Phong Đao

Chương 177: Tảng sáng


Đọc truyện Phong Đao – Chương 177: Tảng sáng

Tiếng gió rít gào, tiếng binh lính hô hoán, tiếng mũi tên phá không.

Trường kích, loan đao, tên bay, lửa cháy.

Quân doanh đại loạn, thập diện mai phục.

Diệp Phù Sinh cảm thấy mình không thể chạy được xa.

Kỳ hạn Tôn Mẫn Phong nói vốn không còn nhiều. Mấy ngày gần đây nội lực y hao tổn đến cực kỳ nghiêm trọng, toàn dựa vào thuốc của đối phương lưu lại mới miễn cưỡng chống đỡ. Chỉ là thuốc và kim châm chung quy cũng đã dùng hết, có thể kéo dài tới bình minh sáng ngày mai cũng xem như trời cao rủ lòng thương.

Trên người y bị thương, lúc chạy sẽ làm vết thương nứt ra, bởi vậy tuy rằng y chạy trốn nhanh, người lại càng ngày càng lạnh. Sau lưng A Mạn Đạt dẫn người đuổi theo không dời, tốc độ Diệp Phù Sinh lại càng ngày càng chậm.

Phía sau một mũi tên có gắn dây thừng bám sát y như bóng theo hình bay tới. Một khi bị tên này bắn trúng, người phía dưới liền sẽ bắt lấy dây thừng đem y kéo xuống. May mắn duy nhất của Diệp Phù Sinh chính là, không biết ai ở hậu phương châm một hồi đại hỏa, không chỉ khiến quân địch loạn đầu trận tuyến, cũng mượn sức gió hỗ trợ thế lửa, gây trở ngại cho cung thủ mất chính xác. Mà Trại Thụy Đan trước đó đã rời đi, lúc này không ở hiện trường.

Nhưng y cũng không thể chạy được nữa.

Trước mắt rốt cuộc lâm vào hắc ám, trong tai tất cả đều là tiếng ù ù, Diệp Phù Sinh dừng bước, miễn cưỡng tránh được một mũi tên từ phía sau bắn tới, lại trượt chân, cả người từ trên cột cờ ngã xuống dưới.

[Lời mỗ: chỗ này không biết là Diệp Diệp leo lên cột cờ hồi nào mà rơi xuống á!]

Cả trăm mũi tên đều hướng người đang rơi xuống đồng loạt buông dây, thiên luân của A Mạn Đạt cũng phá không mà bay tới. Phía dưới hơn trăm tên sĩ binh dị tộc cầm đao mà đứng, khí thế khiến Diệp Phù Sinh không chỗ có thể trốn.

Cột cờ cách mặt đất mấy trượng. Thời điểm Diệp Phù Sinh ngã xuống chỉ cảm thấy gió ập vào mặt như đao, tim cơ hồ nhảy lên cổ họng, nghẹn đến mức y ngoại trừ hớp một ngụm không khí mang theo máu vào ngực thì không phát ra được thanh âm nào.

Kinh Hồng ngưng cánh chỉ trong một khắc, Diệp Phù Sinh lại cảm thấy thời gian này rất dài.

Đều nói người lúc gần chết, thời gian dài như cả đời, cũng ngắn chỉ trong một ý niệm.

Nửa đời quang âm rõ ràng trước mắt, lục dục thất tình dồn dập lưu chuyển.

Linh hồn Diệp Phù Sinh như cũng từ thất khiếu bay ra, vào giờ khắc này tựa như nghe trống chiều chuông sớm, nát lòng tràn đầy cố mộng hồng trần, cuối cùng quay về thể xác, chỉ còn chờ một cái kết thúc máu tươi cát vàng.

Nhưng mà cuối cùng y không bị tên nhọn xuyên tim, cũng không bị rơi xuống đất đập đến đầu rơi máu chảy.

Y tựa như một chiếc lá vàng, từ ngọn cây trơ trọi phiêu linh rơi xuống, hai tai mơ hồ đầy gió, hắc ám che kín tầm mắt, chỉ có thể đợi chui đầu vào ba thước hoàng thổ, nhưng ngay trước lúc chạm đất lại được người ôm lấy, lăn đi ba vòng tránh tên bay tới, vững vàng tiếp trong lồng ngực.

