Đọc truyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt Túy Mộng Sinh – Chương 20: Gắng sức
Trương Thái Đức sư huynh vừa nói vừa đưa tay về phía Nguyễn Thái Lạc sư huynh, tuy vẻ đắc thắng vẫn còn lưu trên mặt, song vẫn có phần nhún nhường hơn trước. Mà Nguyễn sư huynh thở hắt ra một tiếng, rồi cũng đành mỉm cười cay đắng, nhẹ nhàng đặt Kim Quy Phù vào trong tay sư đệ của mình, lắc lắc đầu chấp nhận thua cuộc.
Chỉ thấy Trương sư huynh khẽ niệm chú, Kim Quy Phù liền tỏa sáng rực, một màn quang phù màu vàng trong nháy mắt phủ lên mấy người A Tư Mạc, mười một người nằm trong màn quang phù đó, tuy không thể đi lại, song đứng lên ngồi xuống quả thực vẫn còn chỗ. Bỗng chốc chợt có bát sư huynh Lý Thái Trọng reo lên:
– Kim Quy Phù quả là hảo phù, không chỉ có khả năng phòng thủ diện rộng, trong quang phù còn nồng đậm kim hành chân khí. Tu giả có bổn nguyên kim hành, ở trong quang phù này, khả năng hồi phục chân khí nhanh lên thêm nửa thành! Thất sư huynh, kiện Kim Quy Phù này của huynh, hẳn là cho đệ đi.
– Ha ha, đó là còn xem đệ có thể thắng được vụ cá cược này không đã. Nhưng lão thất này, ta cũng thắc mắc, đệ là thủy thổ lưỡng nguyên, tại sao lại luyện ra kim hành pháp bảo?
Ngũ sư huynh Đổ Bát Vạn vừa cười vừa hỏi. A Tư Mạc giờ mới để ý, gương mặt của hai vị sư huynh họ Đổ dường như không bao giờ tắt mất nụ cười.
– A, đệ cũng không biết nữa. Pháp bảo này là khi đệ lĩnh ngộ luyện ra, vốn phải là thổ hành pháp bảo, không hiểu sao lại theo ngũ hành tương sinh, trở thành kim hành pháp bảo. Bởi vậy đệ mới đem nó ra cược. Tuy nói đây là món pháp bảo tốt nhất đệ luyện chế được từ trước đến nay, song chính đệ không dùng được, vậy chi bằng để ai đó khác cầm đi. Dẫu sao như vậy cũng còn hơn là để nó bám bụi trong bách bảo nang của đệ.
Trương Thái Đức khẽ nhún vai vẻ mặc kệ, rồi quăng Kim Quy Phù cho Đổ Bát Vạn sư huynh trong vai nhà cái giữ cược. Mà người thứ ba đưa ra cược, chính là Đổ Nhất Đồng sư huynh:
– Hảo, lão thất, lão cửu, hai ngươi đều đem hảo pháp bảo ra cược, ta và ca ca đứng ra tổ chức, không thể nào không góp gì vào được. A Tư Mạc, ta đặt đệ chặt được mười tám cây, nếu bọn ta đoán sai thì… Xem đây!
Vừa nói, Đổ sư huynh vừa lật tay lên, nạp hư giới trên ngón trỏ liền lóe sáng, trên tay liền hiện thêm một chiếc hộp gỗ đen dài hai thước cao rộng hai thước, bề ngoài không có hoa văn trang trí gì, song vừa xuất hiện, cảm giác xung quanh đã mát mẻ hơn trước nhiều. Song Đổ sư huynh còn chưa kịp nói gì, đã có tiếng nói như hét vang lên, là Sơn Thái Tuệ tứ sư huynh đang bừng bừng lửa giận:
– Là Bảo Úc Hạp, hơn nữa là nhị phẩm đỉnh giai Bảo Úc Hạp. Khá cho hai huynh đệ họ Đổ nhà ngươi, đưa cho ta một Bảo Úc Hạp nhị phẩm thượng giai không dùng được vào việc gì, rồi ngấm ngầm làm ra một Bảo Úc Hạp tốt hơn đem giấu đi. Giờ lòi đuôi chuột ra ở đây, mấy người các ngươi còn gì trăn trối không?
