Đọc truyện Phong Đao – Chương 178: Hồi phục
Đây là thời tiết đầu xuân.
Băng trên mặt nước bắt đầu tan, liễu bên bờ sông đã xanh mướt, lúc nín thở mà đợi có thể nghe thấy én đang líu ríu, ngay cả thanh âm dã thú trong rừng đi săn đều có vẻ cẩn trọng, tựa như e ngại lông bàn chân mềm mại giẫm lên mầm cỏ mới nhú còn ướt sương.
Sau thời gian vạn vật khô héo tàn tạ, chính là lúc cỏ cây nảy mầm yến oanh bay lượn.
Nhưng mà Diệp Phù Sinh nhớ rõ ràng, trước lúc mình nhắm mắt ngủ đang là cuối thu. Hiện giờ tỉnh lại, một mùa đông giá lạnh đã trôi qua, đến lúc này chỉ còn một chút ý xuân se lạnh.
Y mở mắt ra, từ trên tảng đá lớn nhảy xuống. Hai chân giẫm lên mặt đất, lại không có cảm giác vững vàng, giống như con đường kia chuyển động, dưới chân mềm như bông, không cần bản thân nhấc tay nâng chân, người đã “trôi” về phía trước, đem mọi thứ đều để lại phía sau.
Càng đi về phía trước, lại càng là xuân hoa đua nở.
Cỏ xanh trải dài dần dần không quá mắt cá chân, mặt sông không còn thấy vụn băng tan rã, có bầy vịt trời lội trên mặt nước kiếm ăn. Thình lình một con mèo hoang từ trên cây nhảy xuống, ở trước mặt Diệp Phù Sinh lăn lộn rồi lại nhanh chóng chạy đi xa.
Xung quanh là một khoảng đất rộng rãi thoáng đãng, trên trời cũng không có ánh sáng nhật nguyệt, chỉ một màu trắng lóa, không có cả một đám mây, nhạt nhẽo đến vô vị.
Y ngửi được một mùi hoa từ trong cánh rừng phía bên phải truyền đến, không thể nói rõ là vị đạo như thế nào, vừa thanh đạm, lại vừa thơm ngào ngạt, chậm rãi có chút say lòng người.
Ngay khoảnh khắc Diệp Phù Sinh sắp nhắm mắt lại lần thứ hai, y chợt nghe có tiếng người, từ xa xăm phía sau truyền đến. Lúc mới đầu đứt quãng nghe không rõ được gì, khiến cho trong lòng ngứa ngáy, cũng làm cho y cảnh giác lại.
Con đường phía trước còn rất xa, liếc mắt một cái nhìn không đến cuối. Dưới chân cũng cứ trôi mãi không dừng được. Diệp Phù Sinh muốn quay đầu nhìn lại, nhưng ngay cả xoay người cũng không thể làm. Mắt thấy liền sắp tới lối rẽ, thình lình một bàn tay từ phía sau lưng duỗi đến, nắm lấy lỗ tai y đem người dùng sức kéo lệch khỏi con đường quỷ dị nọ, dẫm lên đám cỏ xanh mềm mại.
Diệp Phù Sinh bị kéo đến lảo đảo, cũng may không đến nỗi đầu rạp xuống đất. Người nọ nheo đuôi mắt, từ trên cao nhìn xuống: “Thằng nhóc thối! Người đã lớn như vậy còn chạy lung tung là như thế nào? Đi đứng cẩn thận, không khéo không thể trở về nha!”
Y đặt mông ngồi phịch dưới đất, ngửa đầu nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng kia mái đầu tóc dài dùng một cây trâm gỗ mun khắc hoa đào vấn thành búi cao, phối hợp với ánh mắt hơi có chút ngạo mạn, bên hông thiếu đi thanh huyền sắc trường đao tùy thân nhiều năm, lại nhiều thêm một bầu rượu nho nhỏ, vẫn như trước một thân y sam đỏ thẫm, giày lụa thêu hoa, chỉ là đầu vai khoác thêm kiện đạo bào trắng đen chằng chịt, nhìn có chút chẳng ra làm sao.
Diệp Phù Sinh cả người run lên, hai mắt đồng tử co rụt lại, ngón tay vùi vào trong mặt cỏ, lúc nâng lên lại ngay cả một hạt bụi xuân cũng không có.
