Đọc truyện Phi Ưng Chưởng – Chương 4: U linh huyết kie6
Cùng khi ấy …
Từ trên đỉnh Lệ Huyết Trần cao vút, bỗng vang lên một giọng hú lanh lảnh, kèm theo một bóng người vạch thành một đường đỏ loáng với tốc độ hơn nhanh hơn cả tia sét giăng lao
bắn xuống trước mặt cậu ta.
Vừa nhìn thoáng qua bóng máu nọ, Trầm Miên Tích giật mình thối lui luôn ba bước ra sau.
Vì bóng nọ chính là Tế Đài Hán Tử. Lão là kẻ thù mà cậu ta ghi sâu trong
dạ không thể quên, là hung thủ đã sát hại sư phụ của cậu ta.
Chiếc mặt nạ máu của lão, cậu ta vẫn nhớ rõ mồn một từng góc cạnh đặc biệt, chỉ nhìn qua là nhận ra ngay.
Vì màu sắc chiếc mặt nạ của lão đỏ hồng hơn tất cả các đồng bọn, thứ nhất là điểm trắng bằng hột đậu nơi giữa mi tâm.
Thêm vào đấy, thân hình của lão to lớn khác thường, đôi giày của lão cũng cao hơn mọi người.
Nhìn thấy thần sắc biến đổi không ngừng của Trầm Miên Tích, Tế Đài Hán Tử ngửa cổ cười khoái trá:
– Nhãi con có phải là Trầm Miên Tích, đệ tử của Thất Độc Thần Chưởng lọt
lưới đấy chăng? Thật là mòn nhẵn gót giày tìm chẳng thấy, bỗng dưng gặp
phải chẳng phí công. Ha ha … ha ha … ha ha …
Lồng trong tiếng cười, cánh tay lão vụt vươn dài ra chộp vào đầu vai của Trầm Miên Tích.
Trước cái chết đã hiện rõ trước mắt, Trầm Miên Tích cắn răng than dài:
– Hết rồi! …
Bỗng nhiên một giọng quát to vang lên:
– Dừng tay!
Tế Đài Hán Tử khẽ giật mình, buông rơi ngay thế chộp, ánh mắt lia nhanh về hướng tiếng quát, miệng không khỏi bật lên tiếng ồ kinh ngạc:
– Ngươi là ai? Sao cứ mãi tìm cách chống đối lão phu thế?
Thiếu nữ áo đen không vội đáp, trỏ tay về hướng phiến đá to, cách đấy hơn trượng lạnh lùng bảo:
– Ác tặc, mi tự tin là thân hình mình cứng rắn hơn tảng đá kia chăng?
Năm ngón tay nàng đồng thời xòe ra xỉa vào hướng tảng đá lồi nọ.
Động tác của nàng trông ra rất chậm chạp, lại không nghe tỏa ra một luồng
gió kình nào, thế nhưng phiến đá to lại chầm chậm lung lay.
Tiếp
theo đấy, từng miếng rơi lả tả xuống đất, khoảnh khắc sau, phiến đá to
hơn hai vòng tay ôm đã hoàn toàn biến thành một khối thể vụn vằn lấp
trắng mặt đất.
Tế Đài Hán Tử thầm rúng động kinh mang, đứng trơ cả buổi một nơi chẳng nhúc nhích.
Thiếu nữ áo đen bỗng bật ra một tiếng thở dài và chỉnh ngay sắc diện:
– Ta mở lòng rộng lượng dung cho nữa đấy! Cút ngay.
Tế Đài Hán Tử qua giây phút sửng sốt lia tia mắt căm hờn về phía đối
phương, đoạn hú lên một tiếng to, nhấc bổng người lên mút cao như một
cây pháo xẹt, lao đi mất dạng.
Thiếu nữ áo đen nhìn theo bóng Tế Đài Hán Tử đi khuất, mới lẩm bẩm lấy mình:
– Sao Hà Ngô Vỹ vẫn chưa đoạt được chiếc chìa khóa ngọc? Trước khi chiếc
chìa khóa ấy chưa lọt vào tay đại ca, ta chưa có thể giết lão được!
Trầm Miên Tích trước cảnh tượng vừa diễn tiến, cậu ta đứng thộn người ra một nơi, muốn nói gì nhưng ngập ngừng lại thôi.
