Đọc truyện Phi Đao Túy Nguyệt – Chương 8: Vờ tha để bắt
Lâu Đại Chiêu nhếch miệng cười.
Thân hình Đinh Khai chợt lóe lên, lướt qua bên trái, hai mắt của hắn lấp lánh, giống như không muốn bỏ qua bất cứ một cành cây cọng cỏ nào.
Hắn đang tìm kiếm cái gì? Chẳng lẽ có phát hiện gì?
Một ngày trôi qua, mặt trời đỏ rực dần dần chìm về phía tây, hoàng hôn buông xuống trên cây rừng xanh ngắt. Đinh Khai mang theo mấy bó củi dùng nhánh hoa tùng cột lại, từ bên phải chậm rãi trở về.
– Ngươi dùng những thứ này làm gì?
Lâu Đại Chiêu trợn mắt nhìn mấy bó củi.
– Phóng hỏa.
Đinh Khai lớn tiếng nói.
– Phóng hỏa?
– Ngươi không nhớ sao?
Đinh Khai cố ý cao giọng nói:
– Lần trước chúng ta thiếu chút nữa bị đốt thành than, lần này cũng nên hồi báo một chút.
– Đúng đúng đúng!
Hai mắt Lâu Đại Chiêu sáng lên:
– Chuyện nên nghĩ đến thì ta lại không nghĩ đến.
Đây cũng là nói chuyện không nên nghĩ thì hắn lại nghĩ đến.
Lần trước tại căn nhà cỏ, hắn ở trong phòng vừa kêu to phóng hỏa thì bên ngoài lập tức có người phóng hỏa. Dưới trận lửa đó, thiếu chút nữa chỉ còn lại một đống xương.
– Bây giờ nghĩ đến cũng không trễ.
Đinh Khai đưa một bó củi qua:
– Ngươi đốt phía trước còn ta đốt phía sau. Có đánh lửa không?
– Có có có! Khi nào thì bắt đầu?
Lâu Đại Chiêu vui vẻ nhận lấy bó đuốc.
– Chờ một chút!
– Còn chờ cái gì?
– Chờ gió.
Đinh Khai nói:
– Đợi đến khi mặt trời khuất hẳn, màn đêm buông xuống, gió núi mạnh lên, phóng hỏa sẽ dễ dàng hơn.
– Nhất định có gió sao?
– Thông thường mà nói, khi hoàng hôn vừa xuống gió núi tất nhiên sẽ chuyển mạnh.
Đinh Khai nói:
– Đến lúc đó gió sẽ trợ thế lửa.
– Tiểu Đinh! Ngươi giống như cái gì cũng biết vậy.
Lâu Đại Chiêu rất bội phục:
– Ngươi là Gia Cát tiên sinh sao?
– Đáng tiếc ngươi vỗ mông ngựa với ta không có tác dụng gì.
Đinh Khai cười cười.
– Tại sao?
Hai mắt Lâu Đại Chiêu mở lớn:
– Lẽ nào ta vỗ mông không tính là vỗ mông?
Lời này vừa nói ra, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.
– Ngươi tạm thời chờ ở đây! Ta đi trước
Đinh Khai nói:
– Nhưng phải nhớ kỹ, nghe được một tiếng huýt thì lập tức phóng hỏa!
– Được!
– Nếu là hai tiếng một dài một ngắn, ngươi hãy chạy nhanh tới!
– Chạy tới để làm gì?
– Điều này biểu thị có tình huống khác, không cần phóng hỏa nữa.
– Cứ theo lời ngươi đi!
Lâu Đại Chiêu nói:
– Ngươi xem mặt trời đã hạ xuống rồi, mau hành động đi!
Đinh Khai gật đầu, lập tức lách mình vòng qua sau nhà.
Nhưng hắn còn chưa đi xa liền đem mấy bó củi ném vào trong bụi cỏ, thì ra hắn căn bản không có ý định phóng hỏa.
