Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 83
87.
“Thiếu chủ, nên uống thuốc.”
Túc Diệp băng lam liếc qua bát nước kia, một mạch nước ngầm hiện trong đáy mắt, không ngừng mà mở rộng…… Hắn nâng tay xoa lấy lông mày. “Để đó đi, ta đợi lát nữa uống.”
“Vâng, thiếu chủ, thuộc hạ cáo lui.” Hoắc Trung nhẹ giọng lui ra ngoài.
Túc Diệp băng lam, mê vụ sắc, chậm rãi hội tụ. Thuận tay cầm chén thuốc lại, đổ vào trong chậu trúc.
Trong không khí có vị thuốc, khiến hắn không khỏi ngưng mi, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, cửa sổ bốn bên cơ hồ đồng thời mở ra .
Hương vị tươi mát theo bên ngoài tiến vào, Túc Diệp ngưng kết nguyệt mi, chậm rãi mở mắt ra. Hắn tiến tới nằm trên ghế thượng, một cỗ hờn dỗi đè chặt lấy ngực.
Khụ khụ khụ — khụ khụ khụ –
Ho khan, ho đến mức không thở nổi, ở trong không gian tĩnh lặng vang lên. Bạch trù nhiễm huyết, huyết sắc xinh đẹp mà chói mắt.
Túc Diệp nhẹ nhàng đem bạch trù, ném vào góc phòng.
Gió đêm phất qua khuôn mặt tái nhợt của hắn, ánh tịch dương sắp tắt bay tới chiếu trên người hắn.
***********************
Giữ chặt dây cương, khoái mã cuối cùng đã ngừng trước cổng Hương Sơn linh phật đường.
Phương Thiến lạnh nhạt, nàng vạch màn xe, hơi hơi ngẩng đầu.
“Tam tiểu thư, đã đến linh phật đường, nô tỳ đến nâng người xuống xe.” Xuân Hương tiến lên chuẩn bị ôm lấy Phương Thiến, Phương Thiến lại phi thân nhảy xuống xe ngựa.
Xuân Hương giật mình nhìn chằm chằm Phương Thiến. “tam tiểu thư, chân của người?”
” Chân của ta đã có thể hành động tự nhiên.” không giải thích nhiều vô nghĩa, Phương Thiến thản nhiên nói lại.
Xuân Hương mấy ngày này ở cùng Phương Thiến, cũng có chút hiểu biết cá tính của nàng. Phàm là nàng không muốn nói, cho dù trăm ngàn con kiến cắn xé trên người, lấy dao đâm vào tim, nàng cũng sẽ không nói nửa chữ.
Cho nên, Xuân Hương thức thời không có hỏi lại Phương Thiến, nàng yên lặng theo bên cạnh, theo nàng lén lút vào linh phật đường hậu viện, đi tới trước tòa sen lỏng lẻo kia.
“Tam tiểu thư, cần nô tỳ giúp gì không?” Xuân Hương hảo tâm đề nghị nói.
“Hỗ trợ ở bên cạnh châm lửa, giúp ta chiếu sáng chỗ này.” Phương Thiến hướng Xuân Hương khẽ nhếch miệng một cái.
Nàng đến trước tòa sen lớn kia, vươn hai tay, sờ soạng cơ quan lần trước đã thăm dò.
Xuân Hương phối hợp mang đá lấy lửa ra đánh, dùng sức châm lửa.
Sát — sát — sát –
Đá lửa ba lượt mãnh liệt va chạm, sao đó thia lửa tràn đầy phun ra, Xuân Hương vội vàng lấy một cây tiểu đuốc bên người, đem châm.
Ánh lửa bập bùng trước mặt, Phương Thiến đụng đến phía dưới đài hoa sen vàng kia là một khối tròn kim loại.
Khách — khách — khách –
Nàng dùng sức ngón tay, xoay tròn khối kim chúc. Rồi sau đó, một hiện tượng kỳ dị xảy ra, bên trong đài sen lỏng lẻo kia, một đạo thanh tuyền tràn ra, bay lên trên đỉnh, đem bụi trần trên đài sen rửa sạch sẽ.
Tiếp theo, dòng sáng tĩnh lặng lại, phật quang vạn trượng bày ra. Tôn tôn tiểu kim phật, giống sống dường như, kia kim tố mặt hình, sống thoát thoát theo trên nét mặt trang nghiêm chậm rãi nở ra nụ cười hiền lành hòa ái.
Mà tòa sen kia, ở trên mặt nước bắt đầu chậm rãi triển khai đóa hoa, tỏa ra từng đợt từng đợt hương thơm. Kim phật khi trầm khi động, khi chuyển khi đình, tuần hoàn lộ ra các loại biểu tình.
Xuân Hương nghẹn họng trân trối nhìn, nàng không thể tin được lấy tay sờ lấy đài sen kia, lại bị một đạo ánh sáng cường đại bắn trở về.
Bính –
Nàng thẳng tắp té xuống, khuôn mặt xinh đẹp vì đau đớn có chút vặn vẹo