Đọc truyện Phía bên kia nửa đêm – Chương 48: part 2
Chotas nhớ lại cuộc gặp gỡ với Demiris. Đã nhiều năm họ quen biết nhau trên phương diện xã giao, song công ty luật của Chotas chưa từng làm dịch vụ nào cho ông ta.
Demiris mời Chotas tới nhà riêng ở Varkiza. Demiris đi thẳng ngay vào chuyện không hề có lời mào đầu.
– Có lẽ ông cũng rõ, tôi rất quan tâm đến phiên toà này. Tiểu thư Page là người phụ nữ duy nhất mà tôi thực sự yêu trong đời tôi.
Hai người đã bỏ ra sáu tiếng đồng hồ để thảo luận kỹ từng chi tiết của vụ án, từng khả năng có thể xảy ra. Họ đã đi đến kết luận là sẽ phải cãi cho Noelle là không có tội.
Khi Chotas đứng dậy ra về, họ đã ngã ngũ mặc cả xong xuôi. Để nhận cãi hộ cho Noelle, Napoleon Chotas sẽ được khoản thù lao lớn gấp đôi các vụ cãi bình thường khác, và công ty của ông sẽ trở thành một cố vấn luật pháp chính cho các hoạt động sau này của Constantin Demiris mà món nợ là đem lại sẽ là nhiều triệu đô-la.
Demiris kết thúc một cách gay gắt:
– Tôi không cần biết ông sẽ làm thế nào. Ông phải bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì trục trặc.
Chotas đã chấp nhận cuộc mặc cả. Sau đó, thật là trớ trêu, ông lại phải lòng Noelle Page. Chotas đến nay vẫn là một người đàn ông chưa vợ, mặc dù ông ta có hàng xâu nhân tình, và bây giờ ông đã tìm được người đàn bà mà ông muốn lấy làm vợ, cô ta đang ngồi ở ghế bị cáo, xinh đẹp và trinh trắng. Nàng vận một chiếc áo len đen giản dị, bên trong là một chiếc áo cánh nữ trắng, cao cổ, trông nàng như một Công chúa trong chuyện cổ tích vậy.
Noelle quay lại, bắt gặp Chotas đang chăm chăm nhìn nàng, nàng mỉm cười đôn hậu. Ông cũng mỉm cười đáp lại, sau đó đầu óc ông lại quay về với nhiệm vụ khó khăn đang đặt ra trước mắt ông. Viên mõ toà nhắc cử toạ giữ trật tự.
Cử toạ đứng cả dậy khi hai vị quan toà ăn vận trang phục toà án bước vào, ngồi xuống chỗ của họ. Vị quan toà thứ ba là ông chánh án vào chỗ ngồi chính giữa. Ông ta lớn tiếng nói:
– Isynethriassis architai.
Phiên toà bắt đầu.
Peter Demonides, Công tố viên đặc biệt của Nhà nước, run run đứng dậy phát biểu lời khai mạc với đoàn hội thẩm.
Demonides là một công tố viên lão luyện có năng lực, song trước đây cũng đã nhiều lần ông đứng ra đối lập với Napoleon Chotas và hầu như lần nào cũng giống như lần nào. Lão già khốn khiếp kia không bao giờ có thể đánh gục được. Hầu như tất cả các luật sư của toà án đều giở giọng đe nẹt những nhân chứng đối lập, thế nhưng Chotas lại mềm mỏng với họ. Ông tạo cho họ hy vọng, ông quý mến họ và trước khi ông đạt tới thành công, thì họ đã tự mâu thuẫn với họ ngay tại chỗ và cố tìm cách cộng tác với ông. Ông có biệt tài là biến những chứng cớ hùng hồn trở thành sự suy diễn và sự suy diễn trở thành sự tưởng tượng. Chotas có một kiến thực luật học hết sức thông thái mà Demonides chưa từng thấy ở ai khác, song đó không phải là thế mạnh ở ông. Thế mạnh ở ông là sự hiểu biết về con người. Có lần một phóng viên đã hỏi Chotas làm sao ông có thể hiểu cặn kẽ về bản chất con người vậy. Chotas trả lời:
– Tôi có biết cóc khô gì về bản chất con người đâu, tôi chỉ biết về con người mà thôi.
Và lời nói này của ông thường được người ta luôn nhắc tới.
