Đọc truyện Phong Lưu – Anna Nguyễn – Chương 6: Ăn no, chơi đủ thì… đi tắm!
Buổi sáng của ngày thứ hai ở Lạc Châu
thành, Tư Đồ Ngạo dậy sớm, tập thể dục và dùng điểm tâm sáng. Không cần
luyện tập nội công không đồng nghĩa nàng có thể lười biếng, vẫn là “thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu“.
Lịch trình hôm nay của Tư Đồ Ngạo là dạo quanh Lạc Châu một vòng, đồng
thời đến các trà điếm cùng kỹ viện để tra tin tức. Rút kinh nghiệm xương máu của ngày hôm qua, nàng sẽ không chưng ra cái bộ dạng con nai vàng
ngơ ngác lạc giữ hang sói già đói khát nữa đâu, cái kiểu hâm mộ quá
khích của người cổ đại khiến nàng mở rộng tầm mắt. Cái gì mà cổ đại
phong kiến quy cũ, cái gì mà nữ tử thuê phòng e lệ khép kín, tam tòng tứ đức công dung ngôn hạnh,… thật muốn chửi thề đứa nào viết nên lịch sử dân tộc hào hùng như vậy.
Sau khi cải trang nhẹ nhàng, cũng không muốn vì quá xấu lại gây chút ý. Y phục xanh lam, đai ngọc cùng màu, đầu đội kim quang, phe phẩy quạt, rất tiêu soái đi ra ngoài. Nàng trước là dạo quanh để quen với đường đi nơi đây, đến khi đứng bóng thì tìm khách điếm dùng bữa.
Tư Đồ Ngạo ghé vào tửu lâu lâu đời nhất thành Lạc Châu, Lưu Nhã Cư. Nàng rất thích kiểu bày trí ở đây, đơn giản, nhẹ nhàng lại không nhàn chán,
đồ vật bày trí rất hài hòa tao nhã lại đặt nhiều chậu hoa, cây cảnh rất
tươi mát. Có điều ở đây không có thiết kế nhã gian riêng, hai tầng lầu,
diện tích không quá lớn nhưng cửa sổ bố trí rất hợp lý, tùy tiện có thể
dễ dàng thấy phố phường bên ngoài. Có thể vì vậy mà quán không được đông khách, bất quá lại giống với quán cafe ở hiện đại nên Tư Đồ Ngạo rất
cao hứng. Nàng ngồi xuống chiếc bàn ở vị trí trung tâm, cũng vì không
muốn bên ngoài quá ảnh hưởng đến nhã hứng của nàng.
– Công tử, ngài dùng gì? – tiểu nhị, đã ngoài sáu mươi
– Lão bá, ta là lần đầu đến đây, có thể giúp ta chọn vài món không? – Tư Đồ Ngạo ôn tồn
Vị tiểu nhị lớn tuổi này chưa từng thấy trong đời lão có vị công tử nào
lại ôn tồn, hòa nhã như nàng, có thể nhìn ra công tử nhà quyền quý lại
có thể đối với người có thân phận thấp hèn như lão cấp một giọng điệu
nói chuyện đầy tôn kính “lão bá” thay vì gọi thẳng “tiểu nhị” như bao
người.
– Vâng thưa công tử, ta trước giúp người chọn vài món nổi tiếng ở tiệm
chúng ta. Người có gọi trà không công tử? – lão lễ phép cùng chân thành.
– Người cũng chọn giúp ta đi, loại nào thật thơm mà đặc biệt ích đắng nhé! – Tư Đồ Ngạo
– Vâng công tử! Ngài chờ một chút, món ăn sẽ có ngay! – tiểu nhị
Trên lầu hai, có một cặp mắt tinh tường đang quét về phía nàng, Tư Đồ Ngạo coi như không thấy vẫn ung dung ngồi chờ.
– Công tử, món ăn đã lên. – Vẫn là lão tiểu nhị
Nàng khẽ gật đầu, lão tiểu nhị nhanh chóng bày thức ăn cùng một ấm trà
ra. Đồ ăn rất bắt mắt, bày trí rất đẹp, nhìn qua có thể thấy đầu bếp rất có tay nghề và tâm huyết. Hương thơm nứt mũi khỏi phải chê.
– Lão bá, bình thường tiểu điếm khi nào thì đông nhất? – Tư Đồ Ngạo
– Không giống gì công tử, bổn tiệm lúc nào cũng vắng vẻ, e là không duy trì được lâu. – Lão tiểu nhị thành thật.