Diệp Phù Sinh đã không thấy rõ bất luận vật gì, tai cũng nghe không được thanh âm gì, máu và hơi thở nóng như lửa tràn ngập từ xoang mũi đến ngực phổi. Y chỉ có thể cảm nhận được sau lưng có tiếng tim đập như trống, trên trán bị rơi xuống ba bốn giọt nước, theo mặt của y trượt xuống.

Là máu, cũng là mồ hôi.

Thời điểm giọt nước lướt qua bên môi, Diệp Phù Sinh bỗng nhiên hé miệng, giống như hài tử duỗi đầu lưỡi liếm liếm, lúc này mới thì thào như tiếng muỗi kêu: “Là A Nghiêu a…”

Trả lời y chính là một cái hôn, cấp bách đến gần như hung ác, lại không cắn y bị đau một phân nửa hào nào.

Khoảng khắc cạy mở môi răng, một chất lỏng lạnh lẽo đến gần như băng tuyết mang theo mùi máu tươi nồng đậm được rót vào trong khoang miệng. Vị tanh lạnh khiến Diệp Phù Sinh vốn đã ý thức mơ hồ bỗng nhiên choàng  tỉnh, theo bản năng muốn nôn trở ra, lại bị đối phương không dung cự tuyệt mà ngăn chặn, cưỡng ép y đem ngụm máu này một giọt không rơi ra ngoài mà nuốt xuống.


Nuốt xong ngụm máu này, Diệp Phù Sinh nhất thời ho sặc lên, một bàn tay ở sau lưng y vỗ về thuận khí, một tay khác lại bóp nát bình sứ, đem khối dược hoàn màu đen bên trong kia nhét vào miệng, lại một lần nữa lấy miệng mớm qua, dùng chính lưỡi mình che lại mọi khả năng y phản ứng nhổ ra, cho dù chỉ khoảng nửa khắc này môi mình đã bị cắn rách.

Một dòng máu tươi nóng bỏng chảy vào trong miệng, Diệp Phù Sinh bỗng nhiên bất động. Y buông lỏng khớp hàm, miễn cưỡng ngăn chặn nội tức, rốt cuộc tiếp nhận dược hoàn đối phương mớm tới, cảm thụ nó trôi xuống thực quản, trái tim đang đập thình thịch kia cũng đồng thời buông lỏng.

Xác định y đem dược hoàn nuốt xuống rồi, Sở Tích Vi mới như trút được gánh nặng, bàn tay dịch đến đan điền Diệp Phù Sinh, truyền qua một cỗ nội lực tinh thuần hỗ trợ y vận khí đẩy phát dược lực, đồng thời cúi đầu ghé vào tai y thì thầm: “Sư phụ, ta đến rồi. Ngươi ngủ trước một lúc đi.”

“Ta…” Diệp Phù Sinh tựa vào trong ngực Sở Tích Vi, dựa vào cảm giác nghiêng đầu cọ cọ cổ hắn, thanh âm rất nhẹ “Ta sợ đang ngủ… liền xong mất.”

Sở Tích Vi im lặng một khắc, dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu y, trên mặt biểu tình nhu hòa đến bất khả tư nghị, nhẹ giọng nói: “Sẽ không. Ngươi quá mệt rồi, ngủ một giấc… đến lúc ngươi tỉnh, hết thảy đều tốt.”

Cái thằng nhóc này thời điểm nào học được gạt người vậy?

Diệp Phù Sinh có chút muốn cười, nhưng lại thực sự không còn khí lực. Y ngẫm lại Sở Tích Vi từ nhỏ đến lớn đều không lừa gạt mình, thời gian này lại càng không có.

Trong nháy mắt này, y tựa như một con thuyền đã phiêu bạt từ rất lâu, rốt cuộc ở dưới cầu trăng sáng tìm được bến đỗ của mình. Nửa đời chìm nổi thăng trầm, nhất thế ân oán tình cừu, đều như gió nhẹ lướt qua là lúc theo lá rụng về cội thành bùn, vinh quang trôi qua trước mặt, mà y chỉ cần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mơ một giấc mộng đẹp, chờ bình minh một ngày mới.

Vì thế, y ở trong lòng Sở Tích Vi ngủ thật say, dựa vào bả vai kia tựa như gối hoàng lương, khóe miệng cong lên chậm rãi hạ xuống, vẫn giữ nguyên bộ dáng hàm tiếu.