Dưới chốn nhân gian, trên đường hoàng tuyền, sống không mang đến, chết không mang theo.
Y chưa bao giờ hiểu rõ đến như thế.
Nữ nhân nhìn y ngây ra như phỗng, khom lưng đưa tay muốn nhéo mặt y, cười nói: “Nhãi con, nhìn cái bộ dạng đẹp mã thế này, nhận không ra a…”
“Sư phụ!” Không đợi nàng nói xong, Diệp Phù Sinh bỗng đứng bật dậy, giang hai cánh tay ôm lấy nàng, dùng sức thật mạnh, tựa như một hồi mất mà có lại năm đó, chỉ sợ lơi lỏng nửa điểm liền trở thành có rồi lại mất.
Y được như nguyện mà đem Cố Thời Phương ôm vào trong lòng. Tấm lưng nàng vẫn gầy lại lạnh như băng, không có sự sống, lại làm cho Diệp Phù Sinh từ trong ra ngoài đều ấm áp, huyết mạch bị đóng băng tựa như trong khoảnh khắc tuyết tan, chạy từ đầu đến chân lưu thông, như một hồi chết đi rồi sống lại.
Cố Thời Phương vóc người cao gầy, so với nam tử cũng không thua kém. Nàng sửng sốt một chút, tay trái đem đầu Diệp Phù Sinh ngả lên vai mình, tay phải theo đỉnh đầu vuốt xuống tóc y, cười nói: “Trưởng thành rồi!”
Ngắn ngủi ba chữ, trước mắt Diệp Phù Sinh lại một mảng mơ hồ.
Y một thân xương thịt được cha sinh mẹ đẻ, nhưng lớn lên làm người lại là nhờ nữ nhân này.
Đây là người thân yêu nhất, cũng là người quan trọng nhất đời y.
Cố Thời Phương đem mái tóc tán loạn của Diệp Phù Sinh dùng tay chải vuốt chỉnh tề, vỗ vỗ lưng y, ý bảo buông ra, lúc này mới một tay long long áo choàng, một tay cởi bầu rượu uống vào một ngụm, nói: “Ngươi trở về đi!”
Đều nói nam nhi đổ máu không đổ lệ, nước mắt Diệp Phù Sinh vào lúc này rốt cuộc rơi xuống, cổ họng nghẹn ngào: “Sư phụ, ta trở về chỗ nào chứ?”
“Ngươi từ đâu tới, liền về chỗ nấy đi.” Cố Thời Phương đưa ngón tay chỉ về phía trước “Đây cũng không phải là chỗ ngươi nên tới a.”
Ngã ba đường kia không biết khi nào sinh ra sương mù, che dấu cỏ cây đất đá xung quanh, mờ mịt hỗn độn, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài bóng dáng ở trong đó qua lại, thỉnh thoảng vươn ra một hai cánh tay quơ quơ múa may, không bắt được vật gì lại rụt trở về.
Sau lưng Diệp Phù Sinh bỗng nhiên sinh ra hàn ý: “Đó là chỗ nào?”
“Là nơi người nào cũng phải đi … bất quá, ngươi còn chưa đến thời điểm.” Cố Thời Phương buông tay xuống, khóe mắt nhướng lên “Thật vất vả mới thấy một lần, đưa cái mặt khóc tang làm gì?! Tả hữu có mấy chuyện cỏn con như vậy, ở cạnh mộ phần ta dong dài hơn nửa ngày còn chưa đủ, lại muốn ở nơi này nháo lỗ tai ta tiếp hay sao?”
Mũi Diệp Phù Sinh đau xót, chưa kịp mở miệng, chợt nghe thấy Cố Thời Phương tiếp tục nói: “Sài lang giữa đường, trời già không có mắt, ngươi lúc ấy niên thiếu, đổi lại ta đặt mình vào hoàn cảnh đó cũng không thể làm tốt hơn ngươi được. Mấy năm nay… đã đủ rồi. Nam tử hán đại trượng phu, cầm lên được cũng phải học thả xuống được, càng nhiều lời ra vẻ chỉ thêm phiền người.”
“Sư phụ, ta không đi!” Hai tay Diệp Phù Sinh ôm lấy cánh tay nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống “Ta ở lại ở đây bồi ngài, được hay không?”
