Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình

Chương 8: Tôi Ở Đây


Đọc truyện Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình FULL – Chương 8: Tôi Ở Đây


Edit:Ninh Hinh
Phó Ngàn Tư cảm thấy gần đây phong thuỷ cô luôn thay phiên nhau chuyển.
Nhớ trước đây, cho dù cô ấy có chọc tức Kỷ Hàn Trình như thế nào, người đó vẫn luôn không dao động, thậm chí còn lạnh lùng nói cô ấy là người nông cạn.
Có lần cô ấy còn tự mình nghĩ, Kỷ Hàn Trình đối với con gái đều sẽ luôn luôn vô cảm như vậy.
Kết quả thì?
Không phải cũng bị vẻ bề ngoài lừa gạt, quên mất rằng cô ấy đã từng là mẫu người anh không thích nhất hay sao.
Lúc Phó Ngàn Tư chửi thầm trong lòng, Kỷ Hàn Trình đang từ từ cởi cúc áo sơ mi.
Lạnh lùng nhưng lại khá dịu dàng, giống như trời sinh đã đạm mạc xa cách, làm chuyện gì cũng thanh tâm quả dục.

Nếu trên cổ tay bây giờ đeo một chuỗi hạt Phật giáo, rất có thể còn trở thành một nhà sư ngay lập tức.
Đánh giá con người ta bằng vẻ bề ngoài vốn dĩ luôn luôn sai.
Tối hôm đó, Phó Ngàn Tư bị Kỷ Hàn Trình lăn lộn đến mức chết đi sống lại, lúc được anh bế đi vào phòng tắm, ý thức đã là một mảng hỗn độn,cô vừa đau vừa rầm rì không ngừng oán giận.
Sau lại ở trong phòng tắm chậm rì rì một trận, mệt mỏi đến mức không nghĩ muốn động.
Có lẽ là do quá mệt mỏi, đối với việc Kỷ Hàn Trình đem cô ôm vào trong lòng ngực nửa điểm cũng không kháng nghị, hơi thở nặng nề nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
– –
Ánh sáng trong phòng ngủ dịu nhẹ.
Kỷ Hàn Trình rũ mắt nhìn người trong lòng mình.
Ban ngày, Phó Ngàn Tư cố tình trang điểm nhẹ nhàng,ngay cả khóe mắt cũng kẻ hơi cụp xuống, hoàn toàn xây dựng ra một loại nhu nhược vô cùng động lòng người.
Sau khi tẩy trang, các đường nét trên khuôn mặt cô ngược lại càng xinh đẹp hơn.
Đuôi mắt hơi nhếch lên, làn da trắng nõn tinh tế,đôi môi đỏ mọng.
Mái tóc đen giống như rong biển,lúc này đang lòa xòa trên gối.
Kỷ Hàn Trình nhớ rõ lúc cao trung, khi biết mình có mối liên kết với Phó Ngàn Tư.

Thời điểm đó, anh kỳ thực không thích cô ấy lắm.
Bản chất anh ấy là người trầm tính và ít nói, nhưng cô ấy lại hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ”An tĩnh”.
Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, cô ấy không phải đi với bạn tốt thì là đi cùng một nhóm bạn,và hầu như xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi, tỏa sáng giống hệt như một ngôi sao vườn trường nhỏ,lúc nào cũng lấp la lấp lánh thu hút ánh nhìn tất cả mọi người.

Cô ấy không có tính nhẫn nại, lại còn rất hay thay đổi thất thường.
Chỉ cần nói với cô ấy vài câu, người tỏ ra khó chịu luôn muốn rời đi đầu tiên luôn luôn là anh ấy.
Sau đó lại chẳng được bao lâu, cô ấy giống như không có việc gì mỉm cười chạy đến trêu chọc anh bằng đủ mọi cách.
Kỷ Hàn Trình không thể làm gì với cô ấy, thậm chí có đôi khi, còn bị cô làm trật tiết tấu.
Không tự chủ được mà thuận theo ý cô ấy vô điều kiện.
Trẻ con, kiêu căng, ham chơi,vừa xinh đẹp lại vừa tính tình đại tiểu thư.