Bên cạnh những sự kiện như vậy, vụ xử án này mang tính cá biệt mà Chotas sẽ ứng xử trước hội đồng thẩm phán, trong đó có cả sự quyến rũ, tình cảm say đắm và việc giết người. Demonides biết chắc một điều rằng Napoleon Chotas bằng mọi giá sẽ quyết giành phần thắng trong vụ án này. Và Demonides cũng không chịu thua.
Ông biết rõ ông đang có những chứng cớ hùng hồn chống lại các bị cáo, và trong lúc Chotas có thể lung lạc đoàn hội thẩm đến mức họ coi nhẹ chứng cớ, ông ta vẫn không thể lay động được ba vị quan toà ngồi trên chiếc ghế này. Cho nên một tinh thần quyết tâm cộng với việc nắm vững tình hình như vậy, viên Công tố đặc biệt của Nhà nước đã bắt đầu diễn bài văn khai mạc.
Bằng những nét lớn, khéo léo, Demonides vạch ra việc Nhà nước khởi tố hai bị can. Chiếu theo luật pháp, người cầm đầu đoàn hội thẩm phải là một chưởng lý, vì vậy Demomdes đã trao quyền tài phán của ông cho người đó và trao những quyền chung khác của ông cho những người còn lại trong đoàn hội thẩm. Demonides nói:
– Trước khi vụ án này kết thúc Nhà nước sẽ chứng minh rằng hai người này đã đồng mưu giết hại một cách man rợ bà Catherine Douglas bởi lý do bà đã cản trở những âm mưu của họ. Bà ta có một tội duy nhất là đã yêu thương chồng mình, và vì lý do này bà đã bị người ta giết hại. Hai bị cáo đã được đặt vào tình thế phạm tội giết người. Họ là những kẻ duy nhất có động cơ và có cơ hội tiến hành. Chúng tôi sẽ chứng minh rõ ràng rằng…
Demonides nói ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề, sau đó đến luật sư biện hộ phát biểu.
Công chứng trong phòng xử án quay nhìn Napoleon Chotas khi ông vụng về sắp xếp lại đống giấy tờ chuẩn bị bài diễn văn khai mạc. Ông chậm rãi đi tới chỗ đoàn hội thẩm. Cử chỉ, tác phong của ông có vẻ lưỡng lự, khó khăn, như bị khung cảnh xung quanh gây khó chịu.
Ngắm nhìn ông, William Fraser băn khoăn kinh ngạc về tài khéo léo của ông. Nếu như không có dịp được gặp Chotas suốt buổi tối tại một buổi chiêu đãi ở Sứ quán Anh, chắc là Fraser cũng sẽ bị nhầm trước cái phong cách vụng về của con người này. Ông nhận thấy các hội thẩm viên đang rướn cả người về phía trước nuốt lấy từng lời từ miệng Napoleon Chotas tuôn ra rất êm nhẹ. Chotas hướng về các bồi thẩm nói:
– Người đàn bà đứng trước vành móng ngựa hôm nay, không phải bị xử về tội giết người. Ở đây không có chuyện giết người. Mà nếu quả là đã xảy ra một vụ giết người thì tôi tin chắc rằng ông bạn đồng nghiệp rất thông minh của tôi, người đại diện cho Nhà nước chắc là có đủ thiện chí để chỉ ra cho chúng ta thấy thi thể của nạn nhân rồi. Ông đã không làm được điều đó, như vậy chúng ta phải giả định rằng lúc này không có cái thi thể nào cả. Và do đó cũng không có vụ giết người.
Ông dừng lại để gãi gãi cái chỏm đầu của ông và nhìn xuống sàn nhà, dường như ông cố nhớ xem ông đã nói tới đâu ông gật gù, sau đó nhìn vào đoàn hội thẩm.
– Không, thưa các ngài, đó không phải là lý do để có phiên toà này. Người khách hàng đang bị đưa ra xét xử vì bà ta phá vỡ một luật lệ khác, một luật lệ chưa được viết ra trên giấy, rằng người ta không được thông dâm với chồng của một phụ nữ khác. Các báo chí đã phát hiện ra tội danh của bà, và công chúng đã phát hiện ra tội đó của bà vì thế hôm nay họ đang đòi hỏi phải trừng phạt bà.
