Đọc truyện Phong Ấn Tiên Tôn – Chương 11: Phi Ngư Kiếm (1)
Tiểu nhị giới thiệu đổ mồ hôi, nhưng mà vị tu sĩ tu vi thâm hậu này lại không có ý ra tay mua sắm.
– Các ngươi cũng chỉ có những món đồ này sao, có pháp bảo hình dáng phi kiếm không?
Tiểu nhị kinh hoàng, chẳng lẽ… Hắn muốn mua pháp bảo! Pháp bảo đấy! Thứ này không phải Luyện Khí Các có thể có được, thứ này là bảo vật trân quý, nếu Luyện Khí Các có pháp bảo, sợ rằng ngày mai sẽ bị đám người đoạt bảo diệt môn.
– Thứ này… Bảo vật cấp bậc này, chúng ta không có, nhưng loại đồ vật này, đừng nói Luyện Khí Các không có, cho dù là thành chủ đại nhân cũng không có.
– Mang chí bảo trấn các của các ngươi ra đây cho ta xem!
Liễu Tàn Dương nói rất tùy ý, tiểu nhị đã nhìn ra khách quan này là người có tiền, nếu như đạt thành sinh ý, tuyệt đối là đại thủ bút.
– Việc này… Ta không thể làm chủ, khách quan chờ một lát, ta đi hỏi chưởng quầy.
Không bao lâu sau, tiểu nhị vẻ mặt cầu xin đi tới, bất đắc dĩ nói ra:
– Thật có lỗi, khách quan, bảo vật trấn các đã được bán ra.
Liễu Tàn Dương chán nản rời khỏi Luyện Khí Các, vốn tưởng rằng Luyện Khí Các lớn nhất thành Bạch Tiên sẽ có đồ vật mình vừa ý, thế nhưng ai ngờ lại là nơi bày đầy đồ vật tàn thứ phẩm, thật xin lỗi danh xưng đệ nhất của Luyện Khí Các trong thành Bạch Tiên rồi.
Những phi kiếm kia đều là tu sĩ Trúc Cơ luyện chế, cho dù không lọt vào mắt Liễu Tàn Dương nhưng cũng không phải là thứ phẩm, đó là do tầm mắt Liễu Tàn Dương quá cao.
Liễu Tàn Dương đi vào Phù Bảo Điếm, hắn mua rất nhiều phù chú, chủ quán đề cử phù bút và linh lực mặc thủy với hắn, hắn không thèm liếc mắt nhìn qua, bởi vì hắn chế phù không cần phù bút và linh lực mặc thủy phụ trợ.
Bình thường, tu sĩ cảnh giới thấp cần dùng phù bút phụ trợ, mà linh lực mặc thủy có tác dụng sao chép, nhưng Liễu Tàn Dương có tầm mắt Nguyên Anh đại thừa, phù chú hắn từng chế tác có thể nhét đầy cả thành Bạch Tiên, cho nên hắn không cần phù bút và linh lực mặc thủy phụ trợ, rót linh lực và khắc phù chú vào lá bùa là được, đương nhiên không thể chế tạo ra phù chú cao cấp, một loại chú thuật đều đối ứng với đẳng cấp khác nhau, Liễu Tàn Dương mới đạt đến Luyện Khí tầng sáu, hắn chỉ có thể chế tạo phù chú giai đoạn Luyện Khí mà thôi.
Về phần luyện khí, không đạt tới cảnh giới Trúc Cơ thì không cần cân nhắc.
Không đạt đến cảnh giới Trúc Cơ sẽ không thể khống chế hỏa diễm, không cách nào luyện khí, cho dù Liễu Tàn Dương kinh nghiệm phong phú cũng không được, bởi vì không bột đố gột nên hồ.
Nếu như không mua được phi kiếm vừa mắt, Liễu Tàn Dương sử dụng phi kiếm tàn thứ phẩm cũng không sao cả.
Kế tiếp là mua sắm đan dược, Liễu Tàn Dương đi vào trong thành Bạch Tiên, nơi này phồn hoa hơn Sa trấn rất nhiều, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tu sĩ Luyện Khí tầng năm tầng sáu đi lại, nhưng chưa từng gặp được tu sĩ Trúc Cơ, về phần vì sao xuất hiện loại tình huống này, Liễu Tàn Dương cũng suy nghĩ qua, truy cứu nguyên nhân chính là vì nơi này không hấp dẫn tu sĩ Trúc Cơ ở lại, tu trên con đường tiên đạo, tài nguyên xếp thứ nhất, thứ hai chính là trao đổi, trao đổi với tu sĩ cùng cảnh giới với mình, trao đổi vật phẩm cần thiết, nơi này đại bộ phận tu sĩ chỉ có cảnh giới Luyện Khí Kỳ, càng không hấp dẫn tu sĩ Trúc Cơ ở lại…
Tu tiên giả tu tiên, tài nguyên làm trọng, trong các loại tài nguyên lại dùng đan dược cầm đầu, mặc dù Liễu Tàn Dương không có nhu cầu lớn về đan dược, nhưng lo trước khỏi hoạ, vạn nhất bị thương, có đan dược thì chiến lực không giảm nhiều.
