Phong Lưu - Anna Nguyễn

Chương 18: Mùa xuân


Đọc truyện Phong Lưu – Anna Nguyễn – Chương 18: Mùa xuân

Rõ ràng ngày lễ trọng đại nào cũng treo
đèn kết hoa, cũng nhộn nhịp đông vui, cũng sum vầy rộn rã… thế nhưng
Tết Nguyên Đán vẫn mang đến cổ không khí thực khác biệt. Trong những
ngày này, ở Đông Li Quốc người ta treo đèn kết hoa, nhà nhà dán câu đối
đỏ trên hai bên cánh cửa, còn có cả pháo đỏ, hoa tươi tràn ngập khắp
nơi. Ai nấy đều xiêm áo mới, chỉnh tề đi lại trên phố. Trong những dịp
vui như thế này, các tài tử giai nhân thường gặp nhau, cùng dạo chơi và
trao lời hẹn ước…

Tư Đồ Ngạo cùng Mạc Tư Kỳ cũng khoát lên hai bộ áo mới để đi dạo phố,
một người xinh đẹp yêu nghiệt vận y phục xanh lơ; một người khí chất cao quý, dáng người thẳng tấp vận y phục màu bạc, họ đi đến đâu cũng nhận
được sự ngưỡng mộ của nhiều thiếu nữ.

Xuân Mãn Lâu là kỹ viện bậc nhất Đông Li Quốc không chỉ vì kỹ nữ nơi đây có hương sắc và tài nghệ hơn hẳn những thanh lâu khác mà còn bởi vì đây là kỹ viện rất chịu đầu tư. Tỷ như hiện tại nơi đây có rất nhiều tiết
mục từ đàn ca sáo thổi cho đến những tiết mục tạp kỹ, kinh kịch và nhiều trò chơi khác… lẽ dĩ nhiên là nơi tiêu tiền tốt nhất.

Trong nhã gian chữ Thiên thứ ba, Tư Đồ Ngạo và Mạc Tư Kỳ đang dùng món
và thưởng mỹ tửu. Có một điều rằng là cứ đến ngày này dù có như thế nào
thì con người ta cũng không thể kiềm chế một loại cảm xúc mang tên: nhớ
người thân. Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái Tư Đồ Ngạo
lại đón thêm một tuổi mới, cũng là cái xuân sang thứ tư nàng rời xa ngôi vị Hoàng nữ Nam triều.

Từ lúc đến đây, Tư Đồ Ngạo không cho gọi Diệp Khuynh Thành cũng chưa
từng nói câu nào, để mặc Tư Kỳ thì một bên xem biểu diễn. Nàng nâng ly
rượu, mùi vị thơm ngát quen thuộc của hơi men rót vào lòng nàng, nó như
một bàn tay vô hình chạm đến trái tim nàng, men tình cũng theo đó mà
dâng lên da diết. Trong không khí này, nàng nhớ đến nữ hoàng lạnh lùng – mẫu thân của nàng; nhớ đến nhũ mẫu suốt ngày theo bên nàng càm ràm,
nhắc nhở nàng đủ thứ; nhớ hai vị huynh trưởng đáng mến và nhớ nhất là
phụ hoàng.

