Đọc truyện Phi Ưng Chưởng – Chương 5: Ngân hà tiên tử
Bóng trắng ấy đúng là Hà Ngô Vỹ, người cùng thiếu nữ áo đen đã mục kích
cái chết của Thất Độc Thần Chưởng Tống Kiệt tại Phù Long Cốc.
U Linh Huyết Kiếm Khách Hà Ngô Vỹ buông tiếng cười lồng lộng:
– Phải! Nếu hai người thật tình trả lời những câu hỏi của ta, may ra ta có thể dung cho một dịp sống sót.
– Chuyện chi? Cứ hỏi, nếu được ta sẽ trả lời, nhưng vừa rồi các hạ đã
giết chết một cao thủ bổn giáo, mối nợ ấy bổn giáo khó thể bỏ qua.
U Linh Huyết Kiếm Khách Hà Ngô Vỹ cười lạt:
– Khoan bàn đến chuyện kia vội. Ta hỏi đây, Tế Đài Hán Tử hiện ở đâu? Đợi khi gặp mặt lão, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết.
Thì ra U Linh Huyết Kiếm Khách tung mình đuổi gấp theo lão Tế Đài Hán Tử,
nhưng nửa đường lại mất tăm bóng địch, đang lúc sục sạo tìm tòi, chợt
nghe tiếng hò hét sát phạt phía trước chẳng xa, chàng vội phóng đến nơi, vừa vặn gặp Trầm Miên Tích bị nguy, chàng vội tung ra một đòn sát thủ
cứu mạng Trầm Miên Tích.
Nghe U Linh Huyết Kiếm Khách truy hỏi tung tích Tế Đài Hán Tử, gã Hỏa Đăng Giáo nọ hơi biến sắc, lừ mắt sang đồng bọn như đợi ý.
Thấy đối phương không trả lời, lại nháy mắt ra hiệu, U Linh Huyết Kiếm Khách thoáng trông qua sắc diện hai người là hiểu ngay sự việc.
Thân
pháp như một bóng ma nguyệt quế, U Linh Huyết Kiếm Khách phóng đến cạnh
gã Hỏa Đăng Giáo đứng phía trái, chộp nhanh vào hổ khẩu của đối thủ quát hỏi:
– Nói hay không?
Tuy bị đau điếng, nhưng gã nọ nghiến răng cam chịu, chẳng hé môi nói một tiếng nào.
Gã còn lại lập tức quát to một tiếng thị uy, vung trường kiếm xỉa nhanh vào hậu tâm Hà Ngô Vỹ.
Vừa nghe hơi gió, U Linh Huyết Kiếm Khách cấp thời xoay nhanh người lại,
vung chân đá văng mũi kiếm của đối thủ đi nơi khác, tả thủ đồng thời
chĩa ra lồng với tiếng quát lanh lảnh:
– Nếm một chỉ của ta!
Một luồng chỉ kình bắn vút vào không khí và chiếu thẳng vào huyệt Trung Đình của đối phương.
Gã nọ không sao chịu thấu, lảo đảo thối bộ mấy bước liền, rồi té nhào xuống đất, da mặt chuyển sang màu trắng.
Tay trái U Linh Huyết Kiếm Khách vẫn nắm chặt lấy gã kia, gằn giọng hỏi:
– Mi có bằng lòng khai báo chỗ ẩn náu của Tế Đài Hán Tử chăng?
Gã nọ vì bị cườm tay như sắc nguội của đối phương siết chặt, nghiến răng chịu đựng được một lát, cuối cùng rên rỉ van xin:
– Xin thiếu hiệp lỏng tay, tôi sẽ nói. Hiện giờ có thể Tế Đài Hán Tử đã đến Chi Khúc Trấn rồi.
– Nói thật chứ?
– Ông nội tôi sống dậy cũng không dám nói láo với Hà thiếu hiệp.
– Cút ngay!
Trầm Miên Tích đang nằm im dưới đất, thình lình lồm cồm chổi dậy, hấp tấp cất lời:
– Hà thiếu hiệp chớ nên buông tha gã, bằng không chúng ta đến Chi Khúc Trấn, chẳng khác nào đút đầu vào lưới rọ.
U Linh Huyết Kiếm Khách sực tỉnh ngộ gật đầu:
– Lời các hạ rất có lý!