Cố Thời Phương không chút khách khí mà nói: “Đối với Đoan Thanh ta có thể nuốt ba thố cơm trắng cũng được, đối với ngươi ta có khả năng sao?”
Diệp Phù Sinh không phục nói: “Ta có thể bồi ngài uống rượu, đánh bài, đọc thoại bản a!”
Cố Thời Phương cười nói: “Vậy còn không bằng ngươi tìm tức phụ nhi sinh con dưỡng cái cho ta, ngày lễ ngày tết mang toàn gia đến đốt thêm cho ta chút tiền giấy rót bầu rượu, chẳng phải cả nhà càng vui vẻ?”
Diệp Phù Sinh nhất thời nghẹn lời. Nụ cười trên mặt Cố Thời Phương tắt dần, gần như nghiêm nghị mà nhìn y.
Một khắc sau, Diệp Phù Sinh vén vạt áo quỳ xuống, đối nàng dùng sức dập đầu, nói: “Tha thứ cho đệ tử… bất hiếu!”
Cố Thời Phương nhướng mày: “Ngươi bất hiếu chỗ nào?”
“Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại.” Trán Diệp Phù Sinh phục xuống đất “Đệ tử trong lòng luyến mộ một người, không cưới hồng nhan, không tục hương khói, trái với nguyện vọng của tôn sư, chính là đại bất hiếu.”
Cố Thời Phương tức giận quá hóa cười: “Thằng nhãi ranh! Có bản lĩnh lặp lại lần nữa cho ta!”
“Đệ tử trong lòng yêu mến nam nhân, không kết hôn không con nối dõi, là bất hiếu thứ nhất; sư đồ lại sinh tình, bối phân loạn luân, này là bất hiếu thứ hai; sư mệnh không tròn, làm trái chuẩn mực, này là bất hiếu thứ ba.” Diệp Phù Sinh từng lời từng chữ không ngừng “Ba điều bất hiếu không thiếu điều nào, đều là đệ tử có lỗi, thỉnh sư phụ xử phạt!”
Cố Thời Phương không lên tiếng, gió xung quanh trong lúc nhất thời đều như ngừng lại, không khí đông lạnh đến đáng sợ.
Diệp Phù Sinh cúi đầu rạp xuống đất, động cũng không động.
Một lúc lâu sau, Cố Thời Phương bỗng nhiên nhấc chân đạp y tựa như cái hồ lô lăn xuống con sông bên cạnh. Nước sông lạnh như băng từ bốn phương tám hướng mãnh liệt ập đến, Diệp Phù Sinh bất ngờ không kịp đề phòng vùng vẫy mấy cái mới trồi lên mặt nước. Ngay sau đó cổ áo sau gáy căng lên, giống con gà ướt sũng bị Cố Thời Phương xách kéo lên bờ, ném xuống đất.
“Thanh tỉnh chưa?” Cố Thời Phương lạnh lùng nói “Nếu còn ăn nói khùng điên như vậy, ta liền quẳng xuống thanh tỉnh một hồi nữa.”
Diệp Phù Sinh sặc nước, nghe vậy nói: “Sư phụ cho dù bắt ta đem con sông này uống cạn, lời ngài nghe được vừa rồi cũng là không thay đổi.”
Cố Thời Phương ngưng mắt nhìn y, châm chọc nói: “Xem ra ngươi si tâm chắc chắn đến biển cạn đá mòn không đổi, nhưng liệu có biết người kia cũng giống ngươi như vậy hay không?”
Diệp Phù Sinh ngẩn ra, sau đó mỉm cười.
Nụ cười của y tựa như gió xuân lướt qua, mềm nhẹ như bông, tươi như hoa nở, ôn nhu đến không thể hình dung. Lúc này hai mắt y cong cong, như ánh nắng hòa vào đầm nước, trong nước không có phản chiếu chim chóc muông thú, cũng không thấy hoa cỏ sum suê, chỉ có một hư ảnh.
Hư ảnh mờ nhạt như vậy, như bong bóng trên mặt hồ, có lẽ chớp mắt liền vỡ tan biến mất, lại chìm xuống đáy nước, ở lại trong lòng.
Diệp Phù Sinh cười nói: “Hắn cũng như thế. Ta biết.”