Chotas ngừng lại để rút ra một chiếc khăn tay trắng lớn, ông ngắm nhìn nó hồi lâu như thể tự hỏi không biết nó từ đâu ra, rồi ông hỉ mũi và lại đút nó trở lại trong túi.
– Được lắm. Nếu bà ta phá vỡ luật lệ thì chúng ta hãy trừng phạt bà ta. Song không không phải vì tội giết người, xin thưa với các ngài. Cũng không phải vì một vụ giết người chưa hề phạm phải. Noelle Page chỉ có tội là nhân tình của… (ông ngừng lại một cách ý nhị)… của một nhân vật rất quan trọng. Tên ông ta, tôi giữ bí mật, còn các vị vẫn cứ muốn biết thì các vị có thể tìm thấy trên trang nhất của bất cứ một tờ báo nào.
Có tiếng cười rộ tán thưởng trong đám cử toạ.
Auguste Lanchon lúc lắc người trên ghế, trừng trừng nhìn đám đông công chúng, đôi mắt tí hí của ông ta ánh lên vẻ giận dữ. Bọn họ là cái thá gì mà dám cười nhạo Noelle của lão! Demiris chẳng là cái quái gì, chẳng là cái quái gì đối với nàng. Phải là người đàn ông đầu tiên mà nàng đã hiến dâng sự trinh trắng mới chính là người mà nàng luôn ấp ủ! Gã chủ tiệm người thấp lùn ở Marseille lâu nay không có được liên lạc với nàng, song lão đã phải trả bốn trăm drachma quý báu để được tấm giấy vào phòng xử án và sau này lão sẽ còn được ngắm Noelle đáng yêu của lão hàng ngày. Khi nào nàng được thả ra, Lanchon sẽ đứng ra đảm bảo nhận việc cưu mang nàng suốt đời. Lão lại quay sang chú ý ông luật sư.
– Theo lời buộc tội thì hai bị cáo này, tiểu thư Page và ông Lawrence Douglas đã giết hại vợ ông Douglas nhằm mục đích để hai bị cáo được thành hôn với nhau. Xin các vị hãy nhìn kỹ hai người.
Chotas quay nhìn Noelle Page và Larry Douglas, mọi cặp mắt trong phòng xử án cũng nhìn theo ông.
– Có phải họ đang yêu nhau không? Có thể là như vậy. Song liệu điều đó có đưa họ tới chỗ là những kẻ mưu đồ và sát nhân hay không? Không. Nếu có một nạn nhân nào trong vụ này thì các vị phải nhìn thấy được họ lúc này đây.
Bản thân tôi đã kiểm tra kỹ càng mọi chứng cớ song tôi đã phải tự thuyết phục bản thân tôi, cũng như tôi đã thuyết phục các vị rằng hai người này là vô tội. Xin hãy cho tôi giải thích để các vị trong đoàn hội thẩm rõ là tôi không hề đại diện cho Lawrence Douglas. Ông ấy có luật sư riêng của ông ấy và vị luật sư này cũng là người đầy tài năng. Thế mà Nhà nước lại khép hai người ngồi kia vào tội đồng phạm, rằng họ đã cùng mưu đồ và thực hiện vụ giết người. Vì vậy nếu có một người mà có tội thì kẻ kia cũng có tội. Chỉ có corus delii (chứng cớ phạm tội) mới khiến tôi thay đổi ý kiến. Nhưng không hề có cái chứng cớ đó.
[ alobooks ]
Giọng của Chotas mỗi lúc một giận dữ:
– Đó là một chuyện bịa đặt. Thân chủ của tôi cũng như các vị ngồi đây không hề hay biết chút gì rằng hiện nay Catherine Douglas còn sống hay đã chết. Làm sao mà cô ta biết được? Cô chưa hề gặp người đàn bà này, nói gì đến chuyện làm hại bà ta. Xin các vị hãy tưởng tượng hộ việc kết án một người nào đó giết một kẻ khác mà họ chưa có một lần chạm mặt. Ở đây có rất nhiều giả thuyết xảy ra với bà Douglas. Có thể là bà đã bị một trong hai người này giết hại. Song chỉ là một người thôi. Giả thuyết nhiều khả năng nhất có thể là sau khi bà phát hiện ra rằng chồng bà và cô Page dan díu với nhau, cho nên vì quá đau đớn – thưa các ngài, vì đau đớn chứ không phải vì sợ hãi, bà đã bỏ trốn biệt. Đơn giản có vậy thôi và như vậy các ngài không thể xử tội một người đàn bà vô tội và một người đàn ông vô tội vì điều đó được.
