đây là chỗ báo danh. Tôi là Khương Tuyết Oánh, cậu ta là Lý Phong, hai người là…?”
“Học trưởng, học tỷ tốt, tôi là Kỷ Ngọc Nhàn, cậu ta là đồng hương của tôi, Trương Thiên Lộc. Chúng tôi đều là tân sinh của khoa dược, xin chỉ bảo.”
“Cuối cùng cũng có hai người báo danh” Lý Phong mỉm cười, hào sảng nói.

“Lấy thông báo trúng tuyển ra, chúng tôi giúp hai người đăng ký, sau đó liền mang hai người đi nhận phòng ký túc xá.” Khương Tuyết Oánh mỉm cười nói.
Kỷ Ngọc Nhàn lấy thông báo túng tuyển của mình và Thiên Lộc Tử đưa tới, sau đó hỏi: “Vì sao các khoa khác vẫn còn chờ tân sinh báo danh, khoa dược chúng ta lại xong sớm như vậy?”
“À, đây là vì khoa dược tân sinh tương đối ít.” Khương Tuyết Oánh thuận miệng trả lời.
“Tân sinh tương đối ít, điều đó không có khả năng, khoa dược không phải là khoa đứng đầu sao?”
“Tổng thể mà nói, đúng là đứng đầu…, nhưng tại đại học Dương Thành này lại không phải như vậy. Bởi vì khoa dược mới mở được một năm, năm nay mới tuyển được tổng cộng có sáu mươi người.”
“Thì ra là như vậy!”
……..
Báo danh xong, Khương Tuyết Oánh mang Thiên Lộc Tử cùng Kỷ Ngọc Nhàn đi đóng tiền, hai cái va ly thì để chỗ báo danh cho Lý Phong trông coi.
Bởi vì toàn bộ học sinh đều đến phòng tài vụ đóng tiền, cho nên khi Khương Tuyết Oánh mang Kỷ Ngọc Nhàn cùng Thiên Lộc Tử đến thì nơi đây đã xếp một hàng người khá dài rồi.
Tuy nhiên các lãnh đạo của trường biết rõ hôm nay tiền vô như nước nên đã hợp tác với ngân hàng địa phương, nhân viên ngân hàng trực tiếp đến hỗ trợ, mở mười cửa thu tiền.
Bởi vậy, mặc dù người đóng tiền xếp hàng khá dài, hiệu suất thu tiền vẫn là rất nhanh. Vô luận ở đâu và thời điểm nào, thu tiền nhanh hơn chi tiền là điều tất nhiên.
Đang xếp hàng, Khương Tuyết Oánh mang nghi hoặc trong lòng nói ra: “Hai người liền đúng xuất động bốn chiếc xe cảnh sát hộ tống đến đây báo danh à?”
Nghe Khương Tuyết Oánh hỏi vậy, Thiên Lộc Tử cùng Kỷ Ngọc Nhàn cuối cùng đã rõ, vì cái gì lúc thấy bọn hắn, sắc mặt hai người bọn họ lại quái dị như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.