Cố Thời Phương rốt cuộc nghẹn lời.
“Ta nghe thấy hắn đang gọi ta.” Diệp Phù Sinh quay đầu lại, tất cả phong cảnh phía sau đều hóa thành một vùng tối đen. Ánh sáng trên bầu trời, cỏ cây đất đá đều ngay tại khoảnh khắc y quay đầu biến mất sạch. Không còn gì ngoài con đường đi thẳng đến phía trước, một vùng to như vậy thế nhưng chỉ có một tấc vuông nơi y cùng Cố Thời Phương đang đứng là còn có màu xanh “Đáng tiếc, ta trở về không được!”
Một khắc nhìn thấy Cố Thời Phương đó, Diệp Phù Sinh đã biết nơi đây là địa phương gì rồi.
Y đối mặt với sư phụ đã từng âm dương hai ngả, nghe được thanh âm người y tối vướng bận, trong khoảng trống tiến thoái không được này hiểu rõ sinh tử khác biệt, cũng hiểu rõ điều lòng mình mong mỏi, đáng tiếc một đời đã tẫn.
Diệp Phù Sinh không sợ chết, y chỉ là tiếc nuối.
Bên này y đầy ngập cảm xúc dây dưa chưa rõ, một lòng suy nghĩ cũng không ra, bên kia Cố Thời Phương bỗng nhiên mở miệng: “Ai nói ngươi không thể quay về?”
Diệp Phù Sinh sửng sốt.
“Hoàng tuyền ngàn bước, thẳng về phía trước không thể quay đầu.” Cố Thời Phương thản nhiên nói “Mới vừa rồi ngươi đi được chín trăm chín mươi chín bước, nếu tiếp một bước vượt qua giao lộ, mới thật sự không quay về được.”
Nhất bộ chi sai, chỉ xích thiên nhai.
Chỉ sai một bước, biển trời cách mặt.
“Trên đời này anh hùng không được chết tử tế, đơn giản xem như quay về… Nhưng mà tổ tiên ta xương cốt chưa lạnh, lại thêm bọn ngươi nhiệt huyết vẫn còn sôi trào, dưới bầu trời này chẳng phải chính là sài lang giữa đường, rốt cuộc không có người tốt sao?” Cố Thời Phương uống cạn một ngụm rượu cuối cùng trong hồ lô, khóe miệng nhếch lên “Đám xương cốt già chúng ta, chính là đều muốn ở nơi này trông chừng. Đám nhóc các ngươi ai dám đến sớm một bước… đều không chuẩn!”
Bầu rượu rơi xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang. Vào giờ khắc này giống như phía chân trời hiện ra sấm sét, làm vỡ nát ảo cảnh trước mắt.
Đồng tử Diệp Phù Sinh co rút nhanh. Y nhìn thấy Cố Thời Phương khẽ cười một chút, khuôn mặt cùng thân ảnh đều biến đến mơ hồ, chỉ có thanh âm rõ ràng như cũ: “Ngươi đã trưởng thành như vậy, mọi sự chính mình hiểu được, so với cái gì cũng đã tốt lắm rồi… Chỉ cần nhớ rõ lời ta, ngày lễ ngày tết tế thêm một bầu rượu. Còn có, chăm sóc sư công ngươi cho tốt!”
Thanh âm Cố Thời Phương nói xong một chữ cuối cùng liền hoàn toàn biến mất, cùng với cuồng phong nổi lên đất bằng, tiếng quỷ khóc thần gào thảm thiết không ngừng bên tai. Nước mắt Diệp Phù Sinh còn chưa rơi xuống đã bị gió thổi bay, rất nhiều thứ tiếng ồn ào đinh tai nhức óc. Giữa ánh sáng chớp lóe, y nhìn thấy một đám bóng dáng quen thuộc mình đã gặp thoáng qua, chưa kịp nhận rõ, bóng tối trước nay chưa từng thấy liền bao phủ lại đây. Ngay sau đó mọi âm thanh biến mất, chỉ còn lại một tiếng gọi nguyên bản mơ hồ càng lúc lại càng thêm rõ ràng…
“Sư phụ!”
Diệp Phù Sinh đột nhiên mở mắt ra. Ánh nắng từ cửa sổ đổ vào trong phòng, thình lình lọt vào mắt khiến có chút đau, nước mắt ứa ra.