Một giấc mộng luân hồi, một ý niệm sinh tử, một lòng tương nguyện, một đời bên nhau.

Sở Tích Vi nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng y, hai mắt chậm rãi ngước lên, tròng trắng mắt cơ hồ đều bị tơ máu dầy đặc, chỉ có đồng tử đen thẫm sâu thẳm đến không thấy đáy.

Diệp Phù Sinh nhìn không được, dĩ nhiên không biết người đang ôm mình có bao nhiêu chật vật.

Mấy ngày chạy liên tiếp, đêm không ngừng nghỉ, đi tắt qua lạch trời, ngụy trang cướp đường… Bao nhiêu vất vả trong đó, từng giọt từng giọt đều là mồ hôi và máu. Cho dù người làm bằng sắt, chỉ sợ cũng phải biến thành một đống bùn  nhão.

Nhưng Sở Tích Vi thủy chung đem lưng đứng rất đến rất thẳng, dưới chân cũng không chậm qua một khắc, chỉ hận chính mình không thể nhanh thêm một chút, lỡ đâu thất bại ở giây phút cuối cùng.

May mắn hắn đuổi kịp.

Hắn dùng bàn tay dính đầy mồ hôi và máu thật cẩn thận ôm người trong lòng, tựa như kẻ lạc đường trong đại mạc ôm một bầu nước cuối cùng, đối với người khác chỉ như vật bỏ đi, lại là thứ quan trọng nhất trong cả cuộc đời mình.

“Tạp Y… ngươi là người nào?!”

A Mạn Đạt kỳ thực lúc hạ lệnh bắn tên đã nhìn thấy người này giục ngựa mà đến, chỉ là đối phương mặc áo giáp quen thuộc, xung quanh ánh sáng lại mờ mịt, trong lúc nhất thời nhìn không rõ ràng. Không ngờ rằng đối phương vậy mà lại là tới cứu người.

Nàng chưa từng thấy khinh công nào nhanh, đao pháp nào độc, nam nhân nào không sợ chết như vậy.

Hắn từ trên lưng ngựa nhảy dựng lên, từ trong làn mưa tên nhanh như chớp mà xuyên vào, cơ hồ là đạp lên mũi tên bắn đến trước mặt người nọ, đồng thời một tay tiếp người, một tay trường đao quét ngược lên, thân hình xoay tròn. Lấy nội lực hóa thành đao khí, xé gió tạo thành một bức bình phong, sống sờ sờ đẩy ra hơn trăm mũi tên mười phần kình lực. Vài mũi tên lẻ tẻ còn lại, cũng sát bên người hắn mà qua. Chờ đến lúc hắn rơi trở xuống lưng ngựa, cũng không một mũi tên nào chạm được đến người hắn đang ôm trong lòng.

Một dòng máu từ hổ khẩu rách toạc uốn lượn chảy xuống, Sở Tích Vi khẽ nâng tay lên môi nhẹ nhàng liếm sạch vết máu, tựa như một dã thú liếm vết thương. Mũ giáp trên đầu hắn ở một khắc sinh tử vừa rồi đã rơi xuống, mái tóc đen nhánh trong ánh lửa bập bùng bay tán loạn. Gương mặt vẫn mang mặt nạ của Diệp Phù Sinh đã nhiễm lên lãnh ý chỉ Sở Tích Vi mới có, khóe miệng nhếch thành một góc nhọn sắc bén, gằn từng chữ: “Bằng ngươi, hỏi ta là ai?”

Chữ “ai” mới vừa ra khỏi miệng, A Mạn Đạt liền cảm thấy hoa mắt. Nàng theo bản năng lùi vào trong cung thủ trận, đồng thời thiên luân cầm tay cấp tốc chém xuống trước người. Nhưng không ngờ một đạo hắc ảnh kia thế nhưng từ giữa phân chia thành hai, cho dù thiên luân hay là đoản đao của đám cung thủ đều chém vào không khí.


Cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu. A Mạn Đạt đột ngột cảm thấy sau lưng hàn ý lạnh lẽo, nhất thời tóc gáy dựng đứng lên, không chút nghĩ ngợi mà trở tay chém về phía sau. Thiên luân lần này xẻ thịt đoạn xương, lại là đem thủ cấp một thuộc hạ phía sau nàng chém bay đi, máu tươi phun lên đầy mặt nàng.

