Phía bên kia nửa đêm

Chương 26part 2


Đọc truyện Phía bên kia nửa đêm – Chương 26: part 2

Catherine đã nghĩ tới khả năng tham gia vào một đơn vị như vậy, rồi nàng lại nhận thấy nàng có thể có ích hơn nếu làm một việc gì khác như loại công việc lái xe hoặc trả lời những cú điện thoại. Mặc dù qua các nguồn tin nàng được biết, các đơn vị WAC cũng có khá nhiều hoạt động phong phú. Có rất nhiều phụ nữ đang mang bầu trong số người đăng ký tham gia, đến nỗi theo một tin đồn cho biết thì khi những người tình nguyện đến khám sức khoẻ, các bác sĩ phải dùng đến một cái dấu nhỏ bằng cao su ấn vào bụng họ. Các cô gái cố đọc những dòng chữ nhỏ li ti mà không thể đọc nổi. Cuối cùng có một cô nảy ra sáng kiến kiếm một chiếc kính lúp. Hoá ra dòng chữ đó như sau: “Nếu như chị đọc được dòng này bằng mắt thường thì hãy báo cho chúng tôi biết”.
Lúc này nàng đang ngồi ăn trưa với Bill Fraser, nàng bảo rằng:
– Em muốn đi làm. Em muốn một công việc gì đó giúp đỡ anh.
Ông ngắm nhìn nàng hồi lâu rồi gật đầu:
– Có một việc cho em đấy! Catherine ạ. Chính phủ đang muốn bán công trái quốc phòng. Có lẽ em có thể giúp vào công việc tổ chức bán công trái cho các nhân vật tiếng tăm.
Mới nghe tưởng công việc dễ như trở bàn tay, không ngờ khi thực hiện mới thấy hoàn toàn khác hẳn. Nàng nhận thấy các ngôi sao màn bạc có hành vi cư xử như con nít, họ nhiệt tình, hăm hở muốn đóng góp cho chiến tranh, song hẹn được gặp họ quả là một việc hết sức khó khăn.
Lịch làm việc của họ cứ thay đổi xoành xoạch. Thông thường đó không phải là lỗi của họ mà bởi vì việc làm phim bị trì hoãn hoặc thời gian biểu thay đổi. Catherine cứ phải đi về như con thoi từ Washington đến Hollywood rồi New York. Nàng đã quen với nếp ra đi chỉ được báo trước có một giờ đồng hồ, và nàng phải mang theo đủ quần áo để thay đổi cho từng chuyến công du. Nàng đã gặp gỡ có đến hàng chục những ngôi sao xuất sắc.
– Có thật là chị đã gặp tài tử Gary Grant rồi không?
Người thư ký của nàng đã hỏi như vậy sau một chuyến nàng mới từ Hollywood trở về.
– Tôi đã ăn trưa với ông ấy.
– Ông ấy có hấp dẫn như người ta nói không?
– Nếu như ông ta biết cách lợi dụng nó, ông ta sẽ là người giàu có nhất trên đời.
Sự việc xảy ra dần dần khiến cho Catherine hầu như không nhận ra. Trước đó nửa năm Bill Fraser có cho nàng biết về một vấn đề rằng Wallance Turner dính dáng đến một tài khoản quảng cáo mà Catherine đã từng sử dụng.
Catherine phát động một chiến dịch mới vận dụng một phương pháp hài hước và khách hàng tỏ ra rất hài lòng.
Sau đó vài tuần Bill đã yêu cầu Catherine giúp đỡ giải quyết một món nợ, và đến khi nàng nhận thức ra được vấn đề thì nàng đã dành hơn nửa số thời gian của nàng với công ty quảng cáo này. Nàng phụ trách một nửa tá tài khoản, tất cả những tài khoản này hoạt động tốt và Fraser đã trả nàng một số lương lớn cộng với một số phần trăm lợi tức.
Một buổi trưa trước lễ Giáng sinh, Fraser đã tới văn phòng của nàng. Các nhân viên khác đã về nhà, chỉ còn một mình Catherine đang hoàn thành nốt công việc cho tới phút chót.
– Vui chứ? – Ông hỏi.
