Phò Mã Gặp Nạn - Triệu Kit

Chương 18: Không Còn Đường Lui


Đọc truyện Phò Mã Gặp Nạn – Triệu Kit – Chương 18: Không Còn Đường Lui

Trên đường, Vĩnh Ninh như người mất hồn tay cầm chắc bức thư đoạn tuyệt của Hứa Du Nhiên. Nàng muốn khóc nhưng cả nước mắt cũng không còn để tuôn. Phụ hoàng đối đãi như thế với Hứa Du Nhiên thật sự đã khiến nàng và Hứa gia trở thành xa lạ. Thật không hiểu phụ hoàng vì chuyện gì lại quyết định vô tình như vậy. Vĩnh Ninh không phục, không cam tâm, càng không muốn cứ thế mà chấp nhận số phận từ bỏ tình yêu gả cho một kẻ vô lại nàng ghét đắng ghét cay. Nghĩ đến, nàng vẫn còn một chỗ để cầu cứu, lập tức trở về Loan Bảo cung tìm hoàng hậu cầu xin người ra mặt.

Đúng lúc hoàng hậu vừa từ Đông cung của thái tử trở về, nghe nói Vĩnh Ninh đến liền cáo không khỏe, từ chối không gặp. Vĩnh Ninh chưng hửng không thể tin. Nàng đang gặp phải vận hắc ám gì đây, hạnh phúc dở dang, phụ hoàng trở mặt, huynh đệ xa cách và bây giờ cả mẫu hậu cũng muốn lạnh nhạt với nàng? Có phải hay không ông trời đang thử thách nàng? Trước giờ nàng chưa từng có lần nào thê thảm đến như vậy. Hay là do trên đời đã xuất hiện một kẻ khắc tinh, đem toàn vận rủi đen thủi đen thui đến cho nên báo hại nàng thành như thế?

Đúng! Khả năng là như thế!

Từ lúc gặp tên này đều không có một chuyện gì suôn sẻ. Ngay ở trong cung nàng cũng bị người ta hạ độc cho được. Trước mặt sứ thần ngoại quốc lại làm phụ hoàng mất mặt, cũng do cái tên vô sỉ hạ lưu này mà ra. Hắn cướp mất tiền đồ và vị trí xứng đáng của Hứa Du Nhiên biểu ca, đến cả thái tử ca ca cũng vì hắn ta mà liên lụy. Bây giờ phụ hoàng và thái sư lão nhân gia bất hòa, triều đình bắt đầu có sự phân hóa chia rẽ cũng vì cái tên họ Lưu khốn kiếp đấy. Mà phụ hoàng lại vì hắn không tiếc trở mặt với bá quan, quyết nâng đỡ hắn ta nhiệt tình đến như vậy nhất định là bị mê, trước sau này cũng sẽ di họa đến quốc gia. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy kẻ này rất đáng nguy, càng lúc càng thấy lo. Nếu cứ để như thế để hắn thuận lợi mà thăng tiến nhất định sẽ trở thành một ác quan di họa cho xã tắc non sông, hoàng triều cũng sẽ bị liên lụy vì hắn ta mà trở nên sa sút. Như vậy, thôi thì cứ để Vĩnh Ninh nàng dứt khoát trừ hại cho dân. Chỉ một tên tân trạng mới nhận phong, nàng không tin nàng không thể làm gì được hắn. Nghĩ thế, nàng cất giọng gọi lớn:

– Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Linh, lập tức lấy mạng tên cặn bã họ Lưu, mang cặp mắt của hắn về đây cho bổn cung!

Thanh Nhi, Mỹ Nhi và Minh Hiến nghe nàng nói xong liền sợ đến biến sắc. Công chúa vừa bảo gì kia? Muốn Lục thị song hùng lấy mạng của phò mã tương lai, đương kim trạng nguyên tân sủng của hoàng thượng, còn móc mắt đem về ư? Ôi! Đây là chuyện lớn nha! Đừng nói tỉ muội Lục thị không có gan, thậm chí dù đó là Hoàng thành trấn thủ Tả kiêu vệ tướng quân chủ quản hai lộ Thần Vũ, Thần Sấm binh, An Định vương cũng không dám tùy ý động thủ khai đao. Kia không chỉ là một tân quan mới nhiệm mà còn là người hoàng thượng để mắt, xem trọng, nâng đỡ, yêu thương. Bây giờ công chúa hạ kim khẩu tuyệt bất lưu nhân, nếu như để hoàng thượng biết tin thì đúng là trời long đất lở!

