Đọc truyện Phò Mã Gặp Nạn – Triệu Kit – Chương 17: Hôn Thư Thật Bỏng Tay
Các đại thần ngơ ngác nhìn vua Thuận Thái như phong vũ cuồn cuộn bỏ đi. Chính Vĩnh Ninh cũng ngơ ngác đứng nhìn theo. Nàng không biết phụ hoàng vì cái gì mà tức giận đến thế kia. Còn có hôn thư, tự dưng sao phụ hoàng lại nhắc đến hôn thư ở thời điểm này nhỉ?
Nàng vẫn còn lơ ngơ chưa rõ thì đã nghe tiếng Trần Vũ ở trước mặt Minh Anh trịnh trọng dâng ra hôn thư, miệng còn cẩn trọng dặn dò:
– Lưu trạng nguyên, thánh chỉ tứ hôn hoàng thượng đã ban, còn đây là hôn thư. Hôm sau sẽ có lễ bộ và người phủ Tông Nhân đến dặn dò, giúp đỡ việc chọn ngày lành và tổ chức hôn lễ cho thật long trọng đúng với nghi thức hoàng gia. Còn về phủ đệ, thật ra hoàng thượng đã sớm chọn ra một mảnh đất phúc địa để ban cho Vĩnh Ninh công chúa làm hồi môn. Theo thể chế của Nam Thiên quốc chúng ta, phò mã nhập tịch vào hoàng gia sẽ không có phủ phò mã mà vẫn là ở phủ công chúa. Cho nên trong lúc chưa đến ngày đại hôn, Hộ ti cục sẽ liên hệ với phò mã, để sắp xếp cho ngài một viện phủ theo đúng quyền lợi của trạng nguyên.
Minh Anh như trời trồng đứng nhìn Trần Vũ nhét quyển hôn thư vào tay mình. Lời lão công công dặn dò cẩn thận đến như thế nhưng nàng không nghe nổi vào tai. Thế nhưng công chúa Vĩnh Ninh thì nghe rất rõ. Nàng không thể tin nhìn lão nội quan Trần Vũ như thế nào lại nhắc đến tên nàng rồi danh từ “phò mã”, rồi lại còn hôn thư nữa? Nàng không nhớ được chuyện xảy ra ở Tập Hiền điện ngày kia, không thể biết rõ trước sau nhưng đã nghe nhắc đến nàng thì nàng phải hỏi cho ra lẽ mới không thiệt thòi về sau. Nghĩ vậy, nàng lập tức bước lên chặn lão thái giám Trần Vũ, hỏi ngay:
– Trần công công, phụ hoàng vừa nói hôn thư kia, có liên quan gì đến bổn cung?
Trần Vũ bị nàng đột nhiên chắn trước, giật mình một cái rồi cũng mỉm cười giải đãy bảo:
– Công chúa, lão nô còn chưa chúc mừng công chúa. Hoàng thượng đã ban hôn công chúa với tân trạng Lưu Kì Anh. Hôn thư vừa định. Một lúc nữa sẽ có công điện gửi đến các bộ. Nội vụ phủ cũng sẽ cử người đến Huyền Minh cung hỗ trợ cho đại lễ công chúa xuất giá.
– Ngươi nói sao? Phụ hoàng…phụ hoàng sao có thể tùy tiện ban hôn bổn cung?
Tâm trạng Vĩnh Ninh vì tin tức chấn động kia làm kinh sợ, sắc mặt trở nên trắng bệch. Nàng bàng hoàng nắm chặt vai áo của lão công công già tội nghiệp, vô tình ánh mắt cũng lướt đến bản hôn thư mà lão vừa chuyền tay cho Minh Anh, đúng lúc tia mắt đối mắt với kẻ cầm hôn thư.
– Ngươi…
– Là ngươi…- Cả Vĩnh Ninh và Minh Anh cùng lúc kinh ngạc kêu lên.
Minh Anh nghe được quả tim chính mình đang hồi hộp đập đến muốn vỡ tung. Ôi trời xanh ơi! Người trước mắt nàng, nữ nhân ấy lại ra là công chúa Vĩnh Ninh ư? Minh Anh cảm giác như bản thân đang ở trên đỉnh núi thiên thai bị người ta một cước tàn nhẫn đạp thẳng xuống vực sâu vạn trượng. Thần linh ơi, xin hãy nói cho nàng biết đây chỉ là một cơn ác mộng! Vĩnh Ninh công chúa trong lòng nàng luôn như một vị bồ tát cao sang chói lọi, sao có thể ra là một ả chua ngoa, đanh đá, hung hăng, tàn bạo thế này cơ?