Tư Đồ Ngạo nâng đũa nếm thử hương vị món ăn, kinh ngạc:
– Món này thật quá ngon, chua chua ngọt ngọt cay cay lại còn có vị đắng nhè nhẹ. – Tư Đồ Ngạo trầm trồ
– Đa tạ công tử khen tặng, đây gọi là Ái tình ngũ vị, khổ qua xào cùng thịt băm, dưa cải chua, ớt ngọt các loại. – Lão tiểu nhị
– Ha…ha…ha… đúng là chính vị của chữ tình: ngọt ngào nhưng cũng lắm chua chát, đắng cay. – Tư Đồ Ngạo
– Công tử ngài thiếu hương vị đậm đà cùng nồng nàn nữa. – lão tiểu nhị bổ sung.
– Đúng đúng, ngũ vị. – Tư Đồ Ngạo rất tán thành: – Lão bá, quán cũng không mấy người, ngồi xuống bồi ta được chứ?
– Ấy công tử, lão dĩ nhiên nào dám không tuân nhưng cho phép lão đứng hầu ngài là được rồi. – Lão tiểu nhị.
– “Yêu trẻ trẻ đến nhà, kính già già để tuổi cho”, lão bá không cần câu
lệ, cổ của vãn bối sẽ bị người làm hỏng mất. – Tư Đồ Ngạo ôm ôm cổ là
điệu bộ đau khổ.
– Vậy… vậy lão thân cung kính không bằng tuân mệnh. – lão cũng nới
lỏng tâm tư, ngồi xuống, tay vẫn không quên rót trà cho Tư Đồ Ngạo.
Tư Đồ Ngạo thưởng thức món ăn, dùng trà, cũng được nghe lão nói về các
tên gọi của các món, thật là khiến nàng mở rộng tầm mắt, đồ ăn ngon mà
tên gọi cũng không kém cạnh: canh thì Lưu Ly Hồ, mì thì Bạch Lụa Ôm Mỹ
Nhân, bánh bao làm hình nụ sen thì gọi Liên Hoa Say Mộng, còn có Tôm Túy Tửu,… chọc Tư Đồ Ngạo phì cười.
Vậy là trong một phút cao hứng nàng quyết định mua lại Lưu Nhã Cư vì
muốn duy trì quán nhưng thiết nghĩ cần thêm một chút thay đổi để thu hút khách hơn.
Ra khỏi Lưu Nhã Cư, Tư Đồ Ngạo quyết định đi dạo Tây Hồ và có lẽ sẽ đi cùng một người nữa.
– Huynh đài cũng muốn cùng tiểu đệ đi dạo Tây Hồ sao? – Tư Đồ Ngạo chắn trước kẻ theo đuôi nàng từ Lưu Nhã Cư đến giờ.
– Tạ hạ thất lễ, mong huynh đài không chắp nhặt. – Người nọ chắp tay
– Không hề, không hề, ta còn đang lo không có bằng hữu chung vui. – Tư
Đồ Ngạo nhìn bộ dạng trắng trơn cùng vẻ mặt phong tình vạn chủng của đối phương, đích thị là dạng hoa hoa công tử.
– Tại hạ Dạ Lâm Vũ, không biết huynh đài đây là?
– Tại hạ Tư Đồ Ngạo rất vui được biết Dạ huynh.
– Không bằng gọi ta là Lâm Vũ, ta cũng sẽ gọi ngươi là Ngạo đi.
– Hảo. Lâm Vũ huynh có muốn cùng Ngạo đi dạo Tây Hồ không? – Tư Đồ Ngạo đề nghị
– Ta rất sẵn lòng. – Dạ Lâm Vũ làm hành động mời.
Hai người cùng lên thuyền hoa đi dạo Tây Hồ, nàng cảm thấy bộ dạng Lâm
Dạ Vũ cũng không tệ, không đến nỗi phong lưu đa tình như nàng lúc đầu
đánh giá. Hắn là công tử của Lâm Gia – một trong tứ đại gia tộc của Đông Li quốc, nhưng xem ra lại rất hòa nhã, học rộng hiểu sâu mà tư tưởng
rất cởi mở không hề có ý nghĩ dấng thân vào chốn quan trường. Điều này
Tư Đồ Ngạo rất đồng tình, gia tộc giàu có của hắn nếu làm quan chẳng
phải là quy dưới chân lão hoàng đế rồi sao? Lại nói có tiền mua tiên
cũng được, chỉ cần tùy thời bỏ ra chút tiền cống hiến cho đất nước, hoàn toàn có thể tạo ra chỗ đứng trong xã hội, hoàng đế cũng phải nể mặt vài phần.
