Đọc truyện Phía Đông Mặt Trời – Chương 31
Poona, tháng năm năm 1929
Jack đến sân bóng thuộc căn cứ quân sự Poona số 2, tại đây những quả bóng polo đã được xếp thành hàng dài dằng dặc, Jack hăm hở khi tưởng tượng ra hình ảnh những quả bóng sẽ bị cây gậy trong tay anh đánh vỡ nát như thể đang vụt mạnh vào vũ trụ để rồi tan tành thành hàng trăm hàng ngàn mảnh vụn. Bula Bula, chú ngựa Pony yêu thích của anh, sinh vật trung thành luôn sẵn sàng nằm xuống và chết vì chủ của nó, đang hổn hển phì phò hộc lên từng cơn sau mỗi tiếng thở, bọt mép sùi trắng vành miệng, mồ hôi túa ra ướt đẫm cơ thể, cả Jack cũng đang ngất ngây vì cái nóng, hôm nay có điều gì như ma xui quỷ khiến đang kiểm soát hành vi của anh.
Vươn thẳng người đứng thăng bằng trên bàn đạp thắng trên yên ngựa, Jack thúc ngựa phi nước kiệu hướng đến hàng bóng nằm cách cầu gôn chừng năm mươi mét.
Vút. Anh cúi người đánh mạnh, quả bóng bay như một viên đạn xuyên qua những cột trụ trầy trụa.
“Cú đánh hay lắm, thưa ngài!”, Amit, gã hầu của Jack tán dương. Tay Amit vẫn nắm chặt dây cương chú ngựa Pony tiếp theo chờ Jack đến cưỡi.
Nếu cuộc sống cũng dễ dàng như bàn thắng ấy, Jack nhủ thầm. Anh ghét cay ghét đắng cái cảm giác phải dằn vặt giữa những suy nghĩ rối rắm trong lúc rạp mình trên lưng ngựa.
Jack cho ngựa phi nước đại dọc sân bóng polo thêm một vòng nữa, đứng hẳn người lên bàn đạp, nhanh nhẹn đánh gậy từ trái sang phải cho đến khi con ngựa lồng lên dựng đứng hai chân trước, những mạch máu căng phồng chạy dọc trên chiếc cổ dài ngoẵng đang rướn cao của nó.
Bình tĩnh nào, chàng trai, Jack tự nhủ khi bước về phía chuồng ngựa. Bula không có lỗi trong chuyện này.
Hay đấy là lỗi của Rose. Khi anh ngẩng đầu lên, Jack bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình. Rose đang ngồi trên một băng ghế cách chuồng ngựa chừng bảy, tám chục mét, một ụ mỡ ngây thơ khoác trên mình chiếc váy bầu màu xanh, phía sau lưng là khoảng trời mênh mông vời vợi. Có điều gì đấy như ngại ngần, như thẹn thùng trong cái nhìn của cô, trong khoảnh khắc bất chợt, Jack bỗng thấy nhẹ lòng.
Không phải lỗi lầm của cô ấy khi anh đã không lường trước phí tổn cần thiết dành cho một đám cưới cộng với việc cưu mang nuôi dưỡng một bà vợ không kém phần tốn kém sau đấy, hay là bởi anh sẽ bị điều lên phía Bắc, có lẽ anh sẽ phải bán đi vài chú ngựa của mình để thanh toán mớ hóa đơn sắp đến kỳ phải trả. Hay bởi bức thư đầy bất ngờ của Sunita gửi cho anh từ tuần trước, trong đấy cô cho biết đã kết hôn với người đàn ông yêu cô hết mực. Cô đang rất, rất hạnh phúc, trong thư Sunita viết, và hết mực điềm tĩnh. “Em hy vọng anh cũng hạnh phúc”, mấy lời tái bút của cô ấy sao mà ngây thơ đến thế. Anh cay đắng, đôi mắt nhòa lệ khi đọc những dòng chữ thân thương của Sunita.
Anh thúc ngựa phi nước kiệu đến trước chỗ Rose đang ngồi. Được nửa đường, Bula thõng đầu cúi sát mặt đất, mép nó vẫn sụt sùi bọt, hai cánh mũi phập phồng từng cơn không ngớt.
Mặc dù chiếc bụng bầu dưới lần vải màu xanh da trời của Rose hãy còn khá nhỏ, rất khó để phát hiện ra, nhưng khi đứng dậy bước đi bên anh về phía chuồng ngựa, khuôn mặt của Rose ửng đỏ, dáng đi đã bắt đầu lạch bạch, một lọn tóc xoăn xổ ra dưới vành mũ.
