Đọc truyện Phía Sau Mặt Nạ Của Một Con Quỷ – Chương 44: Người Chiến Thắng Vẫn Là Kẻ Thua Cuộc
Việc tìm kiếm cô lại tiếp tục xảy ra. Cô thì nhởn nhơ, anh thì đờ đẫn. Hết lục tung tỉnh này đến tỉnh kia. Biết là mạng lưới của anh rất dày, nhưng cô cũng đâu phải người dễ tìm. Tìm cả đất nước Việt Nam không có cô là lúc đi qua các nước khác. Họ bắt đầu kiếm tìm thông tin của cô trên các hãng hàng không. Qủa thật như Tử Quyên đoán, cô đã đến Luân Đôn. Nơi thành phố nhẹ nhàng và cổ ấy, cô chỉ để dừng chân nghỉ mệt. Tìm, tìm và tìm cũng vẫn là không, không và không. Khi cô sắp lên máy bay để đi nước khác, người của Mạnh vội kéo áo cô lại, cô thả chiếc áo khoác ra không thương tiếc và bình tĩnh lên máy bay với nụ cười mỉa tạm biệt. Xuống máy bay rồi lên máy bay khác, cô chuyển hết nơi này sang nơi khác. Cô lại đến Paris – thành phố của tình yêu. Dù cô không cần và không có, cô vẫn đến. Một lần nữa, lại tìm và tìm, cô lại trốn, trốn và trốn.
Thành phố Paris hoa lệ và lạnh lẽo, phù hợp với bàn tay của tôi. Chẳng cần phải đeo găng tay, tôi thích cảm giác lạnh này. Chũng cứ như hòa làm một và tung tăng bên tay tôi. Từng cặp tình nhân tìm đến nhau trong khi tôi ngồi thưởng thức tách cà phê ấm áp. Những tách cà phê này quả là một thức uống tuyệt vời. Lựa chọn đến đây quả thật không uổng công. Tôi mua thật nhiều đồ ngọt và sô cô la, đó những thứ tôi cần khi đau đầu chứ chẳng cần thuốc nữa. Thôi thì cứ để nó đến đâu thì đến. Lại cứ phải trốn như một kẻ vượt ngục. Thế nhưng tôi vẫn phải tận hưởng giây phút này, giây phút vừa tự do vừa bị săn đuổi. Là bảo vệ danh dự? Một phần thôi, những phần còn lại là để trở thành kẻ ngông cuồng, là để trở thành một phần của quá khứ bị xóa mờ của ai đó. Không thành như vậy thì càng tốt, chỉ cần tôi bị xóa mờ của tâm trí của ai đó thôi, sự tự do này sẽ là mãi mãi…
Cô vội bẻ miếng sô cô la rồi thưởng thức, một cách vừa vội vã vừa bình tĩnh. Đồ ngọt, cô tìm đến nó hàng ngày. Vừa là để vui miệng, vừa là để bớt đi cảm giác đau nhói ở đầu. Cô cứ như đang chơi trò rượt đuổi với anh nhưng không còn như lúc trước nữa. Lúc trước, là cô rượt đuổi anh vì tội chọc tức cô để rồi đánh cho anh một trận nhừ tử. Còn bây giờ là anh rượt đuổi cô để nói với cô tất cả, để hối lỗi và chuộc lại câu nói ấy với mọi giá.
Từng phút, từng giây, từng hơi thở, từng nhịp đập, cả hai đều mong mỏi, đều cầu nguyện hai điều khác nhau và cố gắng để mà thực hiện nó. Một người mong ước gặp người kia. Một người mong người kia quên hết đi về mình. Cả hai điều, quá mong manh, quá khó. Nếu một người giành được chiến thắng, phải chăng người kia sẽ hạnh phúc, phải chăng người kia sẽ đau khổ và người giành chiến thắng sẽ cười hay khóc? Cười – vì dấu nổi đau trong lòng hay là thật sự vui vẻ? Khóc – vì hạnh phúc hay vì quá đau đớn mà phải tuôn trào? Người chiến thắng, liệu có phải là người luôn thắng hay là người luôn thua cuộc?