Cả người y mềm nhũn vô lực, ngón tay ngay cả ngọ nguậy một chút cũng không được. Nhưng mà chỉ một động tác mở mắt, lại lập tức được Sở Tích Vi canh giữ bên giường bắt gặp. Hắn trong lúc nhất thời thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ngay cổ họng, nước mắt trên mặt chưa khô, biểu tình kịch biến, bàn tay run rẩy vài cái mới vươn ra, lại không biết được có nên chạm vào y một chút hay không.
Cuối cùng, Sở Tích Vi lần nữa cầm tay Diệp Phù Sinh, cảm nhận được ngón tay kia nhẹ nhàng dùng sức nắm trở lại. Khớp hàm hắn vẫn cứng ngắc không rên một tiếng, ánh mắt vốn đã tơ máu dầy đặc lại đỏ bừng, nước mắt chậm rãi rơi xuống như mưa.
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên lưng bàn tay Diệp Phù Sinh, sau đó liên tiếp những giọt khác rơi xuống, khiến cho ý thức y vốn đang có chút mờ mịt nháy mắt đã thanh tỉnh.
Đều nói hài tử khóc mới có kẹo ăn. Sở Nghiêu từ nhỏ yếu ớt, gặp chuyện liền khóc trước tiên, thường thường đều có thể khóc cho đến khi người khác phải chiều theo ý hắn. Chỉ là từ khi hắn biến thành Sở Tích Vi, cũng rốt cuộc không khóc được nữa.
Diệp Phù Sinh có chút hoảng, nhưng không biết mình nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể nghẹn ra một câu bằng giọng khô khốc: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Bảy ngày.” Hai chữ này khó khăn lắm mới ra khỏi cổ họng. Sở Tích Vi thanh âm rất nhẹ, nói cũng rất chậm rãi “Đêm hôm đó ta mang theo ngươi mở đường máu thoát ra đại doanh, tốn mất hai ngày cùng truy binh đánh phục kích, lại mất ba ngày bôn ba đến đây, sau đó ở trong này canh ngươi một ngày một đêm… lâu như vậy, ngươi đều không tỉnh một lần.”
Bảy ngày bảy đêm, sinh tử truy đuổi, Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh một tấc cũng không rời, người sau ngay một chút phản ứng cũng không có. Nếu không phải mớm ăn rót thuốc còn nuốt được, Sở Tích Vi sợ là đã sớm điên rồi.
Trên mặt hắn không có biểu tình dư thừa gì, chỉ là cúi đầu, đem tay trái của Diệp Phù Sinh dán lên gò má nóng bỏng của mình, thanh âm khàn khàn: “Ta gọi ngươi trăm ngàn lần, nói rất nhiều câu, ngươi một chữ cũng không trả lời ta… ta đã cho rằng ngươi sẽ không tỉnh lại nữa.”
Trái tim Diệp Phù Sinh vừa mới hồi phục, liền như vũng bùn mùa xuân nước đọng, quấy thành một nồi tương hồ.
Ngón tay y giật giật, lau giọt lệ nơi khóe mắt Sở Tích Vi, một bàn tay khác bị bao thành bánh chưng miễn cưỡng chống xuống giường muốn ngồi lên, khiến cho Sở Tích Vi sợ tới mức ngay cả khóc cũng ngừng bặt, nhanh chóng đem y ấn lại trên giường.
Đúng lúc này, tay trái Diệp Phù Sinh nhấn một cái lên gáy hắn, thuận thế đem Sở Tích Vi kéo đổ xuống người mình, đầu lưỡi bởi vì phát sốt quá cao mà hơi bị khô ráp vươn đến, liếm liếm lên khóe mắt ướt át của hắn.
Sở Tích Vi vốn là một tay chống xuống ván giường để tránh mình đè lên người y, vào giờ khắc này thân thể cứng ngắc đứng hình.
Trong lòng vốn đầy kinh hoảng, ở dưới động tác liếm liếm mềm mại ấm áp này chợt an bình trở lại.
Hắn bất động, đầu lưỡi Diệp Phù Sinh cũng đã một đường trượt xuống, liếm sạch vệt nước mắt trên mặt, cạy mở môi răng đã cắn đến xuất huyết kia.