Rõ ràng là không phải mẫu người lý tưởng của anh ấy nhưng nó lại trở thành một phần ký ức vô cùng sống động khi anh ấy ở nước ngoài nhiều năm và thường thường vẫn luôn nhớ tới.
Sau khi trở về nước, anh phát hiện điều đó không phải là vô căn cứ.
Cảm nhận người trong lòng nhẹ nhàng giật mình, Kỷ Hàn Trình ghé sát bên tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Giả làm đại tiểu thư khuê cát chơi vui sao?”
Có lẽ là bị hơi thở ấm áp quấy nhiễu, Phó Ngàn Tư khẽ cau mày, đầu càng chôn vào trong lòng ngực anh hơn.
Kỷ Hàn Trình mỉm cười, ánh mắt thoáng lên chút nhu hòa duỗi tay tắt đèn ngủ.
– –
Sau khi hôn lễ kết thúc, trở lại Bắc Thành đã vào đầu mùa hè.
Hàng cây bên đường không ngừng lướt qua tầm mắt, Phó Ngàn Tư buồn chán chống cằm thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kỷ Hàn Trình đã rời khỏi Bắc Kinh nhiều ngày, lúc này Mạnh Cảnh đang báo cáo lại tất cả những động thái tổng bộ Phong Hằng dạo gần đây, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ,tất cả đều vô cùng chi tiết.
Phó Ngàn Tư lười nghe,yên lặng ở một bên ngắm phong cảnh.
– —
Xe dừng lại trước cổng chính nhà họ Kỷ.
Quản gia đã sớm đợi ở cửa, nhận đồ từ trên tay trợ lý rồi dẫn mọi người vào bên trong.
Đây là một căn biệt thự có diện tích hơn 1.800 mét vuông.

Trong sân là những bức tường cao với nhiều cây cổ thụ bao bọc xung quanh, những bức phù điêu trên tường, bậc thềm lát đá xanh dẫn ra hướng nhà chính, hai bên thậm chí còn có suối nước chảy róc rách.
Bởi vì hai vị trưởng bối hai nhà có giao hảo tốt, Phó Ngàn Tư trước kia đã từng đến Kỷ gia.

Khi đó là đi theo bố mẹ, hiện tại bây giờ thì đi cùng Kỷ Hàn Trình.
Bất quá, diễn xuất không cần kịch bản trước sau đều không có gì thay đổi.

Phó Ngàn Tư khoé léo mỉm cười kéo lấy tay Kỷ Hàn Trình, dọc đường gặp ai cũng đều thân mật chào hỏi.
Hôm nay Kỷ gia rất náo nhiệt, trừ bỏ Kỷ lão gia cùng mấy vị thúc thúc bá bá đang ở nước ngoài ra thì cơ bản đều đến đông đủ.
Sau vài lần tiếp xúc, Phó Ngàn Tư ít nhiều cũng có chút hiểu biết về những người trong Kỷ gia.
Nhìn vào thì rất hòa khí nhưng trên thực tế thì tranh đấu gay gắt.
Chỉ ăn một bữa cơm đơn giản đã có thể nhìn ra được trên bàn ăn có bao nhiêu sóng ngầm mãnh liệt,chỉ còn thiếu chút nữa là mang đao kiếm ra trực tiếp chém giết lẫn nhau.
Kỷ Hàn Trình dường như đã quen với điều đó, khi nói tới công việc, có người đã lấy tư thế trưởng bối cùng kinh nghiệm ra trấn áp, không nhượng bộ cũng không tức giận, vẫn luôn là dáng vẻ bình tĩnh thong dong làm cho các vị trưởng bối không biết nên phải nói tiếp cái gì là phù hợp.
Nói như thế nào nhỉ….thật sự không hề ngạc nhiên chút nào.
Kỷ Hàn Trình vẫn luôn như vậy,nhìn bề ngoài thì ôn hoà dễ thương lượng nhưng trên thực tế thì một chút cũng không nhượng bộ.
Nói không chừng lòng dạ so với mấy lão cáo già đang ngồi ở đây còn thâm sâu hơn.
– –
Phó Ngàn Tư không nghĩ muốn can thiệp chuyện của Kỷ gia, sau khi ăn xong liền cùng em họ đi tản bộ ngoài vườn.
Em họ kêu là Kỷ Điềm, vừa mới tốt nghiệp cao trung, hay nói chuyện và gần như luôn phàn nàn về tất cả mọi thứ.
Phó Ngàn Tư giống như một người chị dâu tri kỷ, kiên nhẫn lắng nghe cô bày tỏ ý kiến, chẳng hạn như góc sân này nên được mở rộng ra và trồng nhiều hoa hồng thay vì những loại cây xanh như cũ.
“Nhưng chị biết rồi đó, chú ba của em là người khá nhàm chán, cho nên nhất định sẽ không tiếp thu ý kiến của em.” Kỷ Điềm rất tự giác “Mà chú hai thì khác…”
Cô đột nhiên dừng lại, tựa như nghĩ đến điều gì đó, lo lắng nhìn Phó Ngàn Tư.
Phải mất vài giây cô mới hiểu được.
Người chú thứ hai của Kỷ Điềm chính là người bố đã mất của Kỷ Hàn Trình.
Cô cười cười: “Không sao cả.”
Kỳ thật Kỷ Điềm không cần phải căng thẳng như vậy bởi vì Phó Ngàn Tư cũng không biết thái độ của Kỷ Hàn Trình đối với cha mẹ ruột mình là dáng vẻ như thế nào.
Khi quen biết anh, anh đã được người chú thứ ba nuôi dưỡng.
Mà hiện tại, ngay cả khi hai người đã kết hôn, họ cũng chưa bao giờ nói về chủ đề này.
Họ không phải là những người yêu nhau thực sự.
Cho nên không cần thiết phải chia sẻ với nhau về nó.
Đúng lúc này, đột nhiên có người đi đến gần bọn họ, người đó có vóc người thon thả cao gầy, mặc áo sơ mi hồng và quần trắng, mái tóc thậm chí còn được làm xoăn chải ra sau đầu, không biết là vô tình hay là cố ý để lại vài sợi loà xoà trước trán.
Dáng vẻ phong trần, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết người đến chính là một “Hoa hoa công tử”.