Thuyền xuôi mái trên Hồ Tây, cảnh vật hai bên bờ êm ả, gió vờn hoa khẽ
rung, cành liễu phất phơ trong gió, văng vẳng tiếng đàn càng lúc càng
gần, một giai điệu bi ai…
Tư Đồ Ngạo và Dạ Lâm Vũ cùng nhìn về nơi có tiếng nhạc, chỉ thấy một nữ
tử ngồi ở mạn thuyền, một thân y phục màu đỏ điểm những bông hoa mẫu đơn tuyệt sắc. Nàng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn, son hồng da trắng, má đỏ hay
hay nhưng đôi mắt xa xăm vô hồn. Đôi tay ngọc ngà lướt lên dây đàn, âm
thanh du dương, xoáy sâu vào lòng người một nỗi buồn man mác… Ai nghe
cũng tự hỏi rằng phải chăng đàn cũng biết khóc?
Giai điệu vừa dứt, thuyền kia cũng vừa vặn ngay trước mặt Tư Đồ Ngạo. Tư Đồ Ngạo không hẹn mà liên tưởng đến một khúc “Đoạn trường tân thanh” –
một thiên bạc mệnh do Thúy Kiều viết nên, môi mỏng khẽ hở Tư Đồ Ngạo
trong vô thức buôn lời thở than.
– Bách niên nhân sinh cõi
Tài tự hãn mệnh cách
Thương hải tang độ quá
Xúc mục kinh tâm phách
Bỉ sắc tư phong kiến
Hồng nhan đa truân mệnh.
(Bản dịch: Anna Nguyễn (tác giả): lưu ý để đọc giả dễ hình dung, tác giả tự ý dịch nôm na theo nghĩa Hán – Việt, tuyệt đối không chuẩn xác)
Bản gốc tiếng Việt:
– Trăm năm trong cõi người ta,
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Lạ gì bỉ sắc tư phong,
Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.
(Trích truyện Kiều – Nguyễn Du)
Bầu không khi rơi vào trầm ngâm, chỉ vẻn vẹn mấy câu thơ đã bày tỏ nỗi
lòng chua xót cùng đớn đau đối với cuộc đời truân chuyên của phận nữ
nhân tài sắc. Cái gọi là: “bỉ sắc tư phong”, lại còn “trời xanh quen
thói má hồng đánh ghen” dụng văn thật mới lạ. Kết hợp nhuần nhuyễn của
hai tư tưởng “trời cao cố kỵ người tài” cùng “hồng nhan bạc phận” mà
nên.
– Tuyệt! Quá tuyệt diệu rồi. – Dạ Lâm Vũ thoảng thốt.
Tư Đồ Ngạo vẫn là đang đắm chìm trong nỗi lòng riêng, hoàn toàn quên đi
xung quanh, tự nhiên lại thành ra nàng tự nhận (Tư Đồ Ngạo vô tình đạo
văn lần một). Mà phía bên kia mỹ nhân ôm đàn cũng vừa hồi hồn, một cái
khiêu mi ra hiệu, tỳ nữ bên cạnh cúi đầu bước đến sát đầu thuyền hướng
Tư Đồ Ngạo và Dạ Lâm Vũ cúi người chào.
– Nhị vị công tử, tiểu thư nhà chúng tôi có lời mời. Kính mong nhị vị công tử chấp thuận. – Tỳ nữ kính cẩn lên tiếng.
Lời vừa nói, thuyền nhẹ di chuyển nối liền với thuyền hai người họ. Hai
người nhìn nhau, nhẹ gật đầu, rồi cùng bước sang thuyền kia.
– Hai vị công tử, tiểu nữ Diệp Khuynh Thành có lễ. – Nàng hướng người tới, nhẹ khom người.
– Cô nương không cần đa lễ. – Tư Đồ Ngạo than thầm: “có phải chăng nam
tử cùng nữ tử cổ đại chỉ cần một phen để tóc dài rồi búi tóc các kiểu
đều trở nên tư sắc hơn người hay không a?”