Nhướng mắt nhìn lên, thấy gã Hỏa Đăng Giáo nọ đã phóng đi ngoài trượng xa và
đang cắm cổ mải miết chạy, đầu cũng chẳng dám ngoái cổ nhìn lại.
U Linh Huyết Kiếm Khách khẽ mỉm cười, người thoáng rướn lên, thân hình đã như một vệt khói bắn nhanh ra, chặn lấy lối tiến của gã.
Tên Hỏa Đăng Giáo nọ rụng rời hồn vía vội xuống giọng năn nỉ:
– Thiếu hiệp đã tha mạng rồi kia mà!
U Linh Huyết Kiếm Khách dửng dưng nói:
– Nhưng tạm thời ta tuy tha chết cho ngươi, nhưng phải giữ ngươi lại đây
vài tiếng đồng hồ, chờ khi ta đến Chi Khúc Trấn rồi, huyệt đạo sẽ tự
động giải mở, trả tự do lại cho ngươi.
Thót xong, chẳng đợi cho
đối phương phân trần thêm tiếng nào, U Linh Huyết Kiếm Khách ra tay như
điện chớp điểm vào huyệt tê của đối thủ.
Thấy đối thủ đã nằm im lìm hết thể cựa quậy, chàng cười khẽ an ủi một câu:
– Chịu khó nằm đây nhé, vài giờ sau ngươi sẽ đi đứng bình thường trở lại.
Trầm Miên Tích lúc bấy giờ rảo bước tiến lên, vòng tay kính cẩn:
– Đa tạ ơn cứu mạng của Hà thiếu hiệp!
Qua ánh trăng tỏ rạng, U Linh Huyết Kiếm Khách kín đáo liếc mắt ngắm nghía
đối tượng, thấy Trầm Miên Tích tuy tuổi chỉ độ mười lăm mười sáu nhưng
tướng mạo đã hiện lên một vẻ uy nghi thoát tục, chàng vội trả lễ, ôn tồn cất lời:
– Các hạ chẳng nên khách khí, cứu khốn phò nguy là nhiệm vụ của kẻ cầm kiếm hành hiệp mà thôi.
Nghe lời lẽ nhún nhặn của U Linh Huyết Kiếm Khách, Trầm Miên Tích càng thêm cảm kích, bi lụy tiếp lời:
– Tiểu đệ nhà tan người mất, cha mẹ gặp cảnh bất hạnh, sư phụ cũng đã bỏ
mình dưới bọn người Hỏa Đăng Giáo, từ nay phải ra thân lạc loài, nếu như …
Thốt đến đây, Trầm Miên Tích không sao dằn lòng được, lệ nóng rưng rưng hoen tròng …
Biến cảnh của Trầm Miên Tích mà U Linh Huyết Kiếm Khách đã mục kích rõ ràng
nơi Phù Long Cốc nên chẳng đợi cậu ta trọn câu, chàng vội lên tiếng:
– Nếu các hạ không chê, chúng ta từ nay lấy nghĩa đệ huynh đối xử, cùng sóng bước ngao du trời bể để báo thù rửa hận giúp nhau!
Trầm Miên Tích mừng ngoài sức tưởng tượng, vội quỳ xuống làm lễ ra mắt:
– Xin Hà huynh nhận lấy một lạy của tiểu đệ!
U Linh Huyết Kiếm Khách cũng vội quỳ lạy trả:
– Lão đệ mau đứng lên, hà tất phải trọng lễ như thế.
Hai người giao bái xong ba lạy, U Linh Huyết Kiếm Khách liền đứng dậy kéo Trầm Miên Tích cùng đứng lên theo và bảo:
– Lão đệ mau theo ngu huynh đến Chi Khúc Trấn, may ra có thể tìm được lũ thù nhân Hỏa Đăng Giáo ấy.
Trầm Miên Tích giọng rầu rĩ:
– Nhưng mẹ tiểu đệ vừa mất chưa chôn, phải làm sao đây?
Cậu ta liền đem tình hình xảy ra trong động đá, sơ lược thuật lại cho nghĩa huynh mình nghe.
U Linh Huyết Kiếm Khách sốt sắng bảo:
– Mẹ của đệ cũng là mẹ của ngu huynh, chúng ta tạm thời tìm nơi mai táng
di thể người, đợi báo thù xong, sẽ dời linh cốt đến nơi cảnh trí thanh
tú khác, được chăng?
