Phong Lưu - Anna Nguyễn

Chương 17: Vạn cảnh du - gặp gỡ chớp nhoáng


Đọc truyện Phong Lưu – Anna Nguyễn – Chương 17: Vạn cảnh du – gặp gỡ chớp nhoáng

Mùa đông đượm buồn hiu hắt, từng bông
tuyết trắng che lấp nắng vàng. Trong những ngày như vậy Tư Đồ Ngạo lại
thêm nhớ ánh đèn cửa gương nơi phố thị thời hiện đại, nơi mà nhịp sống
nhộn nhịp đè ghì lên trên bánh quay thời gian, nơi mà bụi ánh sáng nhân
tạo làm lu mờ cả dải ngân hà… tất cả chỉ còn gói gọn trong hai chữ: Hoài niệm.

Từ hồi đến với thế giới này Tư Đồ Ngạo đã quen dần với không gian cũ kỹ, quê mùa nơi đây, quen với những ngọn nến vàng le lói trên các con phố,
quen với việc nương nhờ vào ánh sáng lu mờ của trăng sao… cũng chẳng
còn cảm thấy bất tiện như thuở ban đầu. Chỉ là đôi khi tự dưng thấy nhớ, cũng như những đứa trẻ vùng quê nghèo mong ước được một lần đặt chân
lên chốn thị thành.

– Tư Kỳ chàng có bao giờ nghĩ mình sẽ đến một nơi khác hay không? – Tư Đồ Ngạo bên vệ cửa nhìn những bông tuyết mà bâng quơ hỏi.

– Đương nhiên rồi, ta sẽ cùng nàng phiêu du bốn bể.

– Không, ý ta là chàng sẽ đến một thế giới mới, nơi đó khác xa với những gì chàng tưởng tượng, một nơi mà mọi thứ chàng đều phải làm quen lại từ đầu và cũng mất rất rất lâu để hòa nhập.

– Như vậy chẳng phải sẽ rất lạc lõng hay sao?

– Lạc lõng sao? Có lẽ là như vậy…

– Sao vậy? Sao bỗng dưng lại đa cảm như vậy? Nàng có tâm sự gì sao?

– Là vì nhớ nhà!

Tư Đồ Ngạo lại nằm thừ người, những ngày trước trời rét buốt, lão đầu
vẫn luôn bắt nàng rèn luyện không ngừng vì cơ thể nàng thuộc thể hàn,
trời lạnh dù có cuốn chặt chăn ngồi bên bếp lò thì cơ thể vẫn không thể
nào ấm áp hơn được, chỉ có luyện tập không ngừng mới khiến cho thân
nhiệt trở nên ấm áp như hiện tại. Thật biết ơn lão đầu..!

– Tư Kỳ, ta có quá nhiều nơi để nhớ!

– Vậy là tốt rồi, như vậy là nàng đã được ở những nơi thật tốt đẹp!

– Tư Kỳ, còn chàng thì sao?

– Ta… ta không có nơi nào để nhớ!

– Tư Kỳ, ta xin lỗi.

– Không sao, sau này chẳng phải ta đã có nàng rồi hay sao? Nơi nào có nàng đều là nơi ta muốn nhớ về.

Tư Kỳ luôn như vậy, luôn ôn hòa, luôn nhẹ nhàng ấm áp như tia nắng đầu
xuân rất dễ đi vào lòng người. Từ khi hắn xuất hiện nàng quả thật có khá nhiều thay đổi, trở nên biết quan tâm đến người khác hơn, không giống
như trước đây tự do tự tại, một hạt bụi cũng không vươn lòng; nói đi,
liền cứ như vậy mà rời đi, bạc tình quả nghĩa. Tỉ như bây giờ, tuy chưa
có ý định an cư nhưng vì lo ngại cho hắn liền mua một căn nhà ở đây. Nhà nằm trong một con đường nhỏ, có một trệt, một lầu, có gian chính, gian
phụ, gian bếp, còn có cả sân phơi, đặc trưng của những gia đình dân dã.
Tư Đồ Ngạo thích căn nhà như kiểu thế này; nàng quan niệm: xây một biệt
trang lớn, nàng có thể, nhưng sẽ ở hết sao, cũng chỉ là xây cho bọn hạ
nhân ở, cứ như hiện tại, mỗi ngày để đại thẩm ở Lưu Nhã Cư đến dọn dẹp
cơm nước là được rồi.