Thiếu nữ áo đen sau tiếng thở dài, quay sang bảo cậu ta:
– Các hạ mau tìm vào động đá nơi bờ núi này, để thăm u hồn cô đơn đáng thương nọ!
Trầm Miên Tích vòng tay cảm tạ:
– Đa tạ ơn dày của cô nương đã hai lần cứu mạng!
Nhưng đến khi cậu ta ngẩng đầu lên, thiếu nữ áo đen nọ đã biến mất từ lúc nào rồi!
Chỉ không hơn cái nháy mắt mà nàng đã đi mất như biến, thuật khinh công ấy
khiến Trầm Miên Tích vừa khiếp hãi vừa khâm phục cực cùng!
Bao nhiêu đầu mối nghi nan bỗng ùn ùn kéo về một lúc quay cuồng trong đầu cậu ta:
– Thiếu nữ áo đen tại sao luôn hai lần buông tha lão Tế Đài Hán Tử? Giữa nàng và hắn có liên quan chi với nhau chăng? Hay là …
Nhưng một ý nghĩ khác đã gạt ngay nghi vấn trước.
Vì nếu như giữa thiếu nữ bí mật áo đen cùng Tế Đài Hán Tử có quan hệ với
nhau, tại sao nàng lại hai phen ra mặt cứu ta? Trong động đá dưới bờ Lệ
Huyết Trần này có nhân vật nào trú ẩn? Thiếu nữ áo đen vì sao lại bảo là rất đáng thương?
Suốt bao nhiêu ngày nay, bao nhiêu vấn đề, bao
nhiêu sự việc tới tấp dồn dập đến, khiến Trầm Miên Tích phải điên đầu
nghĩ ngợi …
Giữa lúc cậu ta đang moi óc để trả lời những câu
hỏi hóc búa đang quay cuồng như tơ rối trong đầu, thì từ dưới Lệ Huyết
Trần, giọng hát thê thiết nọ lại nhè nhẹ vọng vang vào không khí, não
nùng quái đản như một giọng rên than của một oan hồn vương mang nhiều
hận uất.
Cậu ta nhìn lên sắc trời, vầng thái dương chói chang như mâm lửa chiếu thẳng những tia nắng thiêu đốt xuống đỉnh đầu.
Giọng hát nọ vẫn từng câu từng lời như thắt chặt buồng tim người, thứ nhất là những tiếng gọi cuối cùng tên của người yêu, càng khiến cậu ta muốn
rưng rưng nhỏ lệ.
Từng bước nặng nề uể oải nện lên đất, Trầm Miên Tích như một kẻ mất hồn tiến lần về phía cửa động, xông thẳng vào chẳng chút ngần ngừ …
Cửa động rất đỗi chật hẹp, chỉ đủ cho một người lách mình đi vào, bên trong tối om om như mực, ngửa bàn tay chẳng thấy năm ngón.
Nhưng giọng hát có một sức thu hút nhiệm mầu khiến Trầm Miên Tích cứ bước vào, bước vào, cứ như một người không chủ định.
Thoang thoảng một luồng gió núi bên trong động sâu hun hút thổi lồng ra ngoài, mang theo một mùi tanh nồng nặc muốn nôn đi được.
Trầm Miên Tích không chịu nổi với mùi tanh khó ngửi ấy, vội dùng tay bịt chặt lấy mũi mình dùng chân dọ dẫm đường đi.
Bất thần …
Chân cậu ta đụng phải một vật đen trơn, vội vàng cúi xuống dùng tay lần mò,
thình lình chạm phải một chùm tóc, hốt hoảng giật lùi la to:
– Người chết!
Liền theo đó, giọng ca nọ cũng ngừng bặt.
Sau vài phút, giọng ca ai oán nọ lại cất lên.
Trầm Miên Tích lắng nghe, cứ sau một câu hát lại gọi tên cha chàng trong thống thiết, não nùng. Cậu ta khẽ nhíu mày suy tư:
“Giữa người và cha ta chắc chắn có liên quan, nếu không, bà ta cứ gọi tên cha ta mãi thế? Không lẽ bà ta là …”.
Bỗng giữa lúc ấy, từ trên mỏm vực vang lên từng loạt hú lanh lảnh, đúng là giọng hú báo hiệu của những tên Hỏa Đăng Giáo.