– Diệp cô nương chính là hoa khôi của Thiên Hương Lâu, nghe danh đã lâu. – Dạ Lâm Vũ
– Dạ công tử quá khen, chỉ là lời đồn ưu ái. – Diệp Khuynh Thành
– Thì ra là chúng ta may mắn được diện kiến mỹ nhân. – Tư Đồ Ngạo đảo mắt hồ li, “bọn họ nhận thức nhau sao? Thú vị nga!”
Dạ Lâm Vũ nom thấy biểu hiện trên mặt Tư Đồ Ngạo đoán chắc hắn đã hiểu
lầm nhưng lại không tiện giải thích trước mặt Diệp Khuynh Thành.
– Tư Đồ công tử, có thể hiểu thấu tâm tư phận nữ tử lưu lạc phong trần
chúng ta, người là người duy nhất, xin cho tiểu nữ bày tỏ lòng tri ân
sâu sắc. – Diệp Khuynh Thành khom người.
Tư Đồ Ngạo ngớ người, nàng biết giải thích như thế nào về Nguyễn Du đây, áy náy lắp đầy bụng, Nguyễn Du là một trong những nhà thơ tiêu biểu của Việt Nam dám đứng lên phê phán chế độ phong kiến đã chà đạp lên tài sắc của người phụ nữ xưa, khiến nàng vô cùng tôn sùng, lẽ nào nàng lại đi
đạo Văn người ta. Không nghĩ tới mình mắc phải sai lầm điển hình của các nữ tử trong truyện xuyên không.
– Ấy… ấy… Diệp cô nương không cần đa lễ, tại hạ chỉ may mắn bắt đúng mạch thôi. – Tư Đồ Ngạo bắt đầu thấy mệt, tại sao cứ nói chuyện hữu lễ
đã đành lại cứ hở một chút là khom người cúi đầu như vậy chứ?
– Công tử thật là khiếm tốn. – Diệp Khuynh Thành lần đầu tiên ngước mặt
nhìn thẳng Tư Đồ Ngạo, nàng bồi hồi, Tư Đồ Ngạo thật là có khí chất của
chính nhân quân tử, dung mạo không nổi bậc nhưng ánh mắt lại phiêu dật
xuất thần, hẳn là người làm nên việc lớn, nhưng cả người lại ánh lên ánh sáng tinh khiết không vướng bụi trần, tiêu dao tự tại.
– Cô nương, tại hạ tài sơ học mọn không biết khúc nhạc cô nương mới đánh là khúc nhạc gì? – Dạ Lâm Vũ.
– Công tử quá lời, là do lúc rảnh rỗi không có việc gì làm nên tiểu nữ
cũng học đòi văn vẻ, tự mình viết nhạc phổ, công tử đừng chê cười. –
Diệp Khuynh Thành
– Thật không ngờ Diệp cô nương không những khuynh sắc mà tài năng cũng không thể khinh nhờn. – Dạ Lâm Vũ
Tư Đồ Ngạo nhìn bọn họ một bên thưởng thức lẫn nhau nàng rất chán, tận
lực kìm nén không để mình thất lễ trước cái đám cổ nhân này chứ thật
tình nàng buồn ngủ lắm rồi. Nàng như kẻ ngoại đạo đứng kế bên nhìn trời
nhìn đất, dòm mây ngó cỏ, lâu lâu đáp qua loa vài lời cho thấy mình đang tồn tại.
…
Thời gian lề mề rồi cũng qua đi, Tư Đồ Ngạo cuối cùng cũng được giải
thoát, nàng thiếu chút chịu hết nỗi. Cuối cùng cũng có thời gian hảo hảo bồi dưỡng tâm tình cá nhân mà không ai làm phiền rồi, vậy là chưa đợi
tới lúc đèn lồng trên phố thắp lên nàng đã chạy tót vô Tiểu quan quán,
dĩ nhiên nàng đến là vì có việc (đúng theo nghĩa đen).
Trước đây vì hoàn thành đại sự thống nhất đất nước, nàng lập nên thế lực ngầm trên khắp ngũ quốc để thu thập tin tức, thời gian nàng rời đi đã
để cho hai vị hoàng huynh tiếp quản, nàng cũng cắt đứt liên lạc với
thuộc hạ để tránh bại lộ hành tung mà căn bản cũng không cần đến, bây
giờ hành tẩu giang hồ có một số chuyện cần phải làm rõ.
Tư Đồ Ngạo hiên ngang vô thẳng Thanh Phong Lâu như đi vô nhà.