Trong khi ba người Thanh Nhi quì xuống năn nỉ công chúa bình tâm thu hồi ý chỉ thì ở Thái Minh điện vua Thuận Thái lại nhận được một tức không hay. Thái tử Chân Lộc tại Dịch quán đêm bị thích khách hành thích đã trọng thương. Vua lập tức phái thái y theo Tô thừa tướng đến tận chỗ hỏi thăm. Chân Trí bước ra tiếp chuyện với thừa tướng, đồng thời cũng thuật lại lúc xảy ra sự việc với thừa tướng. Thừa tướng cũng xem xét hiện trường một lúc, hứa hẹn sẽ sớm tìm ra hung thủ, lại an bày thêm một số cao thủ bảo vệ bên ngoài dịch quán rồi rời đi. Đợi thừa tướng đi, Chân Trí mới bước vào phòng tìm Chân Ny. Bởi vì ở đây Chân Ny lấy thân phận của vương huynh Chân Lộc, còn Chân Trí dùng thân phận một mưu sĩ tên Điền Trí nên mọi người đều không nghĩ người chân chính có quyền lực ở đây là hắn. Không chỉ như vậy, hắn còn là nhân vật quan trọng nhất nhì ở Chân Qua.

Vừa rồi, Chân Ny ở bên ngoài tò mò nên theo dõi Lưu Kì Anh, không ngờ lại để nàng phát hiện có mấy người đang có ý đồ muốn ám toán Lưu Kì Anh. Nàng lập tức trượng nghĩa sai hộ vệ ra tay ngăn chặn những kẻ kia nhưng không nghĩ đến hộ vệ ở bên này đánh thích khách thì ở bên kia lại có một thích khách khác ra tay với nàng. Thủ hạ không phản ứng kịp, cho nên lúc quay lại ứng cứu được Chân Ny vẫn bị thương. Lúc đưa nàng về đến dịch quán thì cũng gặp phải cảnh hỗn loạn. Một nhóm sát thủ xông vào phòng của vương tử. Chân Ny lo lắng cho huynh trưởng Chân Trí nên đã sai thủ hạ xông hết vào hộ giá cho Chân Trí. Đúng lúc đó, Chân Trí từ một góc khuất gần đó ra bước ra kéo lấy nàng cùng nép vào một bên xem hai bên hộ vệ và thích khách đánh nhau. Đến lúc bị hộ vệ khống chế, thích khách biết không thể thoát thân liền tự sát hết. Chân Trí bước đến xem xét y phục và vũ khí, vật dụng tùy thân của họ đều chứng tỏ họ là người của Dã Hùng quốc. Chân Ny vừa ôm vết thương vừa phẫn nộ kể lại chuyện mình bị phục kích trên đường. Nàng oán hận mắng chửi bọn người Dã Hùng quốc thâm hiểm, muốn dùng chiêu giá họa sát hại nàng và Chân Trí ở Nam Thiên quốc rồi đổ cho Nam Thiên, gây chia rẽ, chiến loạn giữa Chân Qua và Nam Thiên. Nhưng Chân Trí nghe xong, bình thản nói:

– Họ đều là người Chân Qua quốc.

– Hả? Hoàng huynh, dựa vào đâu…

– Người Dã Hùng quốc đi giá họa mà lại mang cả sắc phục dân tộc và đồ dùng đặc trưng của bọn họ để người ta nhận diện ra sao?


– Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là người Chân Qua quốc? Huynh quả đoán như vậy phải có lí do gì chứ?

– Bởi vì chỉ có ở nội đình Chân Qua quốc mới biết chuyện ta không ở trong cung. Bọn họ là muốn ra tay với ta, cho nên mới dùng đến đại đội thích khách bày bố thế này.