Nàng mỉm cười, hồn hậu đáp:
– Cảm ơn anh Bill. Đây cũng là công việc tạo nên nguồn sống và có lương hậu.
– Đừng cảm ơn anh làm gì. Chính em mới là người kiếm ra từng xu với sức lực của mình, sau này còn khá hơn. Chính vì “cái sau này còn khá hơn” kia mà anh muốn trao đổi với em. Anh muốn em làm hội viên công ty.
Nàng nhìn ông ngạc nhiên:
– Hội viên công ty?
– Một nửa số tài khoản mới mà chúng ta có được trong sáu tháng qualà nhờ công của em đấy.
Ông ngồi trầm tư ngắm nhìn nàng và không nói gì thêm. Nàng hiểu ra những điều ông nói ra là rất quan trọng.
– Anh muốn có một người như em làm hội viên ư?
Vẻ mặt ông sáng lên:

– Anh không thể nói hết cho em thấy là anh hài lòng về việc này đến mức nào.
Ông lúng túng giơ tay ra phía nàng. Nàng lắc đầu bước tránh cánh tay đang mở rộng của ông, ghì chặt lấy ông, rồi hôn lên má. Nàng nói đùa:
– Bây giờ chúng ta cùng một công ty rồi nhé, em có thể hôn anh.
Nàng cảm thấy đột nhiên ông ghì chặt nàng thêm:
– Cathy, anh…
Catherine đặt một ngón tay lên môi ông:
– Đừng nói gì nữa anh Bill. Ta hãy giữ nguyên trạng như vậy.
– Em biết đấy, anh đang yêu em.
– Và em vẫn yêu anh – Nàng nồng nhiệt đáp.
Nàng nghĩ: Về ý nghĩa mà xét, “vẫn yêu” và “đang còn yêu” là rất khác nhau như một vực sâu không có cầu nào nối liền cả.
Fraser mỉm cười:
– Anh hứa anh sẽ không quấy rầy em. Anh tôn trọng những tình cảm của em đối với Larry.
– Cảm ơn anh Bill – nàng ngập ngừng – Em không biết liệu nói ra như vậy có ảnh hưởng gì không, song nếu như em có nghĩ đến ai khác thì người đó không ngoài anh đâu.
– Anh hiểu lắm chứ – Ông cười toe toét – Anh sẽ mất ngủ suốt đêm đấy.
Chú thích:
(1) Thường gọi là Trân Châu Cảng
(2) Hành quyết người da đen do bọn phân biệt chủng tộc thực hiện.
– Chiếc xe đó vừa mới đi qua đây! – Gã thiếu uý báo cáo lại như vậy, y cảm thấy có điều không hay sắp ập đến với y. Một lát sau y đã đứng nói chuyện với đại tá Mueller.
– Đã lâu chưa? – Viên sĩ quan chỉ huy Gestapo nhẹ nhàng hỏi.
– Được mười phút ạ.
– Anh có khám xét kỹ xe ông ta không?
Gã thiếu uý có cảm giác như ruột gan tan thành nước.
– Thưa ngài, không ạ. Tướng quân không cho…
– Scheweiss(6)? Ông ta đi hướng nào?
Viên thiếu uý nuốt nước bọt. Khi hắn lại lên tiếng thì lúc này giọng hắn đã lạc hẳn đi vì hắn biết rằng tương lai của hắn thế là đi tiêu mất rồi. Hắn đáp:

– Tôi không chắc chắn. Đây là một ngã tư lớn. Có thể ông ấy đi vào nội địa Rouen mà cũng có thể đi ra biển, tới Le Havre.
Chín giờ sáng ngày mai anh phải tới sở chỉ huy Gestapo trình diện. Đến văn phòng của tôi.
– Vâng, thưa ngài – Viên thiếu uý đáp.
Đại tá Mueller hầm hầm bỏ đi. Y quay sang phía hai nhân viên đứng cạnh, ra lệnh:
– Lên xe. Đi Le Havre. Chúng ta đang đi truy tìm con gián đây!
Con đường đi Le Havre uốn khúc dọc theo sông Seine, qua thung lũng sông Seine xinh đẹp với những quả đồi trù phú, các nông trang màu mỡ. Đêm đó trời trong veo, đầy sao sáng. Những ngồi nhà nông trại nhìn xa xa chìm trong ánh sáng, giống như những ốc đảo nổi lên giữa tối đen.