Cùng lúc đó, đồng tử A Mạn Đạt co rụt lại, nhìn thấy Trại Thụy Đan từ đối diện giục ngựa mà đến. Vó ngựa chạy như bay, trên tay giương cung, mũi tên rời cung mà ra, dĩ nhiên là hướng về phía đầu nàng phóng tới!

Hắn muốn giết nàng! A Mạn Đạt cả người chấn động, không kịp nghĩ nhiều, dưới chân đạp một cái liền muốn phi thân nhảy ra, lại cảm giác phía sau lưng tiếng gió nổi lên, cùng với một tiếng vang thanh thúy, giống như chim nhạn điên cuồng ngửa mặt lên trời kêu gào.

Kinh Hồng đao pháp – Đoạn nhạn!

Trại Thụy Đan nhìn thấy A Mạn Đạt hướng về phía mình lăng không bay tới, nhưng không vươn tay đi tiếp, trái lại ghìm ngựa nghiêng người, tránh qua nàng.

Hắn không phải không muốn cứu, mà bởi vì bay tới chỗ hắn chỉ có nửa người.

Đoạn nhạn một đao, từ phía eo lưng bên phải đến bả vai bên trái, cùng vết thương trên lưng Diệp Phù Sinh cực kỳ giống nhau, chẳng qua Sở Tích Vi đao càng nhanh tay càng ác, vậy mà đem A Mạn Đạt nhất đao lưỡng đoạn!

Máu tươi tràn ngập, Sở Tích Vi lập tức phi thân trở ra, tay trái ôm Diệp Phù Sinh ngay một giọt máu cũng không dính vào, chỉ có một vệt máu hiện lên nơi khóe mắt hắn. Màu đỏ tinh tế chảy xuống gương mặt tái nhợt, là vết thương do một mũi tên của Trại Thụy Đan vừa mới bay thẳng đến mặt hắn lưu lại.

Lúc ấy Sở Tích Vi một tay ôm Diệp Phù Sinh, một tay nâng đao chém thẳng đến A Mạn Đạt. Mũi tên này của Trại Thụy Đan thay vì nói là sát thương không bằng nói là buộc hắn quay lại phòng thủ, thả cho A Mạn Đạt một đường sống. Không ngờ rằng Sở Tích Vi không lui không tiến, chỉ nghiêng đầu bảo vệ Diệp Phù Sinh, Kinh Hồng đao bên tay phải thế đi không giảm.

Một mũi tên chỉ lệch chút xíu, một đao kia đã phán quyết sinh tử.

Trại Thụy Đan giục ngựa đến gần, nhìn đao Sở Tích Vi vấy máu, lại nhìn đảo qua vết máu nơi khóe mắt hắn, chau mày: “Người Trung nguyên kia, ngươi là ai?”

Sở Tích Vi không cần phải sờ mới biết mặt nạ của mình bị mũi tên nọ xé rách, hắn đơn đao độc ngựa đứng giữa trùng vây, lại nửa điểm cũng không sợ, chỉ liếc mắt một cái cao thấp đánh giá Trại Thụy Đan. Nhìn thấy vết máu trên người đối phương, liền cười nhạo một tiếng: “Có thể từ trong vòng vây của ta thoát thân đi ra, trái lại là có chút bản lĩnh… Bất quá, người có bản lĩnh xem ra không nhiều lắm đâu.”

Trại Thụy Đan sắc mặt phát lạnh. Hắn lúc trước phụng mệnh đi tiếp ứng Tạp Y Nặc, ở trạm canh cách đại doanh khoảng năm dặm nhìn thấy đội nhân mã này bôn ba mà đến, quần áo binh khí đều không có gì khác thường. Đầu lĩnh “Tạp Y Nặc” cũng đúng ước định thổi còi xương của Táng Hồn cung lên, thuận lợi khiến trạm canh mở ra hàng rào.

Không thể ngờ rằng, cử động này chính là dẫn sói vào nhà. Chờ đến lúc Trại Thụy Đan cùng “Tạp Y Nặc” đoản binh tương giao, mới phát hiện dưới mũ giáp kia lại là gương mặt một người Trung Nguyên!