– Bẩm báo! – Tử Trúc đột ngột hiện thân.

– Có chuyện gì? – Mạc Tư Kỳ đã quen với việc có thuộc hạ bên mình.

– Bẩm báo chủ nhân, nhị hoàng tử của Bắc triều đã đến kinh Lạc Châu thành.

– Đã biết! – Tư Kỳ nói xong, ám dạ biến mất.

– Ngạo, nàng nói xem chuyện này như thế nào?

– Đối với ta thì đây là một việc thú vị, lần này có thể nhìn rõ thực lực của huynh đệ Đông Li rồi. Aiz… mùa đông nhàm chán rốt cuộc đã qua…

Tư Đồ Ngạo khôi phục bộ dáng linh lợi, vươn vai thật sảng khoái.

Tư Đồ Ngạo cùng Mạc Tư Kỳ đi lại trên đường. Trang phục nhiều lớp, áo
choàng lông thú làm cho thân hình Tư Đồ Ngạo to lớn hơn, trông càng
giống nam tử hơn ngày thường. Trong tiết trời như thế này, đường xá trở
nên trơn trượt, người đi lại trên phố trở nên chú ý hơn, nàng cũng không buồn giấu đi khuôn mặt yêu nghiệt của mình nữa.

Mùa đông cũng không làm thuyên giảm tiếng rao hàng trên phố. Tư Đồ Ngạo
nghe thấy tiếng rao non nớt của đứa trẻ cách đó không xa.

– Hạt dẻ nóng đây! Hạt dẻ nóng hổi đây!

– Ta muốn mua hạt dẻ. – Tư Đồ Ngạo

Tiểu hài nhi lật đật chạy đến, hai vành tai nó đỏ ửng vì lạnh:

– Mỹ nam tử ca ca, ca ca muốn mua mấy phần?

– Tiểu đệ đệ thật là khả ái. Hạt dẻ của đệ bán như thế nào?

– Hai văn tiền một phần nhưng nếu mỹ nam tử ca ca mua hai phần cho cả vị bằng hữu xinh đẹp đằng sau lưng huynh, ta chỉ lấy có ba văn tiền thôi.

– Ô, lại còn được ưu đãi nữa sao? Vậy đệ còn mấy phần hạt dẻ?

– Ở đây ta còn bảy phần.

– Như vậy đi, ta có rất nhiều bằng hữu, họ cũng đều muốn ăn hạt dẻ nóng, ta mua cả bảy phần nhé! Ta sẽ trả đủ mười bốn văn tiền, rồi sẽ đòi lại
của bọn họ, không cần ưu đãi.

– Đa tạ mỹ nam ca ca. Đây là hạt dẻ của ca ca!

Tiểu hài nhận tiền, trao hạt dẻ, Tư Kỳ nhận lấy nhưng khi chạm vào tay bé, hắn giật mình:

– Tiểu đệ đệ, sao tay đệ lại lạnh như vậy? Không phải đệ bán hạt dẻ nóng sao? Sao không ủ tay vào cho ấm?

– Không được, nếu đệ đem tay lạnh ủ vào bên trong hạt dẻ, hạt dẻ sẽ bị lạnh, sẽ không bán được.


– Nhưng nếu để bị đông cứng tay chân đến lúc đó tay chân sẽ bị tàn phế,
đệ sẽ không bao giờ đi bán hạt dẻ được nữa. – Tư Đồ Ngạo giọng điệu hù
dọa hài tử.

– Không được, đệ không muốn bị tàn phế.

– Vì vậy phải hảo hảo giữ ấm cơ thể.

– Ân, đệ biết rồi.

– Tốt, đệ lại đây. – Tư Đồ Ngạo quàng một tay ôm trọn người đứa bé, tay
còn lại túm lấy bàn tay bé, nàng truyền nội lực sưởi ấm cho bé.

– Mỹ nam ca ca, tay ca thật ấm áp. Thật là kì diệu, đệ cảm thấy không còn lạnh nữa.

– Nếu đệ hảo hảo sống lương thiện sẽ còn rất nhiều điều kỳ diệu chờ đón đệ.