Chân Ny càng lúc càng không hiểu nhưng Chân Trí cũng không giải thích cho nàng rõ đã sai thủ hạ phi tang số xác chết đó đồng thời dàn xếp thay đổi hiện trường thành một vụ hành thích rồi tẩu thoát, sau đó báo với triều đình Nam Thiên. Chân Ny bị chém hai nhát ở vai và cánh tay, cũng không đến nỗi là trọng thương nhưng nghe theo sắp xếp của Chân Trí giả bị thương nằm hôn mê trên giường để Tô thừa tướng xem qua. Đợi thừa tướng đi, nàng mới ngồi dậy hỏi Chân Trí. Chân Trí nói:

– Nhóm sát thủ này ra tay tàn nhẫn và điêu luyện như vậy, quyết phải đoạt mạng chúng ta, ta nghĩ đường về Chân Qua quốc của huynh muội chúng ta sẽ rất gian nan. Vì vậy, ta đã mật tấu với hoàng đế Nam Thiên quốc sáng sớm ngày mai, huynh muội chúng ta cải trang đi trước một bước. Ba ngày sau hoàng đế sẽ cho người hộ tống sứ đoàn xuất hành sau. Hi vọng như vậy có thể qua mặt được bọn sát thủ.

– Hoàng huynh, như vậy nguy hiểm lắm. Vẫn là phải có thật nhiều hộ vệ thì mới bảo đảm đối kháng được. Hay là huynh dẫn theo hết những người tinh nhuệ, chúng ta chia làm hai đường, giương đông chỉ tây, muội sẽ dẫn dụ bọn sát thủ để huynh về cung trước.

Chân Trí nhếch nhẹ:

– Không cần. Cứ theo sắp xếp của huynh. Huynh cũng muốn biết là kẻ nào manh động như thế muốn giết cả chúng ta?

Chân Ny muốn hỏi thêm nhưng nghĩ đến vị hoàng huynh thái tử này tính tình khó đoán, y nói chuyện còn khó hiểu hơn không nói cho nên cũng không miễn cưỡng hỏi nữa. Nhưng sực nghĩ đến một vấn đề, nàng thận trọng đắn đo một lúc vẫn quyết định là phải lên tiếng:

– Nhưng mà hoàng huynh, nếu như huynh nói sát thủ là người Chân Qua. Hắn muốn giết chúng ta thì cũng thôi, lí nào cả tên tân khoa Lưu Kì Anh kia cũng bị bọn họ muốn ám toán? Dựa vào thủ pháp ra tay và cách bố trận, tấn công của bọn họ, muội nghĩ bọn họ là cùng một bọn.

– Chuyện này có thể là do bọn họ nhầm lẫn. Hoặc là họ Lưu đó thật sự khiến bọn họ chán ghét. Hửm? Năm mươi dặm đất đai chúng ta giao cho Nam Thiên cũng có phần công của họ Lưu. Muội nói xem, cả muội còn cảm thấy không cam tâm. Những sát thủ Chân Qua đó làm sao nuốt trôi, nhân tiện ra tay giết hắn ta cho hả giận cũng không có gì khó hiểu.


Chân Trí giải thích với Chân Ny như thế nhưng tận trong tâm hắn vẫn không ngừng bâng khuâng lo lắng. Thật không thể tin nổi! Là ai có bản lĩnh như vậy, chẳng những biết rõ từng động tĩnh, bố trí ở đây của hắn mà còn biết cả những gì ẩn giấu trong tâm tư hắn. Chuyện bọn họ ra tay với Lưu Kì Anh tuyệt nhiên không phải trùng hợp hay tùy tiện hành động. Nếu như thật sự để bọn họ giết được cả hai huynh muội hắn, giết luôn cả Lưu Kì Anh thì…

Hắn bất chợt quay sang thủ hạ, nói nhanh gọn:

– Lập tức chuẩn bị ngựa và hành trang, tối nay chúng ta xuất hành thôi.

——————-

Ở Đông Hiên, phủ thừa tướng, Minh Anh lười biếng, chẳng chút hình tượng nằm dài trên hòn đá tảng sinh cảnh trong sân viên phủ sưởi nắng. Mấy ngày nay được ở trong phủ điều dưỡng, nhờ lão lang y Phạm Dương tinh thông y thuật kê đơn, lại thêm có Thu Huyên tận tụy chăm sóc, ngày ba bữa, sáu lần tẩm bổ, còn tốn kém không ít trứng gà lăn mắt cho nên hôm nay khí sắc Minh Anh đã sáng láng, hồng hào hơn trước. Hiện tại, nàng đắp một chiếc khăn mỏng có bọc thảo dược thay cho mặt nạ dưỡng da, thảnh thơi nằm hưởng thụ, suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.