– Ê, tứ sư huynh, huynh đang nói gì vậy? Huynh nên nhớ khi đó huynh nhờ bọn đệ luyện chế ra Bảo Úc Hạp, bọn đệ vẫn còn là Trúc Cơ đỉnh tầng tu giả. Giờ bọn đệ đã là tu giả Ngưng Mạch kỳ, lại lĩnh ngộ được tứ phẩm trung giai phù trận của Nguyên Anh kỳ tu giả, ngay cả nguyên liệu luyện chế ra Bảo Úc Hạp này cũng tốt hơn nguyên liệu huynh cung cấp cho bọn đệ. Cộng thêm kinh nghiệm lần trước luyện chế Bảo Úc Hạp cho huynh, hà, nói đến đây lại thấy tự hổ thẹn a, Bảo Úc hạp lần này luyện chế ra, đáng nhẽ có thể đột phá lên tam phẩm.
– Hừ, mấy đệ nói đừng hòng nói lời lươn lẹo mà thoát khỏi đây. Bảo Úc Hạp các đệ đưa cho ta không dùng được, mau đưa Bảo Úc Hạp kia đây.
– Tứ sư huynh cứ bình tĩnh đã, ta giới thiệu song kiện Bảo Úc Hạp này, tự nhiên sẽ tiếp huynh: Bảo Úc Hạp này là bảo bối khiến linh dược hái xuống không mất đi dược tính và linh khí. Năm đó ta cùng ca ca du hành đến tận Đại Tuyết Sơn ở phương bắc, tìm thấy một cây sa-la nan thắng ngàn năm, rất có linh khí. Nhưng cây sa-la nan thắng này lại bị một con Thôn Nguyệt Mãng phủ phục xung quanh muốn nhả độc ra hại chết. Bọn ta dốc hết sức ra diệt đi con Thôn Nguyệt Mãng đó, bảo vệ cho cây sa-la nan thắng, song đến cuối, không biết vì sao khi con Thôn Nguyệt Mãng chết, chợt trên trời đánh xuống một đạo thiên lôi, cây sa-la nan thắng đổ gục xuống. Bọn ta đoán hẳn đó chắc là thiên ý, bèn lấy tinh cốt của nó đẽo thành pháp bảo, còn phần gỗ bên ngoài, chính là làm ra một cái Bảo Úc Hạp thứ hai, ngoài ra không có nghĩ đến sự khác…
Hai anh em họ Đổ người tung kẻ hứng, Đổ Bát Vạn sư huynh vừa dứt lời, Bảo Úc hạp trong tay chợt biến mất, rồi lại lóe xuất hiện trong tay của Đổ Nhất Đồng sư huynh. Chỉ có điều A Tư Mạc có cảm giác, lần này hình không có giống hai vị Trương sư huynh Cơ sư huynh khi trước quảng cáo pháp bảo mà mình luyện ra, mà hình như giống đả kích Sơn sư huynh hơn.
– Cây sa-la nan thắng kia ở trên dãy núi Đại Tuyết Sơn hấp thu thiên niên linh hàn, hiệu quả tốt hơn Ôn Dưỡng Bạch Ngọc trong núi nhiều. Lại nói, lần này bọn đệ đã biết rút kinh nghiệm, phù trận dùng để khóa hộp lại, không còn cần ba luồng chân khí trong ngũ hành nữa, mà chỉ còn cần hai thôi. Nhưng đến đây lại nói, tứ sư huynh à, huynh chẳng phải là tu giả có tam bổn nguyên thủy mộc thổ sao? Bảo Úc Hạp kia bọn đệ làm ra, huynh dùng hẳn không có vấn đề gì, cớ sao lại nói như vậy với bọn đệ chứ.
Sơn Thái Tuệ sư huynh rõ ràng là nhìn ra, hai kẻ trước mặt là đang trêu tức mình, song huynh ấy như cùng đường, vô cùng tức tối đáp trả:
– Hừ, các đệ đừng tưởng ta ngốc, phù trận mà ta xây dựng cho Bảo Úc Hạp, rõ ràng là chỉ cần giữa hai người có trao đổi ấn ký, liền có thể mở được. Nếu không phải là ta cẩn thận kiểm tra trước… phù trận mà các đệ làm ra, trừ người khóa lại không ai có thể mở được. Cái hộp đó một khi bị khóa lại, người khác trừ phi đập nát hộp ra, không có khả năng nhận được thứ để bên trong?