Trầm Miên Tích miễn cưỡng gật đầu:
– Ngoài cách ấy, không còn phương pháp nào tốt hơn.
Hai người liền tìm một nơi quang đãng, đào một lỗ huyệt khá sâu, mai táng
xong di thể của mẹ Trầm Miên Tích, đoạn bái biệt gạt lệ rời đi.
Cả hai trổ thuật khinh công băng mình về hướng Chi Khúc trấn.
oo Hai người đi suốt ngày đêm trên đường quan lộ. Những người qua đường
chỉ thấy đất cát bụi mù, chưa ai kịp nhìn rõ mặt, thì hai người đã lạng
qua như ánh chớp …
Vào khoảng giờ ngọ ngày hôm sau, hai người
vừa rời khỏi khu vực núi Diệu Phong ra đường quan đạo thì U Linh Huyết
Kiếm Khách phát giác ra có người đang theo dõi mình, nhưng chàng chưa
hiểu là nhân vật nào.
U Linh Huyết Kiếm Khách trong dạ băn khoăn, linh cảm như sắp có chuyện gì xảy ra liền bảo Trầm Miên Tích vào khu
rừng bên đường, ngồi tựa vào gốc cây nghỉ chân một chút.
Hai người vừa ngồi xuống, Trầm Miên Tích định hỏi U Linh Huyết Kiếm Khách, bỗng phía sau lưng có thanh âm lạnh lẽo lên tiếng:
– U Linh Huyết Kiếm Khách Hà Ngô Vỹ! Phen này nhất định ngươi phải chết!
U Linh Huyết Kiếm Khách giật mình nhưng chàng cố trấn tĩnh ngồi yên, bụng bảo dạ:
“Mối nghi ngờ của ta quả nhiên đã thành sự thật!”.
Chàng cười tủm tỉm, bình tĩnh hỏi:
– Ngươi là ai? Cớ sao định giết ta?
– Hà hà! Ngươi tự vấn lương tâm sẽ rõ. Ngươi mà còn sống thì võ lâm yên ổn sao được?
U Linh Huyết Kiếm Khách vẫn ung dung hỏi lại:
– Ngươi nói vậy là nghĩa làm sao? Ta làm náo loạn võ lâm ở chỗ nào?
– Chẳng bao lâu nữa rồi ngươi sẽ tự biết!
– Ồ! Như vậy thì bây giờ ngươi nói hơi sớm quá!
U Linh Huyết Kiếm Khách nói xong, đột nhiên lạng mình ngang một cái.
Giọng người bí mật kia lại quát tháo:
– U Linh Huyết Kiếm Khách! Mi chạy đi đâu?
Lời vừa dứt, kèm với tiếng gầm giận dữ là một luồng kình phong ập tới Hà Ngô Vỹ.
Hừm lên một tiếng thị uy, U Linh Huyết Kiếm Khách song chưởng tống ra một đòn trí mạng.
Nhưng thế công ra mới được nửa chừng, bước chân U Linh Huyết Kiếm Khách đã chập chờn ngã nhào xuống đất.
Một bóng đỏ nhanh như đường sét giật từ trên cao bổ xuống, ngửa cổ cười to:
– Ranh con ngu ngốc, số mi đã tới!
Một ngọn trảo theo đó phủ xuống đầu U Linh Huyết Kiếm Khách.
Bất thần …
Một giọng quát to như sấm động, cùng một ngọn chưởng khổng lồ tựa thế núi chập chờn bủa thẳng về phía người áo đỏ.
Người áo đỏ giật mình thu ngay thế trảo, tràn mình sang một bên, vừa kịp định thần, y đã thấy ngọn chưởng thứ hai của đối phương đã ùn ùn xô đến.
Người áo đỏ cười ghê rợn:
– Hừm! Thì ra mi cũng biết Thất Độc Thần Chưởng đấy à? Huyền Thiên Lão Quái sẽ siêu độ mi về với ông bà tổ tiên vậy!
Miệng thốt, người y đã nhích tránh thế chưởng thứ hai của đối phương. Nhưng
vì quá khinh thường tài nghệ của đối phương, hơn nữa đối phương còn quá
nhỏ tuổi, thay vì phải thối lui bước rưỡi, y chỉ bước chéo sang bên một
bước.