Nàng nhớ đến khuôn mặt người này trong bộ gấm phục nam nhân xuất thủ ác ôn đấm một cú tang thương vào mắt trái của nàng, sau đó còn lệnh cho thủ hạ tiếp tục xuống tay, một chút cũng không có lòng thương tiếc. Bất chợt, Minh Anh rùng mình một cái. Theo bản năng liền muốn ôm mắt chạy đi. Thế nhưng không kịp…
– Tiện nhân vô lại kia, trả hôn thư lại đây!
Vĩnh Ninh vừa nói đã ra tay, ngọc thủ cực chuẩn đánh thẳng tới trước ngực Minh Anh để đoạt lấy hôn thư. Một nhát ác thủ đánh tới, không tránh là toi. Minh Anh lập tức đảo gót giở “lăng ba vi bộ” bật lùi về phía sau để thoát thân. Thật không may, phía sau nàng là hàng dài các lão đại nhân. Bởi vì nàng đột ngột bật vọt về phía sau, các lão đại nhân không kịp tránh, bị nàng toàn thân đè trúng ngã thành một đoàn hỗn loạn. Tô thừa tướng và Hồ thái sư đứng phía sau, cũng bị các lão quan khác liên lụy kéo ngã theo. Lần đầu tiên, ở trước điện Thiên An lại xảy ra tình cảnh náo loạn kì ngộ đến thế này. Lão công công Trần Vũ lúng túng lập tức chạy đến đỡ các vị lão đại thần đứng dậy. Nhưng còn chưa kịp an ổn xong thì Vĩnh Ninh lại đánh tới. Minh Anh bị nàng đuổi, tháo chạy tán loạn, hết va vào vị quan này lại chui ra nấp sau lưng vị lão quan khác để tránh đi. Công chúa không bắt được người không bỏ qua. Còn vị tân khoa trạng nguyên, phò mà tương lai lại cứ ôm lấy khư khư hôn thư nhao nhao mà chạy.
Minh Anh không hề có ý đồ muốn giữ hôn thư này để làm phò mã nhưng nàng biết nàng mà để Vĩnh Ninh đoạt được thứ này thì nàng nhất định sẽ bị đánh chết đến khó coi. Trước mắt, vừa chạy vừa suy nghĩ đi. Công chúa này ghét nàng đến như vậy, thật không dễ gì dùng lời là có thể giải quyết. Minh Anh ngẫm nghĩ, quyết định phải mạo hiểm.
Nàng lao thẳng vào chen giữa Tô thừa tướng và Hồ thái sư, chui xuống nấp sau lưng hai vị lão đại nhân. Vĩnh Ninh khí thế hung hăng đang đà vừa đuổi theo vừa giơ tay muốn đánh tới. Hồ thái sư và Tô thừa tướng cùng lúc kinh hoảng trợn trừng mắt khiến Vĩnh Ninh cũng lập tức dừng tay. Hồ thái sư vừa phủi phủi y phục bị nhăn dúm do tên tiểu quỉ kia chen vào nắm kéo làm nhăn, vừa nhìn Vĩnh Ninh, ánh mắt uy nghiêm răn nói:
– Công chúa, ngài thật là quá thất lễ! Nơi đây là Thiên An đại điện. Ngài đường đường là một hoàng nữ khuê nghi, sao có thể hành động quá quắt thô thiển như vậy?
Tô thừa tướng cũng thở dài một hơi, vừa vuốt râu vừa nhìn công chúa ra chiều thông hiểu nói:
– Bẩm công chúa, việc ban hôn là do hoàng thượng tự mình định đoạt. Tân trạng cũng chỉ phụng thánh mệnh nghe theo. Công chúa có bất mãn thì có thể đến tìm hoàng thượng thỉnh cầu hủy bỏ ban hôn. Ngài náo động như vậy… ậy!… Thật là không có thể thống!