– Ai yêu… Vị công tử tuấn tú này là lần đầu đại giá quan lâm đến tiểu
lâu chúng tôi sao? – Tú bà son phấn lòe loẹt uốn éo chào mời, vẩy vẩy
khăn tay.
– Nhã gian thượng đẳng, gọi Duẫn Hiên cùng Cao Trị. – Tư Đồ Ngạo
Tú bà khinh ngạc, công tử này lần đầu đến đây lạ gọi thẳng bí danh của
hai vị chủ tử, phải biết là ở đây tất cả danh xưng đều là giả, không lẽ
là người của chủ nhân? Một bụng nghi ngờ nhưng tú bà là người hiểu
chuyện nên không dám nhiều lời vội đưa Tư Đồ Ngạo lên nhã gian chữ nhất
cùng nhanh chóng truyền lệnh cho mời hai vị chủ tử.
Tư Đồ Ngạo vừa vẹn thượng tọa thì Duẫn Hiên cùng Cao Trị đến trước mặt.
– Tham kiến công tử, không biết công tử đây là? – Duẫn Hiên cùng Cao Trị trông thấy người lạ mặt cũng có phần thận trọng.
– Tay chân cũng thật linh lợi nga! – Tư Đồ Ngạo không trả lời thẳng câu hỏi của họ.
– Cảm ơn công tử khen tặng! Huynh đệ chúng tôi xin được bồi công tử. – Cao Trị
– Tốt! Tốt! Mau tới đây đi. – Tư Đồ Ngạo làm ra bộ dáng thiếu đứng đắn.
Duẫn Hiên cùng Cao Trị liếc mắt, cũng chưa từng thấy vị chủ tử nào đến
truyền lệnh mà bày ra bộ dáng này nha. Bọn họ cho dù nghi cũng không lộ, chia ra ngồi hai bên nàng.
Tư Đồ Ngạo không nói gì thêm cho tới khi đồ ăn cùng rượu bày ra đủ, hạ nhân lui ra hết. Duẫn Hiên một bên rót rượu.
– Công Tử, huynh đệ chúng tôi kỹ nghệ cũng không kém, người có muốn
chúng ta một phen biễu diễn hay không? – Duẫn Hiên ngầm ra tín hiệu.
– Không cần a, ta không thích ồn ào, hai ngươi chỉ cần hảo hảo bồi ta
uống rượu là được. – Tư Đồ Ngạo bộ dáng đê tiện, vương móng bắt lấy eo
hai đại mỹ nam mặt trắng, nghiên người hít hà hương thơm.
Cao Trị đen mặt, ruốt cuộc người nọ lai lịch như thế nào, lại nói nếu là truyền lệnh cũng không phải cái dạng tư lợi đấy chứ?
– Công tử, chúng ta không có đáp ứng tư dục. – Cao Trị
– Các ngươi cũng đừng có học trò nữ nhân “bán nghệ, không bán thân” chứ? – Tư Đồ Ngạo, tay không yên phận sờ loạn.
Hai người họ một phen nhộn nhào, thân thể ngứa ngáy lan truyền đến tay
chân, kìm nén cảm xúc muốn giết người. Bọn họ dù gì cũng là các chủ,
ngoài chủ nhân, cũng chỉ có tả hữu hộ pháp mới có thể ra lệnh cho bọn
họ, từ khi nào một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa hướng bọn họ phi lễ như vậy a?
– Xin hỏi công tử đây là? – Duẫn Hiên
Tư Đồ Ngạo chỉ cười trừ, ngoài uống rượu cũng chỉ là thưởng thức đồ ăn.
– Công tử nếu ngài thấy huynh đệ chúng tôi nhàm chán, xin cho chúng tôi
được lui xuống, sẽ có người tiếp đãi công tử chu đáo. – Cao Trị có phần
thiếu kìm chế.
Tư Đồ Ngạo vân đạm kinh phong, thầm nghĩ: “Cao Trị cùng Duẫn Hiên so ra
không đủ kiên nhẫn cùng tinh tường, nếu muốn dùng ắt phải huấn luyện.”
Quả nhiên, không tới một khắc họ liền đứng dậy lui ra ngoài. Tư Đồ Ngạo
cũng lười quản, đối với người nàng không có lòng tin nàng cũng không
thiết dùng.
Nàng tiếp tục uống rượu, dùng bữa…
Cốc cốc cốc…
– Mạc Tư Kỳ xin được diện kiến. – Tiếng nói từ ngoài cửa
– Vào đi. – Tư Đồ Ngạo
Một thân hoàng y nồng nặc hương sắc, bộ dáng mềm mại nhu nhược ưỡn ẹo bước vào. Tư Đồ Ngạo híp mắt đánh giá, môi mỏng khẽ cong.