Do đấy, thế chưởng của Trầm Miên Tích vẫn còn đủ uy lực, xé toạc lớp áo nơi vai phải của Huyền Thiên Lão Quái, hằn sâu trên da thịt một đường dài rướm máu.
Y nhịn đau gầm vang:
– Ranh con, mi là ai?
Lồng trong tiếng quát, thân hình y đã lui trở lại, tay thình lình tung ra một đòn chớp nhoáng, chộp vút vào mặt Trầm Miên Tích.
Vì kinh nghiệm đối địch còn non kém, Trầm Miên Tích chỉ biết tấn công mà
chẳng biết uyển chuyển tránh đỡ sự phản kích của đối phương.
Chưa kể thân pháp của Huyền Thiên Lão Quái lại nhẹ nhàng như chim, vừa nhoáng lên, người y đã tiến sát bên cạnh Trầm Miên Tích.
Cậu ta rất đỗi kinh mang, hấp tấp thối lui ra sau một bước.
Huyền Thiên Lão Quái gầm lên như cọp rống:
– Tiểu tử là đồ đệ của Thất Độc Thần Chưởng Tống Kiệt?
– Phải, thì sao?
Huyền Thiên Lão Quái cười sắc lạnh:
– Hỏa Đăng Giáo chủ đã sai phái cao thủ tủa ra khắp nơi tìm bắt mi, chẳng ngờ mi tự chui đầu vào lưới.
Trầm Miên Tích không chút sợ hãi, cười gằn đáp lại:
– Ta dù có phải bỏ mạng đêm nay, cũng quyết thành oan hồn theo mi báo oán.
Dứt lời, Trầm Miên Tích nhảy bổ vào đối thủ với thế liều lĩnh một mất một còn.
Chiêu thế cậu ta sử dụng là Thất Độc Thần Chưởng, lại dốc toàn lực để liều
công, chưởng kình ù ù như xé vẹt từng không, bắn nhanh loạn xạ vào châu
thân của đối phương.
Huyền Thiên Lão Quái quá giận, cấp tốc quật vút ra một chưởng.
“Ầm!”.
Một tiếng nổ như trời long đất lở, Trầm Miên Tích hự lên một tiếng đau đớn, loạng choạng thối lui sáu, bảy bước, miệng thổ ra một búng máu tươi rồi từ từ khuỵu xuống ngã gục tại chỗ.
Cùng lúc ấy, từ không trung bất thần sà vút xuống một con ưng khổng lồ, chộp lấy Trầm Miên Tích và bay vút lên trời.
Huyền Thiên Lão Quái tức tối nghĩ thầm:
“Con linh điểu này do ai nuôi dưỡng mà dám đến đây nhúng mũi vào chuyện của ta, cần phải trừng trị tội của nó mới được.”.
Ý nghĩ vừa thoáng qua, tay phải của y đã nhanh nhẹn bay ra chộp thẳng vào hư không một phát.
Con ưng to nọ đang vỗ cánh tung vút từng mây, bỗng đảo nghiêng và một chiếc cánh hơi xệ đi, nhưng vẫn gượng tiếp tục bay về phía trước.
Huyền Thiên Lão Quái sửng sốt khen thầm:
“Sức lực của con ưng to này ít nhất phải trên ngàn cân, nên có thể hứng lấy ngọn trảo của ta mà chẳng hề hấn chi.”.
Y bỗng thét to lên một tiếng, hai tay thình lình chộp thẳng về hướng linh điểu đang bay.
“Ào … Ào … Ào …”.
Từ hai lòng bàn tay của lão lập tức thoát ra hai ngọn kình phong như sóng dữ tủa thẳng vào không gian.
Con ưng to bỗng kêu lên mấy tiếng thật bi thiết, thân hình không ngớt chao động giữa không trung và dần dần rơi xuống.
Huyền Thiên Lão Quái cười lạt đắc ý:
– Tưởng đâu súc sanh mi kháng cự nổi thần lực của Huyền Thiên Lão Quái này, té ra chỉ có thế.
Dứt lời, lão ta lắc mình xê đến gần con ưng to, thấy con vật nằm mẹp trên
mặt đất, đôi mắt bắn ngời hai luồng sát khí rợn người, cất cổ, há miệng
chờn vờn như muốn mổ.
Nhìn kỹ con vật, thân hình rất to lớn, cao
hơn năm thước, từ trong lớp xanh thẫm óng ánh, máu đỏ không ngớt rịn ra, chứng tỏ là nó bị thương không nhẹ lắm.