Trầm Miên Tích giật mình biến sắc, chưa biết xử trí ra sao, thì bên tai cậu ta bỗng vang lên một giọng nói nhỏ như muỗi:
– Nhóc con, mau vào đi!
Trầm Miên Tích rất ngạc nhiên, thầm nghĩ:
“Ta đã cùng đường, vào cũng chết không vào cũng chết. Âu số phận đã an bài!”.
Cậu ta liền hướng theo tiếng nói vừa phát ra, chầm chậm đi vào.
Càng vào sâu, không khí càng âm u, rùng rợn, khí lạnh toát ra khiến tay chân cậu ta như muốn cứng đờ.
Vốn bản tính cương cường, Trầm Miên Tích càng gặp nguy càng dũng cảm, nghiến răng dấn bước.
Ở cuối góc động, trên chiếc giường đá, một nữ nhân bịt mặt đang ngồi yên như thần tăng nhập định.
Nữ nhân bịt mặt sau một thoáng sững sờ, quát hỏi:
– Nhóc con bao nhiêu tuổi, tên họ là gì khai mau, nếu không, chết chẳng toàn thây.
– Vãn bối năm nay mười lăm tuổi, họ Trầm tên Miên Tích.
Nữ nhân thoáng rúng động, lẩm bẩm với chính mình:
– Tích nhi của ta năm nay cũng mười lăm tuổi! …
Trầm Miên Tích lạ lùng, cất tiếng hỏi:
– Tích nhi là ai?
Nữ nhân bịt mặt bỗng chiếu ánh mắt sáng ngời như tia chớp về phía Trầm Miên Tích:
– Bé con, bước sang đây!
Trầm Miên Tích bình thản tiến đến gần nữ nhân bịt mặt.
– Bé con tên Trầm Miên Tích?
Trầm Miên Tích cung kính gật đầu:
– Vâng, vãn bối là Trầm Miên Tích, người miền Giang Hải, cha tên Trầm Khải Hoa.
Nữ nhân bịt mặt rúng động đến bật thẳng người, buộc miệng ồ lên một tiếng, sắc diện đột ngột thay đổi, đứng bật dậy nhảy xuống khỏi thạch giường,
ôm chầm lấy Trầm Miên Tích, nói trong giòng lệ nhạt nhòa:
– Tích nhi … Ta là mẹ ruột của con đây! Ta là Kỹ Quân Như đây!
Trầm Miên Tích sung sướng ôm chặt mẹ mình hơn, thốt qua hàng lệ nóng:
– Mẹ … Mẹ … Đã mười năm rồi, con không gặp được mẹ …
– Phải! Đã mười năm rồi, gia đình ta tan nát cũng vì tên ma đầu Huyết Ma Phong Trần.
Kỹ Quân Như, tức nữ nhân bịt mặt nấc lên một tiếng rồi tiếp lời:
– Cách đây mười năm, tại Trầm gia trang, gia đình chúng ta sống rất hạnh
phúc. Đột nhiên Huyết Ma Phong Trần tìm đến Trầm gia trang, bởi vì cha
con đang giữ trong người một bí mật của kỳ bảo võ lâm. Huyết Ma Phong
Trần muốn khám phá bí mật đó, song cha con một mực không cung khai. Thế
là một trận huyết chiến xảy ra tại Trầm gia trang, võ công của mẹ và cha con cùng hợp lại nhưng không thắng nổi lão ma đầu ấy, cuối cùng mẹ bị
thương nặng và hôn mê tại chỗ. Khi tỉnh dậy, mẹ chẳng thấy cha con và
con đâu cả.
Trầm Miên Tích đau đớn nói tiếp:
– Sau này con được sư phụ Thất Độc Thần Chưởng cho hay rằng, sư phụ là bạn thân của
cha con, đến Trầm gia trang để đàm đạo sự đời với cha, lúc đó cha bị
thương rất trầm trọng nhưng vẫn quyết đấu với lão tặc nọ. Sư phụ định
nhảy vào trợ chiến cùng cha, song cha lại nói với sư phụ hãy cứu con đi
xa, mối thù này cha mong sau này con phải tẩy sạch.
Sư phụ y theo lời cha, bồng con rời khỏi Trầm gia trang và về ẩn cư tại Phù Long Cốc. Từ đó con chuyên tâm khổ luyện võ công hầu rửa hận trả thù cho cha mẹ.
Nhưng … cách đây mấy ngày, sư phụ đã bị người của Hỏa Đăng Giáo giết.