Tư Đồ Ngạo hồi tưởng:

~~~ Năm Tư Đồ Ngạo sáu tuổi, lần đầu tiên trở về Vân Phong thành – kinh thành Nam Triều:

– Hoàng thượng hồi giá.

– Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…

– Bình thân!

Tiếp sau đó, Tư Đồ Ngạo trông thấy một nam tử siêu cấp tuấn mỹ, bộ dạng
kinh khủng câu hồn, lần đầu tiên trong đời từ khi Tư Đồ Ngạo xuyên không đến đây nhìn thấy, đẹp tới nỗi tim nàng bị rơi mất một nhịp. Rõ ràng là chưa từng rời mắt nhưng nàng lại không nhớ rõ người nọ ăn vận xiêm áo
màu gì, làm những gì tiếp theo, nói như thế nào… đó cũng là lần đầu
nàng thấy mình thật sự thất thố.

– Hài nhi tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. – Nhị vị hoàng tử.

– Nhi tử ngoan, các con mau đứng lên đi. Thật tốt khi nhìn thấy các con ta. – Kẻ làm phụ hoàng đáp lời.

Tới lượt Tư Đồ Ngạo cũng quỳ ngối, cúi đầu ngượng ngùng mở miệng:

– Tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.

– Con là Phượng Hiên, tiểu nữ nhi của ta đây sao! Thật là khả ái, con
mau mau đứng lên để phụ hoàng nhìn rõ mặt con xem nào. Do tình thế ép
buột phụ tử ta chưa có dịp gặp mặt, sau này chúng ta cùng nhau bồi dưỡng tình cảm.

Hôm đó, sau yến tiệc, Tư Đồ Ngạo nối gót hai vị hoàng huynh trở về tẩm
điện. Cung cấm nguy nga hiện ra trước mắt, thuở ấy Nam Triều còn nghèo
nàn vì chiến tranh nhưng cũng không khỏi làm cho Tư Đồ Ngạo một phen mắt tròn mắt dẹp khi lần đầu nhìn thấy. Vừa đặt chân vào tẩm điện, một bóng người vụt tới làm Tư Đồ Ngạo giật mình:

– Ôi ôi nhi tử của ta… Các con tại sao lại bỏ phụ hoàng đi lâu như vậy a? Có biết phụ hoàng ngày ngày đều mỏi mắt trông chờ các con trở về hay không? – Không ai khác đó chính là phụ hoàng yêu nghiệp của bọn họ.

Tư Đồ Ngạo đi ở phía sau nên may mắn tạm thời thoát khỏi ma trảo của
người nọ, nhìn hai vị huynh trưởng bị cường hôn đến choáng váng, không
ngừng vùng vẫy thoát ra, Tư Đồ Ngạo thấy vị phụ hoàng ngọt ngào này thật là tốt, khác hẳn với lúc triều yến buổi sáng. Còn đang nghĩ không biết
có nên ganh tỵ với tình cảm cha con thắm thiết của họ hay không, nàng
lập tức nhận được đãi ngộ không kém…

Bẹp…

Khuôn mặt phóng đại của phụ hoàng yêu nghiệp ngay sát mặt nàng làm cho
không ít dây thần kinh xém chút đứt đoạn, người vừa làm cái gì… là…
là lao tới hôn nàng… lại còn là môi chứ không phải nơi nào khác.

– Ô ô tiểu nữ của ta, ta nhớ con muốn chết, con lớn như vậy rồi mới gặp
được phụ hoàng thân sinh của mình, con chắc đau lòng mất mát lắm phải
không… ô… ô… ta đây cũng thật là thương tâm a… – Phụ hoàng yêu
nghiệt không ngừng than khóc.

-…

– Ôi nhi nữ của ta thật đáng yêu, đôi mắt vừa to vừa tròn, ôi cái mũi
này thật giống ta, còn có miệng này, mắt này,… lại còn thông minh hiểu chuyện nữa… ôi thiên nữ bé nhỏ của ta…

Tư Đồ Ngạo ù ù cạt cạt bị người nọ hôn đến đỏ mặt, hôn đến cả khuôn mặt
đều ướt nhẹp, rồi lại còn sờ soạn khắp cả, ôm ôm ấp ấp đến muốn hỏng
người. Cho xin đi, lúc đó nàng còn mang nặng tư tưởng của cô gái hiện

đại ba mươi lăm tuổi mà vừa vặn vị phụ thân này cũng đang ở tuổi đó, thử hỏi tâm tư nàng làm sao mà bình ổn được đây? Thế mới nói, phụ thân
chính là tình đầu của nữ nhi, quả không sai.

Thật là một ấn tượng sâu sắc!