Hai người Đổ Bát Vạn cùng Đổ Nhất Đồng nghe đến đây, hay mắt lóe sáng đầy gian manh, song phong thái lại vô cùng đạo mạo, ung dung lật ngửa lá bài cuối cùng của mình:
– Vậy xin hỏi…
– …tứ sư huynh…
– …cần dùng Bảo Úc Hạp…
– …gửi cái gì…
– …và cho ai?
Sơn sư huynh nghe đến đây, chợt nhận ra mình bị mắc câu, gương mặt đỏ lên không rõ là vì giận hay vì gì, song bộ dạng rất ấp úng, thoắt cái khiến A Tư Mạc nghĩ tới Chu Đường Mộng tỷ tỷ, bình thường bị huynh đệ Khí Đường trêu, cũng rất hay có điệu bộ như vậy:
– Hai… hai đệ… bẫy ta?
Song đúng lúc này, có Chu Thái Nghĩa sư huynh từ sau hai vị sư huynh họ Đổ túm lấy cổ áo họ nhấc lên, mặt nửa đùa nửa thật vẻ ta đây biết các đệ làm gì rồi, song vẫn đằng hắng nói:
– Thôi, đừng làm trò nữa, chúng ta đã tiêu tốn quá nhiều thời gian của A Tư Mạc sư đệ rồi…
– Hẵng khoan.
Chỉ thấy Sơn Thái Tuệ sư huynh từ trong giới chỉ lấy ra một khối lệnh bài màu xanh, bên trên có ba chữ “Thanh Thạch Lệnh”.
– Các đệ muốn cược? Được, ta cược với các đệ. Ta đặt hai mươi cây, Thanh Thạch Lệnh này tối đa có thể đổi ra một loại pháp quyết tam phẩm trung giai pháp quyết, hẳn là đủ để đem ra đặt cược rồi chứ?
Một câu này hết đi, toàn trường tĩnh lặng, đến cả hai vị sư huynh họ Đổ cũng hơi tái mặt, dường như không ngờ trò đùa của bản thân lại dẫn đến cảnh này, mà đại sư huynh Chu Thái Nghĩa, cũng đành thả hai người ra, giơ tay lên trời, tỏ ý đã cố hết sức.
Ở Ngọc Tiết cung, nói Dược Đường là địa phương trọng yếu nhất, là những đệ tử có tư chất bình bình như A Tư Mạc, tham vọng của bọn họ không quá lớn, bình thường điển tịch thất của môn đường đối với họ đã là quá đủ. Song những ai dù chỉ đơn giản là muốn đạt tới thành tựu Kim Đan thôi, thì bọn họ phải biết liều mạng tu luyện, mà theo đó, ánh mắt của bọn họ không còn ngoái ra sau nhìn Dược Đường nữa, mà là hướng về phía trước, về một trong những niềm tự hào của Ngọc Tiết cung, ấy là Thư Đường.
Ngọc Tiết cung đứng hàng thứ mười bảy mười tám trong các môn phái tu chân đương thời, một điểm này cũng không phải là hư danh, mà là vì tính ra Ngọc Tiết cung là một trong những môn phái lâu đời nhất Tu Chân giới. A Tư Mạc gia nhập môn phái đã được hơn bảy năm trời, tự nhiên nắm rõ, truyền thừa lâu dài đồng nghĩa với tích lũy tài liệu khổng lồ, mà trong đó tích lũy tài liệu tu luyện là quan trọng nhất. Từ đời tổ sư sáng lập Ngọc Tiết cung đến nay đã gần một vạn năm, đều không ngừng xuất hiện nhân tài sáng tạo, những thành quả nghiên cứu một đời của các bậc tiền bối ấy, đều được hậu nhân lưu truyền vô cùng cẩn thận. Tỷ như kiếm quyết, Ngọc Tiết cung nhìn theo một hướng nào đó, rất giống một môn phái kiếm tu, bởi vậy mà số kiếm quyết lưu truyền lại chiếm một số lượng đáng kể: Hư Vô Kiếm Pháp, Tịch Hàn Băng Long Kiếm Phổ, Lăng Vân Kiếm Quyết, Long Tiên Song Kiếm Hợp Tu, Thải Hồng Kiếm Quyết,… tất cả đều là những bộ kiếm pháp nổi danh trong Tu Chân Giới, người người ngưỡng mộ.