Hung thủ là Tế Đài Hán Tử.
Kỹ Quân Như vụt ồ lên một tiếng, người như bị một luồng điện chích vào, lặng người hồi lâu, giọng chìm trong nước mắt:
– Tế Đài Hán Tử là đại đệ tử của Huyết Ma Phong Trần.
Trầm Miên Tích nghe máu nóng trào dâng lên đỉnh não, quát trong căm hờn:
– Một ngày nào đó, con thề quyết sẽ đòi lại món nợ máu này. Nếu sau này
con chẳng giết sạch được lũ ác đạo Hỏa Đăng Giáo, con thề chẳng làm
người.
Kỹ Quân Như nhìn sâu vào đôi mắt con mình, gật đầu khích lệ.
oo Người cậu ta như một chiếc lá úa quay lơ theo cơn lốc, bị quét ra tuốt phía ngoài hơn trượng xa.
Có lẽ số mạng cậu ta chưa đến hồi dĩ tuyệt, nên khi kình phong vừa quét ập vào người, cậu ta vội nương theo khẩu quyết Hư Nhu Nội Công của mẫu
thân dạy dỗ, vận hành chân khí vệ phòng khắp châu thân.
Nhờ đấy mà nội phủ cậu ta không bị chấn nát, bằng không với luồng chưởng lực hung mãnh kia, cậu ta phải bỏ mạng tại chỗ.
Hai gã Hỏa Đăng Giáo đồng buông tiếng cười to:
– Ha hả! Đáng kiếp con ơi, dưới Lệ Huyết Trần lại thêm một tên quỷ mới ngông cuồng!
Ai bảo con mò đến đây để nạp mạng!
Tiếng cười lồng lộng của hai gã, khiến Trầm Miên Tích trong cơn hôn mê dần
dần tỉnh lại, cậu ta lồm cồm bò dậy, ánh mắt đỏ ngời tia lửa hận, chiếu
thẳng vào hai đối thủ.
Nhìn thấy cậu ta không một trạng thái thương tích chi, hai tên Hỏa Đăng Giáo rất đỗi kinh mang, cùng kêu lên kinh hãi.
– Tên ranh này không lẽ có phép thuật? Rõ ràng hắn chết rồi, sao có thể sống trở lại kia? Đúng là tà môn!
Trầm Miên Tích khóe miệng hai dòng máu tươi vẫn còn ri rỉ chảy, sắc mặt xám
xanh, đôi nhãn quang đỏ ngầu như huyết châu, từng bước từng bước tiến
gần đến chỗ hai gã Hỏa Đăng Giáo.
Trước sắc thái dữ dằn cùng hình thù như quỷ đói của Trầm Miên Tích, hai gã Hỏa Đăng Giáo tự dưng từng bước tháo lui …
Trầm Miên Tích rống lên như sấm động:
– Ta cùng lũ Hỏa Đăng Giáo chúng mi có thù oán chi? Tại sao chúng mi lại
sát hại cha mẹ ta? Tại sao chúng mi giết sư phụ ta? Nói mau!
Hai gã Hỏa Đăng Giáo giật bắn mình, cùng nhìn nhau kinh sửng.
Cho đến giờ phút này, chúng mới biết rõ gã thiếu niên đứng trước mặt là con trai của Trầm Khải Hoa, đệ tử của Thất Độc Thần Chưởng Tống Kiệt đã lọt khỏi vòng lưới trốn thoát mà họ đang ráo riết truy tầm.
Gã Hỏa Đăng Giáo đứng phía trái liền xoay sang đồng bọn luận bàn:
– Tên khốn này đúng là Trầm Miên Tích, tuyệt đối không nên để gã tẩu
thoát, mà phải bắt sống cho kỳ được về Tổng đàn, tất sẽ được trọng
thưởng.
– Phải lắm! Chúng ta cùng xông lên!
Trầm Miên Tích thấy đôi môi hai gã mấp máy chẳng dứt, hiểu ngay là chúng đang dùng phép Truyền Âm Nhập Mật để nói lén về mình.
Lửa căm thù càng thêm nung nấu, cậu ta vội y theo phương thức của mẫu thân, song chưởng cùng nhấc lên cao, một thức Đỗ Nguyệt Phong Vân như sấm sét bủa nhanh vào địch thủ.