Ferdenck Stawro, luật sư biện hộ cho Larry Douglas, lén lút trút một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Anh bị một cơn ác mộng ám ảnh thường xuyên rằng Noelle sẽ được tha bổng, còn thân chủ khách hàng của anh sẽ bị khép tội. Và nếu tình hình xảy ra đúng như vậy anh sẽ trở thành một đề tài cho giới luật sư đàm tiếu. Stawros cố tìm cách len lỏi để đến áp gần với ngôi sao rực rỡ Napoleon Chotas, và bây giờ Chotas đã làm việc đó cho anh rồi. Bằng cách gắn liền hai bị cáo với nhau như việc ông vừa làm, ông biện hộ cho Noelle cũng là biện hộ cho thân chủ của anh. Thắng lợi trong vụ này sẽ thay đổi hoàn toàn tương lai của Ferderick Stawros, sẽ tạo cho anh có được mọi thứ mà anh vẫn ấp ủ. Anh cảm thấy một sự biết ơn nồng nàn đối với người thầy cũ của mình.
Stawros lấy làm hài lòng khi nhận thấy đoàn hội thẩm theo dõi như nuốt từng lời Chotas.
Chotas tiếp tục với vẻ khâm phục.
– Người đàn bà này không thuộc loại người hám của cải vật chất. Nàng tỏ ra sẵn sàng hy sinh tất cả, không chút ngại ngần cho người đàn ông nàng yêu. Thưa quý vị, chắc chắn con người này không có tính cách của một kẻ sát nhân đầy mưu mô, đồng loã với tội ác.
Khi Chotas tiếp tục nói như vậy, tình cảm của các hội thẩm chuyển biến rõ rệt. Họ quay cả sang phía Noelle với một thái độ thông cảm, hiểu biết. Từ từ và bằng một cách khéo léo, ông luật sư đã dựng lên một bức chân dung về một thiếu phụ xinh đẹp và tình nhân của một trong những nhân vật giàu sang và có thế lực nhất trên thế giới, ông đó có thể dành cho nàng mọi sự xa hoa, đặc quyền, song cuối cùng người đàn bà lại chịu dâng hiến tình yêu của mình cho một gã phi công trẻ tuổi không một xu dính túi mà nàng mới chỉ quen biết trong một thời gian ngắn ngủi.
Chotas đã đụng chạm đến mọi loại tình cảm của các hội thẩm viên giống như một nhạc sĩ bậc thầy chạm tay trên phím đàn, lúc thì làm họ cười ngất, lúc lại khiến mắt họ rưng rưng lệ và luôn luôn làm họ phải tập trung chú ý.
Khi lời phát biểu khai mạc của ông kết thúc, Chotas vụng về đi trở lại chiếc bàn dài và vụng về ngồi xuống, trong lúc đó công chúng chỉ có một việc vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Larry Douglas ngồi ở khu vực nhân chứng lắng nghe lời biện hộ của Chotas về chàng, chàng đâm nổi cáu.
Chàng không cần bất kỳ ai cãi hộ cho chàng. Chàng không hề làm một việc gì sai trái, toàn bộ phiên toà này là một sai lầm ngu xuẩn, và nếu có lỗi gì đáng phải nói tới thì đó chính là lỗi của Noelle. Tất cả đều là do ý kiến của nàng.
Larry quay nhìn nàng, lúc này nàng xinh đẹp và điềm tĩnh lạ thường. Song chàng không thấy một sự ham muốn nào trỗi dậy ở chàng, nếu có chẳng qua đó chỉ là ký ức về một tình cảm say đắm, nhưng bây giờ là một tình cảm mờ nhạt qua rồi, và chàng tự hỏi tại sao chàng lại phá nát cuộc đời chàng vì người đàn bà này. Đôi mắt Larry đảo qua khu vực của các nhà báo. Một nữ ký giả trẻ tuổi khoảng ngoài hai mươi đang nhìn nàng đăm đăm. Chàng nhếch mép cười với cô ta và thấy mặt cô ta rạng rỡ.
Peter Demonides đang chăm chú quan sát một nhân chứng.