~~~ Năm Tư Đồ Ngạo bảy tuổi, đang ở thư phòng xem tấu chương:

– Nữ nhi!

Tư Đồ Ngạo vừa nghe thanh âm liền run rẫy, một loại xúc động muốn tìm đường trốn.

– Tại sao con còn chưa đi ngủ, có biết bây giờ là canh mấy rồi không?

– Phụ hoàng, con đang xem tấu chương!

– Hài tử thì phải ăn ngủ cho đầy đủ mới lớn lên được. Không nói nhiều, đưa cái mông ra đây.

– Nhưng mà con đang xem tấu chương… a… phụ hoàng tha cho con… – Kết quả nàng bị ăn roi ngọt xớt.

~~~ Năm Tư Đồ Ngạo mười tuổi, ba ngày trước thời điểm xuất binh đánh giặc:

– Phụ thân, người không nên bắt con ở đây, hài nhi còn rất nhiều việc cần phải thu xếp trước khi lên đường.

– Thu xếp cái con khỉ, ngươi lớn hơn hay người làm phụ thân như ta lớn hơn?

– Phụ thân dĩ nhiên là lớn hơn.

– Vậy thì ngươi ngoan ngoãn ba ngày này ngủ ở đây cho ta.

– Phụ thân nhưng ta đã lớn rồi, lại còn là nữ nhi không thể suốt ngày ngủ trong tẩm cung của người được.

– Ngươi không cần suốt ngày ở đây, chỉ cần suốt đêm đều an an ổn ổn ngủ ngoan thì cần ta phải lo lắng hay sao?

– Anh nhi của ta, ta chỉ huy vọng con như những đứa trẻ ngoài kia, ngây
thơ, khờ dại, cả đời cũng đừng biết đến chuyện binh đao. Phụ thân có thể không lo được cho cả thiên hạ như mẫu hoàng con nhưng ta chỉ hi vọng cả đời có thể bảo hộ tốt cho các con là ta đã mãn nguyện. Con đừng bao giờ trách mẫu hoàng, gia tộc Mộc thị đều dựa trên vai nàng và cả con, cho
nên nàng đặt kỳ vọng rất lớn lên con, tiểu hài nhi của ta.

Tư Đồ Ngạo vẫn đang ngủ, chỉ là nước mắt không kiềm được chảy lên gối: Phụ hoàng, đa tạ người.

~~~ Năm Tư Đồ Ngạo mười một tuổi, khải hoàng trở về sau khi thống nhất
Nam Triều và đẩy lùi quân giặc. Tam cường quốc hoang mang. Dân Nam Triều hân hoan, sôi sục. Nữ hoàng vui mừng khôn xiết. Duy chỉ:

– Nữ nhi!

– Ân, phụ hoàng.

– Có phải con cảm thấy làm được việc lớn, rất oai phong phải không?

– Nhi thần không dám! – Tư Đồ Ngạo có cảm giác không đúng, cái giọng điệu này…

– Không dám, không dám, con xem bộ dáng của con đi, trước khi đi thề
thốt với ta như thế nào? Bây giờ thì như thế nào? Cả người đầy vết xướt, tóc cũng bị cắt mất một đoạn, lại còn gầy đi mấy vòng, da đen đi một
ngụm… có phải con muốn làm cho ta tức chết có phải không hả???? Không
nói nhiều, trị thương xong liền đem cái mông đến gặp ta!

Tư Đồ Ngạo khóc không ra nước mắt, tại sao nàng lại có một phụ hoàng siêu cấp càn rở đến như vậy a!

Tư Đồ Ngạo kết thúc hồi tưởng…

Lại một ngụm rượu nồng trôi qua cổ họng, Tư Đồ Ngạo thầm cười: Phỏng
chừng người đó mà thấy nàng uống rượu ở kỹ viện, nhất định mông nàng sẽ
nở hoa cho mà xem.