Đang lúc Huyền Thiên Lão Quái chăm chú ngắm nhìn con vật bị thương, thì từ không trung bỗng
thoắt xuống một bóng to xanh thẫm. Tiếp theo đấy, trước mắt y đột ngột
hiện ra một người cùng một chim.
Kẻ vừa đến là một nữ lang áo lam, tóc dài xõa, vuông khăn xanh che kín mặt nàng.
Qua dáng điệu tha thước cùng dáng dấp thuôn tròn đều đặn của nàng, đủ đoán
biết là một giai nhân tuyệt sắc, tay nàng ôm chặt chiếc dao, chễm chệ
ngồi trên lưng một con chim to màu lông xanh sậm mướt ngời như con ưng
đang bị thương khi nãy.
Nữ lang vừa nhìn thấy Trầm Miên Tích cùng con ưng đang bị thương nằm lịm trên mặt đất, liền buột miệng ồ một
tiếng thảng thốt, đoạn hấp tấp nhảy xuống lưng chim, móc ra một viên
thuốc, nhét vào mỏ con vật bị thương.
Nữ lang áo lam trừng trừng nhìn Huyền Thiên Lão Quái gằn giọng hỏi:
– Ngươi đả thương Xoa nhi của ta?
Huyền Thiên Lão Quái cười khẩy:
– Cô nương! Đả thương một con vật có đáng là bao, làm gì mà phải hớt hãi đến thế?
Chính Huyền Thiên Lão Quái này đã làm, chim của cô nương nhưng lại thả cho bay bậy, chẳng lẽ không đáng đánh à?
Nữ lang áo lam giận dữ trả lời:
– Thiếu nợ trả lời, giết nhân thường mạng, chim ta bay giữa không trung,
ngươi lại dám đánh bị thương nó, giờ đây phải chịu ta một chưởng để trừ.
Huyền Thiên Lão Quái bật cười khành khạch:
– Cô nương quả là to gan lắm đấy, cô có biết ta là hạng người chi không?
Nữ lang áo lam buong tiếng cười lạnh lẽo, đưa tay chỉ vào chót mũi mình, hỏi lại:
– Ngươi chắc cũng chưa biết ta là ai chứ gì?
Huyền Thiên Lão Quái xạm mặt lại, gằn giọng:
– Cô là ai?
Nữ lang áo lam lạnh lùng đáp:
– Ngươi có nghe cách đây mấy mươi năm về trước, giang hồ xuất hiện ba nữ hai nam, vậy ba nữ ấy ám chỉ là ai?
Huyền Thiên Lão Quái giật bắn mình thốt lên:
– Cô … Cô nương là Ngân Hà Tiên Tử hay Băng Lãnh Cô Nương?
Ngân Hà Tiên Tử không đáp mà hỏi lại:
– Ngươi là Huyền Thiên Lão Quái phải không?
Huyền Thiên Lão Quái trong cổ họng hừm lên một tiếng, ánh mắt ngời ngời tinh quang.
Y đã thấy qua Băng Lãnh Cô Nương rồi, lối trang phục không phải như thế, nữ lang này nhất định là Ngân Hà Tiên Tử.
Huyền Thiên Lão Quái giận dữ quát ta:
– Nàng và ta đồng danh trên võ lâm. Chúng ta như nước sông nước giếng
không phạm nhau, tại sao nàng lại đến quấy phá chuyện riêng của lão phu?
Ngân Hà Tiên Tử cười lạt:
– Bổn nhân tình cờ tạt ngang qua đây, thấy người nguy không lẽ chẳng cứu?
Huyền Thiên Lão Quái nhếch môi gằn giọng:
– Bằng vào mấy chiêu Hỏa Lôi Quang Thần Chưởng xoàng xĩnh của cô nương có thể cứu ai được chứ? Cô nương nhắm đủ khả năng áp đảo lão phu chăng?
Ngân Hà Tiên Tử bĩu môi khinh miệt:
– Lần chót bổn tiên tử cảnh cáo nhà ngươi, đừng hung hăng thị cường háo sát, bằng trái lại, ha … ha … ha … chừng đó …
Huyền Thiên Lão Quái cố dằn cơn giận, mím môi:
– Hai mươi năm trước, ta và ngươi đồng danh trên giang hồ, hai mươi năm sau, ta muốn được thưởng thức công lực của ngươi …
Huyền Thiên Lão Quái vụt quát lên một tiếng thật to, xoay tay nghiềm thế, lớn tiếng hỏi tiếp:
– Ngân Hà Tiên Tử, ngươi nhận ra chiêu này không?