Vĩnh Ninh nhìn các vị đại nhân bị nàng và Minh Anh làm cho xấc bấc san bang. Thật sự, nàng cũng nhận ra vừa rồi mình sao lại quá quắt, nông nỗi và hồ đồ đến thế kia. Không hiểu tại sao, nhìn thấy bộ mặt của tên kia là nàng đã muốn ghét vô tận. Nhưng mà ghét hắn ta cũng có nhiều cách để trị, cớ sao lại tự mình ra tay động thủ trước bao nhiêu đại thần của phụ hoàng như này đây? Nàng cũng không ngờ đến chính mình đột nhiên nóng giận đến không thể kiềm chế rồi liền là đã gây họa trước điện Thiên An.
Công chúa vừa nghĩ thấu, tự hối hận mình nông nỗi xong thì đã cảm thấy trong đầu lại muốn choáng váng lên. Thật ra nàng vẫn là bị dư chứng của chất độc Xáo Tâm làm ảnh hưởng đến tâm trí nên mới kích động bột phát không kịp tam tư (nghĩ lại). Bây giờ bột phát xong, thừa tướng và thái sư cũng giáo huấn nàng tỉnh ra. Vĩnh Ninh vừa ngượng vừa thẹn vừa khổ tâm, rồi không biết sao nàng cảm thấy ủy khuất liền rưng rưng khóe mi sau đó bật khóc lên bỏ chạy đi. Thừa tướng và thái sư nhìn theo. Thái sư cũng quay sang thừa tướng nhìn một cái, rồi quay lại rứt mạnh tay áo bản thân nãy giờ bị Minh Anh bám víu, nắm kéo nấp ở sau lưng ông rồi lạnh lẽo bỏ đi. Thừa tướng nhìn lại Minh Anh rồi nhìn sang các quan, cũng khẽ lắc đầu, thở dài một hơi.
—————-
Trong Thái Minh điện, vua Thuận Thái vừa phê tấu sớ, vừa lắng nghe thái giám Trần Vũ kể lại chuyện ở bên ngoài điện Thiên An:
– Bẩm hoàng thượng, thái độ lúc ở trên điện của thái sư thật sự đã khiến thừa tướng và các vị đại nhân nhìn thấy rõ. Vừa rồi, lão nô cũng đã nghe thừa tướng cùng với Phúc Nghĩa vương, Uy quốc công nói chuyện. Phúc Nghĩa vương cũng rất bất mãn thái sư ngạo mạn, thái độ lấn át quân vương. Uy quốc công cũng có nói qua nếu cứ như thế này không thể không lo. Bẩm…
– Được rồi. Trần Vũ, ngươi triệu thừa tướng vào đây. – Vua nói nhanh, cũng không nhìn lên thái độ của Trần Vũ.
Trần Vũ đáp lại một tiếng rồi lui ra. Một lúc sau, Tô thừa tướng bước vào. Hai người ở bên trong nói chuyện khá lâu. Đến lúc thừa tướng bước ra, trời cũng sập tối. Nhìn thấy Vĩnh Ninh công chúa đang quì trước cửa Thái Minh điện, thừa tướng khẽ nhìn nàng một lúc, dường như có lời muốn nói nhưng rốt cuộc cũng không nói, chỉ thở dài một tiếng rồi bỏ đi. Vĩnh Ninh nhìn thấy thừa tướng đã đi, liền nhìn sang Trần Vũ, hỏi ý ông ta. Trần Vũ hiển nhiên biết công chúa nôn nóng muốn gặp hoàng thượng là vì chuyện chi. Công chúa có thể chịu khổ quì ở đây suốt mấy canh giờ, hẳn là đã biết lỗi chuyện vừa rồi náo động ở Thiên An điện cho nên thu mình nhẫn nhịn ở đây chờ đợi cơ hội để cầu xin. Trần Vũ thông cảm liền bước vào bẩm báo xong cũng đi ra thông truyền cho nàng tiến vào nội điện.