Mải miết rong ruổi theo những hồi ức trước kia, từ khi nào trước cửa phòng nàng xuất hiện thêm vài bóng người.

– Ngạo ~

Lúc này Tư Đồ Ngạo mới giật mình nhận ra.

– Một, hai, ba, bốn, năm… đi đâu mà đông đủ vậy? – Tư Đồ Ngạo cười tươi rói.

– Này, ngươi biết rõ chúng ta mang thân phận gì mà lại còn dám đem chúng ta ra đếm đầu người thế kia ư? – Đông Li Duệ Phàm

– Thì đương nhiên biết rõ rồi, ba vị huynh đệ của ta, một tên phi lễ đại nhân và một…

Tư Đồ Ngạo cố tình chấm lửng câu nhìn tên Hoàng đế Đông Li đang trước
mặt, mỗ Hoàng đế đang dương dương tự đắc cho rằng mình đã thành công hù
doạ tên tiểu tử này rồi.

-… một tên thường dân! – Tư Đồ Ngạo phun ra mấy chữ đó còn tặng kèm nụ cười mang thương hiệu tiểu tử thối.

Mọi người đồng loạt xuất hiện vạch đen sau gáy.

Phải, tại sao mỗ Hoàng đế lại quên bản tính không sợ trời không sợ đất
của hắn chứ? Tiểu tử thối đó mà biết sợ thì đâu có đem Duệ vương gia ra
đấu khẩu tới mức trời long đất lở như vậy? Aiz… sau này phải chỉnh lý
câu nói nhân gian ngày xưa thành: “Giang sơn Hoàng đế có thể đổi, bản
tính thối tiểu tử là không thể dời“.


– Aiz… Thường dân thì thường dân, ta cũng không trông mong ngươi nói được lời nào tử tế. – Mỗ hoàng đế.

Mọi người, trừ Ngạo, ai cũng trố mắt, Hoàng đế của bọn họ phải nói là
quá nhân từ đi, có đều hình như cái nhân từ này cũng chỉ rơi xuống trên
đầu tên tiểu tử kia, ai cũng đừng mong có được.

– Rộng lượng như vậy sao? Nếu đã vậy thì hôm nay ta cũng sẽ chiêu đãi
các ngươi thật tốt mới được. Nào nào… ngồi vào bàn đi – Tư Đồ Ngạo hào sản.

– Nào cùng nâng ly chúc mừng năm mới. – Ngạo

– Chúng mừng năm mới… – Toàn thể

– Này, sao các ngươi lại không ở nhà đón năm mới? Chạy tới đây làm gì? – Ngạo

Cả bọn liếc nhìn Hoàng đế, hắn mà không nổi hứng xuất cung khẳng định là bọn họ đang ở trong cung dự yến rồi. Hoàng đế bị chỉ điểm, ngượng ngùng lên tiếng:

– Trẫm… Ta chỉ muốn thử cảm giác đón năm mới ở nhân gian là như thế nào?

– Hoàng… Tam ca, huynh đừng có bày ra vẻ mặt thiếu thốn đó có được hay không? – Tử Huân.

Cả bọn phì cười.

– Ngạo, năm nay đệ bao nhiêu tuổi? – Dạ Lâm Vũ

Tư Đồ Ngạo đưa bàn tay phải ra đếm đốt, mặt rất đăm chiêu: hồi ra chiến
trường là mười tuổi, lúc trở lại là mười một, về được hai năm là mười
ba, bỏ nhà đi là gần mười bốn, ở trên núi ba năm là gần mười bảy, bây
giờ qua năm mới thì là tròn mười bảy đi.

– Mười bảy!

– Này, hỏi tuổi của chính ngươi, làm sao phải tính lâu như vậy? – Duệ vương gia

– Thì ta có nhớ đâu, ta suốt ngày lêu lỏng có đếm hoài gì tới thời gian đâu?