“Hôm nay em có định đi gặp ông Patterson không?”, anh hỏi.
“Có thể”, cô trả lời. Cô nhìn anh bằng ánh mắt lo âu.
Patterson là bác sĩ quân đội, một ông già có khuôn mặt đỏ gay, sẽ là người đỡ đẻ cho cô sau bốn tháng nữa. Rose có vẻ không thích đề cập đến ông ta, cũng giống như việc anh không thích thú với ý nghĩ những ngón tay chuối mắn của viên bác sỹ từng đụng chạm vào tận ngóc ngách thầm kín nhất trên cơ thể vợ mình. Khi cả hai vô tình đụng nhau tại một câu lạc bộ mấy đêm trước (không thể tránh mặt ở những nơi đông như kiến thế được), Patterson, hơi căng thẳng, đã lên tiếng trước: “Cô gái duyên dáng bé bỏng của chúng ta dạo này thế nào rồi?”, rồi nháy mắt như thể cả hai đều là người sở hữu Rose. Jack thấy xấu hổ, cả giận dữ nữa – anh muốn thụi một đấm thật mạnh vào cằm của ông ta – chính là những cảm xúc mạnh mẽ nhất của anh mỗi khi nghĩ về đứa bé. Trước đây anh chỉ có cảm giác ngạc nhiên đến vụng về, một cảm giác không có thực. Với đứa bé trong bụng Rose đã là một sai lầm, và sở chỉ huy đã từng ít nhiều lưu ý, rằng không hay ho gì chuyện kết hôn sớm, nhưng việc chuẩn bị có “một đứa con”, như anh trình bày, thực sự là hành động “xuất phát trước khi có hiệu lệnh”.
Không còn nghi ngờ gì nữa, buổi tối ở câu lạc bộ chính là điều tồi tệ nhất. Đấy là ngày anh nhận được bức thư của Sunita. Em hy vọng anh cũng hạnh phúc. Anh đã đến câu lạc bộ, nốc uýt-ki như hũ chìm, đầu óc choáng váng, đau đớn, những cơn đau thực thụ, rất dễ dàng cảm nhận, hệt như nỗi đau thể xác khi bị gãy xương hay chiếc răng sâu đột ngột trở mặt nhức nhối.
Rose ngồi đối diện với anh. Cái thai đã giúp cô sở hữu một thân hình tròn trịa, khuôn mặt căng tròn hơn trước, nom cô thật phúc hậu trong chiếc váy bầu màu xanh có thêu mấy bông hoa. Thật phúc hậu, tốt bụng với anh làm sao, thực ra Rose vẫn rất xinh đẹp, nhưng những ý nghĩ về Sunita cứ giằng xé trong đầu anh hệt như đang có một đứa trẻ ngoác miệng gào lớn từng chặp không ngớt bản hợp xướng của riêng nó. Anh nhớ em, Sunita. Anh vẫn rất yêu em. Ôi những tháng ngày tươi đẹp nhất của đời anh.
“Một ly nước chanh pha sô-đa cho tôi, cảm ơn”.
Rose mỉm cười nói với bồi bàn. Người bồi bàn khẽ gật đầu rồi nhoẻn miệng đáp trả Rose, một nụ cười hết mực dịu dàng, một nụ cười mà Jack chỉ ao ước giá anh có thể làm được như thế với cô. Một trong những điều khiến anh tôn trọng Rose chính là sự lịch thiệp và chu đáo trong giao tiếp giữa cô với mọi người. Cô rất chân tình và thẳng thắn, với tất cả mọi người xung quanh. Sunita, Sunita, xõa mái tóc dài miên man của em xuống đi. Rose không bao giờ lớn tiếng quở trách, la mắng hay trừng phạt đám người làm trong nhà, cô thuộc tuýp chủ nhân tốt bụng, điều hành gia đình dựa trên nỗi cảm thông và sự tôn trọng, chính điều ấy đã khiến đám gia nhân luôn tỏ ra yêu mến cô hơn bao giờ hết. Thậm chí Durgabai còn phấn khích hơn cả anh khi nghe tin về đứa bé trong bụng Rose.
Và Rose mỗi lúc càng tỏ ra can đảm với thái độ lúc nào cũng điềm tĩnh, nhẹ như không. Cô càng tỏ ra lặng lẽ, Jack càng cảm thấy hoảng sợ – nghĩa địa ở Poona lèn chặt những mồ mả của trẻ con người Anh, những đứa trẻ chết bởi đủ thứ bệnh: thương hàn, bệnh dại, sốt rét, và thậm chí là bởi thời tiết quá nóng. Những đứa trẻ, cả mẹ của chúng nữa. Patterson, một ông già vô cảm, có cả một kho những “câu chuyện khôi hài” để kể cho các bà mẹ đang chuẩn bị đến kỳ sinh nở.