Thoáng cái, nàng đã ở cổ đại này nửa tháng. Nghĩ đến những kì ngộ đã xảy ra, thật không dám tin, nàng đã xuyên không vào thời điểm lịch sử mà nàng thích nhất, gặp được những vị danh nhân lịch sử nàng ngưỡng mộ, cả nữa còn xen vào diễn biến lịch sử, đã vậy còn thay đổi diễn biến ra ngoài tiến trình lịch sử. Bây giờ nàng thật sự vô cùng rối rắm. Trở về hiện đại, xem như là không còn khả năng nào cả. Nhưng mà ở lại đây, trước tiên là phải thích ứng thân phận, thứ hai là phải có khả năng ứng biến, đối phó hoàn cảnh thế cuộc, sắm tốt vai một vị Lưu trạng nguyên. Thứ ba, phải làm sao để vừa lòng ông thừa tướng mà không động chạm, đắc tội với ai. Trong khi đó nàng cũng tự hiểu tình huống của mình không chỉ đã đắc tội thái sư, thái tử, các vị đại quan ngự sử mà còn cả Tĩnh vương, An Định vương mà hơn hết còn thêm một bà công chúa Vĩnh Ninh. Thiệt, nhắc đến công chúa Vĩnh Ninh là khiến Minh Anh đau đầu khổ sở, quằn quại nhất. Ôi, làm thế nào trời xui đất khiến, đảo lộn quỉ thần kiểu gì mà đem nàng biến thành phò mã cho công chúa Vĩnh Ninh? Đừng nói sự thật trong lịch sử công chúa Vĩnh Ninh không có phò mã đâu, mà cả trong kịch bản của Minh Anh, nàng cũng không dám buff cho nhân vật xuyên không của mình hoàng tráng đến như thế!

Bây giờ nàng nằm đây nghĩ đến những chi tiết lịch sử, rồi lại nghĩ đến nội dung quyển kịch bản đem so với hoàn cảnh hiện tại để xem nó trục trặc ở đâu? Vì sao lại dẫn đến vụ đường đột xuyên không làm rối loạn tiến triển lịch sử thế này? Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào hiểu ra. Trong lịch sử, khoa thi này không có trạng nguyên vậy mà cũng để cho nàng đạt được. Trong lịch sử, công chúa Vĩnh Ninh không từng cưới gả vậy mà cũng có thể tứ hôn với nàng. Công chúa Vĩnh Ninh trong thâm tâm nàng cũng vĩ đại không kém gì Cửu Thiên Huyền Nữ thứ hai. Nàng chỉ nghĩ muốn được một lần diện kiến phụng dung của công chúa thôi, không ngờ lại được diễm phúc tề thiên làm ngũ phò mã. Nhưng mà ác một chỗ nàng làm sao làm nổi phò mã? Thân phận nữ phẫn làm sao cưới công chúa? Không chỉ vậy, công chúa Vĩnh Ninh của thực tại lại hoàn toàn trái ngược với những gì nàng được biết qua lịch sử. Nàng ấy chẳng những không hiền lành, thánh thiện, độ lượng, thương dân mà còn là một người cực kì chua ngoa, tàn bạo và hung hãn quá mức. Nghĩ đến bao nhiêu thương tích trên người mình đều do một mình Vĩnh Ninh công chúa ban cho, Minh Anh phải tiếc hận mà nghiến răng: “Ông trời muốn đùa cợt với ta! Không hiểu cái thế giới này là thế giới quỉ quái gì nhưng thật là quá không thể chấp nhận được đây! Đã hủy hình tượng thánh thiện của nữ thần trong trái tim ta còn đặt ta vào thế khó. Hừm! Ông thích đùa thì đùa cho đã đi! Ta cũng không phải vô dụng đến mức ngồi im chờ chết. Ba mươi sáu kế ta đều biết, để xem ông làm thế nào mà đùa được với ta!”