Thật ra là do nàng cứ bị cái tuổi ở kiếp trước ám trong đầu nên quên mất tuổi tác ở hiện tại.

– Đã đến đây rồi cũng phải chơi đùa cho xứng đáng chứ, mỹ tửu thì phải
có mỹ nhân theo bồi, sao ta lại quên mất kia chứ. – Tư Đồ Ngạo vỗ trán.

Tư Đồ Ngạo vừa dứt câu còn chưa kịp dời mông đi gọi mỹ nữ liền bị hai đạo âm thanh hầu như cùng phát ra ngăn cản lại.

– Miễn bàn! – Duệ vương gia

– Không cần thiết! – Mạc Tư Kỳ

Những người còn lại ngạc nhiên, cái gì khiến cho hai người kia phản ứng như vậy nhỉ?

– Sao hai người các ngươi lại như vậy nữa rồi?

Tư Đồ Ngạo tỏ vẻ ngán ngẩm, Mạc Tư Kỳ làm lơ, Duệ vương gia vân đạm kinh phong uống rượu.

– Hai người các ngươi cứ tâm đầu ý hợp như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng các ngươi có chuyện tình khó nó đó nga.

Tư Đồ Ngạo thành công làm Đông Li Duệ Phàm bị sặc.

Đông Li Triệt Tinh nhìn hắn vẻ tìm tòi: thì ra Ngũ đệ là có chuyện tình khó nói.

Đông Li Tử Huân biểu hiện vẻ mặt cảm thông: hèn gì mà mỗi lần Thái hậu
tuyển phi cho Ngũ huynh, hắn liền đem ném hết vào phủ của mình, làm mình thu dọn tàn cuộc đến mệt mỏi.

Bằng hữu từ thuở ấu thơ: Dạ Lâm Vũ, Công Tôn Trường Khanh nhìn hắn nghi ngờ, bất giác cả hai dời ghế tránh xa hắn ra một chút.

– Dẹp ngay cái biểu cảm đó của các ngươi cho ta! – Duệ vương gia phát cáu.

Mạc Tư Kỳ cười đến yêu nghiệt, tay ngọc đưa đến chỗ cặp chân thon dài
thẳng tấp của nàng nhẹ nhàng véo một cái. Hay thật, bây giờ nàng đem cả
hắn ra đùa giỡn.

Tư Đồ Ngạo thì cười đến ngả nghiêng, chẳng nể mặt ai. Bọn nam tử cổ đại da mặt quả thật mỏng manh nha.

– Chúng ta hôm nay đến uống rượu, không nên quá nhiều người đến làm phiền. – Dạ Lâm Vũ.

– Thì càng đông càng vui chứ sao. – Tư Đồ Ngạo vẫn kiên trì.

– Ngạo, thân phận bọn họ không thích hợp hầu hạ các huynh ấy. – Công Tôn Trường Khanh.

Tư Đồ Ngạo hiểu ý liếc mắt mỗ Hoàng đế, còn không phải vì bảo vệ huyết
mạch chính thống cho hoàng gia hay sao? Thì ra tên Hoàng đế này lại
thiếu kiềm chế như vậy.

Phỗng chừng Đông Li Triệt Tinh mà biết nàng nghĩ như vậy, hắn còn không tức đến phun máu hay sao.

– Thật ra ta cũng không phải cái dạng hoa hoa công tử suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ là muốn không khí vui vẻ một chút. Hay là thế này, những người khác thì không cần, chỉ cần một mình Diệp Khuynh Thành đến thôi, có được hay không? – Tư Đồ Ngạo


Từ lúc Diệp Khuynh Thành xuất hiện, nàng ta chỉ biết tập trung gảy đàn,
vẻ mặt lãnh đạm, chẳng thèm đoái hoài gì đến Tư Đồ Ngạo, như thế lại còn ngồi ở nơi khuất tầm nhìn của nàng nữa chứ. Tư Đồ Ngạo rối rắm: Mỹ nhân giận rồi, khẳng định là tới số rồi.