“Anh sẽ gọi xe kéo”, anh hấp tấp đứng dậy. “Em có thể kể với anh trên đường về nhà cũng được”.
“Tất nhiên, anh rất thích nghe em kể”. Anh nói tiếp, “em không nên giữ bí mật cho riêng mình”.
Anh xin lỗi bởi mấy lời vừa thốt ra giống như những lời trách cứ, anh đang cố gắng để đẹp dần lên trong mắt cô.
Cô chỉ kể cho anh biết, rằng Tor sẽ quay về Anh vào ngày 25 tháng Năm. Rồi cô mệt mỏi dựa lưng vào thành xe kéo. “Em nên kể cho anh nghe từ trước, nhưng dường như…”.
“Có chuyện gì vậy?”.
“Bất ngờ quá”.
“Em sẽ nhớ cô ấy”. Anh nghe thấy tiếng thở dài mỏng manh của cô trong bóng tối.
“Ừ”.
Anh chạm nhẹ vào tay cô, rồi đột nhiên nhận ra không muốn nắm lấy nó. Anh sợ những giọt nước mắt sẽ lại lăn xuống trên khuôn mặt bầu bĩnh cua cô, chúng khiến anh rụt tay về.
“Nhưng anh thấy ngạc nhiên khi không có chàng trai nào chịu rước cô ấy về dinh cả”. Anh quyết định cần phải ăn nói sao cho thật khéo, đặc biệt khi nom Rose có vẻ đang ở trong tâm trạng “không được tốt lắm”.
Anh nghe thấy tiếng cô thở gấp, rồi Rose quay mặt nhìn ra phía cửa sổ, khẽ lắc đầu.
“Đấy thực sự là vấn đề của cánh đàn ông à?”. Giọng cô chua chát, cay đắng. “Tor là một cô gái vui vẻ, yêu đời, tốt bụng, và xinh đẹp nữa. Anh đã bao giờ nhìn vào mắt cô ấy chưa? Hừm!”. Cô đột nhiên dừng lại, khuôn mặt tràn trề nỗi thất vọng.
“Rose, những gì anh muốn nói, là cô ấy không hề xấu xí”, anh nói. Jack có thể nghe rõ từng lời mình nói, thâm trầm và giận dữ, dấu hiệu đẩy cô xa khỏi anh và cô sẽ nổ tung mất. Anh không hề thích những gì mình vừa được nghe thấy, nhưng đúng là cô không nên cao giọng với anh như thế. “Và dẫu sao, chúng ta cũng sẽ sớm bị tống cổ khỏi nơi này”.
Đấy chính là điều phụ nữ không thể nào hiểu được. Đã bắt đầu xuất hiện những hỗn loạn trong Quốc hội, các nghị sĩ triền miên kiện tụng chỉ trích lẫn nhau. Ở một góc nào đấy, Gandhi đang kêu gọi hòa bình, ở mộc góc khác, chúng lại được trả bằng máu.
“Dẫu sao thì”, Rose vẫn không chịu khuất phục, “em đã quyết định sẽ lên Bombay để tạm biệt Tor trước khi cô ấy lên tàu trở về Anh. Em phải đi”.
“Thế còn đứa bé thì sao? Anh không nghĩ sẽ hay ho với em khi bị nhiều người chứng kiến trong bộ dạng ấy”.
“Con trai có thể đi cùng em. Nếu đúng đấy là một bé trai”.
“Ừm, nghe có vẻ như em hoàn toàn tự quyết định trong chuyện này ấy nhỉ”, anh nói.
“Đúng thế, là em quyết định”.
Anh cố gắng không nổi giận – đấy không phải là chuyện Rose tự tiện quyết định khi nói với anh về địa điểm và thời gian cô ấy sẽ đi. Rồi anh cảm thấy bớt căng thẳng hơn một chút. Đến sáng thì anh quyết định sẽ đi thăm Sunita.
Em hy vọng anh cũng hạnh phúc. Nghe mới vô vị làm sao, nhưng chúng khiến trái tim anh đau đớn. Mình sẽ không đến, Jack dặn lòng, để phá vỡ hạnh phúc của cô ấy. Anh sẽ chỉ đến để gặp Sunita lần cuối. Đội của anh sẽ lên Bombay tham dự giải đấu polo, đến lúc ấy anh sẽ gọi cho cô, chỉ thế thôi, anh không thể làm gì khác. Nếu Rose cứ khăng khăng quyết làm bằng được theo ý thích, thì anh cũng sẽ làm như thế.