Mọi thứ xoay chuyển 180 độ từ khi Tử Quyên vào cuộc. Họ dễ tìm thấy cô hơn, vẫn biết là vậy nhưng luôn chậm hơn một bước. Cô di chuyển như gió, cuối cùng, nơi ở lâu nhất là Paris. Tìm cô trong cái thành phố này? Đùa à, dễ chắc? Cô không phải là một đứa nhóc lên ba dễ gây sự chú ý cho người khác. Cô cũng chả phải là đứa ngốc. Cô là chuyên gia trang điểm và giả vờ. Tô một chút thâm quầng vào mắt, một chút son thâm, mái tóc cuốn lại rồi đội mái tóc giả màu vàng lên. Bộ đồ màu sáng dễ thương. Và cô mỉm cười nhẹ bước ra phố từ một khách sạn sang trọng, lúc thì một cái nhà trọ tồi tàn. Đố ai biết được cô.
Càng vội vàng thì càng chậm lại, càng tìm kiếm thì càng mất nhau. Mệt mỏi, chán nản, anh ngồi bệch xuống một cái ghế đá công viên. Tuyết vẫn không ngừng rơi trên áo anh. Thật, tìm được cô còn khó hơn tìm kim đáy bể. Lạnh giá, cô đơn, đi mỏi mòn, bao bóng dàng lướt qua mà chả phải cô. Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay anh. Bàn tay lạnh lẽo, lạnh như băng? Bất giác anh đứng dậy ôm lấy cô. Mái tóc đen mượt mà, bàn tay dần ấm lên… Dần ấm lên. Cái gì chứ? Anh đẩy người đó ra mà nhìn cho rõ. Có phải cô đâu, là Ngọc Diệp đấy chứ. Cũng dễ hiểu thôi, ở nơi lạnh đến thế này, bàn tay ai đó lạnh cũng là bình thường. Anh lại vô vọng và gục xuống. Cô thì chạy hết cửa hàng đồ ngọt này đến cửa hàng đồ ngọt khác. Cô biết là anh sắp bỏ cuộc.
Hơn 1 năm trôi qua. Chỉ còn 5 ngày, 5 ngày nữa thôi là anh sẽ cưới Ngọc Diệp, bỏ hết tất cả về cô và cô sẽ được tự do, mãi mãi…
“Em mong muốn giữ danh dự của mình đến thế sao, Nhi? Em muốn được tự do đến thế sao, Nhi? Cho đến giây phút cuối cùng chấm giứt, tôi mới ngừng tìm kiếm em. Lúc đó, em mới được tự do, không phải bay giờ.” ở nơi nào đó không xa, cô lại có ý nghĩ khác “Chỉ còn 5 ngày, 5 ngày nữa thôi là tôi sẽ tự do. Cảm xúc này thật lẫn lộn. Vui vì được tự do, bảo vệ danh dự. Vậy tại sao có một nổi buồn không thể đọc nổi. Nước mắt cũng khô hết rồi, cổ họng đã thôi nghẹn. Liệu đôi môi này, có thể nào cười một nụ cười thật sự sau khi hết 5 ngày và nhiều ngày sau đó. Hay nó chỉ nhếch lên một phía và phía kia…lặng im.”
3 ngày trôi qua. 2 ngày nữa thôi họ sẽ biết ai là người chiến thắng…
Tại sảnh lớn của một khách sạn sang trọng, một cô bé khoảng hơn 1 tuổi chạy lăng xăng và ngã trước mặt cô. Cô ngồi xuống đỡ cô bé ấy dậy rồi mỉm cười:
– Cẩn thận nhé, nếu có chuyện gì xảy ra, mẹ em sẽ buồn lắm đấy!
Anh đến bên và dẫn cô bé nhỏ ấy đi. Hai người, mỗi người một lối. Cô bé ấy thì thầm với anh:
– Chú Mạnh, chú có biết tại sao lại có người có bàn tay lạnh ngắt trong thời tiết ấm áp này không?
