Đọc truyện Phong Ấn Tiên Tôn – Chương 35: Ta có một kiếm, tên Liệt Thiên (2)
– Tránh ra!
Liễu Tàn Dương vung vẩy hai tay của mình, linh long phóng lên tận trời, khí thế bao phủ toàn thân Liễu Tàn Dương.
Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ…
Kim Kiều phát hiện tu vi Liễu Tàn Dương đại tăng, nàng không dám khinh thường, cầm pháp bảo hình châm trong người ném ra ngoài.
Thần thức của Liễu Tàn Dương có cảm giác như bị kim đâm, ý thức suýt tán loạn, linh long biến mất, Kim Kiều thấy pháp bảo kim châm có tác dụng, lập tức bắn phi kiếm ra lấy thủ cấp kẻ địch.
Đạo hào quang này không thể tránh khỏi tốc độ phi kiếm quá nhanh, mà cảnh giới Liễu Tàn Dương quá thấp, cho dù tu vi của hắn tăng lên Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng khó tránh khỏi thế công của Kim Đan.
Đinh!
Phi kiếm chém lên cổ Liễu Tàn Dương lại phát ra âm thanh kim loại, huyết nhục đã bị xé rách, máu tươi chảy xuống, nhưng thanh phi kiếm lại khảm lên cổ Liễu Tàn Dương, Kim Kiều khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh này.
Liễu Tàn Dương cười dữ tợn như người điên, hắn tiện tay giật phi kiếm chém vào cổ mình xuống, lập tức xóa ý thức của Kim Kiều trên phi kiếm.
Xương cốt trên người hắn không phải phàm cốt như các tu sĩ khác, mà là Sa tinh cốt, xương cốt của hắn có thể so sánh với pháp bảo.
Kim Kiều phát giác mình mất đi quyền điều khiển phi kiếm, điều này sao có thể? Một tu sĩ Trúc Cơ có thể ngăn một kích trí mạng của mình? Còn cưỡng đoạt phi kiếm?
Liễu Tàn Dương cầm phi kiếm của Kim Kiều, nâng lên từ từ giống như nó nặng ngàn cân.
Tâm thần của nàng sinh ra cảm giác nguy hiểm trí mạng trước nay chưa từng xuất hiện, Kim Kiều lập tức sợ hãi một kiếm này.
– Làm sao có thể! Hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà thôi! Chỉ là tu sĩ Trúc Cơ!
Kim Kiều áp chế sợ hãi trong đáy lòng.
– Ta có một kiếm, tên Liệt Thiên!
Rốt cuộc Liễu Tàn Dương cũng nâng kiếm lên, thanh kiếm bắn ra kiếm khí vạn trượng, một thanh kiếm hóa thành hai thanh, bốn thanh, mười sáu thanh…
– Ah…
Kim Kiều bị ngàn vạn phi kiếm chấn nhiếp, ngàn vạn phi kiếm sinh ra hung uy cực kỳ khủng bố.
Đinh đinh đinh! Kim Kiều liều mạng kêu gọi phi kiếm trở về, không ngừng lui ra phía sau.
Đinh đinh đinh đinh!
Toàn thân Kim Kiều đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, nhưng mà phi kiếm vô tận không biến mất.
– Sư huynh cứu ta!
Kim Kiều hét to lên.
Đột nhiên một bàn tay lớn xuất hiện, phi kiếm đánh thẳng vào bàn tay to như núi kia.
Kim Kiều ngã ngồi dưới đất, không ngừng há miệng thở dốc, vừa rồi nàng cảm thấy tử vong ở rất gần mình, nếu như sư huynh đến chậm một bước, chỉ sợ nàng đã biến thành thi thể.
Liễu Tàn Dương khôi phục tu vi, một kích Liệt Thiên đã tiêu hao toàn bộ linh lực trong người hắn.
Một kích Liệt Thiên này là kiếm kỹ của riêng hắn, nhìn qua không khác gì đang nâng kiếm, nhưng mà trong quá trình nâng kiếm lại ngưng tụ mấy trăm đạo kiếm khí, ngưng tụ tới cực điểm mới phóng thích ra, mấy trăm đạo kiếm khí của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bộc phát cùng một lúc, cho dù là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ cũng khó ngăn cản được.
– Kiếm tu tuyệt thế!
Bàn tay kia biến mất, một tu sĩ thân thể cao lớn xuất hiện trước mặt Liễu Tàn Dương, chính là tu sĩ Kim Đan khảo thí ảo cảnh lúc nhập môn.
– Ta từng gặp qua ngươi, kiếm thuật của ngươi rất tinh diệu, không thể ngờ lại diệu dụng đến mức này, hôm nay ta xem như mở rộng tầm mắt, vào đi thôi, từ hôm nay trở đi, không có người nào dám ngăn cản đường của ngươi.
Tu sĩ cao lớn nhường đường cho Liễu Tàn Dương.