Làm chút so sánh, tuy nói điển tịch thất của Dược Đường vốn tập trung lưu trữ đan phương dược phương luyện chế đan dược, nhưng cũng dôi ra đến gần trăm loại pháp quyết tinh phẩm, ở nhân gian bình thường đã khó thấy. Mà bên trong Thư Đường, lưu trữ gần một vạn năm khổ cực tìm tòi nghiên cứu sáng tạo của các đời tiền bối cả sáu môn đường Ngọc Tiết cung, cả chất lượng lẫn số lượng đều vượt xa điển tịch thất của Dược Đường. Số lượng pháp quyết, đan phương, dược phương, bản thiết kế luyện chế pháp bảo, bản đồ, ghi chép,… lưu trữ ở Thư Đường, đủ để cho bất cứ ai trầm luân trong đó đến hàng trăm hàng nghìn năm cũng vẫn còn chưa đủ. Tinh hoa trong đó, là nỗ lực của không chỉ một đời người, mà đến hàng chục thế hệ, người này nằm xuống người kia đứng lên, không ngừng chỉnh lý tổ hợp, đúng theo tiêu chí được ghi ngay cửa Thư Đường: “Bảo Hoàn, Bổ Khuyết, Phá Cựu, Lập Tân”.
Bất quá không thể vì vậy mà nghĩ quá tốt. Pháp quyết đan phương các loại, chỉ cần hơi cao cấp một chút, tự nhiên không dễ dàng truyền cho đệ tử. Các đời Ngọc Tiết cung đều thờ phụng một triết lý: ấy là thà truyền thiếu còn hơn truyền bừa. Điểm này thật ra có nhiều yếu tố tổ hợp lại: tỷ như bảo toàn bí pháp trọng yếu, tỷ như hạn chế đệ tử tham lấy nhiều mà quên tinh thuần, hay đôi lúc cũng giống như treo phần thưởng lên cao một chút để kích thích đệ tử hướng tới lấy… Bởi vậy ở Ngọc Tiết cung, có một hệ thống phân loại tầng thứ pháp quyết dùng trong lưu hành nội bộ, đại khái là:
Tài liệu từ nhất phẩm sơ giai đến nhị phẩm sơ giai, hoàn toàn tùy thời đều có thể mở ra xem đọc.
Từ nhị phẩm trung giai đến tam trung giai cần Thanh Thạch lệnh đem ra đổi.
Từ tam phẩm thượng giai đến tứ phẩm thượng giai cần Huyền Thiết lệnh.
Từ tứ phẩm đỉnh giai đến ngũ phẩm đỉnh giai cần Xích Đồng lệnh.
Năm giai tiếp theo lại cần Bạch Ngân lệnh mới có thể xem.
Mà cao cấp nhất là Hoàng Kim lệnh, cũng chỉ có thể đổi được từ thất phẩm trung giai đến bát phẩm trung giai pháp quyết.
Các môn đường chủ đều có thể tự do phát ra Huyền Thiết lệnh, còn Xích Đồng Bạch Ngân lệnh, cần có thêm sự đồng ý của chưởng môn. Hoàng Kim lệnh cần phải có sự đồng ý của ít nhất là bốn vị môn đường chủ, còn pháp quyết các loại từ bát phẩm thượng giai trở lên, phải họp Trưởng Lão điện mới có thể khai mở.
Nhị phẩm sơ giai pháp quyết, để cho Ngưng Mạch kỳ tu giả dùng cũng chỉ cảm thấy vừa đủ. Song tam phẩm trung giai pháp quyết, Kim Đan kỳ tu giả đôi khi cầu còn không được. Lại như ở đây trừ Chu Đường Mộng tỷ tỷ ra, đối với đám hậu bối A Tư Mạc cùng mấy người mà nói, có được một loại tam phẩm trung giai pháp quyết là mục tiêu tương đối xa vời đối với bọn họ, mà điểm tốt trong đó tuyệt không thể nói hết được. Bản thân Sơn Thái Tuệ cũng phải nhờ phần đấu không ngừng nghỉ, đến mấy năm gần đây đột phá lên Ngưng Mạch kỳ đệ lục tầng cũng mới có thể có được một đạo Thanh Thạch lệnh. Vậy mà giờ lại đem lệnh bài này ra cá cược, đủ thấy y đang vô cùng kích động.
Bất quá một âm thanh lảnh lót vang lên, như trường kiếm cắt xuyên qua lớp không khí đương có phần căng thẳng ở đây:
– Muội đặt hai mươi ba cây, cược một khoản Đại Điện đan, tam phẩm thượng giai đan dược.
