Đọc truyện Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình FULL – Chương 7: Ôm Công Chúa
Edit:Ninh Hinh
Ánh mặt trời sáng rực rỡ, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nước đánh vào bờ xen lẫn tiếng chim biển gọi.
Ý thức dần dần bị thủy triều đánh bay vào bờ.
Phó Ngàn Tư mở to mắt, trước mặt là trần nhà, đầu có chút choáng váng.
Cẩu Kỷ……!Sẽ không đem cô làm làm làm đến mức não bị chấn động chứ?
Không nghĩ tới còn tốt, lúc này nhớ lại những chuyện xảy ra vào đêm hôm qua cả người đều cảm thấy không khoẻ.
Vốn dĩ Phó Ngàn Tư cũng không phải là một cô gái ngây thơ gì, từ sơ trung cô ấy đã bắt đầu xem đủ loại tiểu thuyết tình cảm.
Khi đó, vì luôn tò mò ham học hỏi cô luôn hy vọng rằng tác giả có thể tăng tình tiết xx ấy lên nhiều hơn,tốt nhất là càng đi sâu càng tốt.
Nhưng đến phiên cô ấy, thực nghiệm có vẻ không tốt như vậy.
Kỷ Hàn Trình thật sự rất đáng giận, bề ngoài thì nghiêm túc ôn nhu dịu dàng, tối hôm qua sau khi ở trong thư phòng nói xong mấy cái lời nói kia, giống như một người hoàn toàn tôn trọng ý nguyện của cô.
Kết quả thì sao?
Ngay từ đầu đã bị anh lừa đến mức đầu óc quay cuồng,sau đó quên mất chính mình cần thiết phải chống cự nhưng không phải lúc sau cô rõ ràng đã nói với anh rằng cô không muốn rồi sao,chính là cố tình,cố tình không chịu dừng lại, thật là mặt người dạ thú.
Càng nghĩ càng tức giận,cô nghiêng đầu lại phát hiện Kỷ Hàn Trình đang ở bên cạnh ngủ say, một tay anh vẫn còn đặt trên eo cô.
Phó Ngàn Tư giờ phút này làm gì có tâm tình thưởng thức gương mặt điển trai của Kỷ Hàn Trình, muốn giả vờ mộng du giơ chân đá anh một cái nhưng khi vừa cử động, cơ thể trước sau đều đau đớn.
Đành phải đổi cách biểu đạt sự bất mãn của mình.
Hất tay anh ra, trở mình rồi quay lưng về phía Kỷ Hàn Trình,giống như hai người đang chiến tranh lạnh.
Kết quả là trực tiếp đánh thức người bên cạnh, Phó Ngàn Tư còn chưa kịp tạo khoảng cách đã bị người phía sau vớt trở về.
Giọng nói có chút khàn khàn do vừa mới tỉnh dậy: “Ngủ đủ rồi?”
Cô không hiểu tại sao mình lại khẩn trương ngay lúc này, yên lặng mà dịch ra xa một chút: “Ừm…!vẫn chưa.”
“Vẫn còn khó chịu à?”
Vốn dĩ thừa nhận loại chuyện này rất xấu hổ nhưng sau khi nghĩ lại, đây chẳng phải là lí do cấp thiết để đảm bảo sinh mệnh sao?
Vì vậy, cô nói một cách nhẹ nhàng và yếu ớt: “Nơi nào cũng…!Không thoải mái.”
Kỷ Hàn Trình không nhịn được bật cười.
Phó Ngàn Tư lập tức đen mặt, cười cái đầu anh, còn không phải do anh ban tặng.
“Có phải không thoải mái ở…” Giọng nói của anh trầm thấp mang theo ý cười chưa hết, không có hề có ý tốt mà kề sát vào bên tai cô nói nhỏ một câu.
Nghe rõ lời anh nói bên tai, Phó Ngàn Tư đỏ mặt ngay lập tức, thật sự muốn nhặt chiếc gối đầu lên hung hăng ném vào mặt tên cẩu đàn ông đáng giận này.
Đem cẩu Kỷ mắng một vạn lần trong lòng!
Thật đúng là quá……!quá ngang ngược mà!
Chẳng lẽ là do thấy việc đời quá ít?
Bên ngoài thì lạnh lùng văn nhã, lúc trên giường thì như biến thành người khác, luôn luôn nói mấy lời cợt nhả với cô ấy?
Hay là do anh ta vốn dĩ là người như vậy?
Đã đến lúc cô ấy nên nhìn lại Kỷ Hàn Trình của chín năm sau.
Có khả năng đã sửa họ thành 祜祿:)
– –
Phó Ngàn Tư bắt đầu cảm thấy hối hận khi giả dạng thành một thục nữ.