Khuya muộn, sau những giờ đồng hồ thao thức, Jack ra khỏi giường, bước xuống nhà bếp tìm nước uống. Ngoài hiên, cậu bé giúp việc có nhiệm vụ kéo quạt đã phủ phục dưới đất ngủ từ lúc nào, sợi dây kéo cánh quạt vẫn dính chặt dưới những ngón chân. Anh đánh thức cậu bé dậy rồi bảo nó lên giường nằm.
Đã ba giờ mười lăm phút, không khí đặc quánh, những bức tường của những ngôi nhà nhỏ bé bên ngoài dường như sắp đổ sụp về phía anh, Jack cảm thấy nghẹt thở. Anh quay vào trong nhà, đến ngồi trên chiếc ghế bành trong phòng khách, lúc Jack đang đọc lại bức thư thì Rose xuất hiện bên ngưỡng cửa.
Vẫn khoác trên người chiếc váy ngủ mỏng manh, Jack nhìn Rose, chiếc bụng lùm lùm ấy, cặp đùi mây mẩy ấy, cả đôi bầu vú đã bắt đầu căng mọng dưới lần vải mỏng nữa, mồn một trước mắt anh. Loạng choạng như một kẻ mộng du tỉnh giấc giữa đêm, cô đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh. Rose đưa tay vén mái tóc đang lòa xòa trên cổ, rồi xổ tung ra sau lưng.
“Em không ngủ được”, cô nói, “trời nóng quá”.
Anh nhướng mắt nhìn cô, một con thằn lằn màu sắc sặc sỡ phóng mình lao vút trên bức tường phía sau lưng Rose.
“Jack”, cô hỏi, “sao anh khóc?”.
Anh không hề hay biết những giọt nước mắt đang từ từ lăn trên trên gò má mình.
“Anh khóc?”, Jack ngạc nhiên.
“Anh đang khóc kìa”.
Lúc này anh thực sự không muốn cô đến gần mình – thật không công bằng với cô khi trong đầu anh đang tràn ngập những hình ảnh của quá khứ – hoặc ngồi lên tay cầm của chiếc ghế, vuốt ve khuôn mặt anh, nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại can đảm, sẵn sàng đương đầu với nỗi buồn sắp bùng nổ trong lòng bởi những điều anh đã gây ra, và cô gái ngọt ngào này đang cố gắng khiến chúng trở nên dễ dàng hơn.
Anh ngồi trong câm lặng, cô cố vòng tay ôm lấy anh.
“Là lỗi của em, phải không?”, Rose thì thầm, như thể cô đã mong muốn điều này xảy ra từ lâu lắm rồi. “Em đã khiến anh thế này, em đã làm anh thất vọng, đau khổ. Em có thể cảm nhận được điều ấy”.
Anh cố gắng để nói với cô mọi chuyện không giống như cô đang nghĩ. Jack vò đầu bứt tai, cúi gằm mặt để cô không nhìn thấy nỗi hèn nhát đang ùa về trên khuôn mặt của anh. Những lúc thế này thật dễ dàng để đổ hết mọi sai lầm lên đầu cô.
“Không phải lỗi của em”, anh cố gắng giải thích. Một đôi thằn lằn đang giao phối với nhau trên vách tường sau lưng cô.
“Thế thì do đứa bé trong bụng em? Anh thậm chí còn không tỏ vẻ kinh ngạc khi nghe em thông báo tin vui”. Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, không một lời chỉ trích.
Kinh ngạc! Không, không thể dùng từ ấy để diễn tả cảm xúc của anh lúc ấy. Nếu có điều gì định nói trong cái đêm hôm ấy, anh sẽ nói: Anh cảm thấy bực mình với em khi đã dẫn dắt cuộc đời anh như thế này, nó khiến anh có cảm giác rơi vào thế bị động, anh như một thằng ngốc trước miếng bọt biển thậm chí em còn không biết dùng sao cho đúng cách. Anh không muốn đôi cánh của mình bị xén bỏ như thế này. Anh không đủ sức, anh không hiểu nhiều về em. Thậm chí anh còn chưa chắc mình có yêu em hay không.