– Xin ông cho toà được biết quý danh.
– Tôi tên là Alexis Minos.
– Ông làm nghề gì?
– Tôi là luật sư.
– Ông Minos, ông hãy nhìn kỹ hai người ngồi ghế bị cáo kia, rồi cho Toà biết trước đây ông đã từng gặp người nào trong số họ chưa.
– Thưa ngài, có. Một trong số hai người.
– Ai vậy?
– Người đàn ông.
– Ông Lawrence Douglas?
– Chính thế?
– Ông làm ơn cho Toà biết ông đã gặp ông Douglas trong hoàn cảnh nào?
– Ông ấy tới văn phòng của tôi cách đây sáu tháng.
– Ông ấy đến để nhờ tư vấn nghề nghiệp của ông?
– Vâng.
– Ông hãy nói rõ cho chúng tôi biết ông ấy muốn ông giúp đỡ việc gì?
– Ông ấy yêu cầu tôi giúp ông ấy ly hôn.
– Và ông ấy đã thuê ông thực hiện mục đích đó?
– Không. Khi ông ấy trình bày hoàn cảnh cho tôi rõ, tôi đã nói với ông ấy rằng ông ấy không thể thực hiện được việc ly hôn tại Hy Lạp.
– Hoàn cảnh như thế nào?
– Trước hết ông ấy nói rằng cuộc ly hôn này không được công bố rộng rãi, thứ đến ông ấy nói rằng bà vợ ông ấy từ chối không cho ông ấy ly hôn.
– Nói cách khác ông ấy yêu cầu vợ ly hôn còn bà vợ thì từ chối?
– Vâng, tôi giải thích với ông ấy rằng không thể giúp gì cho ông ấy? Rằng nếu một khi bà vợ ông ấy không tán thành cho ông ấy ly hôn thì việc ly hôn sẽ khó khăn nếu không muốn nói là không thể được và rằng cuộc ly hôn phải được công bố rộng rãi?
– Đúng thế?
– Như vậy, do đứng trước biện pháp tuyệt vọng, kẻ bị cáo kia chỉ còn…
– Tôi phản đối!
– Được, cứ nói?
– Tôi phản đối nhân chứng của ông?
Napoleon Chotas thở dài, rồi nặng nề rời khỏi ghế ngồi, chậm chạp bước tới nhân chứng. Peter Demonides không thấy lo lắng gì bởi Minos cũng là một luật sư dày dạn kinh nghiệm, ba cái mẹo vặt của Chotas không dễ gì đánh lừa được ông ta.
– Ông Minos, ông là luật sư?
– Vâng.
– Tôi tin rằng, ông là một luật sư trứ danh. Tôi lấy làm ngạc nhiên rằng hai con đường nghề nghiệp của chúng ta không gặp nhau sớm hơn. Công ty mà tôi đang làm việc có quan hệ với nhiều ngành luật khác nhau. Có lẽ ông cũng gặp một trong số các cộng sự của tôi trong một vụ kiện nào đó?
– Không. Tôi không làm loại việc hợp tác như vậy.
– Xin lỗi ông. Có lẽ trong một số vụ về thuế chẳng hạn.
– Tôi không là loại luật sư về các chuyện thuế má.
– Thế ạ – Chotas bắt đầu lộ vẻ lúng túng, băn khoăn như thể ông ta đang hỏi những điều ngây ngô.
– Thế còn chuyện an ninh riêng?
– Không.
Minos cảm thấy thú vị trước sự mất mặt của ông luật sự lõi đời. Mặt Minos có vẻ vênh vênh và Peter Demonides đâm ra lo ngại. Đã biết bao lần ông chứng kiến vẻ mặt như vậy của những nhân chứng trước khi Napoleon Chotas chuẩn bị cho họ vào bẫy sập. Chotas gãi gãi đầu, vẻ thất vọng, ông khôn khéo hỏi:
– Thôi tôi chịu rồi. Vậy chuyên ngành luật của ông là gì?
– Là các vụ ly hôn – Câu trả lời đưa ra thoải mái như một lời thách đố khó giải.
Bộ mặt Chotas trở nên rầu rĩ, ông lắc đầu:
– Lẽ ra tôi phải biết trước rằng, ông Demonides, ông bạn quý báu của tôi có được ở đây một chuyên gia như vậy.