Hai mươi ba cây.
Đại Điện Đan.
Hẳn khi bắt đầu bày ra vụ cá cược này, hai vị sư huynh họ Đổ cũng không nghĩ tới, tràng cảnh trước mắt sẽ thành ra thế này. Vốn chỉ là một vụ cá cược vui, mỗi người tùy thời nói bừa ra một câu, vậy mà hiện tại, bọn họ lại đương là nhà cái giữ trong tay ba món pháp bảo nhị phẩm, một lệnh bài tương đương với một món pháp quyết tam phẩm trung giai, cùng một viên Đại Điện Đan tam phẩm thượng giai.
Đổ Bát Vạn cùng Đổ Nhất Đồng ra ngoài lịch lãm hết tới bảy năm, phi thường minh bạch, chỉ cần để lộ ra trên người cất giấu ngần ấy pháp bảo pháp quyết cùng đan dược, chẳng chóng thì chầy, bản thân rất nhanh sẽ bị chết mà không rõ mình chết thế nào nữa. Mà nếu tiết lộ ra phong thanh về nơi cất giấu ngần này bảo vật, hẳn sẽ thấy được đủ nhân sinh bách thái. Nói nghe có phần tiêu cực, song trong bảy năm này, cảnh cha giết con, anh giết em vì những món lợi nhỏ hơn đống vật phẩm này nhiều, hai người bọn họ không phải là chưa từng thấy qua.
Bởi vậy phải nói, hiện tại bọn họ cầm mấy mấy thứ này, rất giống cầm đống lửa trong tay. Chỉ là, vẫn luôn có kẻ thích thêm dầu vào lửa.
– Đệ đặt hai mươi tư cây, cược một khoản Đại Điện đan.
Người vừa lên tiếng, chính là A Tư Mạc.
Vật cực tất phản, mấy người kia nghe A Tư Mạc nói xong, lại nhìn hắn xòe lòng bàn tay ra, một viên đan dược màu chàm đương nằm yên tĩnh, trái lại hoàn toàn không có vẻ gì căng thẳng như khi nghe Sơn Thái Tuệ hay Chu Đường Mộng lên tiếng, thần thái mấy bọn họ khôi phục sự thoải mái. Chỉ có Cơ Thái Minh cùng Trương Thái Đức là có phần hơi tiếc rẻ, nếu bọn họ đưa ra quyết định chín chắn hơn một chút, biết đâu bọn họ cũng có khả năng ăn được Đại Điện đan.
“Ha, không ngờ một trò trẻ con này mà cũng có thể dẫn ra hai khoản Đại Điện đan, hai tên họ Đổ kia thật khéo làm trò!”
“Này lão cửu, hai chúng ta cũng thật ngốc đi, tự nhiên phí phạm vứt vào hai cái pháp bảo nhị phẩm chẳng để làm gì, chẳng bằng thu lại luôn đi cho rồi.”
“Ê, lão thất, đệ đừng đánh trống bỏ dùi, bọn ta dẫu sao cũng dùng đổ phẩm vấn thiên hạ, giờ đâu có thể bỏ cuộc giữa chừng được.”
…
Một tràng bát nháo ấy, đến đây là hết.
A Tư Mạc lần này chuẩn bị khảo nghiệm, ngược lại vô cùng thoải mái, áp lực khi trước đã giảm mạnh. Liếc mắt nhìn mấy huynh đệ Khí Đường đương đứng một bên hò reo cổ vũ hắn, chỉ có riêng Đổ Bát Vạn sư huynh là khệ nệ ôm một đống đồ, hắn bổng dưng mỉm cười, trong lòng chợt cảm thấy may mắn có những người bằng hữu như vậy ở đây.
Còn viên Đại Điện đan mà lão thái gia xúi hắn lôi ra từ trong giới chỉ, A Tư Mạc cũng không quan tâm lắm.
– Chuẩn bị… sẵn sàng… bắt đầu.
A Tư Mạc lao lên, thanh sài đao trong tay vung xuống, cắm phập vào chất gỗ cứng nhắc của Hắc Thiết Tùng.
– Ai da, khảo nghiệm của Dược Đường cũng thật thoải mái, không như mấy người chúng ta bị ép phải đi khuân gạch. Híc, chỉ nhắc đến thôi, vai của ta lại đau a.