– Ân, đệ biết rồi, đệ nhất định sẽ trở thành một người lương thiện.

– Tốt! Trở về nhà của đệ đi.

Tư Đồ Ngạo hướng đến Lầu Ngưng Bích, cũng không quên cho vài túi hạt dẻ nóng cho những người bán rong hai bên đường.

Lầu Ngưng Bích bên bờ hồ Tây có thể xem là chốn bán tiên cảnh, là điểm
giao thoa giữa một bên là cuộc sống thường nhật của dân Đông Li và một
bên là khung cảnh thuần túy của tạo hóa. Loại kiến trúc này không chỉ
đặc biệt ở chỗ nó tạo ra hai hướng nhìn hoàn toàn biệt lập trong cùng
một không gian mà còn tạo ra được sự khác biệt của sắc thái thời gian.
Vào các thời điểm trong ngày một bên cho thấy ánh sáng rực rỡ đến chói
mắt của bình minh – bên còn lại chỉ nhìn thấy bầu trời còn màu hơi đêm
chưa tỏ, lúc chính ngọ một bên nắng như muốn vỡ đầu – một lại thấy tươi
mát, lúc chiều tà một thì nhuộm đủ sắc của hoàng hôn – một lại trở về
màu xanh nguyên thủy của bầu trời. Cảnh sắc cũng biến chuyển không ngừng qua các mùa trong năm.

Tư Đồ Ngạo đối với kiến thức xây dựng của người cổ đại rất khâm phục,
những kỳ tài có thể tạo ra được một kiến trúc đặc sắc như vậy, vượt qua
cả không gian và thời gian, đó là những giá trị vô cùng vĩ đại. Cũng nói qua, chủ nhân của nó chính là Hàn lâm học sĩ Công Tôn Trường Khanh.

Tư Đồ Ngạo cùng Mạc Tư Kỳ ngồi vào bàn ở nơi cao nhất trên Lầu Ngưng
Bích, nàng chọn vị trí không xa nơi bệ cửa sổ để đảm bảo đối tượng nàng
muốn tiếp cận có thể lưu ý đến nàng:

– Tư Kỳ, chàng đã từng nghe qua câu chuyện về “Mỹ nam sau chiếc mặt nạ sắt” hay chưa? – Tư Đồ Ngạo bắt đầu hàn huyên.

– Ta chưa từng nghe, câu chuyện đó như thế nào?

– Để ta kể cho nghe: Ở một quốc gia nọ gọi là nước Tề, có một vị Vương
gia là biểu ca của hoàng đế Cao Vỹ. Chàng xuất thân là võ tướng, tính
tình ngoài mềm trong cứng, là người kiêu dũng, thiện chiến, có ý chí
chiến đấu mãnh liệt. Ngài có tên gọi là Cao Hiếu Quán, được phong đất ở

Lan Lăng gọi là Lan Lăng Vương, thế nhưng chàng lại có vẻ đẹp xinh xắn,
dịu dàng, da trắng như nữ nhân không phù hợp với chốn binh đao nên
thường bị bè giễu. Bởi vậy, khi ra trận chàng luôn đeo chiếc mặt nạ sắt
rất dữ tợn.

Chàng từng lập được nhiều chiến công hiểm hách, trong một lần kinh thành bị bao vây gấp, Lan Lăng Vương mặc giáp trụ, cầm binh khí, soái lĩnh
500 tinh kỵ xông vào vòng vây đánh tan quân địch. Binh sĩ nước Tề ca
tụng chiến công của chàng làm ra bài ca “Lan Lăng Vương nhập trận khúc”, nổi tiếng. Nhưng chính vì vậy gây ra nghi kỵ cho hoàng đế Cao Vỹ. Vua
rằng: “Vào trận quá sâu, chẳng may thất lợi, hối hận sao kịp?”, Vương
đáp: “Việc nhà cần kíp, nào dám chẳng lo”, chính hai chữ “việc nhà” đã
dẫn đến cái chết thương tâm cho ngài.