Nàng nghĩ xong, bất ngờ bật mạnh ngồi dậy, đúng vào lúc Thu Huyên đang đến gần khom xuống để xem xét nàng, không kịp ngờ đến phản ứng đột ngột của nàng. Thế là…”bụp” một cái. Cả hai cùng lúc ôm mặt kêu la.

– Ai ya! Thu Huyên, muội muốn đụng chết ta sao?


– Xin lỗi công tử…thiếu…thiếu gia…Thu Huyên chỉ muốn xem thử ngài có cần thêm trứng gà để lăn mắt. Không nghĩ đến bất cẩn lại làm đau thiếu gia.

Nghe Thu Huyên gọi mình công tử, rồi lại thành thiếu gia, Minh Anh hết sức mất tự nhiên, nhướn mi:

– Làm gì vậy Thu Huyên? Tự nhiên hôm nay ăn nói lộn xộn? Ai bảo muội gọi công tử, thiếu gia làm chi? Cứ thẳng mặt mà gọi tên ta. Chị….Ài…Đã nói huynh muội cùng chung hoạn nạn, kết nghĩa kim lang. Cứ gọi ta bằng tên ta sẽ thấy thoải mái và thân thiện hơn, biết không?

– Dạ. Nhưng mà…Mã quản gia nói với Thu Huyên, bảo muội nên gọi ngài là thiếu gia. Bởi vì sắp tới ngài sẽ thành hôn, đến ở phủ công chúa. Mã quản gia nói nếu như không phải thân phận chủ tớ thì dù cho có là tiểu muội ruột thịt cũng không thể cùng phò mã tiến vào phủ công chúa. Thu Huyên chỉ muốn theo cùng thiếu gia, bên cạnh hầu hạ. Vì vậy cho nên…– Thu Huyên ngường ngượng cúi đậu, trộm liếc thái độ của Minh Anh – Thiếu gia, ngài cho phép Thu Huyên theo ngài đến phủ công chúa có được không?

Minh Anh nghe Thu Huyên nói xong, nàng gỡ bỏ mặt nạ thảo dược bỏ qua một bên rồi bất giác mở miệng buông một câu:

– Không!

– Thiếu gia…

– Không được gọi thiếu gia!

– Công…công tử… – Thu Huyên mếu máo, rưng rưng khóc.

– Muội…Ài!

Minh Anh muốn quát nàng một trận. Cô gái này mít ướt quá! Nàng cũng chưa nói là không cho phép nàng ta đi theo, vậy mà chưa kịp nghe hết câu đã khóc lóc.

– Ta không nói là không cho muội theo ta. Chỉ nhưng chúng ta không vào phủ công chúa đâu. Bởi vì…- Kề tai Thu Huyên – Ta muốn trốn đi, không làm phò mã hay trạng nguyên gì nữa.


– Hả? Công tử nói sao? Ngài muốn trốn đi? – Thu Huyên kinh sợ bật thốt lên một câu.

Minh Anh lập tức bịt miệng nàng ta, ra dấu suỵt rồi nói nhỏ:

– Muội muốn chết sao? Để Tô thừa tướng biết được thì chúng ta không còn cơ hội nào thoát đâu.

– Thật là ngươi không còn cơ hội nào để thoát đâu.

Giọng Tô thừa tướng bất thình lình vang lên khiến cả Minh Anh lẫn Thu Huyên giật bắn mình, nép sát vào nhau. Tô thừa tướng một bộ dạng uy vũ lầm lầm tiến sát đến chỗ Minh Anh, ánh mắt trừng sừng sững nhìn nàng, chất giọng đầy phẫn nộ gằn gằn cất lên:

– Ngươi đúng thật là bị ngã đến hỏng đầu rồi! Ngươi khiến bổn tướng thất vọng quá. Ngươi…Ài!