Trong một sự kiện anh buộc phải mở miệng khó nhọc thốt lên mấy lời chào hỏi rồi bước ra ngoài cụng ly, hòa mình vào đám đông đồng nghiệp, gần như tuyệt vọng với ý nghĩ phải trở về nhà chơi trò ông bố hạnh phúc khi mà anh ghét cay ghét đắng phải nói những lời dối trá.
“Cái gì vậy?”. Rose nhanh chóng nhặt bức thư vừa rơi từ túi áo ngủ của Jack ra ngoài khi anh thò tay lôi ra hộp thuốc lá.
“Đừng đọc nó”, anh gần như hét lên với cô. “Nó là của anh”.
“Cái gì vậy?”. Cô nhìn thấy lửa trong đôi mắt của anh. “Jack, nói cho em biết. Nói cho em biết đi. Đấy là cái gì?”.
Anh nhìn cô, nhủ thầm, mình không thể làm thế với cô ấy. Không thể dẫm lên vết xe đổ của cha được. Cô ấy không xứng đáng được như thế.
“Vậy thì em cứ đọc đi”. Anh thu mình trên chiếc ghế trong lúc cô chậm rãi ngồi xuống và đọc bức thư.
“Ai đây?”. giọng cô run rẩy. “Em không hiểu gì cả”.
Jack có cảm giác như đang rơi xuống vực thẳm, dưới kia là biển cả mênh mông đang chờ anh.
“Tên cô ấy là Sunita. Cô ấy đang sống ở Bombay, là người yêu của anh”.
“Người yêu?”. Cô cao giọng, ánh mắt Rose đột nhiên trở nên man dại. “Đã, hay đang?”.
“Anh không biết, anh không biết”.
“Cô ấy là người Ấn?”.
“Ừm”.
“Một người bản xứ”.
“Chính xác, nhưng cô ấy có giáo dục. Bố của cô ấy là một luật sư”.
“Anh có yêu cô ấy không?”.
“Anh không biết”.
“Hẳn anh rất yêu cô ấy. Nếu không yêu, anh sẽ nói không ngay lập tức”.
Cô đứng dậy, đôi thằn lằn giật mình vụt đi. Mái tóc Rose xổ tung, rối bù như tóc trẻ con, ánh mắt cô nhìn anh xa lạ, Jack có cảm giác cô sắp giang tay tát thẳng vào mặt anh, nhưng cô chỉ ném vào anh một cái nhìn đầy xót xa, cay đắng, ánh mắt cô khiến anh muốn thét gào. Anh đúng là một kẻ vô dụng.
“Anh có yêu cô ấy không?”, cô hỏi lại lần nữa.
“Thưa ngài”, cả hai đã không nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ từ ngoài vọng vào. “Mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?”. Durgabai tránh không nhìn vào bà chủ, lúc bấy giờ đang đứng câm lặng giữa nhà, với chiếc váy ngủ mỏng manh trên người, đôi mắt trừng trừng nhìn vào Jack, hoang dại.
“Không có gì đâu Durgabai”, anh dịu giọng. “Bà chủ sir me dard hai”. (Bà chủ đột nhiên nổi cơn đau đầu) “Bà ấy không sao đâu, dhanyavad” (cảm ơn).
“Em không thích anh hành động kiểu như thế”, Rose lên tiếng sau khi cánh cửa dược khép lại. “Cứ như đang giấu giếm điều gì bí mật, không muốn cho em biết, cứ để mặc em phải day dứt với ý nghĩ phải chăng mình đã làm điều gì đấy không phải. Tại sao, vì Chúa, anh không để em có cơ hội được hiểu?”.
Cô vòng tay ôm bụng như muốn che đôi tai của đứa bé.
“Anh xin lỗi, Rose”.
Cô gạt lời xin lỗi của anh sang một bên. “Anh sẽ gặp lại cô ấy?”.
“Không – dù sao thì, trung đoàn vẫn đang đặt trong tình trạng cảnh báo sẵn sàng đến Bannu”.
“Đấy có phải là lý do duy nhất?”.
Chưa bao giờ anh chứng kiến cô nổi giận như hôm nay. “Không”.
“Chết tiệt, sẽ tốt hơn nếu ngay từ đầu không có chuyện này”.
Anh cảm thấy nhẹ lòng khi cô kiềm chế được bản thân trước khi bước ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng lòng tự trọng của một người con gái, không bao giờ cô chấp nhận hạ mình và dễ dàng gục ngã trước những chuyện như thế này.
Lát sau, khi chỉ còn lại một mình trong phòng, qua vách tường mỏng manh anh mơ hồ nghe thấy tiếng cô nghẹn ngào nức nở. Chưa bao giờ anh căm ghét bản thân mình đến thế.