Trong Thái Minh điện lúc này chỉ còn Thuận Thái đế và Vĩnh Ninh hai phụ tử. Ngày thường, Thuận Thái đế cưng chiều Vĩnh Ninh đến vô bờ, bất cứ thứ gì nàng muốn, nàng thích thì vua đều ân chuẩn thuận tình mà ban cho. Kể ra, ngài có đến năm công chúa nhưng chỉ có mỗi một mình Vĩnh Ninh là được ân sủng lớn lao. Không chỉ một mình hoàng thượng trân phủng trên tay, cả hoàng hậu nương nương, thái tử hay các vị hoàng tử cũng đều yêu quí nàng hết mực. Ở trong cung, Vĩnh Ninh quen được sủng phụng, nàng ra vào Thái Minh điện của vua hay Loan Bảo cung của hoàng hậu thành thói quen, nào lại có chuyện phải thông truyền mới đến. Thậm chí, nàng còn nhớ rất rõ cách đây mấy năm, nàng hãy còn nhỏ, tại Thái Minh điện này, phụ hoàng ngồi trên long ỷ một bên phê chính sự, một bên đặt nàng trên đùi, cho nàng cầm cả triện ngọc mà chơi. Ấy mà lúc này đây nàng cũng không hiểu tại sao phụ hoàng không thèm nói trước một câu đã đem nàng tứ hôn cho một kẻ xa lạ, kẻ này còn là tiện dân vô lại mà nàng ghét cay ghét đắng, ghét đến mức chỉ muốn nghiền chết hắn ta.
Nhác ngẫm từ lúc nàng vào đây cũng đã hơn một khắc, phụ hoàng vẫn ở trên thản nhiên như không biết tiếp tục chuyện phê tấu sớ của mình. Vĩnh Ninh bắt đầu cảm thấy ủy khuất, tủi thân liền khóc lên. Tiếng khóc từ từ nho nhỏ, rồi sau đó khẽ nấc lên. Nàng biết, mỗi lần nàng làm sai hoặc khiến phụ hoàng không vui, đến xin lỗi cũng không nghe thấy phụ hoàng muốn bỏ qua thì cứ khóc lên nhất định không đến mấy lâu sau sẽ khiến ngài mềm lòng thôi. Nghĩ vậy, nàng liền khóc, khóc cho thật thương tâm. Chính nàng cũng không biết lần này nàng đã làm sai ở đâu mà phụ hoàng đột nhiên ban hôn với Lưu Kì Anh. Nàng thật sự không nhớ đến trong cuộc đấu ở Tập Hiền điện hôm kia hoàng thượng đã có nói ra, ai giúp ngài thắng được Chân Qua thì người đó chính là trạng nguyên và cũng là phò mã. Thế nhưng trước khi Chân Lộc đích thân nhận thua, Lưu Kì Anh đã bị nàng quật ngã, hôn mê bất tỉnh bị kéo khiêng đi. Ở trên đại điện, trước bá quan Hứa Du Nhiên lãnh hết oai phong khi Chân Lộc đứng trước hắn nghiêng mình chấp nhận chịu thua. Lúc đó, ai cũng nghĩ Hứa Du Nhiên sẽ là trạng nguyên. Dù trong cuộc thi, Lưu Kì Anh thể hiện không tệ nhưng thể chứng tỏ hắn hơn được họ Hứa. Huống hồ chi, với thân thế và tài học của Hứa Du Nhiên, hắn đạt trạng nguyên là chuyện nghiễm nhiên, ai ngờ đến vua thế nhưng lại đổi ý sửa tên vào phút cuối.
Vĩnh Ninh đã khóc được hơn hai khắc mà vua Thuận Thái vẫn không nhìn xuống, không hề có ý là đang để tâm. Vĩnh Ninh thầm than không xong. “Làm sao đây? Phụ hoàng sao có thể vô tình như thế với ta? Người không thể đối xử như thế với ta?” Vĩnh Ninh càng nghĩ càng lo, không thể tiếp tục chờ thêm nên nàng nóng vội, cất giọng mũi nghèn nghẹn gọi lên:
– Phụ hoàng, hức…hức…người không để ý Vĩnh Ninh…
– Trẫm biết. Con đến đây là để khóc cho trẫm xem. Trẫm đã xem. Đã khóc xong chưa? Khóc xong rồi thì đi về. Trẫm còn có rất nhiều chuyện.
– Không! Người không thể như thế với Vĩnh Ninh! – Vĩnh Ninh òa khóc to rồi cũng chạy đến bên long ỷ, quì xuống ôm lấy phụ hoàng mà khóc xin – Hu hu! Phụ hoàng, xin người rút lại ban hôn! Vĩnh Ninh không muốn gả cho tên họ Lưu. Người biết người Vĩnh Ninh thích là Hứa Du Nhiên, từ lâu đều thích Hứa biểu huynh. Người đành lòng nào chia rẽ uyên ương, đày Hứa biểu huynh đi thật xa, còn ép gả Vĩnh Ninh cho người mà Vĩnh Ninh không thích. Phụ hoàng, hức hức…Vĩnh Ninh xin người rút lại thánh lệnh. Con không gả đâu. Không gả cho Lưu Kì Anh! Huhu!
