Đọc truyện Phía Sau Mặt Nạ Của Một Con Quỷ – Chương 45: Chương Ngoại Truyện
Bịch… Cô về nhà, thả chiếc ba lô xuống đến mệt mỏi. Đi sau cô là Mạnh, anh đến phải thở dốc khi bước sâu vào “khu rừng trước” của nhà cô.
Bịch… con gái của Tử Quyên ném chiếc gối vào người cô vừa cười toe toét vừa nói vừa chạy đi:
– Chiến dịch của ba đấy.
– Á… Thôi đi… szzz…
Không, đây không phải chiến dịch của Henry, là của Tử Quyên. Lúc nào cũng là sự trừng phạt như thế này mỗi khi tôi phạm lỗi, là véo má. Có vẻ trông giống là cưng nựng hơn là trừng phạt. Lần nào cũng phải nhắc đi nhắc lại hình phạt này sao chứ. Chị ấy đúng thật trẻ con quá đi. Cái tật, không bỏ được.
– Này nhé, cấm bỏ nhà đi nhé, cấm giữ danh dự cái kiểu đó nhé, cấm nhé! – Tử Quyên mắng yêu.
– Em nói chi ệt xác, cuối cùng nó quyết thì nó đi thôi.
Henry cõng con bé trên lưng và đi lượm lại cái gối. Cô bỗng chạy thẳng lên phòng. Phòng của cô vẫn như cũ, không một chút gì thay đổi, không bám bụi, không gì cả. Cô biết chứ, biết đó là nhờ Tử Quyên hay dọn dẹp. Cô thay đồ, bộ đồ bụi theo cả hai nghĩa, cô vội chạy nhanh vào nhà tắm và xối nước hối hả.
Nóng thật ướt gì bây giờ có mưa…
Rào… rào… rào… rào… Điều ước của cô được thực hiện. Cô vừa tắm xong, mặc bộ đồ mới tinh thế là chạy ra nghịch mưa như chẳng có gì.
– Đừng có ngước mắt lên trời, bộ muốn cận nặng thêm hả? – Mạnh lên phòng nhắc cô.
– Ừ.
– Em còn ừ được nữa chứ hả?
– Ừ.
– Mặc xác em.
Nói thì nói vậy thôi nhưng sao lại để cô ở ngoài đó được, thế là anh phải kéo cô vào. Cái mái nghiên ngả mà cô đứng thật sự vô cùng khó khăn đối với một người chưa bao giờ thử trượt xuống như anh và trong tình huống mưa to như thế này. Và thay vì anh kéo cô lên thì bây giờ là ngược lại. Kéo anh lên được rồi thì cô còn phải chở anh về, thật ngược đời.
– Sao em cái gì cũng ngược thế nhỉ?
– Vì em không phải là người bình thường.
Câu nói đó chưa bao giờ thay đổi mỗi khi anh thấy có chuyện gì lạ xảy ra. Ừ đúng thật cô chả phải người bình thường.
– Gì? – Giọng cô vang qua điện thoại khi thấy máy anh gọi đến.
– A xin lỗi, cô có phải là Nhi không ạ, tôi thấy số cô đầu tiên trên máy anh ấy nên gọi thôi ạ. – Một giọng nữ lạ vang lên.
– Ừ, là tôi đấy, có gì không? – Cô vẫn bình tĩnh, bình tĩnh thật đấy, cô đang ăn.
– À, anh này bị sốt cao, gục ở thư viện x của tôi, cô đến đón anh ấy về nhé, cảm ơn ạ.
Cô cúp máy, hét to vào bếp:
– Henry, rảnh không?
– Làm gì?
– Đi đón Mạnh ở thư viện x đi.
– Sao không tự đi? Đúng là phát mệt với cô.
Henry vừa đi vừa lầm bầm. Quen quá rồi cái cảnh cô sai vặt Henry, mà Tử Quyên cũng không lên tiếng gì nên cứ làm tới. Henry đỡ Mạnh lên xe, về tới nhà anh mà chẳng có ai Henry đành đưa về nhà mình luôn.
Anh nằm trong phòng cô vì chả còn cái phòng dư nào để mà nằm. Cô tức phát điên lên nhưng sau cũng ậm ừ vì cũng là lỗi tại cô hôm ấy. Cô vuốt tóc anh, đầu anh cứ như lửa đốt mà bên trong lại lạnh đến nỗi phải đắp chiếc mền dày nhất của cô. Anh thở hổn hển, mặt đỏ tía tai, cô chỉ ngồi đọc sách chứ cũng chả biết phải làm gì.
Tử Quyên bảo cô đi nấu cháo, ừ thì nấu cháo. Henry bảo thêm hành, ừ thì thêm hành. Tử Quyên bảo Mạnh tỉnh rồi đem cho anh ăn. Ừ thì đem.
Cô đem lên rồi phải mớm cho anh ăn, cứ như trẻ nhỏ, cô ghét lắm. Ghét cái kiểu thế này, ghét phải làm phục vụ cho ai đó, nhưng mà lỗi của cô. Ừ thì chịu.
Buổi sáng, anh tỉnh dậy, khỏe hơn hôm qua. Bên cạnh anh là cái mền phồng lên co lại không chừa một chỗ trống. Khẽ hất nhẹ chiếc mền ra. Là cồ, bởi lẽ cô ngủ ở đây vì nhà này làm gì có chỗ khác đâu mà ngủ.
Anh cười nhẹ, cô hiền thật, lúc ngủ cô hiền thật đấy. Nếu như theo trí nhớ nhỏ bé của anh về tuổi thơ, cô rất hiền và nhút nhát. Thế rồi có người đã phản bội cô nên cô mới trở nên dữ tợn thế này. Nhưng anh yêu cô không phải vì quá khứ hay tương lai hay bất cứ thời gian nào cả. Anh yêu cô vì cô là chính cô và cái ý định chắc chắn như đóng đinh của cô. Anh nhẹ hôn lên trán cô rồi ôm cô vào lòng. Người cô không giãn ra được thì phải, cô cứ co người lại như tảng băng.
Lạ thay, cô lại dang tay ra ôm anh, có lẽ vì chiếc áo anh mặc là của ba cô chăng, hay vì cô tưởng anh là cái gối ôm, hay chỉ vì cô yêu anh…
Anh không nghĩ gì nhiều, cũng chỉ dang tay ra và ôm gọn cô…
Chiều hôm ấy, trên con đường vàng- lá vàng- mà cô thường gọi, có hai người nắm tay nhau đi trên con đường ấy…
Chiều hôm sau, có những ngón tay đan vào nhau trên con đường trơ trọi lạnh cóng…
Chiều hôm sau, có hai người nghe cùng một điệu nhạc…
Chiều hôm sau, có hai người cùng một bước…
Chiều hôm sau, có hai người với trái tim cùng một nhịp…
Chều hôm sau, có người con trai cầu hôn người con gái…
Chiều hôm sau, có chiếc váy trắng thật bồng bềnh, thật dài, thật nhẹ, thật kín đáo, thật tao nhã bước vào lễ đường. Có bàn tay nắm lấy để trao nhẫn cho nhau. Có cánh hoa hồng cười tươi trước nắng. Có hai người, đã là của nhau…