Phóng hỏa? Đinh Khai phóng hỏa? Chuyện này mà truyền ra giang hồ chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao? Hắn cũng không vòng ra sau nhà mà lại lao về một phiến tối tăm bên trái. Nơi này cây cao rậm rạp, cỏ dại mọc thành bụi, còn có vài đống loạn thạch.
Đinh Khai chuyển động như thỏ, nhẹ như ly miêu, vừa đáp xuống lập tức ẩn vào trong đống loạn thạch.
Động tác của hắn cực nhanh, giống như một chiếc lá rơi xuống đất.
Sau khi ẩn nấp xong, hắn giống như một giọt bọt nước chìm vào biển rộng, vô thanh vô tức.
Lúc này bóng đêm dần buông xuống, ánh trăng bắt đầu lên cao, nhưng bởi vì rừng rậm che phủ, ánh sáng không rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật bốn phía.
Bỗng nhiên cách đó hơn một trượng, một đống cỏ dại rung lên, tiếp đó vang lên một tiếng “két”, một phiến đá bên dưới đống cỏ bỗng xốc lên.
Đinh Khai nín hơi ngưng thần, vẫn không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, một chiếc đầu lộ ra, ánh mắt như sao đảo qua bốn phía một vòng, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên. Một bóng người yểu điệu xuất hiện, thì ra chính là Mật Nhi.
Tiếp đó Bạch phu nhân cũng đi ra.
Đinh Khai đang định vươn người dậy, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, lập tức biến kế.
Hắn không có ý hiện thân, lại đưa tay vào người lấy ra bình ngọc nhỏ có chứa “Thiên Lý Truyền Hương”.
Bạch phu nhân và Mật Nhi nhìn nhau một cái, không nói một lời, lập tức chạy về hướng tây.
Giày thêu đạp trên lá rụng phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.
Tay phải của Đinh Khai vươn lên, búng bay ra hai giọt “Thiên Lý Truyền Hương” về phía bóng lưng của hai người.
Thủ pháp của hắn thuần thục, trong cự ly năm ba trượng vô cùng chuẩn xác.
Hai giọt mùi thơm lạ lùng vừa vặn bắn về phía búi tóc của hai người, phỏng chừng trong một tháng sẽ không tiêu tán.
Bạch phu nhân và Mật Nhi giống như không hề có cảm giác.
Núi sâu sương dày, ngẫu nhiên có một giọt sương bám vào tóc, ai sẽ lưu ý đến?
Mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán tại cây rừng, cũng bám vào đá vụn trên đường mòn.
Đợi sau khi hai người đi xa, Đinh Khai mới vươn người dây, chụm môi huýt gió gọi Lâu Đại Chiêu đến.
– Ngươi để cho bọn họ chạy?
Lâu Đại Chiêu hỏi.
– Bởi vì ta ước định với Trầm Thiên Nhạc chỉ có mười ngày.
Đinh Khai nói:
– Phải giải quyết xong chuyện này trong kỳ hạn.
– Giải quyết xong?
– Tận lực tìm về số tài vật kia.
Đinh Khai thấp giọng nói:
– Cho nên ta mới không muốn đánh rắn động cỏ.
– Rắn? Ai là rắn?
– Rắn này có lẽ ở ngay bên cạnh.
Đinh Khai nói:
– Nếu như lúc này bắt Bạch phu nhân, số tài vật kia có thể sẽ lập tức qua tay, sau đó muốn lấy được càng phiền phức hơn.
– Rắn này chẳng lẽ là…
– Nếu như ngươi đã biết, không cần phải hỏi ta!
Đinh Khai nói:
– Đao của y rất lợi hại.
Lời này gần như đã nói rõ, chỉ còn thiếu không chỉ tên nói họ.
Bản thân hắn chưa chắc đã sợ thanh đao kia. Hắn cố ý nhắc đến chuyện này, chẳng qua chỉ muốn dọa Lâu Đại Chiêu, cảnh cáo hắn không được xem thường.
– Bây giờ phải làm sao?
– Đuổi theo đi!