– Thánh chỉ đã ban. Lưu Kì Anh là nhất bảng trạng nguyên, tấn chiêu phò mã cũng là hợp tình hợp lý. Đâu đến lượt con nói không thì không gả? Trong lòng con có còn xem trẫm là hoàng đế hay cũng giống như người khác, cho rằng trẫm chỉ được cái thân phận hoàng đế. Thánh chỉ của trẫm cũng như trò đùa, muốn đổi thì đổi muốn thu thì thu sao?
– Phụ hoàng, người…
Vĩnh Ninh kinh ngẩn không dám tin vua Thuận Thái. Những lời của vua tràn đầy oán hận. Đột nhiên nàng cảm thấy lo sợ, chưa bao giờ nàng nhìn thấy phụ hoàng lại như thế. Không lẽ trong triều đã xảy ra chuyện biến động gì hay sao?
– Con trở về đi. Thánh chỉ sẽ không đổi, hôn lễ sẽ tiến hành như đã định. Vĩnh Ninh, trẫm chỉ muốn tốt cho con. Lưu Kì Anh so với Hứa Du Nhiên hắn càng là một người đáng tin cậy. Nữ nhi có thể không nhất định cần một nam nhân có thân phận quí trọng nhưng hắn nhất định phải là một người có lương tâm.
– Phụ hoàng…
– Lui!
—————
Trước cửa phủ thái sư, một cổ xe ngựa lớn đang chờ sẵn để hộ tống Hứa Du Nhiên lên đường đến Thiên Bình trấn đương nhiệm tri châu. Hứa Du Nhiên đang cùng với Hồ thái sư và Hứa ngự sử Hứa Tấn Hoan nghẹn ngào từ biệt. Hứa Du Nhiên rót ra ba chung rượu rồi đứng dậy, kính cẩn nâng lên trước thái sư và Hứa ngự sử giọng ngậm ngùi nói:
– Ông ngoại, cha, Du Nhiên đi lần này có lẽ phải rất lâu. Dù Thiên Bình trấn là một chỗ khắc nghiệt, khô cằn đến mấy, con cũng không sợ. Chỉ sợ ngày tháng dần qua lại không thể ở bên cạnh ông ngoại và cha để phụng dưỡng thì đúng là bất hiếu! Một chung này, con kính ông ngoại, kính cha! Mong ông ngoại và cha bảo trọng thân thể, chờ ngày Du Nhiên đại thành viên mãn, vinh quang trở về!
Hắn nói xong, cũng tự nâng chung lên dứt khoát uống cạn nhưng cũng là để che giấu không để ông ngoại và cha nhìn thấy hắn đang rơi lệ. Ngẫm nghĩ, dù sao hắn cũng là một nhân tài kiệt xuất, không có phạm sai gì cả hoàng thượng lại đương không tuyệt tình như thế điều hắn đi xa. Tất cả những dự tính, những xếp đặts của ông ngoại và cha lót đường trải thảm cho hắn đều không thể dùng được. Bao nhiêu hào quang của hắn bị một câu của đương kim hoàng thượng làm tiêu tan hết. Hắn bây giờ đúng là một bụng uất ức, oán nhưng không thể phát tác chỉ đành lấy rượu quên chuyện, tìm say quên buồn.
Hứa ngự sử nhìn bộ dạng con trai độc nhất bi thương như thế, hắn cũng đau khổ kém gì? Hoàng thượng lần này thật quá đáng lắm. Rất rõ ràng, tài học của Hứa Du Nhiên hơn hẳn Lưu Kì Anh. Kết quả khoa cử vốn đã định đoạt, thế mà hoàng thượng lại lấy cuộc thi hàm hồ đó với Chân Qua mà đổi lại kết quả. Hứa ngự sử không cam phục, đương nhiên Hồ thái sư cũng không cam phục. Thế nhưng hoàng thượng vẫn là hoàng thượng, dù có bất mãn cũng phải nhẫn nhịn. Hứa ngự sử nghẹn ngào vỗ đầu con trai an ủi, đồng thời lại nhìn sang bên cạnh thấy thái sư nãy giờ vẫn không có thái độ, hắn liền hỏi:
– Nhạc phụ, người nói xem hoàng thượng làm như thế có phải là đã bắt đầu có hành động muốn loại bỏ Hồ, Hứa hai nhà chúng ta không?