– Dừng! Nghe như thế nào cũng cảm thấy không có tư vị. – Tư Đồ Ngạo

– Ân, vậy để nô tỳ đổi khúc khác. – Diệp Khuynh Thành

– Dừng! Bài này cũng không ổn. – Tư Đồ Ngạo

– Ngươi tột cùng là có chịu yên không hả? – Lần này không đợi Diệp Khuynh Thành đáp trả, Đông Li Duệ Phàm nói trước.

– Ngươi cứ mặc ta một lần không được hả? – Tư Đồ Ngạo

– Ngươi bị làm sao? – Đông Li Triệt Tinh ôn nhu

– Ta bị đau lòng a… ta thật sự rất đau lòng…

Tư Đồ Ngạo vừa nói tay vừa ôm ngực, mặt mày cau có đi về hướng Diệp Khuynh Thành, bộ dạng như bị trọng thương.

Diệp Khuynh Thành vẫn đeo bộ mặt thờ ơ.

– Thành nhi, ta thật sự rất đau lòng, nàng xem xem có khi nào ta không
thể thấy được bình minh ngày mai hay không? (Ngày thường hắn ngủ quá
trưa mới dậy, cũng đâu thể thấy được bình minh)… Ủa… cơ mà lòng của
ta là nằm ở vị trí nào vậy???

Tư Đồ Ngạo vẫn còn đang ôm ngực, vẻ mặt nhăn nhúm bỗng nhiên đổi giọng
điệu, tay sờ loạn khắp người để đi tìm chỗ chứa… lòng của hắn. Đến lúc này, Diệp Khuynh Thành không ngăn nổi trước cái bộ dạng ngớ ngẩn của
hắn, phì cười.

– Thành nhi, nàng cười rồi là không giận ta nữa có phải vậy không? – Tư Đồ Ngạo

– Nghịch ngợm. – Diệp Khuynh Thành mắng yêu.

Mấy nam nhân đen mặt, thối tiểu tử đúng là không xem ai ra gì, ngang nhiên ở trước mặt bọn họ bày trò lấy lòng mỹ nhân.

– Bớt bày trò cho ta. – Đông Li Duệ Phàm

– Mau về chỗ ngồi đi. – Dạ Lâm Vũ

– Ách… ta về liền, không cần căng thẳng với ta nha. – Tư Đồ Ngạo

Mạc Tư Kỳ cười yêu nghiệt nhìn nàng, xong quay sang cùng Diệp Khuynh Thành đối mắt, ý vị sâu xa…

– Tâm trạng ta đang rất tốt, để ta hát một bài cho các ngươi nghe nhé! – Tư Đồ Ngạo

– Hảo! – Công Tôn Trường Khanh

– Thành nhi, cho ta mượn đàn của nàng một chút.

Áo lụa trắng

Mái tóc đen

Khuôn mặt đẹp tựa như tranh vẽ

Trong lúc hoảng hốt

nhìn nhau không nói một lời

lòng như tê dại

Từ ngày xưa

dưới ánh trăng trao lời thề

chỉ trong phút chốc trở thành khoảnh khắc vĩnh hằng

Năm tháng tốt đẹp đã trôi đi

xoay người, nước mắt chảy như mưa

Ôm tỳ bà

từng tiếng ngân vang

Gần trong gang tấc mà ngỡ như xa nơi chân trời

Quay đầu chỉ thấy hư không

Một thời thịnh thế phồn hoa chóng tàn như đoá quỳnh hoa

Chu sa thắm

Dung nhan khuynh thành

Ngân Kiên gia

Hoa đào úa tàn

Xoay người chỉ thấy vô tận tịch mịch

Canh năm trong đêm lạnh sao trống vắng mịch mùng

Trường chuyển giang sơn cũng úa vàng do lịch sử phong hoá

Nàng là người cả đời này ta mãi vấn vương, tưởng niệm

Nơi ước hẹn ngày xưa trở thành cát vàng trải khắp trời…

(Tinh hoa phù mộng – Winky Thi)