Noelle và tướng Scheider ngồi thoải mái trên ghế, chuyện trò huyên thuyên. Ông kể về vợ con ông, về chuyện hôn nhân đối với một sĩ quan quân đội khó khăn như thế nào. Noelle lắng nghe, vẻ tâm đắc và cũng kể cho ông rằng cuộc sống lãng mạn khó khăn đến mức nào đối với người nữ diễn viên. Hai người ai cũng đều nhận thấy câu chuyện của họ chỉ là một trò đùa, cả hai chỉ nói những chuyện hời hợt bề ngoài mà không hề đi sâu vào nội tâm. Noelle không một phút giây vào dám đánh giá thấp khả năng trí tuệ của người đàn ông đang ngồi cạnh mình và nàng cũng ý thức đầy đủ rằng cuộc phiêu lưu mà nàng đang dấn thân vào nguy hiểm đến mức nào. Nàng biết rằng Scheider là một gã rất khôn ranh, đến không thể tin được, nàng bỗng cảm thấy y trước sau nhất định sẽ nghi ngờ rằng nàng đang tìm kiếm cái gì ở y. Điều Noelle tính toán nhiều nhất là liệu nàng có thể đi được một nước cờ cao hơn y trong ván cờ họ đang chơi hay không. Gã tướng Đức chỉ thoáng đề cập đến cuộc chiến tranh, song y nói đến một điều mà nàng còn nhớ mãi sau này.
– Người Anh thuộc vào một giống người kỳ quặc. Trong thời bình, họ không thể làm nên trò trống gì, thế nhưng khi có một cuộc khủng hoảng, họ lại tỏ ra rất xa xỉ. Thời điểm duy nhất mà mọi tên thủy thủ người Anh thấy hạnh phúc thực sự lại là lúc chiếc tầu của hắn sắp chìm xuống biển.
Họ tới Le Havre lúc còn tờ mờ sáng, trên đường đi về phía làng Etratat.
– Ta dừng lại để ăn chút gì chứ – Noelle yêu cẩu. Em đói muốn chết.
Tướng Scheider gật đầu:
– Được thôi, nếu em muốn. – Rồi ông cao giọng bảo tài xế – Để ý xem có nhà hàng nào mở suốt đêm không.
– Em tin rằng ở gẩn cầu cảng thế nào cũng có – Noelle gợi ý.
Gã đại uý ngoan ngoãn lái xe về phía cầu tàu. Y dừng xe sát mớn nước nơi có một vài tay chở hàng đang neo buộc vào cầu tàu. Cách đó một khối nhà có một tấm biển đề chữ “SISTRO”.
Gã đại uý mở cửa xe. Noelle bước ra, theo sau là tướng Scheider.
– Có lẽ quán này mở suốt đêm cho phu khuân vác cảng Noelle bảo.
Nàng nghe có tiếng động cơ, liền ngoảnh lại phía đó. Một chiếc xe có chĩa nâng hàng tiến lại gần và dừng lại không xa chỗ chiếc xe hơi đó. Hai người vận quần áo lao động, đội mũ chỏm dài sùm sụp trước mắt gần như che kín mặt, bước ra khỏi xe. Một trong hai người đó nhìn chằm chằm về phía Noelle, sau đó rút ra một bộ dụng cụ sửa chữa và bắt đầu siết lại chiếc chĩa nâng hàng. Noelle cảm thấy các cơ bắp ở bụng nàng thót lại. Nàng khoác tay Scheider đi về phía tiệm ăn. Noelle còn ngoái lại người tài xế ngồi sau tay lái.
– Anh ta có muốn uống cà phê không? – Noelle hỏi.
– Hắn phải ở lại ngoài xe. – Scheider đáp.
Noelle chằm chằm nhìn y. Gã tài xế không thể ở lại ngoài xe được, nếu không mọi chuyện sẽ hỏng hết. Tuy nhiên Noelle không dám vật nài chuyện đó.