Phó Ngàn Tư cố lục lọi trong ký ức,xem rốt cuộc người này là ai,qua một lát đột nhiên nhớ tới Kỷ Hàn Trình còn có một người em họ tên là cái gì Kỷ Khai Thành, hình như là cùng tuổi với cô ấy.
Nghe nói vì được sủng ái từ nhỏ nên rất ngỗ ngược, ỷ vào gia sản của Kỷ gia, có thể nói là xuất sắc nhất trong hai lĩnh vực “Phá của” cùng “Không làm việc đàng hoàng”.
Hai người vẫn đứng chỗ cũ, Kỷ Khai Thành dạo tới dạo lui liền lại đây, sau vài câu chào hỏi đơn giản, liền vỗ vỗ vai Kỷ Điềm: “Đi tìm mẹ, anh có chút việc cần tâm sự với chị dâu.”
Kỷ Điềm nghe lời ngoan ngoãn rời đi, để lại một mình Phó Ngàn Tư không hiểu ra sao.
Kỷ Khai Thành lớn lên ở nước ngoài, gần đây họ chỉ gặp mặt nhau vài lần, có thể nói hoàn toàn không thân, cho nên có cái gì cần thiết phải nói?
Bất quá, chỉ có mình cô ấy là nghĩ như vậy.
Kỷ Khai Thành giống như có rất nhiều chuyện để nói, đầu tiên là chào hỏi, sau đó một người nói đông nói tây, nói rằng mùa hè ở Bắc Thành quá nóng, sau đó lại nói về câu lạc bộ đua ngựa ở Hồng Kông năm nay.
Phó Ngàn Tư tranh thủ thời gian lúc cậu ta đang tạm dừng câu chuyện,cô hỏi: “Vừa rồi em nói có chuyện cần nói với chị?”
“Chuyện đó à, đơn giản là cái cớ để con bé rời đi trước mà thôi” Kỷ Khai Thành chớp mắt nhìn cô, cười cũng thật giảo hoạt “Em chỉ là muốn gặp người con gái đã khiến Tứ ca của em nhớ nhung bao nhiêu năm…”
Lời nói còn chưa dứt, đầu đã bị thứ gì đó đập vào “Cốp” một tiếng, không nặng cũng không nhẹ.
“Ô” Kỷ Khai Thành quay đầu lại “Tứ ca, em cũng đã 25! Anh đừng cứ mãi đánh em như lúc nhỏ được không?”
“Biết mình đã 25 thì đừng có ấu trĩ như vậy.” Kỷ Hàn Trình thong thả thu hồi văn kiện.
“Nói chuyện với chị dâu một chút liền biến thành em ấu trĩ? Vậy còn chị dâu,chị ấy cũng ấu trĩ à?” Kỷ Khai Thành che đầu, còn không quên đưa mắt ra hiệu cho cô.
Phó Ngàn Tư: “……”
Đây là muốn châm ngòi ly gián?
Cũng đánh giá cao quan hệ giữa cô với Kỷ Hàn Trình rồi.
Kỷ Hàn Trình liếc nhìn cậu một cái,anh nhàn nhạt nói: “Chị dâu cậu ấu trĩ còn có tôi ở đây, còn cậu thì sao?”
Kỷ Khai Thành: “Thật là, có vợ thì ghê gớm lắm sao?”
Kỷ Hàn Trình “Ừm” một tiếng, nhìn về phía Phó Ngàn Tư, tựa hồ rất tán thành ý kiến này,anh nhàn nhạt khẳng định: ” Đúng là rất ghê gớm.”
Kỷ Khai Thành: “……”
Thật là tự tin hết nói nổi.
Phó Ngàn Tư: “……”
Cô có ấu trĩ à?
Hai người đấu võ mồm, tại sao lại kéo cô ấy vào, đặc biệt là Kỷ Hàn Trình, còn nói cái gì “Tôi ở đây”……
Liếc mắt nhìn Kỷ Hàn Trình,cũng không rảnh cùng anh tranh cãi, nhưng lại có chút ngoài ý muốn: Anh khi nào thì biết cách pha trò như vậy?
Kỷ Khai Thành cảm thấy không thể ở lại được nữa, lập tức viện cớ rời đi.
Cách đó không xa, Phó Ngàn Tư còn nghe thấy cậu ta làu bàu, nói mấy câu cái gì mà “Vua keo kiệt, dấm vương”.
Cảm thấy hình như Kỷ Khai Thành đã hiểu lầm điều gì đó, chỉ là Kỷ Hàn Trình không giải thích, cô cũng không thể chủ động hỏi.
Bằng không, cô ấy sẽ đảo thành người thực sự để ý đến vấn đề này……
Vì vậy, Phó Ngàn Tư cố nén xuống dưới, cái gì cũng chưa nói, khách sáo hỏi anh một câu: “Nói xong rồi sao?”
Kỷ Hàn Trình “Ừm” một tiếng, qua một lát lại nói: “Những người trong Kỷ gia, em đừng nên tiếp xúc quá nhiều.



