Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 34
Chương 34
Phương Thiến đôi mắt lạnh nhạt xẹt qua một đạo quang mang, miệng nàng bất giác kéo kéo, xem thường nói: “Không có. Tiểu nha đầu hình dung không sai.”
“Tam tiểu thư, để nô tỳ giúp người đến bên kia nhìn xem đi, bên kia có cái trúc viên, trên viên có cái lương đình, có thể nghỉ tạm trong chốc lát.” Xuân Hương cười ngón tay chỉ chỉ rừng trúc bên kia.
Phương Thiến trong mắt quang mang chìm vào trong hồ sâu, nàng lạnh nhạt gật đầu. “Cũng được.”
Xuân Hương thấy Phương Thiến đáp ứng, cười ngọt ngào huy động xe lăn, đem nàng hướng tới trúc viên bên kia. Ở sâu trong trúc viên, quả có chợt lạnh đình, xuân hương nói được đúng vậy.
Tuy nhiên lúc các nàng đến đây, đã có người ngồi trước.
Bọn họ không phải ai khác, Chính là hai người một ngày gặp gỡ ba lần. Giờ phút này hắn không mang áo choàng, trưng ra một khuôn mặt rất đỗi bình thường, lộ ra một đôi đồng tử thâm thúy trong trẻo nhưng lạnh lùng băng lam.
“Xuân Hương.” Phương Thiến thấp giọng khẽ gọi. Vô luận vào lúc nào, ở địa điểm nào, nàng cũng không muốn có gì dính dáng đến nam tử tước mắt này.
Xuân Hương lập tức tỉnh ngộ, nàng vội thay đổi hướng đi. Nhưng là không ngờ đến, nam tử áo trắng kia lại gọi các nàng lại.
“Nhị vị cô nương, xin chờ một chút.”
Phương Thiến quay đầu, thản nhiên nói: “Công tử, có việc gì sao?”
“Khó được cơ hội hữu duyên tương ngộ, không biết có cơ hội đón tiếp cô nương, đến hạ bàn cờ, như thế nào?”Namtử áo trắng đã dọn xong bàn cờ, hướng tới Phương Thiến mời .
Phương Thiến sóng mắt khẽ nhúc nhích, nàng đạm mạc nói: “Thật xấu hổ, ta chỉ là một cô gái miền núi, cũng không hiểu được cách chơi cờ, công tử vẫn là mời người khác thôi.” Nàng quay đầu, không hề để ý tới.
“Đây là lần thứ hai cô nương cự tuyệt tại hạ. Mỗi lần nhìn thấy cô nương, cô nương luôn có thái độ các xa ngàn dặm, điều này làm tại hạ rất thương cảm. Chẳng lẽ là tại hạ có chỗ nào khiến cô nương hiểu lầm sao?” Hắn đứng dậy, chậm rãi tiến đến, vô hình trung mang theo một cỗ nước ngầm bắt đầu khởi động, làm người ta cảm thấy áp lực.
Theo hắn tới càng lúc càng gần gần, oa..
Xuân Hương bên cạnh nhịn không được ói ra một ngụm máu tươi.
Xuân Hương như thế nào lại hộc máu đâu? Phương Thiến nhìn Xuân Hương, lại nam tử áo trắng trước mặt, mâu sắc bỗng nhiên trầm xuống.
Quả nhiên, người này tới là thử nội lực của nàng. Chỉ sợ khiến hắn phải thất vọng . Phương Thiến cũng không có cái cổ nhân gọi là nội lực, sở học của nàng chính là công phu giết người, những cái khác, cái gì cũng không có.
Cho nên hắn thử nội lực với nàng mà nói, trừ bỏ nghênh đón một cỗ áp lực từ bên ngoài, cũng không sinh ra cái gì thương tổn với bản thân nàng.
Nhưng Xuân Hương nàng…
Phương Thiến trong lòng tính toán, Xuân Hương thời khắc này đột nhiên bùng nổ đứng lên. “Đều là do ngươi, ho ra máu, tốt lắm, đều rơi hết trên người nô tỳ, tam tiểu thư, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi, miễn gặp xui xẻo, thật sự là không hay ho, gặp loại chuyện này.”
“Ngươi, xú nha đầu này, làm càn!” Hoắc Trung thấy Xuân Hương vũ nhục chủ tử hắn, liền tức giận mà rút kiếm. Ngược lại nhìn thấy chủ tử ánh mắt đạm mạc vô ngân, hắn lập tức yên lặng lui qua một bên, ẩn nhẫn không phát.
Xuân Hương khí thế bức người. “Ta có nói sai sao? Chúng ta mỗi lần gặp các ngươi đều gặp phải việc không thuận lợi, không phải là hay ho gì?”
Phương Thiến bộ dạng tức giận của nàng, nàng sóng mắt hơi hơi dạng khởi.
“Xuân Hương, không được vô lễ.”
“Tam tiểu thư…” Xuân Hương còn muốn nói gì đó.
Phương thiến ngưng mi, Xuân Hương lập tức cấm khẩu.
“Vị công tử này, nha đầu vô lễ, mong rằng công tử không để ở trong lòng. Còn có, ngươi với ta bèo nước gặp nhau, không có cái gì hiểu lầm hay không hiểu lầm, công tử đã lo lắng quá rồi.” nàng quét tảo Xuân Hương.
“Xuân Hương, chân ta có chút tê rần, trở về xoa bóp cho ta.”
“Vâng, tam tiểu thư.” Xuân Hương quay đầu tức giận hướng chủ tớ hai người bọn họ thè lưỡi, rồi sau đó khởi động xe lăn chuẩn bị rời đi.
Chính diện hai đạo gió đánh tới, thẳng hướng Phương Thiến bay đến.
Không đợi nàng có phản ứng, hai đạo gió giữ lấy thân thể của nàng, đem nàng bay trên không mà đi, an trí trên ghế trong lương đình.
“Tam tiểu thư!” Xuân Hương kinh hô một tiếng, nàng trơ mắt nhìn Phương Thiến bị hai đạo gió một đỏ một xanh thổi quét đi.