Họ đi về phía tiệm ăn, trên đoạn đường gồ ghề đầy sỏi cuội Bất đồ Noelle vừa bước lên một bước thì bị trẹo chân, ngã nhoài ra đất, nàng rít lên một tiếng đau đớn. Scheider chồm về phía trước, song không kịp đở, nàng đã ngã lăn ra con đường sỏi cuội.
– Em có sao không? – Ông hỏi.
Người tài xế trông thấy cảnh vừa xảy ra, vội bỏ chỗ ngồi sau tay lái, chạy ngay ra phía hai người. Noelle bảo:
– Em thật không may. Có lẽ… em bị trật mắt cá chân, đau tưởng muốn gãy đến nơi.

Scheider nhẹ nhàng xoa mắt cá chân nàng:
– Có thấy sưng đâu. Chắc chỉ trật chút đỉnh. Em có đứng dậy được không?
– Em… em không rõ – Noelle đáp.
Gã tài xế tiến đến phía bên kia và cả hai người đàn ông cũng đỡ nàng đứng lên. Noelle bước một bước nữa, song mắt cá chân cứ cứng đơ không thuần.
– Xin lỗi – Nàng rên rỉ – để cho em ngồi xuống nghỉ một lát.
– Anh hãy giúp tôi đưa cô ấy vào trong kia – tướng Scheider chỉ về phía tiệm ăn, bảo với người tài xế.
Họ đi vào quán ăn, hai người dìu nàng hai bên. Khi đi qua cửa, Noelle liền ngoái nhanh lại phía sau chỗ xe đỗ. Hai người công nhân bốc vác đang loay hoay ở chỗ thùng xe.
– Em có tin rằng chúng ta có thể đi thẳng tới Etratat bây giờ được chăng? – Scheider hỏi.
– Chưa được. Song em tin rằng em sẽ lãnh ngay thôi – Noelle đáp.
Chủ quán đưa họ tới một chiếc bàn trong góc và hai người đàn ông đặt Noelle nhẹ nhàng vào trong một chiếc ghế tựa.
– Em có đau lắm không? – Scheider hỏi.
– Một chút xíu thôi – Noelle đáp. Nàng nắm lấy tay ông – Đừng lo anh ạ. Em không để cái chân đau này làm cho anh quá phải bận tâm, anh Hans ạ.
Trong lúc Noelle và tướng Hans Scheider đang ngồi trong tiệm ăn, đại tá Mueller cũng hai nhân viên của ông ta đã phóng xe lao nhanh vào giới hạn cuối cùng của thành phố cảng Le Havre đại uý cảnh sát ở địa phương đang ngủ bị dựng dậy, đang đứng đợi ở trước đồn cảnh sát để đợi các nhân viên của Gestapo tới. Y báo cáo rằng:
– Một cảnh sát viên đã phát hiện ra chiếc ô tô của ông tướng đỗ ở gần cầu tàu.
Nét mặt của đại tá Mueller bỗng loé lên vẻ mãn ý:
– Ông hãy đưa tôi tới đó ngay. – Y ra lệnh.
Năm phút sau, chiếc ô tô của cảnh sát Gestapo với đại tá Mueller, hai nhân viên cùng với đại uý cảnh sát địa phương đã tới đậu cạnh chiếc chiếc xe của tướng Scheider.
Bốn người ra khỏi xe và bao quanh chiếc xe kia. Lúc đó tướng Scheider, Noelle và người tài xế bắt đầu rời khỏi nhà hàng. Gã đã tiến vội ra phía họ.
– Chuyện gì thế này? – Noelle chưa dứt lời, nàng đã nhận ra hình dạng đại tá Mueller từ đằng xa. Noelle thấy lạnh toát cả người.
– Anh không rõ tướng Scheider đáp. Ông sải những bước dài ra chỗ ô tô. Noelle cà nhắc theo sau.
– Ông đang làm gì ở đây thế này? Tướng Scheider hỏi đại tá Mueller khi ông đến gẩn xe hơi của mình.
– Xin lỗi ngài vì tôi phá vỡ ngày nghỉ của ngài – Đại tá Mueller đáp lại, sẵng giọng – Tôi muốn kiểm tra thùng xe của ngài, thưa tướng quân.
– Chỉ có hành lý trong đó thôi.