Tư Đồ Ngạo hát xong, mỗi người một cổ ý vị. Nam tử cảm thấy Tư Đồ Ngạo
vẫn là đang lấy lòng Diệp Khuynh Thành nên mới hát ra ca từ như thế này
vì vậy mà nhiều người không thấy vui vẻ. Diệp Khuynh Thành thì lại nghĩ: tại sao lời bài hát lại mang đầy ý vị tiếc nuối, xa rời nhau, nàng thật sự không mong đợi điều đó.

Chỉ có trời mới biết Tư Đồ Ngạo hát bài này chỉ vì nhìn thấy cây tỳ bà, ai kêu trong bài có câu “Ôm tỳ bà từng tiếng ngân vang”, không nghĩ tới đám cổ nhân này lại tự mình đa tình như vậy.

– Bài hát này nghe cũng thật hay, giai điệu này ta chưa từng nghe qua. – Tử Huân

– Vậy thì huynh cứ theo ta đi mở rộng hiểu biết, chốn hương sắc cũng có
cái tốt của chốn hương sắc, khẳng định sẽ hơn chứ không kém ta đâu. – Tư Đồ Ngạo cười âm hiểm, nháy mắt.

– Vậy thì sau này nhờ cả vào đệ rồi. – Tử Huân

– Huynh đệ cùng chí hướng không nên nói hai từ nhờ vả. – Tư Đồ Ngạo

Hai kẻ này còn đang hi hi ha ha cười nói liền lập tức mỗi người đều nhận được vài đạo ánh mắt liếc yêu đánh tới, lập tức khôn hồn ngậm miệng.

– Hay chúng ta cùng nhau xuống phố xem náo nhiệt đi. – Công Tôn Trường Khanh giải vây.

– Ý kiến hay. – Tư Đồ Ngạo lanh lợi

– Quyết định vậy đi… chúng ta đi liền đi. – Tử Huân

Vì vậy mà một đoàn người toàn những khuôn mặt cực phẩm, hoa hoa lệ lệ đi lại trên phố làm nhức mắt dân chúng trong thành. Bọn họ cùng nhau đi
xem đèn, đi giải câu đố và trò chuyện. Chỉ là mỗi lần Tư Đồ Ngạo giải
được câu đố thì nhất thiết phải giải thêm một câu nữa để đem phần thưởng chia đều cho Mạc Tư Kỳ và Diệp Khuynh Thành đang theo sát hai bên nàng. Cái loại đãi ngộ “trái ôm phải ấp” này, nàng cũng xin kiếu, không vui
tí nào đâu nha, vì vậy mà con thỏ Tư Đồ Ngạo nhanh chóng chen chân lên
trước đi tìm Đông Li Duệ Phàm và Đông Li Triệt Tinh đấu khẩu…

– Này, ngươi rốt cuộc có chịu đứng yên không hả?

Duệ vương gia lần thứ n nhắc nhở, biết vậy ngay từ đầu hắn không nên
đồng ý cho bọn họ đến phủ của hắn đốt pháo, không biết cái tên ngu xuẩn
nào đưa ra đề nghị này vậy?

– Ngươi mà còn lắm lời nữa có tin Duệ vương phủ của ngươi sáng nhất đêm nay hay không? – Tư Đồ Ngạo

– Ngươi dám? – Duệ vương gia đe doạ

– Ta không dám? Để ta kể ngươi nghe chuyện xưa rồi tự mình phán xét xem
ta có dám hay không nhé. Ngươi có thấy dạo trước vương phủ của ngươi
trong ngoài đều sạch, không có mùi thối hay không?