Sở Tích Vi trong lòng treo nặng tình trạng của Diệp Phù Sinh, dĩ nhiên không hề tham chiến. Hắn mang đến khoảng một ngàn thuộc hạ đều là hảo thủ, lọt vào nơi này liền có công có thủ, chia làm ba cánh. Một cánh là người của Bách Quỷ môn tấn công thành lũy, một cánh là ám khách “Ma Yết” vây khốn Trại Thụy Đan, chính mình thì dẫn theo một cánh sát thủ Ám Vũ khác xuyên qua chướng ngại xông thẳng về hướng đại doanh dị tộc.

Trại Thụy Đan tự nhiên nghĩ thầm không tốt. Hắn tài bắn cung cao siêu, tiên pháp cũng không tồi, nếu là bàn tới hành quân đánh giặc nửa điểm cũng không sợ. Nhưng mà “Ma Yết” từng là sát thủ dưới trướng Triệu Băng Nga, nhiều năm qua trà trộn nơi quan ngoại, đối với đường lối tác chiến của dị tộc thập phần quen thuộc, vậy mà tách binh sĩ đang chiến đấu của hắn ra, tiến hành vây sát. Đợi đến khi Trại Thụy Đan vất vả mang theo tâm phúc bên người giết ra vòng vây, chứng kiến thây ngã khắp nơi, thành lũy đã bị đổi chủ, hắn chỉ có thể cấp tốc ghìm ngựa quay đầu lại chạy về hướng đại doanh, hy vọng có thể đuổi kịp Sở Tích Vi.

Đáng tiếc vẫn là chậm một bước.

“Giả vờ quá quan, phóng hỏa đốt trại, người Trung nguyên các ngươi… trái lại là đục nước béo cò.” Một đôi mắt uyên ương của Trại Thụy Đan hoàn toàn đóng băng “Ngươi đã có bản lĩnh như vậy, hà tất dấu đầu lộ đuôi, ở sau lưng đả thương người?”

Sở Tích Vi lười trả lời hắn, ánh mắt đảo qua xung quanh quan sát. Lúc này đại doanh mặc dù loạn, nhưng bởi vì Trại Thụy Đan phóng ngựa trở về, đã có một lượng lớn sĩ binh dị tộc hướng bên này xúm lại. Sở Tích Vi một người còn muốn mang theo Diệp Phù Sinh chạy thoát, đích thực là có chút khó giải quyết.

Huống chi, Diệp Phù Sinh tuy rằng đã uống giải dược, rốt cuộc là trúng độc lâu ngày lại thọ thương, vẫn là nên nhanh chóng ổn định mới tốt.

Suy nghĩ xoay chuyển, chủ ý đã định, Sở Tích Vi rút dây cột giáp ngực dỡ xuống bảo vệ Diệp Phù Sinh, trở tay đem người này cột vào trước ngực mình, tay trái thuận thế bắt lấy một thanh trường thương từ phía sau lưng đang đâm về hướng mình, hai chân thúc vào bụng ngựa, thế nhưng trực tiếp nhằm về phía Trại Thụy Đan – khó bắt lấy nhất, cũng là đường ra ngắn nhất.


Trại Thụy Đan không ngờ tới đối phương thế nhưng hung hãn đến vậy. Cung tiễn tiện cho tấn công xa nhưng bất lợi khi cận chiến, trong chớp mắt hai người đã đến gần, hắn chỉ đành vứt bỏ cung tên rút đao ra, trực diện đón nhận trường thương của Sở Tích Vi.

Thân là “Lang thủ”, không chỉ tài bắn cung siêu quần, võ công tài trí càng là hơn người. Đao của Trại Thụy Đan cũng không dài nhỏ, ngược lại thập phần nặng nề, chính là chế tạo gần giống xà hình, một mũi nhọn một móc câu liền tựa độc xà phun nọc, trong nháy mắt xuất liên tục sáu chiêu công bốn chiêu thủ, đâm, gạt, chém, áp, chiêu chiêu cực nhanh, đao đao đe doạ!

Sở Tích Vi khóe miệng đột nhiên nhếch lên.

Trại Thụy Đan thấy một đao long trời lở đất lúc trước của hắn, biết người này thiện đao pháp, lại không biết được đao tuy là võ khí khởi đầu của Sở Tích Vi, lại không phải võ đạo cuối cùng của hắn.