– Xin cảm ơn ông – Alexis Minos không hề giấu giếm sự vênh váo của ông ta lúc này. Không phải nhân chứng nào cũng có dịp thắng điểm Chotas như trường hợp này và trong óc Minos đã thoáng hiện hiện ra câu chuyện mà ông ta đã thêu dệt ra để đem kể tại câu lạc bộ tối hôm đó.
– Tôi chưa bao giờ có dịp xử lý một vụ ly hôn cả vì vậy tôi sẽ phải tuân theo ý kiến giám định của ông.
Ông luật sư già hoàn toàn chịu thua. Câu chuyện sẽ còn thú vị hơn so với Minos dự kiến. Chotas nói:
– Chắc ông bận rộn luôn luôn.
– Có được vụ nào tôi cố gắng dứt điểm vụ đó.
– Giải quyết dứt điểm hết? – Giọng Napoleon Chotas lộ vẻ thán phục công khai.
– Có khi còn hơn.
Peter Demonides nhìn xuống sàn nhà, ông không thể dự kiến được chuyện gì sắp xảy ra đây.
Giọng Chotas thảng thốt:
– Ông Minos ạ, tôi không muốn thọc mạch vào công chuyện riêng của ông, song do vấn đề tò mò nghề nghiệp, tôi muốn biết mỗi năm có bao nhiêu khách hàng tìm đến văn phòng ông?
– À điều đó thật khó nói.
– Ông Minos, xin ông cứ cho biết đi. Đứng quá khiêm tốn làm gì. Ông cho con số phỏng đoán cũng được.
– Ồ, có thể tới hai trăm vụ. Nhưng đó chỉ là con số xấp xỉ thôi.
– Hai trăm vụ ly hôn trong một năm? Như vậy chỉ riêng vấn đề hồ sơ cũng khiến cho người ta phải kinh ngạc.
– Nhưng trên thực tế không phải là hai trăm vụ ly hôn.
Chotas bối rối, xoa xoa chiếc cằm:
– Sao vậy?
– Không phải tất cả đều ly hôn được.
Vẻ mặt Chotas lại càng tỏ ra lúng túng:
– Có phải là ông nói rằng ông chỉ giải quyết dứt điểm những vụ ly hôn được?
– Phải, nhưng… – Giọng Minos trở nên dao động.
– Nhưng sao…? – Chotas lúng túng hỏi lại.
– À tôi muốn nói là không phải tất cả số đó đều được giải quyết ly hôn.
– Vậy cớ sao họ còn đến gặp ông làm gì?
– Phải, thế nhưng có một số người… phải… có người lại thay đổi ý kiến vì lý do này hay lý do khác.
Chotas gật đầu, vụt hiểu ra:
– À ra thế? Ý ông nói là có sự nhân nhượng, hoặc hoà hoãn gì đó?
– Đúng thế – Minos đáp.
– Có nghĩa là theo ông nói thì… thế nào nhỉ?… mười phần trăm không tính đến chuyện ly hôn nữa?
Minos đổi tư thế trên ghế ngồi, vẻ bồn chồn:
– Tỷ lệ phần trăm còn cao hơn chút nữa.
– Cao là bao nhiêu? Mười lăm phần trăm? Hay hai mươi phần trăm.
– Gần bốn chục phần trăm.
Napoleon Chotas ngạc nhiên, chăm chú nhìn ông ta:
– Ông Minos, có phải ông nói với chúng tôi rằng gần một nửa số người đến tìm ông, sau đó lại quyết định không ly hôn nữa, phải không?
– Phải.
Vầng trán Minos đã lấm tấm mồ hôi. Ông ta quay nhìn Peter Demonides, song Demonides lại đang tập trung chú ý tới một vết nứt trên sàn nhà.
Chotas nói:
– Tôi tin rằng lý do đó không phải vì họ thiếu tin tưởng ở năng lực của ông?
– Đúng là như thế – Minos vội chống chế – Họ thường tìm đến với tôi với một sự bột phát ngờ nghệch. Hoặc người chồng đánh vợ, hoặc vợ đánh chồng, rồi họ cảm thấy căm ghét nhau và nghĩ họ cần phải ly hôn ngay tức khắc, song đến khi phải bàn vấn đề một cách nghiêm túc, trong đa số trường hợp, họ lại thay đổi ý kiến.
