Đọc truyện Phong Ấn Tiên Tôn – Chương 34: Ta có một kiếm, tên Liệt Thiên (1)
Cũng trong đêm đó, ánh mắt hắn nhìn nàng vô cùng tinh khiết, giống như một vũng nước trong có thể nhìn thấy đáy.
Bóng lưng hắn rời đi rất cao lớn, hắn dùng lạnh lùng che dấu nội tâm, hắn che dấu tịch mịch.
Hồng Liên ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo ý chí chiến đấu hừng hưc.
– Sư thúc! Chúng ta sẽ gặp nhau trong nội viện! Hồng Liên ta sẽ đứng trước mặt ngươi, lớn tiếng nói cho ngươi biết! Kiếp nầy không phải ngươi không gả đi!
Ban đầu đó là yêu đương thuần túy, là yêu đơn phương, cũng là yêu bền bỉ nhất, nóng bỏng nhất, loại yêu này có tên là thầm mến.
Hồng Liên đuổi theo bước chân Liễu Tàn Dương, ngoại viện tấn chức nội viện, cần phải giết ra trong thiên quân vạn mã, nhưng mà Hồng Liên không hề sợ hãi sẽ không lùi bước, bởi vì có người trong nội viện, tâm nàng đã theo hắn tiến vào nội viện.
Liễu Tàn Dương lại đi tới Truyền Tống Trận đi vào bảy mươi hai phong.
Cảnh vật chuyển đổi, bảy mươi hai phong trong Vô Lượng Môn xuất hiện trước mặt, cho dù đã rời đi một năm nhưng không có chút biến hóa nào.
Hắn rời khỏi nơi này đã một năm rồi.
Trong một năm qua, Liễu Tàn Dương sống rất khá, rất thoải mái, giảng bài là một chuyện nhẹ nhàng, tuy trong quá trình đó có vài huyên náo không thoải mái, giết một ít thằng quỷ không may, nhưng tổng kết lại một năm qua sống rất vui vẻ, có một việc làm hắn thỏa mãn nhất chính là mình đã trộm sạch Kinh lâu.
Kinh lâu nguy nga như ngọn núi, kinh thư công pháp bên trong nhiều vô số kể, Vô Lượng Môn tích lũy gần vạn năm lại bị trộm trong một năm.
Trong một năm qua, cảnh giới Liễu Tàn Dương cũng không tăng trưởng, hắn vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ, hắn đang áp chế, đây là đặc điểm của Du Long Đại Pháp, bảo là chỗ thiếu hụt cũng không đủ, tuy Du Long Đại Pháp có thuộc tính hấp thu linh lực của người khác rất bá đạo, nhưng muốn loại bỏ tạp chất trong đó lại cần thời gian dài.
Lần này không bị Tài Thần gây khó dễ, bởi vì tên tu sĩ Tài Thần vào nửa năm trước đã chết trong động phủ hải ngoại rồi, ngay cả hài cốt cũng không còn.
Truyền Tống Trận thành lập trên đỉnh núi, trước mặt là bình đài thật lớn, trên mặt đất lát đá xanh, tại nơi này nếu biến thành diễn võ trường, có thể chứa được hơn vạn người.
Ánh mắt nhìn vào đạo quan cổ kính, mái ngói xanh phong cách cổ xưa, bức tường nhuốm màu rêu phong cổ kính.
Liễu Tàn Dương cất bước tiến về phía trước, đi vào nội viện bảy mươi hai phong.
Đột nhiên cánh cửa nội viện mở rộng ra, bảy tên đệ tử nội môn ngự kiếm bay đến, đằng đằng sát khí vây quanh Liễu Tàn Dương.
Liễu Tàn Dương lui về phía sau một bước, tốc độ vận chuyển Du Long Đại Pháp nhanh hơn.
Bảy tên đệ tử nội môn này sớm có dự mưu, phân bảy phương vị, trực tiếp thúc dục phi kiếm, bảy đạo hàn quang bay tới tạo ra tiếng nổ mạnh kinh thiên.
Đây là lấy mạng! Liễu Tàn Dương phát giác sát tâm của bảy tên đệ tử này.
Liễu Tàn Dương không dám khinh thường, Du Long Đại Pháp phát uy, một đầu cự long gào thét bay ra đâm vào bảy thanh phi iếm, lập tức chặt đứt liên hệ giữa phi kiếm với chủ nhân của chúng, Liễu Tàn Dương cúi người phóng đi giống như con báo săn, lập tức lao tới trước mặt một tên đệ tử nội môn, hắn vứt bỏ phù chú và pháp thuật, dùng phương thức công kích trực tiếp nhất.
Bảy tên đệ tử nội môn này không quen phong cách chiến đấu như vậy, bởi vì đệ tử nội môn chiến đấu với nhau đều so phi kiếm và phù chú uy lực lớn hay nhỏ, nhưng mà người này buông tha phù chú, sau khi đánh rơi phi kiếm đã lao tới, sát khí hung tợn ập thẳng vào mặt bọn họ.