… “Bách Quỷ môn ta lịch đại môn chủ tu tập Kì Lộ kinh, đều là bậc thầy của chúng gia, học hiểu trăm đạo, nhưng lại không đạt được yếu lĩnh trong đó, tạp mà không tinh, uyên bác mà không hữu dụng. Bởi vậy trong tam đại võ điển, Kì Lộ kinh vĩnh viễn bị Thiên Kiếp công cùng Vô Cực công áp chế một bậc. Sư phụ ta đối với việc này buồn bực đã lâu, dùng suốt đời tâm huyết tại Kì Lộ kinh tầng thứ tám tiến thêm một bước, sáng tạo ra Quy Hải tâm pháp…”

…”Nghĩa phụ, như thế nào là Quy Hải tâm pháp?”

… “Nước trong thiên hạ chỗ nào lớn bằng biển? Đó là nơi muôn sông chảy về, không biết bao giờ thôi, mà không bao giờ đầy (*). Tại sao vậy? Chính là, nó dung nạp hết thảy, từ tâm đến thần. Do đó dùng cái nhìn của nó, gạt lấy tinh túy. Xem mình như biển, tìm lấy điểm chung, gác lại điểm bất đồng, chính là quy nạp của vạn pháp.”

[(*) ý trong “Thu Thủy thiên” của Trang Tử]

Khóe môi Sở Tích Vi hạ xuống, ánh mắt phát lạnh. Khoảnh khắc Trại Thụy Đan cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, chợt sinh ra kinh sợ.

Mũi thương so với ánh mắt này còn không lạnh bằng!

Võ đạo có câu cửa miệng “Côn tảo nhất đại phiến, thương khiêu nhất điều tuyến”, nhưng mà ba mươi sáu đường Tỏa Long thương của Tần gia lại có điều khác biệt.

[(*) chiêu thức của côn quét một vùng lớn, chiêu thức của thương lại đi thẳng một đường]

Bởi vì Bắc Hiệp Tần Hạc Bạch mất sớm, Tỏa Long thương chỉ truyền xuống ba mươi ba chiêu. Nhưng mà một chuyện trước đó tại Bắc cương, Tần Lan Thường tiếp nhận ba mươi bảy phong thư của Nguyễn Phi Dự, đọc hết ba mươi bảy năm buồn vui thăng trầm, cũng tìm được ba mươi sáu trang thương phổ kẹp trong những bức thư.

Nam Nho Nguyễn Phi Dự nghe nhiều nhớ lâu (*), từng cùng Tần Hạc Bạch tâm đầu ý hợp, tận mắt thấy người này diễn chiêu hơn trăm lần, đã sớm đem ba mươi sáu đường thương pháp xem đến nhuần nhuyễn. Mặc dù một đời này hắn chưa từng tập qua, lại đem chúng ghi tạc trong lòng. Sau vụ án Tần Công, Nguyễn Phi Dự đích thân viết lại thương phổ, lấy sơ đồ tinh lược giảng giải nội dung yếu lĩnh, vốn chỉ là muốn khuây khỏa trong lúc rảnh rỗi, lại không ngờ rằng trước khi chết có thể nhìn thấy hậu nhân Tần gia, dĩ nhiên liền không cần đem thương phổ này theo một đời chìm nổi chôn xuống đất vàng, để cho Tỏa Long thương khỏi rơi vào cảnh mai một.

[(*) nguyên bản “bác văn cường ký”: ý chỉ người nghe nhiều việc, đi nhiều nơi, trải nghiệm nhiều thứ, trí nhớ tốt, nhiều ở đây là lượng chứ ko phải là nghe nhiều lần nha]

Tần Lan Thường dù sao cũng còn nhỏ tuổi, ba chiêu thương thuật cuối cùng lại hàm chứa ba mươi ba đường biến hóa trước đó, nàng thật sự không hiểu chỗ nào liền lấy tới hỏi Sở Tích Vi. Dần dà, cho dù Sở Tích Vi không có tận lực tập luyện, nhưng cũng bởi vì Kì Lộ kinh võ điển nên đối với thương thuật này rõ như lòng bàn tay, rốt cuộc đến lúc này cũng phát huy công dụng.