Khi đi nhậm chức ở Ti, Thanh, Doanh, Cao Trường Cung thường hay nhận của hối lộ, thu vén tài vậy. Thuộc hạ hỏi: “Vương nhận uỷ thác của nước
nhà, sao lại có lòng tham như vậy?”, ngài không đáp. Thuộc hạ lại hỏi:“Có phải vì đại thắng, Vương sợ công cao át chủ, chịu sự đố kỵ, muốn tự
bôi xấu mình chăng?”, ngài đáp phải. Thuộc hạ lại nói: “Triều đình nhiều nghi kỵ vương, mượn việc này làm tội, há chẳng phải cầu phúc mà ngược
lại còn gặp hoạ ư?”, ngài rơi nước mắt, quỳ xuống hỏi kế an thân. Thuộc
hạ khuyên vương xưng bệnh ở nhà, tránh dự chánh sự, Vương muốn theo lời
hắn nhưng chưa tìm được dịp, cuối cùng bị ban rượu độc mà mất.

– Cuộc đời của vị vương gia thật đáng thương tâm. – Tư Kỳ cảm thán

– Đúng là vậy, càng tài giỏi càng xuất chúng nhưng quy thuận dưới trướng át chủ vô năng thì chỉ có thể vong mạng. – Tư Đồ Ngạo

– Vậy huynh thử nói xem như thế nào vị Vương gia kia mới có thể bình an. – Giọng nói từ một hướng khác.

Tư Đồ Ngạo nhìn sang, một nam tử ngồi bên bệ cửa, người này nàng đã
biết, hắn so về tuổi tác chỉ nhỉnh hơn nàng một chút, so với bọn Tử
Huân, Trường Khanh còn kém một chút nhưng lại toát lên cỗ khí chất cương nghị. Người nọ dáng cao, trán rộng, mắt sâu, không giận mà uy, khiến
người người phải khom lưng cuối đầu, cho dù khoác lên mình bộ y phục của nam tử Đông Li vẫn không thể giấu được đặc trưng của người phương Bắc.
Để Tư Đồ Ngạo hôm nay dụng tâm đến gặp mặt hắn, còn bày trò kể chuyện
xưa thì chỉ có thể Vạn Cảnh Du – Nhị thái tử của nước Vạn.

Trong khi Tư Đồ Ngạo đánh giá đối phương, người ta cũng đồng dạng đánh
giá nàng. Người phương Bắc tuy nói sống trong khí hậu khắc nghiệt, tính
tình bộc trực, coi trọng năng lực, còn có phần hung hãn, tuy nhiên đứng
trước cái đẹp không ai lại đi ghét bỏ. Một Mạc Tư Kỳ mị hoặc cộng thêm
một Tư Đồ Ngạo yêu nghiệt, sắc xảo, quả khiến cho những vị khách phương
Bắc mở rộng tầm nhìn.

– Vậy thì còn phải tuỳ thuộc vào quyết định của người trong cuộc. – Tư Đồ Ngạo

– Ngươi có thể nói rõ hơn không? – Bạch Hán Kỳ, người theo bên cạnh Vạn Cảnh Du

– A ha… cái này ta làm sao nói được. Sinh ra trong thời nào thì rõ
thế cục thời đó, hành sự với người nào, biết rõ bản tính người đó. Gặp
đúng minh chủ thì là anh hùng, giúp phải hôn quân thì là gian hùng. – Tư Đồ Ngạo nói rất điềm nhiên.

– Ngươi sẽ chọn minh quân như thế nào để theo hầu? – Mã Khải, tướng võ
bên cạnh Vạn Cảnh Du, tựa tiếu phi tiếu hướng Tư Đồ Ngạo hỏi.

– Đối với ta thay vì đặt niềm tin vào kẻ khác chẳng thà tin tưởng nơi mình. – Tư Đồ Ngạo.

– Tiểu tử! Khẩu khí rất lớn… a ha ha… – Mã Khải hào sảng.

– Thiên hạ rộng lớn nhưng đã phân định ranh giới rõ ràng, ngươi muốn lập nghiệp chỉ có thể tranh đoạt từ người khác. Ngươi cho rằng muốn soán
ngôi, muốn là có thể làm được hay sao? – Bạch Hán Kỳ.

– Ngươi nói không sai, ví như ta là kẻ điêu trùng tiểu kỹ*, ta
chỉ được cái nói. Thế nhưng có người có tài có đức còn có cả cơ hội cũng còn không biết nắm bắt, còn có thể nói được gì đây a? – Tư Đồ Ngạo sảng lãng.