Phương thức chiến đấu phụ thuộc vào lịch duyệt và kinh nghiệm, tuy phù chú có uy lực lớn nhưng nhược điểm là rất chậm, tuy phi kiếm mạnh nhưng Liễu Tàn Dương hiện tại còn chưa có phi kiếm tiện tay.
Bảy tên đệ tử nội môn thấy Liễu Tàn Dương lao đến trước mặt mình, căn bản không kịp lấy phù chú ra, tuy cảnh giới bọn họ đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng kém xa Liễu Tàn Dương thân kinh bách chiến.
– Các ngươi đã muốn chết! Ta sẽ thành toàn các ngươi!
Sát ý của Liễu Tàn Dương bành trướng, ánh mắt khát máu.
Đây là một trận chiến đấu bất ngờ, bảy tên đệ tử nội môn này chưa từng trải qua chém giết thảm thiết, đối mặt Liễu Tàn Dương tấn công bằng phong cách quái dị, bọn họ không biết cách ứng phó.
Huyết vụ bắn tung tóe, hai tay Liễu Tàn Dương đâm xuyên qua lồng ngực một tên đệ tử, hai tay của hắn như móng vuốt chim ưng săn mồi, cắm thẳng vào tim phổi đối thủ.
– Ah!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên ngoài cửa nội môn.
Sáu tên đệ tử khác phát hiện tình hình không đúng, người này quá kinh khủng, sức chiến đấu vượt xa tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường.
Liễu Tàn Dương không cho bọn họ cơ hội bỏ chạy, bỗng nhiên hấp lực Du Long Đại Pháp bộc phát, linh lực tuôn ra kéo sáu tên đệ tử bỏ chạy trở về.
– Dừng tay!
Trong cửa nội môn có tiếng thét vang lên, một đạo hào quang bắn thẳng đến trước mặt Liễu Tàn Dương, lập tức chém đứt hấp lực từ Du Long Đại Pháp, sáu tên đệ tử lập tức chạy trốn tới nơi an toàn, sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, bọn họ vừa mới đi dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng.
Một tu sĩ dáng người lung linh xinh xắn xuất hiện trước mặt Liễu Tàn Dương, trợn mắt nhìn hắn.
Hành động chém giết Liễu Tàn Dương do nàng làm chủ, nhiệm vụ sư môn này rất quan trọng với nàng, sư môn ban thưởng là thứ yếu, chủ yếu là gốc sâm tinh kia, nàng bắt buộc phải có được nó, vốn nàng đã liên hệ với một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đại đi cùng, nhưng đột nhiên sư tôn an bài một tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ tiến vào, chiếm dụng danh ngạch của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
– Hôm nay, ngươi phải chết!
Tu sĩ Kim Đan dáng người nhỏ nhắn đã tuyên bố, nàng phải đánh chết Liễu Tàn Dương, nhường vị trí này lại, sư tôn tuyệt đối sẽ không so đo với mình chỉ vì một tên đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ, nói sau, lại nói sư tôn có ý định giết Liễu Tàn Dương trong nhiệm vụ sư môn, giết hắn tại nơi này xem như miễn tra tấn cho hắn.
Liễu Tàn Dương tỉnh táo nhìn tu sĩ Kim Đan trước mặt, tuy nàng mang mạng che mặt, nhưng mà Liễu Tàn Dương có thể cảm giác được nàng là nữ tu sĩ, thể chất của nàng âm hàn nhưng lại tu luyện công pháp chí cương chí dương.
– Tránh ra!
Đột nhiên Liễu Tàn Dương quát một tiếng:
– Nếu không, chết!
Liễu Tàn Dương nhìn qua tu sĩ Kim Đan này, hai mắt tỏa ra hào quang khiếp người.
Bỗng nhiên tu sĩ Kim Đan cảm giác sau lưng rét run, bản thân mình đang sợ hãi, mà đối tượng sợ hãi lại là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
– Ngươi muốn giết ta? Ngươi không biết ta lúc ở ngoại viện có thanh danh Sát Thần Kim Kiều hay sao? Ta là người từ ngoại viện giết vào nội viện.
Tu sĩ Kim Đan khôi phục tâm thần, xua tan bất an trong lòng.
Liễu Tàn Dương không quan tâm Kim Kiều nói gì, hắn lặp lại:
– Tránh ra!
Kim Kiều nhìn thấy uy hiếp của mình không ảnh hưởng đến tâm trí Liễu Tàn Dương, giang cánh tay ra, một ruy băng bắn ra ngoài như cầu vồng vạn trượng, lập tức bao phủ Liễu Tàn Dương vào bên trong, tuy Liễu Tàn Dương chỉ có cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng mà khí tức của hắn lại làm Kim Kiều cảm thấy sợ hãi, cho nên ý đồ nói thêm vài câu ảnh hưởng tâm trí Liễu Tàn Dương.