Theo tính cách thật sự của cô ấy, khi đối mặt với Kỷ Hàn Trình, tốt xấu còn có thể phùng má tranh cãi với anh.
Chứ không phải giống như hiện tại, yên lặng mặc cho cẩu Kỷ đùa bỡn cô ấy.
Phó Ngàn Tư không thể không bật điện thoại phàn nàn với Lương Khấu.
Đương nhiên, chuyện vợ chồng của họ sẽ bị lược bỏ, chỉ nói rằng hiện tại cô ấy không còn là chính mình, thật bất tiện.
Lương Khấu: 【Vậy thì hãy là chính mình.
Chẳng lẽ Tứ ca còn trả hàng được chắc? 】
Phó Ngàn Tư phủ định trong một giây: 【 Đừng】
Phó Ngàn Tư: 【 Thật vất vả lắm mới làm anh ta tin, hiện tại tự mình lật đổ nó, tớ ăn no rửng mở à? Còn có Lương Tử Kỳ, lâu lâu liền hỏi tớ chuyện quán bar ngày đó có bị lộ hay không, anh ấy chính là lo sợ tánh mạng mình không giữ được.】
Lương Khấu cảm thán: 【 Không thể tưởng tượng được, cậu đối với anh tớ rất có nghĩa khí 】
Phó Ngàn Tư: 【 Tớ vẫn luôn là một người trọng tình trọng nghĩa, cảm ơn 】
Lương Khấu: 【行叭】
Lương Khấu: 【 Nhưng Tứ ca vốn là một quý ông điển trai tính tình ôn nhu,cứ cho là biết ngày đó cậu đi quán bar thì có thể thế nào? Tất nhiên là sẽ tha thứ,đúng không? 】
Phó Ngàn Tư: 【 Ha ha 】
Qúy ông con khỉ.
Đêm tân hôn chắc chắn anh đã tính kế cô ấy, để cô ấy tự đến thư phòng sau đó một lời liền giải quyết xong rồi.
Chủ đề này không thể tiếp tục được nữa, Phó Ngàn Tư bắt đầu chuyển đề tài: 【 Cậu định buổi sáng đến đâu chơi? 】
Đám cưới của cô và Kỷ Hàn Trình diễn ra rất kín đáo, chỉ mời những người thân và bạn bè thân thiết của hai bên.
Sau khi hôn lễ cử hành xong vào đêm qua, họ đã sắp xếp cho họ ở một khách sạn nghỉ dưỡng dưới quyền của Phong Hằng,chờ sau khi tiệc cưới và chuyến nghỉ dưỡng kết thúc, họ sẽ được đưa về bằng máy bay chuyên dụng.
【 Không đi ra ngoài đâu.
Cậu còn nhớ quán bar trên sân thượng mà tớ đã nói với cậu lần trước không? Tối hôm qua tớ cùng với Trần Thanh và những người khác đến đó, nơi đó có rất nhiều rượu mạnh, mọi người uống và nó gần như đánh gục tất cả mọi người, lúc này,họ chỉ vừa mới tỉnh mà thôi】
Phó Ngàn Tư: 【……】
Phó Ngàn Tư: 【 Tạm biệt 】
Đều là buổi tối giống nhau nhưng lại hoàn toàn đối lập, một cái thiên đường, một cái địa ngục:)
Lương Khấu cố gắng cứu con thuyền tình bạn này: 【 Không phải cậu là cô dâu sao, làm sao tớ dám bắt cóc cậu ra ngoài trong đêm tân hôn chứ? Đêm nay chúng ta cùng nhau được không? 】
Phó Ngàn Tư: 【 Quên đi, tớ không được khỏe.
】
Cô ấy thậm chí còn cảm thấy đau ngay cả khi cô ấy đang đi bộ.
Lương Khấu: 【 Không khỏe à? 】
Lương Khấu: 【 Là không khỏe theo cách tớ đang nghĩ sao? 】
Lương Khấu: 【 Tớ có thể đến gặp cậu không? 】
Phó Ngàn Tư: 【? 】
Phó Ngàn Tư: 【 Gặp cái gì? 】
Lương Khấu tỏ vẻ ngượng ngùng: 【 Tớ thật sự rất tò mò không biết cái kia có đúng như trong tiểu thuyết viết hay không, sẽ giống như bán thân bất toại 】
Phó Ngàn Tư: 【……】
Sự tò mò của cô đã đặt nhầm chỗ rồi,thưa quý cô Lương Khấu.
– –
Mặc dù đã nhiều lần giải thích cho Lương Khấu,nói mình không có bán thân bất toại, chỉ cảm thấy có chút đau khi đi bộ, những gì viết trong tiểu thuyết đều là do tác giả cố ý khoa trương lên nhưng Lương Khấu vẫn nhất quyết kiên trì muốn đến đây nhìn xem.