Vạn Cảnh Du ngồi một bên nghe đàm luận, nom thấy biểu hiện băng tuyết sơ dung* trên gương mặt hắn, xem ra hắn đã ngộ ra không ít đạo lý.

(*Điêu trùng tiểu kỹ: tài chỉ đủ vẽ giun, tài cán nhỏ mọn.

Băng tuyết sơ dung: băng tuyết vừa tan, ý chỉ nụ cười trên gương mặt người ít cười)

Lúc ly khai khỏi Lầu Ngưng Bích, Tư Đồ Ngạo nhìn thấy Ngũ vương gia và
Thất vương gia đang tiến đến. Xem ra, năng lực cũng không tệ, nhanh như
vậy đã phát hiện vị thái tử không mời mà đến kia rồi.

Rõ ràng đã nói là không lo chuyện bao đồng nhưng từ sau cái lần lắm lời ở Lầu Ngưng Bích, ma xui quỷ khiến thế nào Tư Đồ Ngạo lại đi làm chuyện
không công cho người khác, cái này nàng cũng đang tự xám hối với bản
thân. Thế nhưng đánh nhau thì cứ đánh nhau thôi, còn phải giả vờ ta đây
võ công yếu kém, hại nàng nãy giờ cứ tránh tới tránh lui, thật là tốn
sức.

– Tư Đồ công tử, cảm ơn công tử đã ra tay cứu giúp. – Vạn Cảnh Du

– Đừng khách khí, ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi. – Tư Đồ Ngạo

– Cái tên Ngũ gia đó, rõ ràng là nói thả chúng ta đi lại cho người âm
thầm phục kích, lão gia mà trở về nhất định sẽ cho người sang bằng nơi
đây. – Mã Khải nóng nảy.

– Khải, không được làm càng. – Vạn Cảnh Du.

– Này huynh đệ, ta có điều muốn nhắc nhở các ngươi, không nên võ đoán,
suy xét cho kỹ xem xem kẻ thù thật sự của các ngươi là ai để tránh để
ngư ông đắc lợi. – Tư Đồ Ngạo.

– Đa tạ công tử đã nhắc nhở, chúng ta bèo nước gặp nhau nhưng công tử đã chỉ giáo ta không ít, lại còn ra tay tương trợ, tại hạ không biết lấy
gì đền đáp… hay là như thế này, ta tặng huynh miếng ngọc này, khi cần
giúp đỡ hãy đến phương Bắc tìm ta, chỉ cần ta có thể giúp, quyết không
từ nan. – Vạn Cảnh Du đem miếng ngọc bội trên người đưa sang.

– Cái này ta nhận coi như làm kỷ niệm, con người ta phiêu bạt khắp nơi,
không chừng lúc nào đó sẽ đến thăm huynh, tới lúc đó huynh có trốn cũng
không được đâu nga! – Tư Đồ Ngạo đâu nỡ từ chối đồ tốt, ai không biết
chứ như nàng còn không biết nó là thứ gì thì quả thật đáng hổ hẹn.

– Hoan nghênh… hoan nghênh… – Vạn Cảnh Du.

– Vậy không còn việc gì ta xin đi trước, các huynh trên đường đi cẩn thận, xin cáo từ. – Tư Đồ Ngạo.

– Đa tạ, xin cáo từ. – Vạn Cảnh Du.

Đợi Tư Đồ Ngạo đi xa, Bạch Hán Kỳ mới lên tiếng:

– Thái tử, người này có vẻ biết rõ chúng ta nhưng chúng ta lại không tra ra lai lịch của hắn, ngài lại đưa cho hắn lệnh bài của ngài, chuyện
này…

– Ta biết rõ, người Trung Nguyên có câu “binh đến tướng đỡ”, không nên
có quá nhiều nghi kỵ không chừng sẽ không có lấy một người bạn! Theo ta
thấy, người này vẻ ngoài xuất chúng, cử chỉ điệu bộ không ràng buộc,
không giống hầu hết những kẻ văn nhân làm vẻ đạo mạo, nhìn cách hắn giúp đỡ đứa bé bán hạt dẻ lại lại dụng tâm dạy dỗ đứa bé, ta tin hắn là một
người đáng để kết giao.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.