Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 72
Chương 73
Thời điểm ánh sáng rạng đông đầu tiên từ đường chân trời dâng lên, trên quan đạo ranh giới tứ quốc, một con khoái mã phong trần mà đến.
Tới trước cửa Viên Nguyệt lâu, thiếu niên áo xanh trên lưng ngựa phi thân xuống, mang theo một hộp gỗ quấn trong tơ lụa màu vàng, động tác liền mạch dứt khoát, phiêu dật mà tao nhã.
Nhìn kỹ hắn, thật tuấn tú phi phàm, một đôi mắt ngăm đen, sáng ngời có thần, chiết xạ ý cười giả dối như hồ ly, đôi môi cong hoàn mỹ, khí chất lưu manh tỏa ra khắp người.
Hoắc Trung, đang canh giữ ở cửa lớn Viên Nguyệt lâu, nhìn thấy áo xanh kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tiến ra đón.
“Thuộc hạ tham kiến nhị điện hạ.” Hoắc Trung quỳ một gối xuống nói.
“Đứng lên đi, lão Tam đâu?” Lưu Ly quốc Nhị hoàng tử Túc Dục nâng tay, đôi mắt mỉm cười.
“Khởi bẩm Nhị điện hạ, tam hoàng tử giờ này đang ở Lãng Vân hiên, chờ người đã lâu.” Hoắc Trung cung kính trả lời.
“Đi thôi.” Túc Dục đôi mắt đen thanh bần kia lóe sáng.
Hoắc Trung lĩnh mệnh. “Vâng, mời Nhị hoàng tử.” hắn đi phía trước, hướng Lãng Vân Hiên dẫn đường.
Túc Dục lười nhác đem tấm lụa màu vàng kia vác trên vai, chậm rãi bước đi, tầm mắt thổi qua ngọn núi kia, trong mắt hình như có thâm ý.
“Nghe nói lần này lão Tam an bài một vị cô nương ở Phượng Tê Các?” Hắn vô tình nhắc tới, khóe miệng khé nhếch.
“Đúng vậy, nhị điện hạ. Tam hoàng tử an bài người ở Phượng Tê Các chính là Lạc Nguyệt vương triều Ninh Vương phi Loan Ngọc Khanh.” Hoắc Trung đối với hành động của Tam hoàng tử lần này có chút khó hiểu.
Bởi vì từ ba trăm năm trước, trong Ngọc Lưu Ly quốc có truyền bá một lời tiên đoán ly kỳ, phàm là nũ tử ở trong Phượng Tê Các Viên Nguyệt lâu, tương lai cho dù không phải quân vương Ngọc Lưu Ly quốc, cũng sẽ là thành viên của hoàng tộc.
Ánh sáng bất hảo trong mắt Túc Dục càng thêm nồng đậm vài phần.
“Xem ra lão Tam lần này đã động lòng rồi.” Hắn cảm thấy lần này đến cũng không uổng một chuyến, cô nương kêu Loan Ngọc Khanh kia, hắn cũng muốn gặp mặt một lần.
Túc Dục đem tâm trạng tò mò tiến vào Lãng Vân hiên. Bên trong kia, một thiếu niên đẹp tuyệt đại tao nhã, tà mị chăm chú vào Ngọc Lưu Ly tôn.
Băng lam sáng bóng, xuyên thấu qua Ngọc lưu ly tôn, lóe ra nghê hồng quang sắc.
“Lão Tam, sao ngẩn người ra vậy?” Túc Dục đem tơ lụa vàng kia ném lên bàn, còn chính mình vắt chân chữ ngũ nằm trên ghế, ánh mắt thú vị, yên lặng dừng trên người Túc Diệp.
Túc Diệp chậm rãi ngọc lưu ly tôn trong tay, tuyệt mỹ dung nhan kia đạm mạc, chậm rãi nhu hòa. “Nhị ca, huynh như thế nào lại ở đây?”
“Nhị ca ngươi nhàn đến phát cuồng, vừa lúc nghe nói ngươi nơi này có một vị kỳ nữ, liền vội vàng đến góp vui, giết thời gian.” Túc Dục đôi mắt đen bóng, phiếm động cười bất hảo. “Mẫu hậu nghe nói việc này, cũng cảm thấy hứng thú, nàng cũng rất muốn đến, chỉ là thứ nhất phụ hoàng nhanh tay bắt lấy, thứ hai mẫu hậu làm sai chuyện có quỷ trong lòng, chỉ có thể nghe theo phụ hoàng, không dám tới đây góp vui. Bất quá mẫu hậu có dặn nhị ca tới đây nhìn xem vị cô nương kia, trở về kể cho nàng nghe một chút.”
Túc Diệp băng lam sáng bóng biến ảo thâm trầm. “Nhị ca có thấy hay không cũng vậy.” Hắn lạnh nhạt phân phó Lục Y bên cạnh. “Lục Y, chờ Loan cô nương ra khỏi Phượng Tê Các, phân phó hạ nhân dọn dẹp, phong bế cửa viện.”
“Vâng, thiếu chủ.” Lục Y bình tĩnh nói.
Một đạo gió thổi qua, liền không thấy tung tích Lục Y.