Phó Ngàn Tư thực sự không muốn ở một mình, vì vậy cô cự tuyệt một lát liền đồng ý.
Cô gọi cho quản gia và yêu cầu anh ta cử một chiếc du thuyền đến đón Lương Khấu.
Nhưng không phải là kiểu gặp mặt nhau trong phòng ngủ như lúc cô còn độc thân.
Tưởng tượng đến chuyện đêm qua phát sinh tại nơi đây, Phó Ngàn Tư liền cảm thấy mặt đỏ tai hồng.
Cô cẩn thận rời khỏi giường, đi vài bước sau đó dừng lại để cơ thể thích ứng với cơn đau nhức từ trong cơ thể mới di chuyển tiếp đến phòng tắm.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Phó Ngàn Tư trang điểm nhẹ và chọn một chiếc vòng cổ phối với váy dài màu vàng nhạt.
Mặt dây chuyền là một viên morganite màu hồng.
Nhìn chính mình trong gương, đột nhiên cảm thấy bộ dáng ôn nhu này kỳ thật cũng không tồi.
Kỷ Hàn Trình lúc này đang bận trong phòng làm việc, Phó Ngàn Tư cũng không còn sức đi ra với dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu mà là rất thành thật nắm chặt tay vịn rồi mới từ từ đi xuống.
May mắn là họ đã để quản gia cùng đám người hầu ở dưới lầu đợi mệnh.
Cầu thang của biệt thự nghỉ dưỡng rất cao cấp, mỗi bậc đều được thiết kế rất rộng,ngay cả khi không có ánh sáng cũng có thể nhìn thấy bậc thang làm bằng đá cẩm thạch, mỗi một bước đi nhất định phải thật cẩn thận.
Xui xẻo nhất chính là, Phó Ngàn Tư mới vừa dịch hai bước, Kỷ Hàn Trình không biết vì lý do gì từ thư phòng đi ra.
Phó Ngàn Tư: “……”
Thật là đậu má.
Người đàn ông đứng cách đó không xa, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, ngón tay cái thậm chí còn chậm rãi xoa xoa môi giống như chính mình đang nghiền ngẫm điều gì đó.
Phó Ngàn Tư sợ những lời nhận xét khoa trương của anh, dứt khoát trước khi anh mở miệng ngẩng đầu lên nhu nhược nói: “Em không thể đi được.”
“Em đã hẹn với Lương Khấu gặp nhau ở dưới lầu, nhưng chân em đau quá……” Giọng dịu dàng và nhìn anh một cách đáng thương.
Trong lòng nghĩ, cô ấy đã đáng thương bất lực như vậy rồi, nếu Kỷ Hàn Trình còn nói mấy lời cợt nhả tới đùa giỡn cô ấy, thì anh thật sự không xứng làm người nữa.
Kỷ Hàn Trình rũ mắt nhìn cô.
Sau đó, anh cong khóe môi cười dịu dàng: “Chờ một chút.”
Chờ?
Chờ cái gì?
Sẽ không phải là “Em chờ anh” cái nghĩa kia đi?
Phó Ngàn Tư có chút bồn chồn, không chờ cô phản ứng đã cảm thấy có người đi xuống phía sau mình.
Sau đó vòng tay ôm eo, cả người bị anh chặn ngang ôm lên.
Phó Ngàn Tư: “!”
Ôm công chúa?
Cẩu đàn ông cư nhiên lại có tình người?
Buổi sáng trước rời đi cũng không nói được mấy lời tử tế, hiện tại thật sự ôm cô ấy xuống lầu?
Phó Ngàn Tư lúc đầu còn hơi xấu hổ nhưng sau đó lại nghĩ, không phải nỗi đau đều là do tên đàn ông này hại cô ấy thảm như vậy sao, cho nên, cô ngược đãi anh một chút thì thế nào.
Vì vậy, cô tiếp tục giả bộ nhu nhược ỷ vào lòng ngực Kỷ Hàn Trình.
Mấy chục bậc thang, anh ôm cô đi rất vững chãi, động tác giống như nam nữ chính trong phim điện ảnh.
Lương Khấu mới vừa bước vào cửa hai bước đã nói: “……!Quấy rầy rồi.”
Còn tốt nha, nghênh đón chính là một miệng đầy cẩu lương.
– –
Phó Ngàn Tư phải phí sức một lúc lâu mới giải thích rõ ràng được với Lương Khấu rằng cuộc hôn nhân của họ thực sự không hề có bất kì tình cảm nào.
“Nhưng vừa rồi trông hai người rất ngọt ngào.”Lương Khấu giơ tay nói.
