Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 71
Chương 72
Phương Thiến trong lòng thầm giật mình nhưng trên mặt cũng không dám lộ nửa phần kinh sắc.
Ở trước mặt cao thủ, một sai lầm nho nhỏ của nàng, cũng là chí mạng .
Vì thế nàng đạm mạc nói: “Không nghĩ tới quả thật là như vậy. Dọc theo đường đi đến Viên Nguyệt lâu, Xuân Hương có nói qua cho ta về lịch sử sâu xa của tứ quốc và Lưu Ly quốc, còn có một ít tin đồn phong lưu của tam hoàng tử. Nếu nửa đoạn trước đã được tam hoàng tử xác nhận, như vậy mấy đoạn sau, Phượng Vũ vương triều nữ hoàng bệ hạ, còn có Nhật Quang vương triều Cảnh Dương công chúa, có thật hay không?”
“Ta vốn nghĩ Loancô nương không giống những nữ nhân khác, sẽ không thích nghe những tin đồn đầu đường cuối ngõ này, không nghĩ rằng…” Túc Diệp băng lam khẽ lưu chuyển, bạc thần thản nhiên giơ lên.
Phương Thiến đôi môi đỏ mọng thoáng cười, gợn lên một đường cong thản nhiên. “Bất kể bản vương phi có là ai, thì cũng có một số chuyện không thể thay đổi, như việc ta cũng là một nữ nhân. Là nữ nhân, ít nhiều cũng có những tính cách của nữ nhân. Tỷ như thích nghe tin tức đường phố, sùng bái anh hùng, thích lời ngon tiếng ngọt….”
“Loan cô nương nói ra được những lời này quả thật ngoài dự đoán của bản hoàng tử.” Túc Diệp ánh mắt lộ ra lệ khí âm trầm, chậm rãi vượt qua hai hàng lông mày.
Phương Thiến âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh lùng kia. Nàng nhíu mày có chút hờn giận nói: “Tam hoàng tử, đến đây có ý đồ gì, xin mời nói rõ, bản vương phi ta muốn nghỉ ngơi.” Phương Thiến làm như vô tình, nàng nâng tay xoa lấy hai hàng lông mày. “Còn nữa, xin hỏi tam hoàng tử, thị nữ Xuân Hương của ta, người tính khi nào trả lại.”
“Loan cô nương xin yên tâm, bổn hoàng tử sẽ không quấy rầy cô nương lâu đâu, mong cô nương nhẫn nại một chút. Về phần nha hoàn Xuân Hương, chỉ cần bổn hoàng tử bước ra khỏi Phượng Tê Các, nha hoàn của nàng tự nhiên sẽ trở lại.” Túc Diệp kia, ánh sáng trong băng lam càng lúc càng ôn hòa.
Nữ nhân chính là nữ nhân, thích nói điều thị phi, hay xúc động không có tính nhẫn nại. Miệng hắn thản nhiên cong lên.
Phương Thiến nhíu mày, đôi mắt nàng cố ý mà làm như vô tình xao động. Dần dần, nhiều điểm hỏa tinh lan rộng trong đáy mắt.
Túc Diệp băng lam sáng bóng, khẽ cười, hắn xem Phương Thiến hoả tuyến bùng nổ nháy mắt, rốt cục mở miệng. “Loan cô nương, bổn hoàng tử đêm nay đến đây, là có một chuyện muốn nhờ, mong Loan cô nương phối hợp.”
“Tam hoàng tử nói đùa, bổn vương phi chính là một tiểu nữ tử không tài không cán, không biết tam hoàng tử có chuyện gì nhờ cậy?” Phương Thiến trên mặt hiện lên một chút đắc ý.
Túc Diệp khóe miệng cong lên, ôn nhu cười nói: “Bổn hoàng tử cảm thấy, việc này chỉ có Loan cô nương mới có thể hỗ trợ.” Hắn đứng dậy, trong khoảnh khắc, một đạo lãnh ý xẹt qua đáy mắt, khẽ cười. “Không biết Loan cô nương có chịu giúp ta hay không?”
Hắn cười như gió xuân, ôn nhu như liễu, đôi mắt tuyệt mỹ như có ma lực tà mị sáng bóng. Phương Thiến âm thầm khống chế được, nàng biết trên đời này có một loại tà môn, gọi là câu hồn đại pháp.
Ánh mắt hắn giờ phút này chắc chắn có vấn đề.
“Loan cô nương có hay không chịu chiếu cố tại hạ đây?” Túc Diệp phe phẩy chiết phiến, khóe miệng phiếm cười.
Phương Thiến khẽ chớp đôi mắt mê ly đứng lên, ngơ ngác nhìn Túc Diệp. “Được.”
“Như vậy vào lúc hừng đông ngày mai, tại hạ kính nhờ Loan cô nương cự tuyệt nhận lấy cái hộp kia, có thể chứ?” Hắn bộ dạng phục tùng ôn hòa cười.
“Có thể.” Phương Thiến đờ đẫn gật đầu.
“Như vậy đa tạ Loan cô nương.” người kia như một cơn gió, nháy mắt không còn thấy tung tích. Hắn vừa rời đi, Xuân Hương kia xoa đầu mờ mịt, đẩy cửa tiến vào.
Kỳ quái, nàng như thế nào lại đi ra ngoài? Nàng khi nào thì đi ra ngoài, nàng như thế nào không nhớ rõ gì hết, Xuân Hương kỳ quái vuốt vuốt đầu.
Phương Thiến vẫn ngồi trước ánh nến như trước, vẻ mặt thản nhiên, đang cầm quyển sách không một tiếng động.
Xuân Hương ngáp một cái, mơ hồ nói: “Tam tiểu thư, sắc trời không còn sớm, ngày mai lại xem đi.”
“Cũng được.” Phương Thiến lạnh nhạt buông sách, gật gật đầu.