– Ngũ sư huynh đừng làm trò nữa, huynh có than vãn nữa thì cũng không ai cầm hộ huynh đống đồ kia đâu. Ai bảo huynh bày ra cái trò cá cược này cơ.
…
– Hừ, tên A Tư Mạc này thật chậm chạp, mãi mới đổ cây đầu tiên,tính ra còn chậm hơn bổn cô nương một chút.
– Quả thực nếu so với Thương Hùng sư đệ năm xưa vẫn là hơi chậm, bất quá với tốc độ này, chắc chắn sẽ vượt qua khảo nghiệm rồi.
…
– Ai da, thế là xong cây thứ mười bốn rồi, ê lão bát, đệ xem xem còn bao nhiêu thời gian nữa?
– Huynh làm gì nóng thế? Còn chưa được một canh hai khắc (2h30m) đâu, huynh cứ cầm lấy đống đồ kia dài dài, bất quá thế này thì huynh, lão tiểu cùng thất sư huynh thua chắc…
…
– Hai mươi cây. Cứ tốc độ thế này, có vẻ là Chu sư muội thắng rồi, cùng lắm là đoán thừa mất nửa cây.
– Tên tiểu tử này như vậy cũng không làm muội thất vọng. Thôi, mấy món pháp bảo kia mấy huynh cầm lại hết đi, đệ chỉ lấy hai viên Đại Điện đan cùng Thanh Thạch Lệnh của Sơn sư huynh thôi, coi như là đổi Bảo Úc Hạp lấy vậy.
– Ơ… Thôi cũng được, thành giao.
…
A Tư Mạc vung đường đao cuối cùng chặt đổ thân cây Hắc Thiết Túng thứ hai mươi hai, rồi đứng sang một bên. Nhìn thân cây đổ rạp xuống đất, hắn khẽ thở dốc, rồi lao đến thân cây thứ hai mươi ba cách đó bảy bước chân. Bên tai hắn nghe rõ mồn một tiếng của Lý Thái Trọng sư huynh:
– Còn hơn ba phần tư khắc nữa (11m15s), liệu có đủ để chặt được thêm cây rưỡi nữa không?
– Không nhất thiết, chỉ cần chặt ngập lưỡi đao, cũng đã tính là nửa cây…
Chu Thái Nghĩa đại sư huynh không nói hết câu, song A Tư Mạc phi thường minh bạch: Hắn có một cơ hội để hòa vụ cược này.
Khi bắt đầu, hoàn hảo không ai xét đến khả năng, A Tư Mạc có thể vì lý do gì đó mà thắng được. Hắn đặt cược hai mươi tư cây, vốn dĩ chỉ là đánh đồng theo mọi người càng nói càng cao, chứ cũng không suy nghĩ chín chắn gì. Hơn nữa ngay từ một cây đầu tiên đổ xuống, tất cả mọi người, trong đó có chính A Tư Mạc, đều có thể thấy: Hắn nhiều khả năng, chỉ có thể chặt được hai mươi một hai mươi hai cây, thấp hơn đến hai cây. Vụ cá cược khi đó chỉ xem xem liệu đến cuối cùng, là Sơn Thái Tuệ hay Chu Đường Mộng thắng, hay cả hai hòa.
Song không có việc gì là tuyệt đối, vạn sự luôn có chỗ cho sự bất ngờ. A Tư Mạc kể từ cây thứ mười hai trở đi, mỗi đường đao đều nhanh hơn trước một chút. Điểm sai khác này rất nhỏ thôi, song lại tích lũy theo mỗi đường đao, khiến cho tốc độ của A Tư Mạc dần dần nhanh lên, chẳng mấy chốc đã có thể chặt kịp được hai mươi ba cây. Sau này hắn mới biết, đây là do sau khi Trúc Cơ, cần mất một thời gian để tu giả làm quen cũng như kích thích được toàn bộ tiềm năng của cơ thể mới. Mà để thúc đẩy quá trình này diễn ra nhanh chóng và hoàn thiện hơn, một thời gian ngắn sau khi tu giả trúc cơ, cần lao vào hoạt động thể lực mãnh liệt để hoạt huyết cường gân. Đó cũng là lý sao mà Trúc Cơ khảo nghiệm của mỗi môn đường, đều liên quan đến mấy loại công việc tay chân nặng nhọc như này.
