Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 82
86.
Tôn tử binh pháp đang cháy trong lò kia là giấy trắng chế thành, không hề có chữ viết, nhưng quyển Tôn Tử binh pháp hiện tại cũng lại là mực đen giấy trắng, rõ ràng lọt vào trong tầm mắt. Hàng chữ xẹt qua mắt Túc Diệp kia, với nội dung Phương Thiến tuyên đọc ở đại sảnh kia hoàn toàn trùng khớp, một chữ không sai.
Băng lam bỗng nhiên ngưng đọng.
Ba –
Chiết phiến vừa thu lại, gắt gao gấp lại cuốn sách. Túc Diệp tầm mắt thản nhiên dừng ở trên người Túc Dục. “Nhị ca, huynh nói Loan cô nương đọc Tôn Tử binh pháp từ đâu?”
” Lão Tam, đệ là nói nội dung mà Loan cô nương tuyên đọc thật sự chính là Tôn Tử binh pháp?”
“Đúng vậy, một chữ không sai.” Túc Diệp xinh đẹp cười mị hoặc nhìn Túc Dục.
Túc Dục nhất thời sửa lại bộ dáng lười nhác, hắn đột nhiên đứng dậy, thần sắc ngưng trọng nhìn lại Túc Diệp. “Lão Tam, nói như vậy, Loan cô nương nếu không phải ăn cắp, thì chính là người có mệnh cách trăm năm khó gặp.”
“Nhưng là ta phái Lục Y điều tra qua Loan Ngọc Khanh, nàng từ lúc sinh ra đến bây giờ, không giống ngừơi có mệnh cách phù hợp. Nhưng ly kỳ là, nàng hiện tại, cùng với người được điều tra, quả thực tựa như hai người khác nhau.” Túc Diệp lam đồng yên lặng nói.
“Có chuyện kỳ lạ vậy sao?” Túc Dục đôi mắt cơ trí, trầm tĩnh. Hắn nhíu mày. “Như vậy Loan cô nương cũng có khả năng cùng Lục Y ăn cắp Tôn Tử binh pháp?”
“Nếu thật sự Loan cô nương có liên quan, vậy thì vì lý do gì? Làm việc gì cũng cần một cái lý do a.” Túc Diệp không muốn thừa nhận Loan Ngọc Khanh cùng người trộm cướp này có liên quan, hắn đoán Loan Ngọc Khanh có khả năng đã xảy ra sự tình gì đó, làm cho nàng trở thành hai người khác nhau.
Túc Diệp hoang mang sóng mắt, khẽ nâng vừa lúc va chạm Túc Diệp đang phiếm cười kia, bọn họ nhìn nhau chằm chằm, bỗng nhiên thần cánh hoa nở rộ.
“Thiên nhất đại sư.” bọn họ trăm miệng một lời nói, có lẽ người này có thể giúp bọn hắn giải đáp sự hoang mang này.
“Ta lập tức khởi hành đi Thiên Sơn một chuyến. Về phần Lục Y cô nương làm phiền nhị ca.” Túc Diệp lam đồng phiếm cười, cầm tay Túc Dục.
Túc Dục nhún vai, cười bất hảo. “Yên tâm, nhị ca đem hết khả năng có thể, nhất định tìm ra chủ mưu sau lưng. Ta đi rồi, lão Tam, xuất môn bên ngoài, ngươi cũng nên tự chiếu cố mình. Nhất là…” hắn lo lắng nhìn Túc Diệp, chứng ho ra máu mấy năm gần đây tái phát càng lúc càng nhanh, bệnh tình cũng càng ngày càng nghiêm trọng .
Túc Diệp tà mị cười, trấn an hắn. “Yên tâm, công tử Vũ cho ta mấy thang thuốc, không có chuyện gì.”
“Công tử Vũ y thuật của hắn, nhị ca tin tưởng, chỉ sợ ngươi căn bản không uống thuốc của hắn.” Tam đệ này, hắn làm nhị ca còn không biết sao? Từ nhỏ đến lớn, cũng không thích uống thuốc.
“Ta sẽ uống , nhị ca sẽ không cần lo lắng , đi nhanh đi.” Túc Diệp băng lam thản nhiên hiện lên một chút lo lắng.
“Nhớ rõ là tốt rồi, ta đi đây!” Túc Dục cầm một chùm nho trong tay, hắn nhàn nhã ly khai Lãng Vân Hiên.
Túc Diệp nhìn Túc Dục đi xa, bạc thần khẽ động một đóa hoa lê xinh đẹp nhợt nhạt. Nhị ca này, khi nào lại trở nên dài dòng như lão thái bà vậy.
Hắn trở lại, Hoắc Trung cẩn thận bưng một chén thuốc đen như mực đi lên. Bên trong, không khí thanh tân, lập tức bị vị thuốc nồng đậm tràn ngập.