– Có thể cô ấy bị cảm lạnh đó.
Anh cười rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, anh vội đuổi theo cô. Anh đuổi theo cô, không hiểu là vì chiến thắng hay vì tình yêu, cũng có thể là cả hai… Bàn tay ấm áp chợt chạm vào một bàn tay lạnh ngắt như không có một chút sức sống. Hai cánh tay là khoảng cách giữa họ.
– Xin em… đừng trốn chạy khỏi tôi nữa…
-….
– Làm ơn quay lại đây nhìn tôi này. Đừng đùa nữa…
– ….
– Anh xin lỗi… Lúc đó, anh không biết… Em có thể giữ bất kì lời hứa nào, nhưng làm ơn, bỏ cái lời hứa ấy đi… Bỏ đi, quên đi, xem như nó chỉ là một cơn gió, một cơn gió nóng rát mà thôi.
– …
– Xin em đấy… Nếu em chạy trốn, trái tim anh, sẽ chẳng bao giờ trở lại với chủ của nó… Anh yêu em… Xin em đừng biến anh thành kẻ nói nhiều như lúc trước… Xin em… Anh chiến thắng vẫn là kẻ thua cuộc khi em vẫn còn giữ trái tim của anh. Xin em, đừng phá nát nó… Xin em hãy coi anh như một người đặc biệt, một người có cơ hội thứ ba.
Đau… đau lắm chứ… Nhưng lại không muốn nói… Tất cả vết sẹo trong tim cứ như vết sẹo ngoài da của tôi, chưa hết cái này đã đến cái kia. Chúng không bao giờ lành lại. Càng nhiều thuốc sát trùng thì càng rát, càng đau hơn. Không thể nào nói được. Phải giấu hết tất cả như những vết sẹo kia thì liệu có đẹp đẽ gì chăng? Không, chẳng đẹp gì cả, nó rất xấu, vả lại, còn rất đau, chúng đọng mủ, sưng tấy lên và không chữa trị được nữa. Không thể mang tất cả về lại được. Lần đầu tiên tôi phải thua cuộc trước anh. Lần đầu tiên anh thắng cuộc – một chiến thắng lớn nhất. Tôi nên cười, hay nên khóc? Môi nên hoàn hảo hay chỉ là một phía? Nên quay lại hay chạy đi? Níu kéo thêm lần nữa, được gì? Trên thành phố hối hả, tôi được gì và mất gì? Chẳng còn gì để mất, chẳng có ai cho để mà nhận. Tôi thật sự giữ được trái tim của anh sao, tôi đã làm gì sao? Nực cười, thật nực cười. Nực cười sao khi tôi chẳng làm gì mà vẫn có được một vật trong tay.
Cô quay lại, bỏ đôi kính cận xuống và nhìn thẳng mà như xoáy vào mắt anh. Thật khó khăn cho ai đó khi cô nhìn thẳng vào mắt họ. Bình tĩnh ư? Không hề, từ trước đến giờ, đôi mắt của cô vẫn làm anh phải cố gắng, thật cố gắng để bình tĩnh nhưng chỉ được mấy giây. Còn lần này, phải là cố gắng, vô cùng cố gắng để chịu đựng. Nóng và lạnh, nóng – linh hồn anh như bị đốt cháy dưới lửa của địa ngục; lạnh – đôi tay và đôi mắt của cô, dù có đổ bao nhiêu lửa vào đi chăng nữa, nó vẫn lạnh, lạnh đến đáng sợ. Nhìn, đọc và nếm đủ sự cố gắng của anh, cô thở dài và không nhìn xoáy nữa, anh thở phào nhẹ nhõm.
– Được, vậy anh sẽ là người đặc biệt – một người có cơ hội thứ ba.
Từng lời cô thốt ra rõ ràng như những bông hoa đang hé nở trong tim anh. Hai cánh tay đã không là khoảng cách, nó là sự hòa hợp giữa âm và dương, giữa nóng và lạnh, giữa cô và anh. Họ đã có kết thúc như mong muốn, một kết thúc hạnh phúc – HAPPY ENDING