Phó Ngàn Tư: “Đó là do anh ấy tạo ra, xuất phát từ trách nhiệm và nghĩa vụ,anh ấy tất nhiên phải ôm tớ xuống dưới,giải thích như vậy được rồi chứ cô Lương.
Chúng tớ thật sự, thật sự không hề có bất kì tình cảm nào, từ lúc còn học cao trung đến hiện tại, đều không hợp nhau.”
“Được rồi”Lương Khấu nhún nhún vai “Nhưng mà tất cả bạn học của cậu đều không nói như vậy.”
Phó Ngàn Tư: “?”
Lên sân khấu còn có bạn học?
Lương Khấu đưa điện thoại qua.
Trên vòng tròn bạn bè, Lương Khấu đã đăng một bức ảnh cưới duy nhất của Phó Ngàn Tư, kèm theo dòng chữ vô cùng buồn nôn “Tư bảo nhà ta nhất định phải hạnh phúc”.
Bên dưới là hàng trăm lượt thích và bình luận.
Có một câu hỏi đã được ai đó đưa ra:【 Hình như trên váy cưới còn có chữ viết? 】
Lương Khấu trả lời: 【School skirt, cái này thì tớ thật sự không biết ý nghĩa 】
Người nọ nói: 【 Váy đồng phục nha.
Ý là để kỷ niệm tình yêu của họ từ váy đồng phục đến váy cưới 】
Một người khác đã trả lời: 【 Ôi trời, lãng mạn quá! 】
Phó Ngàn Tư: “……”
Không phải, cái này thật sự không lãng mạn.
Người nói “Từ váy giáo phục đến váy cưới” tên là Phương Tô Mẫn, có lẽ ý kiến đó được rất nhiều người ủng hộ cho nên cô ấy mới tiếp tục bình luận thêm:
【 Là thật sự, bọn họ đều tốt nghiệp chung một trường cao trung 】
[Tớ không học cùng trường với họ nhưng tớ đã nghe nói về nó.
Tứ ca lúc đó tính cách rất lạnh lùng nhưng đối với Ngàn Tư thì khác.
Hai người thường xuyên ở cùng nhau, quan hệ cũng rất tốt】
【Nói cho mọi người biết một bí mật, có người trong lớp chúng tôi còn nhìn thấy họ hôn nhau ở cổng trường】
Phó Ngàn Tư: “Lương Khấu, Phương Tô Mẫn này làm phóng viên giải trí à?”
Lương Khấu: “Sao cậu lại biết?”
Phó Ngàn Tư: “……”
Thật sự không thể tin vào mắt mình.
Lúc cô ấy tìm đủ mọi cách trêu chọc Kỷ Hàn Trình, xung quanh cô ấy hầu như không ai tỏ ra xem trọng.
Hiện tại gả cho anh, tất cả mọi người đều trở thành nhân chứng sống.
Thật là quá hài hước.
Đem điện thoại ném về phía Lương Khấu.
“Quên đi, cứ để tùy ý bọn họ, hiện tại dù có đứng ra làm sáng tỏ cũng không có tác dụng gì?” Lương Khấu nhận di động “Tớ cảm thấy hay là nhân cơ hội này, hai người chân chính nói chuyện yêu đương,thế nào,cảm thấy cũng không có gì là không tốt đúng không?”
“Không muốn” Phó Ngàn Tư từ chối ngay lập tức mà không cần phải suy nghĩ “Hơn nữa, Kỷ Hàn Trình cũng không thích mẫu người như tớ.”
Ngay khi lời này được nói ra, Phó Ngàn Tư dường như bắt đầu nhập môn, lập tức lý giải những gì Kỷ Hàn Trình đã làm gần đây-
Trách không được trong hôn lễ anh khen cô xinh đẹp, rõ ràng là ngầm trêu chọc cô ấy, không chỉ vậy còn tỏ ra đặc biệt dễ nói chuyện khi cô ấy giả vờ nhu nhược, thậm chí còn ôm cô xuống lầu như đang ôm một bảo bối mình trân quý.
Chẳng phải vì hình tượng nghiêng trời lệch đất bây giờ của cô ấy sao, trong sáng và thuần khiết, hiểu biết lễ nghĩa, vừa lúc chọc trúng tâm ý của anh rồi?
Phó Ngàn Tư khẽ “Hừ” một tiếng.
Kỷ Hàn Trình tên cẩu đàn ông này,ngay từ ban đầu đã muốn ăn chắc bộ dạng này của cô ấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tứ ca: Không cần hỏi, bộ dạng nào của cô ấy tôi cũng muốn ăn.+
Tác giả:Oh Nooo (≧v≦).