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi, ưu tư nặng trĩu của thừa tướng, Minh Anh cũng biết mấy ngày qua ngài đủ việc trên vai, từ sáng sớm đến tối khuya đều phụng sự đến không kịp hít thở. Ngẫm lại, nếu nàng chính là nguyên thân Lưu Kì Anh chắc sẽ rất cảm động và yêu quí thừa tướng, nguyện dốc lòng tận tụy tùng lệnh của ngài. Chính Minh Anh nàng cũng cảm động, cũng thương mến vị nghĩa phụ kiêm trung nghĩa chính trực lão đại nhân. Thế nhưng nàng không phải thực là Lưu Kì Anh, nàng không có bản lĩnh, không có khả năng càng là không có lá gan để từng bước dấn thân mạo hiểm đi vào con đường thập diện mai phục như quan trường đó. Thật không nên trách nàng vô dụng khi nàng sinh ra không phải để làm một đại nhân vật tham gia chính trị vậy mà tích tắc một cái nàng đã bước vào một thế cuộc chính trị thực sự. Khi mà nàng ngỡ mình đã biết trước sự kiện tiến trình lịch sử vậy mà bùm một cái tất cả mọi chuyện đều diễn ra trái ngược hết những gì nàng biết trước đến nay. Bây giờ, nàng còn chưa chính thức bước vào triều môn mà đã kết oán với hàng loạt các đại nhân vật, đại thế lực triều đình. Lại nữa nàng biết thế cuộc triều đại này đang ở vào giai đoạn biến động loạn thế kinh hồn. Nàng không nghĩ bản thân có khả năng làm được đại sự gì nhưng càng không muốn mình trở thành một con kiến oan nghiệt chết thảm với trận đồ ác liệt của các vị đại nhân vật giao phong.

Thừa tướng nhìn vẻ mặt cụp xuống, che giấu xấu hổ và bất lực của Minh Anh mà thở dài một hơi. Nghĩ lại những lời vua Thuận Thái đã nói với ngài về vị nghĩa tử Lưu Kì Anh này, chính ngài cũng không dám tin hoàng thượng thế nhưng quá tinh ý đã nhận ra sự xem trọng của ngài với đứa nhỏ này. Bây giờ đã ở thế cờ này, không thể quay đầu lại, chạy trốn càng là con đường không an toàn. Ngài ra hiệu cho Thu Huyên rời đi rồi mới ngồi xuống bên Minh Anh, nhỏ giọng khích lệ:

– Anh nhi, không phải nghĩa phụ muốn áp đặt con. Nhưng bây giờ đã lỡ lên lưng cọp rồi. Hoàng thượng đã chú ý đến con. Triều đình đều đặt tai mắt vào từng bước của con, con nghĩ mình còn có thể trốn đi được sao?

Minh Anh cũng chỉ biết cúi mặt lặng thinh. Nàng cũng biết trong hoàn cảnh này trốn không chắc là thượng sách nhưng nàng cũng chẳng có cách nào hay hơn.

– Nhưng mà nghĩa phụ, ngài cũng biết con…con như thế làm sao dám cưới công chúa đây? Hơn nữa, ngài thấy mỗi lần con vào cung đều khiến cho đại thần, bá quan ghét bỏ. Nếu cứ như vậy, nhất định không lâu nữa sẽ bị họ nhận ra. Tội khi quân chết rất khó coi. Nghĩa phụ, hay là ngài giúp con cáo bệnh để hoàng thượng thu hồi thánh lệnh. Con không cưới công chúa, không làm đại quan gì hết thì tự nhiên sẽ giảm bớt oán ghét của các vị đại quan khác. Lúc đó, ngài sắp xếp cho con vào Khu mật sự làm một chức thị độc, thủ kho nào đó cũng có thể có cơ hội tìm lại nghi vấn oan án ngày xưa.

– Ài! – Tô thừa tướng lắc đầu, thở mạnh một hơi. – Nghĩa phụ đã nghĩ đến cách này từ rất lâu nhưng nào có ngờ đến ngươi đấu loạn đấu lạc lại khiến hoàng thượng cao hứng, tán thưởng và muốn trọng dụng ngươi. Bây giờ, hoàng thượng đã mở kim khẩu, muốn đào tạo ngươi để ngươi trên triều có thể nâng cao tiếng nói, cân bằng với Hứa Tấn Hoan, Hứa ngự sử. Anh nhi, đây là thử thách nhưng cũng là một cơ hội ngàn năm một thuở. Ngươi cũng nên thử một chút…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.