Thái sư trầm ngâm một hơi lâu rồi khẽ thở ra, mỉm cười an nhiên bảo:
– Hoàng thượng bắt đầu có hành động loại bỏ hai họ chúng ta sao? Tấn Hoan, ngươi cũng nghĩ nhiều quá rồi! Hai họ Hồ, Hứa chúng ta đã làm cái gì sai mà phải sợ hoàng thượng đây?
– Nhưng mà nhạc phụ, hoàng thượng làm như vậy ép buộc Du Nhiên…
– Ài! Du Nhiên vừa bước vào quan lộ, chấp nhận điều phối của triều đình là chuyện hiển nhiên, sao lại gọi là ép buộc? Hơn nữa, Du Nhiên đi Thiên Bình trấn cũng không phải là không tốt.
– Ý của ông ngoại là… – Hứa Du Nhiên ánh mắt nghiêm túc nhìn thái sư.
– Du Nhiên, ông ngoại đã từng dạy con ra sao? Là một đứa trẻ ngoan thì phải nghe lời. Là một thần tử tốt thì phải trung chính. Ha ha ha!
Thái sư nói xong phá lên cười một tiếng. Hai phụ tử Hứa thị nhìn nhau mặt đầy hắc tuyến nhưng cũng không biết nên thắc mắc ra sao với thái sư, chỉ đành miễn cưỡng dặn lòng an tâm theo định liệu của thái sư. Dẫu sao cũng phải dựa vào thái sư. Vị trí của thái sư trong triều kể cả Tô thừa tướng cùng các vị thân vương liên hiệp cũng không dễ lay động, huống hồ chi hoàng thượng đã lệ thuộc vào thái sư rất lâu, muốn qua cầu rút ván cũng không dễ làm đâu. Thái sư cũng không phải một miếng ván mặc cho người định đoạt. Nghĩ vậy, Hứa Du Nhiên mới nhẹ thở ra. Ở trong triều, cứ để ông ngoại và cha, bản thân chỉ cần ở tốt nơi đương nhiệm, thỉnh thoảng dâng lễ, truyền thư biểu lộ hiếu thuận mong nhớ với hoàng hậu cô mẫu và thái tử biểu huynh, kể lể khổ tâm nhất định sẽ có cơ hội được triệu hồi về kinh, không lo bị quên lãng.
Hắn nghĩ thông trong lòng cũng nhẹ nhàng buông xuống. Bước vào xe ngựa, cũng không dám quay đầu nhìn lại cha và ông ngoại, sợ sẽ thêm quyến luyến. Ngồi một mình trong thùng xe lớn, hắn vô ý làm rơi ra miếng đồng tâm kết được làm bằng sợi tơ do chính công chúa Vĩnh Ninh tỉ mỉ tận tay làm ra, lại không ngại vi phạm cung qui lẻn xuất cung cải trang đến Quốc Tử giám tự mình dâng tặng, thể hiện tâm ý với Hứa Du Nhiên. Hứa Du Nhiên đương nhiên sớm hiểu tình ý của công chúa đã trao nhưng hắn từ bé đã được giáo dưỡng để trở thành một anh tài trụ cột, chí tại thiên hạ, tương lai phải đảm đương đại cuộc, nào có hứng thú đến những thú vui nhỏ nhoi hay các kiểu tư tình nhi nữ? Huống hồ chi, Hứa Du Nhiên biết Vĩnh Ninh từ lúc nàng còn là tiểu công chúa trong nôi. Lúc trước mỗi khi hắn vào cung thăm hỏi hoàng hậu cô mẫu và thái tử cũng hay chơi đùa cùng tiểu Vĩnh Ninh. Trong lòng hắn từ lâu cũng xem Vĩnh Ninh như một tiểu muội. Việc hứa hẹn đính ước với Vĩnh Ninh là do hoàng hậu đề nghị ra. Hoàng hậu bảo Vĩnh Ninh là bảo bối mà hoàng thượng cùng hoàng tộc đều rất ưu ái yêu thương, nếu có thể được làm phò mã của Vĩnh Ninh đối với Hứa Du Nhiên và Hứa gia sẽ tốt càng thêm tốt. Nhưng bây giờ hoàng thượng đã có quyết định như vậy, xem ra chuyện tốt đẹp ấy không thể nào đến tay Hứa gia. Hứa Du Nhiên cũng có chút tiếc hận, một chút thương tâm, ấy nhưng cũng không thể vì một Vĩnh Ninh mà ảnh hưởng tâm tư, buông xuôi tiền đồ xán lạn. Bất chợt, hắn thở hắt ra một hơi rồi đột nhiên vạch mành cửa dứt khoát cầm miếng đồng tâm kết vứt đi.