– A! Thật là chói mắt, ta còn tưởng Hoàng đế đại giá quan lâm. – Tư Đồ Ngạo trêu chọc.
– Công tử người khéo đùa, ta sợ không gánh nỗi cái tội danh khi quân phạm thượng đâu. – Mạc Tư Kỳ đến bên Tư Đồ Ngạo
Thông thường cái dạng bánh bèo vô dụng này Tư Đồ Ngạo chẳng thèm ngó đến nhưng tên này có vẻ không đồng dạng, lúc mới bước vào nàng thấy mắt hắn lóe lên tia tinh quang, cũng không vì nàng vô cớ ghép cho hắn cái tội
danh khi quân mà biến sắc. Xem ra hai tên nô tài vô dụng kia nuôi hổ
trong nhà rồi.
– Công tử ta xin phép mời rượu ngươi. – Nói xong, Mạc Tư Kỳ bưng rượu uống luôn.
Tư Đồ Ngạo kinh ngạc, tên này cũng quá là không có phép tắc nga, bất quá rất hợp ý nàng.
– Ngươi cũng quá là hào sản. – Tư Đồ Ngạo
– Công tử không phải là muốn ta như vậy sao? – Mạc Tư Kỳ
– Ngươi cũng rất biết nhìn sắc mặt. – Tư Đồ Ngạo
– Ta cũng chỉ có ngón nghề này kiếm cơm thôi a! – Mạc Tư Kỳ làm mặt ủy khuất
– Ha…ha…ha… Ngón nghề này cũng thật là không tầm thường rồi. Tới, bồi ta uống rượu. – Tư Đồ Ngạo
– Công tử, mời. – Mạc Tư Kỳ rót rượu.
– Phốc… – Tư Đồ Ngạo đưa ly rượu lên miệng uống vào rồi phun vào mặt Mạc Tư Kỳ.
– Công tử, xem ra ngươi thích hương rượu hơn hương phấn nha. – Mạc Tư Kỳ ngược lại không giận, mang khăn tay lau mặt, nói.
Tư Đồ Ngạo rất cao hứng, không nghĩ tới ở địa phương này còn có một kẻ
như vậy, đúng là không tầm thường, xem ra hôm nay cũng không tệ nha, một Dạ Lâm Phong lại thêm một Mạc Tư Kỳ đều phá cách như vậy, chơi cũng
thật vui. Nhưng có điều Tư Đồ Ngạo không biết, nhân vật chính thường sau cùng mới xuất hiện.
Tư Đồ Ngạo ra khỏi Thanh Phong Lâu, trời cũng nhá nhen tối. Con phố rợp
ánh đèn lồng thật đẹp, người đi lại vẫn ồn ào náo nhiệt nhưng so với ban ngày không đồng dạng, mọi thứ dường như thong thả hơn rất nhiều, cảnh
sắc cũng nhu hòa hơn. Trong phút cao hứng, Tư Đồ Ngạo thi triển khinh
công phi nóc nhà, từ trên tòa nhà cao nhất nàng trông thấy gần bìa rừng
có cái hồ phẳng như gương, nàng trăng soi bóng xuống sông thật nên thơ,
quyến rũ. Tư Đồ Ngạo không cưỡng nổi liền nhắm hướng đó mà tới…
Dưới mái hiên, cỗ thân thể cường đại đang phát hàn khí, mày kiếm nhẹ
chau, có kẻ dám động thủ trên đầu thái tuế, thật không đem Định quốc
chiến thần Vương gia hắn để vào mắt.
Cơn gió thoảng qua, vạn vật vẫn nguyên vị, chỉ là bóng người đã khuất dạng.
…
Tư Đồ Ngạo đứng bên bờ hồ ngắm nhìn mẹ thiên nhiên tuyệt sắc, gió tinh
nghịch vuốt ve từng nhánh cỏ, cỏ cây chen đá, đá trải dài ôm trọn hình
hài con nước, bóng nguyệt vàng lang thang lưng trời cũng góp vui đem
bóng mình vùi xuống đáy bể.
Tư Đồ Ngạo môi đào khẽ cong:
– Ăn no, chơi đủ thì… đi tắm! – Nói rồi nàng thoát y, tham gia cuộc vui đất trời…