Là đang nói Kỷ Khai Thành?
Phó Ngàn Tư khô khan “Oh” một tiếng.
Vốn dĩ cô ấy cũng không có ý định thân thiết với gia đình anh, nhưng lúc này đột nhiên nghe thấy một câu phân rõ giới hạn như vậy, trong lòng cảm thấy có chút gì đó vô cùng khó chịu.
Kỷ Hàn Trình sợ cô hiểu lầm,đành giải thích thêm một câu: “Bọn họ không hề tốt như vậy!”
Phó Ngàn Tư sửng sốt, cảm thấy có lẽ vừa rồi cô ấy đã nghĩ sai cho nên lúc này có chút ngượng ngùng: “Em không có tiếp xúc với họ nhiều như anh đã nghĩ…”
Nghĩ nghĩ, lại không khỏi có chút tò mò: “Chú Kỷ……!Không tốt với anh sao?”
Trong ấn tượng, Kỷ Đến Tần đối xử với Kỷ Hàn Trình rất tốt.
Khi còn đi học, Kỷ Hàn Trình luôn có tài xế và vệ sĩ riêng đưa đón anh đến trường.

Hàng hiệu gì đó một kiện đều không thiếu, hay trường học cho tổ chức các hoạt động dành cho phụ huynh, Kỷ Đến Tần cũng là người đến sớm nhất.
Tây trang giày da, tư thế uy nghiêm, đứng cùng Kỷ Hàn Trình chính là điển hình cho một cái “Học sinh ngoan” và một cái “Gia trưởng tốt”.
Kỷ Hàn Trình nghe vậy liền hỏi: “Tốt là gì?”
“Ăn ngon, mặc đẹp, dùng tốt……” Càng nói càng cảm thấy trình độ mình càng thấp, Phó Ngàn Tư ho một tiếng, đưa chủ đề lên cao một chút “Còn có rất nhiều rất nhiều quan tâm cùng yêu thương?”
Kỷ Hàn Trình im lặng một lúc, như đang hồi tưởng về quá khứ, cuối cùng nói với cô ấy:” Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài.


Kỷ Đến Tần đến nay vẫn luôn giữ dáng vẻ đó, mặc dù hôm nay, chuyện ông ta đưa ra thất bại, nhưng vẫn làm tốt bộ dáng”Chú cháu vẫn luôn hài hòa “.
Vì vậy, thời học sinh của anh nhìn như ngăn nắp, nhưng trên thực tế thì tràn ngập mưu tính.
Càng nỗ lực, càng ưu tú đổi lấy sẽ là những ánh mắt cảnh giác từ “Người trong nhà” — Anh muốn ưu việt như vậy làm cái gì?
Lâu dài sẽ bị coi là vật uy hiếp cho nên nó mới trở thành một trong những lý do khiến anh phải ra nước ngoài.
Bề ngoài sao……
Kỷ Hàn Trình vẫn đạm nhiên, tựa hồ không có dự định nói tiếp.
Phó Ngàn không thể đóng vai người chị dâu tri kỉ được nữa, nghĩ tới nghĩ lui liền hỏi: “Vậy khi nãy Kỷ Khai Thành tiếp cận, là muốn từ nơi này động tay động chân sao?”
Kỷ Hàn Trình bật cười: “Cậu ta không phải.”
“Vậy tại sao anh lại không cho em ấy nói chuyện……” Phó Ngàn Tư có chút khó hiểu,cô ngước mắt lên nhìn anh.
“Ừm, đó là bởi vì” Kỷ Hàn Trình tiến lại gần, khóe môi anh cong lên “Em là vợ tôi, Bà Kỷ, anh rất không hy vọng em thân thiết với người đàn ông khác ngoài tôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Chậc chậc chậc, Tứ ca rất không được nha!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.