Một người giục ngựa ép sát, một thương như du long nổi trên mặt nước, trong một tấc vuông triển khai chém giết. Trại Thụy Đan cùng tướng lãnh võ giả Trung nguyên giao thủ mấy lần, lại chưa từng gặp qua thương thuật hiểm hóc lại hung lệ như thế. Nhu chiêu tựa như giao long xoay quanh kiềm chế khó thoát, ngạnh công lại như ác long giương nanh múa vuốt chọn ra người mà cắn. Người, thương, ngựa cơ hồ hòa hợp thành một thể. Ngựa phóng nhanh, người ra chiêu liên tiếp, thương chọn điểm yếu hại, cơ hồ khóa chết thế công trước mặt lẫn không môn phía sau Trại Thụy Đan, đập vào mắt chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là du long xoay quanh, nhìn đến cơ hồ choáng váng!

Sĩ binh dị tộc xung quanh cũng nhìn đến hoa cả mắt!

Tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng, Sở Tích Vi lại gắt gao vây lấy bước chân Trại Thụy Đan, cung thủ sợ ném chuột vỡ đồ không dám vọng động, mũi giáo đâm tới cũng bởi vì vó ngựa thay đổi liên tục khó tìm ra hư thật. Cố tình ngay vào lúc này, đại doanh phía trước đột nhiên lại hiện ra ánh lửa, cùng với tiếng kim qua thiết mã mãnh liệt. Chúng quân đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt nghe phía trước truyền đến tiếng đồng bạn tê tâm liệt phế hô to: “Sở quân tấn công doanh trại!”

Tái Thụy Đan trong đầu chấn động, đoản đao kẹp vào đầu ép xuống trường thương. Nếu không phải hắn đang ngồi trên lưng ngựa, chỉ sợ đứng cũng lún xuống đất ba tấc. Nhưng mà lực đạo này quá lớn, ép chiến mã bị đau, đã có xu thế không thể khống chế được nữa.

Hắn không chần chờ nữa, tụ lực quát: “Không cần quản ta, bắn tên!”

Trong phút chốc trăm dây cung buông lỏng, trăm mũi tên xé gió phá không. Trại Thụy Đan lấy loan đao chế trụ thân thương, thuận thế ngửa ra sau nằm trên lưng ngựa, muốn mượn lực kiềm chế hành động của Sở Tích Vi.

Mũi tên đồng loạt phát ra, chỉ chậm một cái chớp mắt, chính là sinh tử khác biệt!

Nhưng mà Sở Tích Vi khẽ buông lỏng tay.

Hắn một chưởng ở trên đuôi thương vỗ thật mạnh một nhịp, trường thương phi thẳng đến thân Trại Thụy Đan khiến người này xẩy chân ngã xuống ngựa, đồng thời hắn ôm chặt Diệp Phù Sinh cúi người bám xuống phía dưới, nương theo hai thớt ngựa cao to làm lá chắn bằng thịt!


Làn sóng tên thứ nhất qua đi, Trại Thụy Đan tuy rằng tránh được một kiếp, trên người lại trúng mấy phát tên. Sở Tích Vi kêu lên một tiếng nhổ ra một mũi tên nơi đầu gối, từ giữa hai xác ngựa ầm ầm ngã xuống nhảy dựng lên, vững vàng dừng lại phía sau một người kỵ binh dị tộc, lập tức một tay chế trụ cánh tay đối phương, đem người sống sờ sờ quẳng xuống ngựa.

Hắn không tiếp tục tham chiến, thừa dịp một hơi thở này phi ngựa cướp đường, vó ngựa đạp lên người sĩ tốt chặn đường, nhảy vào doanh địa đang nổi lửa phía sau, ở trong bóng đêm nhất kỵ tuyệt trần!

“Lang thủ, chúng ta…”

Trại Thụy Đan từ dưới đất đứng lên, lau đi vết máu nơi khóe môi, không cam mà nhìn về hướng hai người một ngựa kia biến mất, nắm tay hết xiết chặt lại mở ra. Chung quy hắn đành phải lấy đại cục làm trọng, hung tợn quát: “Một đội đuổi theo, không cần cố gắng đánh nhau, chỉ cần thăm dò chi tiết. Những người còn lại theo ta đi tiền tuyến kháng địch!”