– Ý gì?

– Nghĩ kỹ xem! – Tư Đồ Ngạo bộ dạng lưu manh.

Ba… hai… một…

– Tư! Đồ! Ngạo…! Thì ra chính là ngươi giở trò quỷ. Ngươi còn không mau đứng lại cho bổn vương…!!!

– Ngươi nói lời vô dụng đó ra làm gì? Ta cũng đâu có ngu đứng cho ngươi đánh. – Tư Đồ Ngạo ba chân bốn cẳng, vừa chạy vừa nói.

Những người còn lại chưa hiểu đầu đuôi ra sao nhưng nhìn bọn họ hăng hái như vậy cũng cảm thấy vui lây, đâu phải ai cũng có năng lực khiến cho
Ngũ vương gia nháo loạn như vậy.

– Ta là giúp các ngươi tu tâm dưỡng tính, thanh lọc cơ thể, còn ở đó mà
trách ta! Nghĩ coi vương phủ người đông như vậy, cứ một ngày bớt đi một
lượt đi ngoài thì không khí cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều rồi,
không phải sao? – Tư Đồ Ngạo chạy thục mạng còn không quên chống chế.

Đông Li Triệt Tinh răng ngà cũng hé lộ, nụ cười chưa được một nửa liền
cứng lại, dạo trước Hoàng cung của hắn không biết nguyên do gì đều bị
chứng táo bón, đại nội nhốn nháo không yên cả tháng, không lẽ…?

– Thối tiểu tử! Ngươi mau đứng lại cho trẫm…!!! – Hoàng đế cũng bạo phát.

Những nhân vật còn lại càng không thể hiểu nổi, sao Hoàng thượng người
cũng bát nháo theo bọn họ nữa rồi??? Năng lực của Ngạo tiểu tử cũng thật là lớn đi.

Tiếng cười rôm rả khắp vương phủ ~

– Lâm Vũ huynh, ta có chuyện cần sự trợ giúp của huynh. – Tư Đồ Ngạo đến bên hắn.

– Là chuyện gì? – Dạ Lâm Vũ

– Thành nhi là một cô gái tốt, huynh có thể thay ta chăm sóc Thành nhi được hay không?

Dạ Lâm Vũ chấn động, sao lại đi nói với hắn những chuyện này?

– Ý của đệ là?

Tư Đồ Ngạo đem cho hắn một xấp ngân phiếu:

– Ta biết nàng có tình cảm với ta nhưng ta không thể hồi đáp nàng, huynh hãy thu nhận nàng, Khuynh Thành là một đoá sen, dùng ở trong bùn đất
vẫn không bị lấm bẩn. Ngân lượng này xem như món quà ta tặng cho nàng,
huynh hãy thay ta cho nàng một gia đình tốt, ta xin nhờ huynh.

Dạ Lâm Vũ nhìn thấy biểu hiện thành khẩn của Ngạo, hắn thở dài. Ngạo
muốn cắt đứt tình cảm của nàng dành cho Ngạo nên mới bảo hắn thay thế
Ngạo. Vậy còn tình cảm của hắn? Một chiêu này của Ngạo liền đem tình cảm của hắn cũng cắt đi… hắn với Diệp Khuynh Thành vô tình thành người
đồng cảnh ngộ, có lẽ hắn cũng nên nhân cơ hội này cắt bỏ đoạn tình cảm
không nên có này…

– Ta sẽ làm hết khả năng có thể.

– Đa tạ.

Tư Đồ Ngạo nở nụ cười, nụ cười đó thật tươi tắn, sáng đến nổi chói mắt
Dạ Lâm Vũ. Sau này hắn sẽ phải cắt đứt sạch sẽ tình cảm dành cho Ngạo,
duy chỉ nụ cười của ngày hôm nay, hắn sẽ ích kỷ giữ lại cho riêng mình,
mãi mãi cũng không quên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.