Liễu Tàn Dương kéo kiếm đi vào, hắn đi từng bước lưu từng vết máu khi tiến vào Vô Lượng Môn, hắn quay đầu nhìn Kim Kiều rồi nói một câu.
– Phi kiếm, ta sẽ không trả lại!
Kim Kiều há miệng nhưng không nói nên lời, đường đường tu sĩ Kim Đan lại sợ một tu sĩ Trúc Cơ, đây là chuyện hoang đường cỡ nào.
Sáu đệ tử nội môn bên cạnh, Liễu Tàn Dương cũng không nhìn bọn họ thêm lần nào, nhưng mà toàn thân mấy đệ tử này như nhũn ra, nếu không phải có sư huynh sư tỷ ở bên người, bọn họ đã sớm chạy trốn.
Liễu Tàn Dương tiến vào trong Vô Lượng Môn, cánh cửa đóng lại!
Kim Kiều đứng dậy, lòng còn sợ hãi:
– Sư huynh, tiểu tử này quá mạnh mẽ, ta chưa từng gặp qua đối thủ hung hãn như thế, tâm trí, nắm bắt chiến cơ, tàn nhẫn, ta không bằng hắn.
Tu sĩ thân hình cao lớn nhìn Kim Kiều nói:
– Ta dám khẳng định, hắn bị hoán cốt, nếu như ta không có đoán sai, hắn là vật thí nghiệm của ma môn, là binh khí chiến đấu hình người.
– Binh khí hình người?
– Đúng vậy, nếu không phải binh khí hình người, tại sao thân thể của hắn có thể ngăn cản phi kiếm? Theo ta thấy không quá ngàn năm, hắn sẽ hóa thành thần binh lợi khí, thần trí mất đi, đây là vận mệnh của hắn.
Tu sĩ thân hình cao lớn khiến thức rất rộng, ứng khẩu tìm một thân phận phù hợp cho Liễu Tàn Dương.
Trên cổ Liễu Tàn Dương còn lưu vết sẹo thật lớn, tuy hắn vô cùng đau đớn nhưng miệng vết thương đang từ từ khép lại.
– Kim Kiều? Mối thù hôm nay, ngày sau ta sẽ báo!
Liễu Tàn Dương tìm được tiểu viện của mình, hắn đi vào, sau khi bố trí xong trận pháp, hắn ngã xuống đất mê man, trận chiến vừa rồi hắn đau đớn và thảm nhất, sau khi cố hết sức đấu một trận, cảnh giới Trúc Cơ thật sự không có biện pháp đối phó tu sĩ Kim Đan! Cho dù hắn có được ý thức chiến đấu phong phú và lịch duyệt phi phàm.
Ngày thứ ba, Liễu Tàn Dương chậm rãi mở mắt ra, vết thương trên cổ biến mất, linh lực khôi phục bảy thành.
Hắn nhớ lại chiến đấu vài ngày trước nếu không phải mình có được Sa tinh cốt, hắn đã chết ngay lúc ban đầu.
Tốc độ tu luyện của mình không chậm, nhưng mà còn chưa đủ! Chính mình lúc nào mới đạt đến tình trạng của bản tôn? Lực lượng, ta cần lực lượng!
Liễu Tàn Dương hung hãn đã chấn nhiếp một ít đệ tử, trừ hắn, không có đệ tử nào vừa vào nội môn đã hung hãn như thế, dùng cảnh giới Trúc Cơ lực kháng tu sĩ Kim Đan.
Liễu Tàn Dương vuốt cổ, ba ngày trước phi kiếm đánh úp, bản thân hắn không có sức chống cự, chỉ có thể dựa vào thân thể ngăn cản, nếu không phải xương cốt của mình phi phàm, chắc chắn đầu rơi xuống đất.
Hắn đã đột phá cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng tạp chất trong linh lực vẫn chưa bị tinh luyện hoàn toàn, lúc vận hành công pháp sẽ sinh ra đau đớn trong lồng ngực, hắn cần phải áp chế cảnh giới, triệt để loại bỏ tạp chất trong linh lực mới tấn cấp, nhưng bị tu sĩ Kim Đan uy hiếp, hắn không thể không tấn cấp sớm.
Kim Kiều! Trong mắt Liễu Tàn Dương bắn ra ngọn lửa báo thù, mối thù hôm nay, ngày sau tất báo.
Ta cần lực lượng, lực lượng càng cường đại hơn, Liễu Tàn Dương nhìn phi kiếm trước mặt, thanh phi kiếm này suýt nữa giết ta…
Nếu như ta biến mất, như vậy có phải ta… Đã chết?
Nếu như ta chết, bản tôn sẽ làm sao? Lại sáng tạo ra một phân thân khác sao? Liễu Tàn Dương nghĩ tới đây không rét mà run, chẳng lẽ sự tồn tại của ta chỉ là công cụ hay sao?
– Rốt cuộc ta là ai? Chẳng lẽ ta chỉ là một hóa thân! Chẳng lẽ chỉ là một đám ý thức của bản tôn phân ra!