Sở Tích Vi rốt cục kịp phản ứng, dùng tay lót ở dưới nâng gáy Diệp Phù Sinh lên, kịch liệt mà đảo khách thành chủ, cuốn lấy đầu lưỡi không thành thật kia, hận không thể tóm lấy nó nuốt vào trong bụng, nhưng mỗi khi đến điểm tới hạn lại cường bách chính mình nhẹ nhàng chậm rãi.
Đắng là nước mắt cuốn vào đầu lưỡi mặn đắng, ngọt là nướt bọt giao hòa với huyết châu tanh ngọt.
Ai cũng đều không cam yếu thế, ai cũng không đành lòng buông ra.
Cuối cùng vẫn là Sở Tích Vi buông tay trước. Hắn ngẩng đầu, nhìn xuống đôi môi Diệp Phù Sinh đang ửng đỏ, giọng còn hơi đờ đẫn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta khát, muốn hôn ngươi một hơi mới thoải mái.” Diệp Phù Sinh gối xuống bàn tay hắn, hồn nhiên không để ý việc mình đem điểm yếu hại giao trong tay người khác, chỉ nghiêng đầu cọ cọ cánh tay hắn, gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười “Mang cho ta chén nước, không thì sẽ phải hôn ngươi thêm một…”
Làn điệu này còn diễn chưa xong, đầu y cũng đã trở về trên gối. Sở Tích Vi không biết là gấp gáp hay là xấu hổ, luống cuống tay chân rời giường, đi đến bên bàn rót một chén nước trắng, trực tiếp dùng chưởng lực ủ ấm, lúc này mới thật cẩn thận dìu y ngồi dậy.
Nước trắng thanh đạm qua hầu, lại kéo ra tràn ngập ngũ vị trần tạp, khiến cho Diệp Phù Sinh chân chân chính chính mà biết mình đã hồi sinh.
Sở Tích Vi vốn đang chăm chú mà nhìn y uống nước, thình lình bị người này ôm lấy, theo bản năng muốn ôm lại, lại nhớ tới vết thương trên lưng đối phương, đành phải cường bách chính mình buông tay xuống. Nhưng mà ở khoảng cách gần như vậy, Diệp Phù Sinh ngửi được mùi tanh cùng vị thuốc đông y trên người hắn, tay trái cách quần áo cũng có thể chạm đến dấu vết băng bó phía dưới, trong lòng hậu tri hậu giác mà đồng cảm như chính mình cũng bị thương, nhè nhẹ vuốt một cái, ở bên tai nhỏ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Sở Tích Vi không nói. Tính tình hắn bướng bỉnh liền không thích hé răng. Diệp Phù Sinh cũng không có cách nào, dỗ vài câu không thấy đáp lại, đành phải thành thành thật thật mà ôm người nọ không nhúc nhích.
Y an tĩnh, rốt cuộc Sở Tích Vi mới có động tác. Liền thấy hắn cúi đầu, ở bên cổ Diệp Phù Sinh cọ cọ, giống con mèo con đi lạc thật vất vả mới tìm được về ổ. Trong lòng Diệp Phù Sinh tràn ngập lời ngon tiếng ngọt liền cứ như vậy nuốt ngược trở về, thiếu chút nữa nghẹn đến ngã ngửa.
“Ngươi dọa ta sợ, sư phụ!” Sở Tích Vi khẽ nâng ngẩng đầu lên, hơi hơi tránh ra một chút, hai tay ôm mặt y, nghiêm túc mà nói “Về sau ngươi muốn làm gì, muốn làm bất cứ việc gì, ta không ngăn được liền cũng không ngăn cản ngươi. Chỉ có một việc, ngươi nhất định phải biết…”
Trái tim Diệp Phù Sinh treo ngay tại cổ họng. Y rũ mắt nhìn Sở Tích Vi. Rõ ràng người này đem mình đặt ở thế yếu trước nay chưa từng có, trong nháy mắt từ đôi câu vài lời này, y lại cảm nhận được như gánh sức nặng ngàn quân, vậy mà ngay cả hô hấp cũng quên một nhịp.