Hai gã Hỏa Đăng Giáo lại một phen thất kinh kêu lên:
– Ten khốn này đã được mụ quỷ bà chân truyền, không thể để gã sống sót.
Nghe đối phương mở miệng mắng mẹ mình, Trầm Miên Tích lửa giận càng nung
cao, tống mạnh thêm một chiêu Giáp Tý Giao Long của mẫu thân.
“Bình! …”.
Một tên trong bọn bị chưởng phong quét trúng, lộn ngược luôn hai vòng trên
mặt đất, máu tươi tuôn ồng ộc ra khóe miệng, giãy giụa mấy cái rồi im
luôn.
Chợt bên tai cậu ta, một giọng nói vang lên vo ve như tiếng muỗi:
– Chưởng pháp tuyệt lắm! Bé con đáng thương đấy!
Trầm Miên Tích giật bắn mình, nhấc mắt nhìn quanh, nhưng không thấy một dạng người nào khác.
Cậu ta rất đỗi lạ lùng, không hiểu kẻ phát ra giọng nói là ai?
Vì mãi nghĩ ngợi, cậu ta không phát giác được từ trên sườn núi phóng vèo
xuống hai gã Hỏa Đăng Giáo, thân hình còn đang lưng chừng với bốn chưởng cùng tung ra hai đạo kình phong vút vào Trầm Miên Tích.
Kịp khi phát giác được có kẻ đột kích, Trầm Miên Tích đã hết phương tránh né kịp.
Một tiếng huỵch nặng nề, kèm theo tiếng thét gào đau đớn, thân hình của
Trầm Miên Tích bị hất tung hơn hai trượng xa, nằm mọp luôn dưới đất, hết còn chỗi dậy nổi.
Tuy lần té này rất nặng, nhưng tính mạng cậu
ta chẳng hề chi, cậu ta vội nhắm mắt vận dụng Hư Nhu Nội Công để điều
trị nội thương.
Một gã Hỏa Đăng Giáo vội phóng đến chỗ Trầm Miên Tích, lầm lì tống ra một cước.
Trầm Miên Tích vội vận hành luồng Hư Nhu Nội Công bố tỏa khắp châu thân.
“Bùng! …”.
Ngọn cước như đá vào một quả khí cầu, sức phản dội khiến gã Hỏa Đăng Giáo nọ phải ôm lấy bàn chân, nhăn mặt suýt soa.
Một tên Hỏa Đăng Giáo thấy thế liền hỏi:
– Sao thế?
Gã Hỏa Đăng Giáo nọ liền đáp:
– Tại hạ đá trúng nó một cước, chẳng những không phạm thương được đối
phương, mà trái lại từ cơ thể hắn toát ra một sức phản chấn dị thường.
Hai tên Hỏa Đăng Giáo còn lại cũng vội phóng lên vây tròn lấy Trầm Miên Tích vào giữa.
Gã Hỏa Đăng Giáo đá vào Trầm Miên Tích khi nãy, giận dữ tuốt phăng trường kiếm cầm tay sấn lên một bước, cười ghê rợn:
– Tên khốn đừng vờ chết, hãy nếm thử một kiếm của ta.
Ánh kiếm liền theo nhoáng động vào không khí, bỗng một tiếng thét ghê rợn
tiếp nối vang lên, kịp theo một bóng người ngã gục xuống đất.
Nhưng kỳ lạ thay, tiếng rú thảm vừa phát ra kia không phải do từ cửa miệng
Trầm Miên Tích mà là từ gã Hỏa Đăng Giáo vừa vung kiếm.
Chiếc đầu của gã Hỏa Đăng Giáo nọ văng long lóc trên mặt đất, cuộn theo một đường máu dài đỏ lòm.
Hai gã Hỏa Đăng Giáo còn sống sót cùng giật mình kinh ngạc, thần hồn chưa
định thì một bóng trắng như ánh cầu vồng từ trên cao bắn vọt xuống trận
trường.
Cả hai cùng hốt hoảng thối lui, trố mắt nhìn kỹ, đối
phương là một thanh niên tuổi trạc hai mươi mặt như ngọc sáng lẫm lẫm,
uy nghi đứng sững trước mặt họ.
Một gã trong bọn thất thanh kêu lên:
– Các hạ có phải là U Linh Huyết Kiếm Khách Hà Ngô Vỹ đấy chăng?