—————–
Ở một quán trà nhỏ ven con lộ lưu thông ra vào kinh thành, Vĩnh Ninh cùng với Thanh Nhi đang căng thẳng, tập trung ngóng về cửa lớn đế kinh, mong chờ một chuyến xe ghé ngang. Thế nhưng nàng đã ở đây ba canh giờ hai khắc rồi vẫn không thấy chút tăm hơi. Nóng ruột, nàng đã sai nô tài Minh Hiến chạy đến Hứa phủ. Minh Hiến đi một lúc sau quay trở lại vẻ buồn hiu nói:
– Bẩm công chúa, không…không được rồi. Người ở Hứa ngự sử phủ nói Hứa công tử giờ mão hai khắc đã lên đường. Lúc này chắc đã đi được rất xa. Chúng ta…chúng ta có lẽ…
– Cái gì? – Vĩnh Ninh đứng phắt dậy, bước đến chỗ Minh Hiến – Ngươi nói Hứa biểu huynh đi từ giờ mão hai khắc? Sao có thể…- Nàng quay sang Thanh Nhi. – Các ngươi đã truyền thư cho Hứa biểu huynh hay chưa?
– Dạ bẩm, đã đưa đến tận tay Hứa công tử. Nô tì cũng không biết tại sao…
Vĩnh Ninh nóng ruột liền mặc kệ đám thủ hạ, một mình hướng thẳng Hứa phủ thúc ngựa để hỏi cho ra lẽ. Vốn là nàng đã có thư hẹn sẽ đến tiễn Hứa Du Nhiên tại cổng thành để nói chuyện một lần, nghĩ cách khiến cứu vãn tình huống bất như ý này. Đúng ra nàng có thể đến tận ngự sử phủ để gặp Hứa Du Nhiên nhưng bởi vì e ngại nàng đến sẽ càng làm hoàng thượng bất mãn với Hứa gia sẽ gây phiền phức cho Hứa gia và Hứa Du Nhiên. Nào có ngờ, nàng tính già hóa non. Hứa Du Nhiên đã nhận thư, chẳng những không hồi âm lại còn đột nhiên bỏ đi thật sớm. Đây là cố ý tránh mặt nàng sao? Là không muốn gặp nàng hay vì bất mãn quyết định của phụ hoàng nàng mà từ chối ngay cả lần gặp gỡ tiễn biệt sau cuối cũng không muốn cho nàng?
Vĩnh Ninh mặc một thân thường phục trắng xanh cưỡi trên con bạch mã phi như tên bay đến trước cửa ngự sử phủ. Thủ vệ của nàng cũng đuổi theo thật sát, vừa đến cửa phủ liền thay nàng đến trước gõ cửa hỏi thăm. Một lúc sau, đích thân Hứa ngự sử bước ra, nhìn thấy người đến là công chúa Vĩnh Ninh, hắn lập tức cung kính mời nàng vào phủ. Nhưng Vĩnh Ninh không kịp chờ hắn nói xong đã gấp gáp hỏi về Hứa Du Nhiên. Hứa ngự sử nhìn vẻ lo lắng, thất thểu của tiểu công chúa với con trai hắn, hắn mới ngậm ngùi thở dài một hơi rồi lấy ra một lá thư đưa cho Vĩnh Ninh.
– Công chúa, tiểu nhi phận bạc phước mỏng, không thể có duyên cùng công chúa. Nếu đấy đã là định phận, thỉnh mong công chúa quên đi chuyện cũ, đừng nghĩ đến làm chi!