“Nam nhi có chí khí, làm người có trách nhiệm, hiệp sĩ có chính nghĩa, học giả có đạo lý. Từ xưa sinh tử tình nghĩa khó vẹn cả đôi đường, người hy sinh vì đại nghĩa không có gì đáng trách. Nhưng mà…” Sở Tích Vi thấp giọng cười cười, hốc mắt ướt át hơi hơi đỏ lên “Tuy nói ‘Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh’, nhưng ta chưa bao giờ tin trời đất chỉ tin một mình ngươi, dĩ nhiên… cũng không thể không có ngươi.”
[(*) Được là do vận may của ta, mất là do mệnh số của ta]
Dừng một chút, hắn nhẹ nhàng đem đầu Diệp Phù Sinh đặt lên vai mình, từng chữ không ngừng: “Giả như năm nay ngươi an nghỉ nơi này, ta quyết không sống một mình đến xuân năm sau. Nếu ngươi thực sự phải đi trước một bước, đi chậm một chút, chờ ta làm tốt hậu sự, cùng đi với ngươi!”
So với Diệp Phù Sinh mồm mép trơn như cháo chảy, Sở Tích Vi xưa nay không nói nhiều, càng miễn bàn đến việc nói lời gì hoa mỹ.
Diệp Phù Sinh đột nhiên thấy mũi đau xót.
Từ xưa anh hùng không được chết tử tế, đơn giản xem như quay về. Cho tới bây giờ sinh tử không chờ đợi, tình nghĩa khó toàn vẹn đôi đường.
Người hiệp nghĩa vì nước vì dân, có thể chết vì thiên hạ chúng sinh, lại mấy ai tìm được một người nguyện ý vì mình xông vào cửu u hoàng tuyền?
Từ xưa đến nay, cái gọi là nơi phải đi đến, đi bao xa, đi bao lâu, bất quá cũng chỉ là một hồi lá rụng về cội mà thôi.
Diệp Phù Sinh ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn ánh mắt Sở Tích Vi, trong tai tựa như bị sét nổ tung chín chín tám mươi mốt hồi, trong lúc nhất thời như trống chiều chuông sớm vang vọng, cái gì cũng nghe không rõ.
Y chỉ là nhìn Sở Tích Vi. Cặp mắt từng trải tang thương cũng hiển thị chân thành thuần khiết cho tới bây giờ vẫn y nguyên, ánh mắt không có sâu không lường được, cũng không có mê hoặc dụ dỗ, chỉ phản chiếu bóng dáng Diệp Phù Sinh, giống như trên bầu trời tối đen chợt lóe lên một ngôi sao nhỏ, không đủ để chiếu sáng núi sông, lại thành Trường canh Bắc thần (*).
[(*) Trường canh: sao Hôm, Bắc thần: vị thần phương Bắc. Mỗ để nguyên chữ Trường Canh để nhớ đến Sát Phá Lang, một trong những cp mỗ thích nhất]
Tay trái duy nhất còn có thể cử động của Diệp Phù Sinh dừng ở giữa mi mục Sở Tích Vi, chậm rãi vuốt ve đôi mày nhíu chặt, khóe miệng từ từ cong lên.
Ngón tay từ giữa mày xẹt qua khóe mắt cánh mũi, tựa như sông lớn sau khi phân lưu chảy vào suối nhỏ, róc rách xuôi dòng, chuyển qua không biết bao nhiêu năm tháng cùng thăng trầm, cuối cùng dừng lại trên khóe miệng Sở Tích Vi, ngón tay dựng thẳng, đặt lên môi hắn.
Diệp Phù Sinh cong lên một đôi mắt hoa đào, thanh âm ôn nhu: “Đừng nói lời ngốc nghếch, cười lên một cái!”
Bạc tóc từng lo niên thiếu sầu,
Ngày xuân thấm thoát chẳng thể lưu
Tỉnh giấc nam kha cầm sắt đứt,
Hoàng lương không gối bạch ngọc lâu
Hà cớ tình thâm không thể đủ,
Xưa nay duyên mỏng chẳng bạc đầu
Muốn nguyện lưỡng tâm cùng tương thủ,
Một đời thanh đạm miễn bên nhau.
[Lời mỗ: ôi, cuối cùng hai em cũng châu về hợp phố rồi! Sau chương này là 2 phiên ngoại của Đoan Thanh. Mỗ tạm dừng một chút đi thực hiện giấc mộng “bất kiến trường thành phi hảo hán”, quay về sẽ bù sau nhé!]