Ngân Hà Tiên Tử nghiêng mặt liếc khẽ, thấy giữa lòng bàn tay phải giơ cao của đối phương, ánh bạc lấp lánh liền bĩu môi cất lời:
– Một chiêu mọn Băng Hồn Chưởng ấy có chi kỳ lạ mà vênh váo?
Huyền Thiên Lão Quái nghe đối phương nói trúng phóc tên chiêu thế của mình,
lòng không khỏi thoáng rúng động, trầm giọng hỏi tiếp:
– Ngươi có biết Băng Hồn Chưởng là một trong chín đại tuyệt kỹ của võ lâm chăng? Uy lực phát ra lợi hại thế nào không?
Ngân Hà Tiên Tử cười khẩy:
– Đúng thế! Băng Hồn Chưởng được liệt vào chín đại tuyệt kỹ của võ lâm,
nhưng ngươi khổ luyện đã hai mươi năm mà hỏa hầu chỉ có bảy thành trở
lại, nhắm cũng chẳng phát huy được mấy uy lực.
Huyền Thiên Lão Quái càng kinh ngạc nhủ thầm:
“Ả chỉ nhìn thoáng qua đã biết ngay Băng Hồn Chưởng của ta chỉ có bảy thành, đã thấy công lực của ả cao minh khó lường.”.
Lòng y do đấy không tránh khỏi âm thầm kinh hãi.
Ngân Hà Tiên Tử như đã nhìn thấy qua nội công của đối phương, cười nhạt tiếp lời:
– Nhà ngươi hãy để tay xuống là hơn và rời khỏi nơi đây, để hòa khí giữa đôi bên không sứt mẻ.
Huyền Thiên Lão Quái dễ đâu khép mình chịu nhục, cơn giận vụt chốc đã xông
cao, y nghiến răng hét lớn – Tốt lắm! Ngân Hà Tiên Tử! Hãy nếm thử Băng
Hồn Chưởng của ta, xem có lợi hại hay không?
Huyền Thiên Lão Quái tay hữu càng lúc càng nhấc cao, tiếp theo đó một luồng hơi lạnh như từ núi băng toát ra.
Sắc mặt Ngân Hà Tiên Tử bỗng rắn lại, trụ vững như thế núi, hữu thủ đẩy
nhanh về phía trước, ánh hào quang màu hồng giữa lòng bàn tay càng đỏ
rực như máu.
Luồng hồng quang càng lúc càng đỏ thẫm lên, che mất hình tích của Huyền Thiên Lão Quái.
Một lúc sau, những tiếng xèo xèo vang lên không ngớt …
Huyền Thiên Lão Quái thất sắc kêu lên:
– Hỏa Lôi Quang Thần Chưởng!
Y vừa đề khí định đưa Băng Hồn Chưởng trở ra phản kích, Ngân Hà Tiên Tử đã lạnh lùng cất lời:
– Công lực giữa hai ta thế nào đã hiểu nhau rồi, nếu còn liều lĩnh mãnh
công, chỉ tổ đi đến chỗ lưỡng bại câu thương, nếu như nhà ngươi chưa
phục, thì đến ngày rằm tháng năm sang năm tới, đại hội võ lâm tổ chức
tại đỉnh Cao Sơn, bổn tiên tử sẽ đến thỉnh giáo thêm.
Huyền Thiên Lão Quái cười gằn một tiếng, hậm hực thốt:
– Được! Lão phu gia ân cho mi sống thêm một năm nữa vậy.
Dứt lời, y phóng nhanh về hướng bắc, khoảnh khắc đã mất dạng.
Ngân Hà Tiên Tử thấy Huyền Thiên Lão Quái bỏ đi, liền cúi xuống bồng lấy
Trầm Miên Tích để lên lưng chim ưng. Con chim ưng to sau khi phục xong
viên thuốc của Ngân Hà Tiên Tử, thương thế đã khá nhiều, rướn cổ ré dài
một tiếng, đoạn vỗ cánh tung bóng vào khoảng không, mang theo cả Trầm
Miên Tích trên lưng bay đi.