Nhưng như sau này A Tư Mạc rút ra được một bài học, chỉ khi ngươi có được nhiều hơn trước, ngươi mới biết thế nào là không đủ. Khi nhìn gốc cây thứ mười bốn đổ xuống, A Tư Mạc mới thấp thoáng nhận ra một điều: Hắn đang muốn chiến thắng.
Thắng gì? Một vụ cược vui sao? Thắng ai? Chính bản thân sao? A Tư Mạc cũng không rõ lắm. Hắn chỉ nhận ra một điều, ngay khi ý thức được bản thân rất có thể chặt được hai mươi ba cây, đồng nghĩa với việc hắn đã bằng Thương Hùng đại sư huynh, A Tư Mạc liền cảm thấy chưa đủ. Hắn đột nhiên nhận ra, bản thân đáng ra phải có được thành tựu còn hơn thế. Từng đường đao của hắn vung lên rồi hạ xuống, cánh tay hắn đã bắt đầu mỏi, hơi thở hắn đã bắt đầu nặng nề, nhưng A Tư Mạc vẫn càng gắng sức chặt nhanh hơn trước. Cứ với mỗi nhát đao cắm vào chất gỗ cứng cáp của Hắc Thiết Tùng, A Tư Mạc lại lẩm nhẩm trong đầu ba chữ, cứ thế lặp đi lặp lại như tụng kinh.
Nhanh hơn nữa.
Nhanh hơn nữa.
Nhanh hơn nữa!
Gốc cây thứ hai mươi ba lại đổ xuống.
Tiếng của Đổ Bát Vạn sư huynh vang lên đầy tiếc nuối: “A, chỉ còn có ba phân thời gian (45s).”
Song A Tư Mạc vẫn mặc kệ, hắn lao như bay đến gốc cây cuối cùng. Từ sau lưng, một cơn gió mãnh liệt thổi đến, như thể ông trời cũng muốn đẩy hắn về phía trước, như muốn nhìn thấy một kì tích vậy.
Gần như ngay khi hai chân A Tư Mạc dừng lại được trên mặt đất, thì lưỡi đao trong tay bắn cũng đã cắm phập vào thân cây thứ hai mươi tư, lưu lại trên đó một vết xước nhỏ.
Nhanh hơn nữa!
Tiếng kim loại chặt vào thân cây cứ vậy vang khắp mảnh rừng vẫn thường tĩnh mịch ấy, át đi tiếng thở của A Tư Mạc, át đi con tim đang bơm máu nóng đi khắp cơ thể hắn, át đi cả những tiếng lẩm bẩm đếm thời gian của những người khác. Trong tâm trí của A Tư Mạc, chỉ còn thân cây trước mặt, cùng thanh sài đao trong tay đã ngập nửa lưỡi vào trong thớ gỗ. Cánh tay hắn lại vung lên rồi lia xuống, hai bàn tay vẫn nắm vào cán đao, tuyệt vọng cố gắng đạt được một cái đích hư vô nào đó trước mặt.
Nhanh hơn nữa!
– Năm…
Nhanh hơn nữa!
– Bốn…
Không, làm ơn, ta chỉ cần một chút nữa thôi!
– Ba…
Không, chỉ chút nữa thôi!
– Hai…
KHÔNG!
…
Và xung quanh A Tư Mạc, chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Hắn thậm chí còn không nghe được tiếng hơi thở của bản thân, tiếng con tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, hay âm đếm cuối cùng của người khác. Hắn chỉ nghe được sự thất vọng chất chứa trong lòng.
Rồi A Tư Mạc chợt cảm thấy, từ đằng sau, những cơn gió ấm áp của sa mạc như đang thổi tới, cùng một bàn tay nhẹ nhàng gỡ thanh đao trong tay hắn ra, xoa dịu những bắp tay mỏi nhừ của hắn, cùng một giọng nói tuy băng lãnh mà cũng nặng tình nghĩa.
– Để ta.
…
Một đao cuối cùng, lưỡi đao ngập sâu vào trong thân cây.
Mà chỗ cán đao, một thiếu niên tay còn chưa buông, mồ hôi đầm đìa, đương quỳ dưới đất thở dốc cùng nôn khan, mái tóc đen dài rối tung rủ về phía trước, trông vô cùng nhếch nhác. Song ẩn sau mái tóc đó, là một nụ cười không chút giấu giếm, cùng đôi mắt ánh lên như sao.
– Không…