“Dạ!”

“…”

Bên này chém giết như thế nào, cùng Sở Tích Vi cũng không can hệ.

Hắn ôm Diệp Phù Sinh hướng sau doanh chạy như bay, đơn đao độc ngựa không lùi không khiếp, cho dù tên bay hay đao kích, dùng huyết nhục khai đao, đi đến đâu là lưỡi đao dài đẫm máu đến đó. Chờ đến lúc Sở Tích Vi rốt cuộc lọt vào vòng chiến của thuộc hạ, mới cảm giác cả người đều đau, khí lực cơ hồ đều bị rút đi sạch sẽ.

Con ngựa thương tích chất chồng khuỵu xuống đất tuyệt khí bỏ mình, người Sở Tích Vi ôm cũng suýt nữa bị quăng ngã. Cũng may hắn ôm lại được ngay, thủ hạ của hắn cũng kịp thời đỡ lấy.

Phía trước của hắn lông tóc vô thương, sau lưng lại giống trải qua một phen thiên đao vạn quả, thời điểm thủ hạ nâng hắn đều thiếu chút nữa không thể nào xuống tay. Cũng may những vết thương này nhìn dọa người, lại không ảnh hưởng đến gân cốt yếu hại.

“Chủ tử, Sở quân tấn công doanh trại, phía trước tình hình chiến đấu rất ác liệt, chúng ta muốn từ đây mượn đường Nhạn Minh thành quay lại Trung nguyên, chỉ sợ…”

“Quay đầu, đi Cửu Diệu thành!”

Dồn dập mà thở hổn hển, cánh tay Sở Tích Vi ôm Diệp Phù Sinh đều có chút phát run. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua quân doanh bị chiến hỏa nhiễm đỏ trời cùng phía dưới hỗn loạn bất kham, trần tạp ngũ vị cuối cùng đều hóa thành vị rỉ sắt của máu tanh quanh quẩn không thể tiêu tan.

Tằng đạo gia quốc cốt đồi thế, bất tín nhân gian thủy như thanh. Tòng lai anh hùng vô thiện liễu. Duyên nhân chiết kích bất kham đề. (*)

[(*) dịch nghĩa: Từng nói quốc gia xương cốt chất thành đống, không tin trên nhân gian có dòng nước nào trong xanh (vì đã hòa máu). Xưa nay anh hùng không phải là thứ tốt lành gì, bởi vì chuyện kích (vũ khí) gãy khó kể ra. Mỗ tạm dịch:

Quốc gia xương máu mà thành,

Nhân gian nào có nước trong xanh.

Anh hùng đâu phải là thứ tốt,

Kích gãy làm sao đề sử xanh?]

Hắn hít sâu một hơi đầy mùi máu, lần nữa phi thân lên ngựa, quát: “Đi!”

Đoàn người lướt qua đại doanh gió lửa đầy đất chạy vào rừng rậm. Lúc này chân trời tối đen ánh lên một quầng sáng, giống như kiếm sắc xé rách không trung, đổ xuống ráng màu ấm nhất.

Bóng đêm túc sát lạnh như băng được tia nắng ban mai phủ lên sắc màu ấm áp, những đám mây xám mờ dần, mây đen nhiễm hồng, mặt trời đỏ như từ trong biển sương mù dâng lên, tựa như có thể xua tan hết thảy hắc ám cùng quái quỷ trong cuộc sống.

Tay Sở Tích Vi ôm Diệp Phù Sinh. Người nọ đã mỏi mệt quá lâu, lúc này còn ở trong lồng ngực hắn vô tri vô giác mà ngủ. Hắn không phát hiện khóe miệng mình bất giác mỉm cười, chỉ cọ cọ lên mái đầu tóc bẩn hề hề kia, một tay nắm chặt dây cương, mang theo một đám quỷ mị phía sau từ đêm tối đi về hướng ánh sáng.

Không vì cực hạn sáng lạn mà hôi phi yên diệt, chỉ cầu bình an lâu dài tuyệt xử phùng sinh.

[(*) Hôi phi yên diệt: tro bay khói tắt, đại khái cháy thành tro bụi, theo gió bay đi, ngay cả khói cũng tắt, không còn gì sót lại.

Tuyệt xử phùng sinh: tìm được đường sống trong chỗ chết]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.