Chờ tu vi của mình khôi phục đến Kim Đan kỳ, hắn đi mở các động phủ bí mật của mình, có tài nguyên bổ sung, cũng không cần vì không tìm được phi kiếm tiện tay mà khó xử, trong động phủ của mình có rất nhiều pháp bảo hình dáng phi kiếm, phần lớn là cướp bóc sau khi chém giết tu sĩ khác.
Tiến vào vào Đan Bảo Các, ánh mắt Liễu Tàn Dương bị Phi Ngư Kiếm treo trên Đan Bảo Các hấp dẫn.
Phi Ngư Kiếm, bổn mạng phi kiếm của Phi Ngư đạo sĩ, trước khi có được Phi Ngư Kiếm, Phi Ngư đạo sĩ không gọi là Phi Ngư đạo sĩ.
Hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ bình thường, bị đuổi giết đến bên ngoài động phủ Liễu Tàn Dương bế quan, Liễu Tàn Dương ngại bọn họ ồn ào, thả khí thế tu vi Nguyên Anh ra, khí thế chẳng khác gì ngọn núi lớn áp xuống, đừng nói tu sĩ Trúc Cơ, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng bị khí thế này ép sụp đổ, tuy tu sĩ Nguyên Anh chỉ cao hơn tu sĩ Kim Đan một cảnh giới, nhưng mà cảnh giới này là cái hào lớn, một ngàn tu sĩ Kim Đan cũng không thể xúc phạm tu sĩ Nguyên Anh, nhưng tu sĩ Nguyên Anh muốn chém giết một ngàn tu sĩ Kim Đan lại dễ như trở bàn tay.
Đột nhiên xuất hiện khí tức Nguyên Anh đã dọa đám người đuổi giết xin tha thứ, bọn họ biết rõ chính mình vô tình xâm nhập vào khu vực Nguyên Anh lão ma bế quan, nếu không thức thời, Nguyên Anh lão ma mất hứng, bọn họ sẽ chết tại nơi đây, biến thành phân bón cho khu vực này.
Đám người đuổi giết tên tu sĩ Trúc Cơ chật vật chạy thục mạng, nhưng tên tu sĩ Trúc Cơ kia không dám rời đi, rời đi đại biểu cái chết, bị cừu gia chém giết, nếu không rời đi, mình có thể được đại khí vận bao phủ, nếu như được tu sĩ Nguyên Anh thu làm môn hạ con đường tu tiên bằng phẳng sẽ mở rộng ra trước mặt mình.
Hắn quỳ bên ngoài động phủ ba năm, uống sương sớm, ăn quả dại, chỉ cầu bái làm môn hạ Liễu Tàn Dương, nhưng Liễu Tàn Dương cũng không gặp hắn.
Vì đuổi hắn rời khỏi, Liễu Tàn Dương tiện tay cầm núi đá, trộn lẫn một sa tinh, dung luyện thành Phi Ngư Kiếm, lại tiện tay biên một bộ Phi Ngư Quyết ném ra ngoài.
Tên tu sĩ Trúc Cơ mừng rỡ như điên, hắn khổ tu mười bảy năm bên ngoài động phủ, thành tựu Kim Đan đại đạo, mượn Phi Ngư Kiếm làm tên, đổi tên thành Phi Ngư đạo sĩ, tuy Liễu Tàn Dương không có thu hắn làm đồ đệ, nhưng hắn lại cho rằng mình là đệ tử thân truyền của Liễu Tàn Dương.
Từ đó trên thế gian xuất hiện Phi Ngư đạo trưởng, giết một đại môn phái có tu sĩ Kim Đan tọa trấn, một thanh Phi Ngư Kiếm ngang trời xuất thế, thần cản sát thần, phật ngăn phệ phật, đánh ra uy danh hiển hách, lúc Liễu Tàn Dương bị phong ấn hắn đã tiến vào Kim Đan hậu kỳ, một chân bước vào hàng ngũ Nguyên Anh đại tu sĩ, được đám tiểu bối tôn xưng là Phi Ngư lão tổ, mỗi lần hắn nhắc đến chuyện cũ, tiếc nuối nhất không gì qua được hắn chưa từng gặp mặt lễ bái ân sư thụ nghiệp.
– Xem ra hắn cuối cùng không có bước vào Nguyên Anh kỳ, thọ nguyên khô kiệt, thân tử đạo tiêu.
Tu tiên tàn khốc cỡ nào, nếu không có đủ thiên phú, không đủ phúc duyên, không ai có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh.
Tiểu nhị Đan Bảo Các tươi cười đi tới.
– Phi kiếm này bán bao nhiêu?
Liễu Tàn Dương hỏi.
– Phi Ngư Kiếm chính là bảo vật trấn các của Đan Bảo Các, hai ngàn linh thạch hạ phẩm, già trẻ không gạt.
Tiểu nhị nghe Liễu Tàn Dương muốn mua Phi Ngư Kiếm, ít đi vài phần hưng phấn.