Noelle tiến lại gần đám người. Nàng để ý thấy chiếc xe có chĩa nâng đã đi mất rồi. Người tướng Đức và các nhân viên Gestapo hầm hè nhìn nhau.
– Thưa tướng quân, tôi tha thiết yêu cầu như vậy. Tôi cớ lý do để tin rằng một kẻ thù của Đế chế thứ ba đang bị truy nã đã trốn ở trong này và vị khách của ngài chính là kẻ tòng phạm với hắn.
Tướng Scheider trừng trừng nhìn y một hồi lâu sau đó quay lại quan sát Noelle.
– Tôi không hiểu ông ta đang lải nhải chuyện gì vậy? – Nàng nói đanh thép.
Tướng Scheider đưa mắt nhìn xuống mắt cá chân nàng, sau đó ông quả quyết quay sang người tài xế.
– Mở ra.

– Vâng, thưa tướng quân.
Mọi con mắt đều chăm chú nhìn vào thùng xe trong lúc người tài xế nắm lấy tay cầm, lật nó lên. Noelle cảm thấy choáng váng. Nắp thùng xe từ từ mở ra.
[ alobooks ]
Thùng xe trống trơn không có gì.
– Đã có kẻ lấy cắp hành lý của chúng ta? – Người tài xế thốt lên.
Đại tá Mueller đỏ bừng mặt, tức giận:
– Hắn chuồn rồi?
– Ai chuồn? – Scheider hỏi.
– Le Cafard, con gián – Đại tá Mueller hầm hầm nói – Đó là một tên Do Thái có tên là Israel Katz. Hắn đã được tổ chức trốn ra khỏi Paris trong cái thùng xe này.
Không thể được tướng Scheider cự lại. Cái thùng này đóng kín. Hắn có trốn được thì cũng chết ngạt trong đó.
Đại tá Mueller nghiên cứu chiếc thùng xe một lúc, đoạn quay sang một tuỳ tùng:
– Anh chui vào đi?
– Vâng, thưa đại tá.
[ alobooks ]
Gã kia ngoan ngoãn bò vào nằm trong thùng xe. Đại tá Mueller đóng sập nắp lại và theo dõi đồng hồ. Liền trong bốn phút sau đó, họ đứng yên lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng của mình. Thời gian như kéo dài vô tận đối với Noelle, cuối cùng đại tá Mueller lại mở nắp thùng xe. Gã đàn ông nằm trong đó đã bị bất tỉnh. Tướng Scheider quay sang đại tá Mueller, ông lộ vẻ khinh miệt ra mặt, Scheider tuyên bố.
– Nếu có kẻ nào đi bằng cái thùng xe này, người ta phải lôi xác hắn ra. Thế nào ông đại tá, ông cần gì tôi nữa chăng?
Người sĩ quan Gestapo lắc đầu, vẻ hầm hầm tức giận xen lẫn với thất vọng. Tướng Scheider quay sang anh tài xế.
– Ta đi thôi.
Ông đỡ Noelle lên xe, họ đi về phía Etratat, bỏ mặc đám người mờ dần ở phía xa.
Đại tá Kurt Mueller lập tức tiến hành một cuộc ruồng bố ở cầu cảng, song phải đến tận xế chiều hôm sau người ta mới phát hiện ra một bình oxy rỗng trong một cái thùng đặt trong góc một nhà kho bỏ không. Một chiếc tầu chở hàng của một nước Phi châu đã xuất phát từ Le Havre đêm hôm trước đi về Capetown, và bây giờ đang lênh đênh giữa biển khơi. Về những hành lý thất lạc, vài ngày sau người ta phát hiện thấy ở phòng tìm tài sản thất lạc ở Ga phía Bắc Paris.
Còn Noelle và tướng Scheider, họ hưởng những ngày nghỉ cuối tuần tại Etratat, đến xế chiều thứ hai, họ mới trở lại Paris để Noelle kịp buổi diễn tối hôm đó.
Chú thích:
(1) Con lợn.
(2) cứt (tiếng rủa).
(3) Người yêu thương (tiếng Đức).
(4) Tiếng Đức: Người đẹp.
(5) ông, ngài (tiếng Đức).
(6) Đồ con lợn (tiếng Đức)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.