Ông ta đột ngột dừng lại vì ông ta nhận thấy những lời nói của ông nói ra đây có ý nghĩa thế nào.
– Cảm ơn ông – Chotas nhẹ nhàng nói – Ông cung cấp nhiều ý kiến rất quý báu.
Peter Demonides lại đang quan sát nhân chứng khác:
– Xin cho biết quý danh?
– Kasta, Irène Kasta.
– Về tình trạng hôn nhân?
– Tôi là một quả phụ.
– Bà Kasta, bà làm nghề gì vậy?
– Tôi làm quản gia.
– Bà làm ở đâu?
– Tôi làm cho một nhà giầu ở Rafina.
– Rafina là một làng gần biển, có phải không? Cách Athens một trăm cây số về phía bắc?
– Vâng.
– Bà hãy nhìn hai bị cáo ngồi ở chiếc bàn kia. Trước đây bà đã từng gặp họ bao giờ chưa?
– Có chứ. Rất nhiều lần.
Bà hãy nói rõ trong những hoàn cảnh nào.
– Họ sống trong một biệt thự bên cạnh ngôi nhà mà tôi làm việc.
– Tôi nhìn thấy họ nhiều lần trên bãi biển. Họ trần truồng.
Có tiếng kêu thốt kinh ngạc trong đám công chúng, sau đó là tiếng trao đổi thì thào râm ran khắp phòng.
Peter Demonides liếc nhìn sang Chotas xem ông có phản ứng gì không, song người luật sư già ngồi ở bàn chỉ thoáng mỉm cười mơ hồ. Nụ cười đó khiến cho Demonides càng thêm băn khoăn. Ông quay sang nhân chứng:
– Bà khẳng định rằng đây đúng là hai người mà bà đã trông thấy. Bà phải thề rằng chỉ nói đúng sự thật.
– Đúng, chính là họ mà.
– Khi họ ở trên bãi biển, họ có vẻ gì là thân thiện với nhau không?
– À họ không hành động như anh em ruột thịt.
Có tiếng cười rộ trong đám quần chúng.
– Cám ơn bà Kasta.
Demonides quay sang Chotas:
– Ông hỏi gì nhân chứng không?
Napoleon Chotas gật đầu thân thiện, đứng dậy, từ từ tiến lại chỗ người đàn bà có tướng mạo gớm ghiếc ở khu vực nhân chứng.
– Bà Kasta, bà làm việc tại biệt thự đó được bao lâủ?
– Bảy năm.
– Bảy năm? Vậy chắc bà đã thạo việc lắm.
– Tất nhiên rồi.
– Có lẽ bà có thể giới thiệu cho tôi một quản gia tốt được chứ. Tôi đang tính chuyện mua một ngôi nhà ở vùng bãi biển Rafina. Yêu cầu của tôi là tôi cần một chỗ riêng để tôi có thể làm việc được. Mà theo tôi biết, tất cả các vila ở đó lại xây san sát cạnh nhàu.
– Ồ không đâu, thưa ngài. Mỗi villa được tách riêng bởi một bức tường cao.
– Thế thì tốt. Song chúng vẫn đứng san sát cạnh nhau.
– Ồ không. Mỗi villa cách nhau ít nhất là một trăm mét. Tôi biết hiện nay có một ngôi nhà muốn bán. Ông sẽ có chỗ riêng ông cần và tôi có thể giới thiệu cô em gái tôi đến làm quản gia cho ông. Cô ấy rất tất, chu đáo, gọn gàng, lại biết nấu nướng chút đỉnh.
– Vâng, cám ơn bà Kasta, kể cũng tuyệt đấy. Có lẽ chiều nay tôi có thể gọi điện cho cô ta chứ?
– Cô ấy bận suốt ngày. Phải đến sáu giờ mới về đến nhà.
– Bây giờ là mấy giờ rồi? – Tôi không mang đồng hồ.
– À ở bức tường đằng kia có một chiếc đồng hồ lớn. Nó chỉ mấy giờ rồi nhỉ?
– Chà, khó đọc quá. Phải lại gần mới đọc được.
– Theo bà thì đồng hồ để cách đây bao nhiêu mét.
– Mười lăm mét.
– Có bảy mét thôi, thưa bà Kasta. Tôi không hỏi gì thêm.