– Bây giờ lại đuổi?
– Đúng vậy!
– Hài hước! Hài hước muốn chết! Thả rồi lại đuổi, đuổi rồi lại thả!
Lâu Đại Chiêu cười nhạt:
– Tiểu Đinh! Không ngờ ngươi lại thích cái trò cút bắt này như vậy.
– Đâu chỉ có thích!
Đinh Khai cười nói:
– Nhớ tới những chuyện khi còn bé, mùa đông ném tuyết, mùa hè tại đồi cát…
– Đồi cát? Nhà ngươi ở nơi nào?
– Quan ngoại.
– Quan ngoại?
Lâu Đại Chiêu bỗng nhiên nói:
– Nghe nói “Ngũ Bá Đao” Triệu Cửu Tôn năm đó cũng ở quan ngoại…
– Nhà của chúng ta cách nhau không xa.
– A! Thảo nào! Thảo nào!
Lâu Đại Chiêu mở to hai mắt:
– Thì ra ngươi và Triệu Tiểu Nhu là thanh mai trúc mã…
– Không phải!
– Không phải?
Lâu Đại Chiêu nói:
– Ngươi không phải vừa nói nhà cách nhau không xa sao?
– Thì đúng là cách không xa, nhưng nơi đó không có thanh mai cũng không có trúc mã, ngay cả một cây gậy trúc cũng không.
Thần sắc của Đinh Khai có chút buồn bã:
– Chúng ta chỉ là chơi cút bắt tại cồn cát…
– Xem ngươi kìa!
Lâu Đại Chiêu nói:
– Ai nói cái gì thanh mai trúc mã! Đây chẳng qua chỉ là một ví dụ.
– Không phải ví dụ mà là một bài thơ.
– Thơ?
– Thơ của Lý bạch.
Dứt lời, hắn liền ngâm lên:
– Thiếp phát sơ phúc ngạch, chiết hoa môn tiền kịch, lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai… (1)
(1) Bài “Trường Can Hành” của Lý Bạch.
Dịch nghĩa:
Tóc em vừa mới đến ngang trán
Bẻ hoa chơi trước cửa nhà
Chàng cưỡi ngựa trúc đến
Quanh ghế đùa ném mơ xanh
Dịch thơ:
Tóc em vừa ngang trán
Trước cửa bẻ hoa đùa
Chàng cưỡi ngựa trúc đến
Quanh ghế ném mơ chua
– Đây là nói thật sự có thanh mai, cũng có trúc mã?
– Đương nhiên là có!
Đinh Khai nói:
– Địa phương bài thơ này nói đến là Kim Lăng, thanh mai trúc mã là thứ gì đó rất thông thường. Còn tại bắc mạc nơi lạnh khủng khiếp, chỉ có đắp người tuyết và chơi với cát mà thôi.
– Dù sao cũng như nhau!
– Cái gì như nhau?
– Dù sao cũng là một nam một nữ từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Lâu Đại Chiêu hâm mộ nói:
– Hai trái tim liền cùng một chỗ…
– Điều này không sai! Chỉ tiếc là cha của nàng…
Đinh Khai không biết muốn nói gì, nói đến bên môi bỗng nhiên ngừng lại.
Lâu Đại Chiêu nhìn hắn, muốn nghe phần tiếp theo.
Nhưng phần tiếp theo đã không có.
– Mau đi thôi!
Đinh Khai thay đổi trọng tâm câu chuyện:
– Muốn đi theo hai người bọn họ, không thể cách quá xa.
– Ngươi là nói quả phụ lẳng lơ kia?
– Quả phụ là quả phụ, cái gì quả phụ lẳng lơ?
Đinh Khai giống như không muốn nhắc lại chuyện thanh mai trúc mã kia, liền cười nói:
– Ngươi ngửi thấy mùi lẳng lơ sao?
– Ngửi nhiều đến buồn nôn rồi.
Lâu Đại Chiêu nhếch miệng cười lớn:
– Bây giờ thì lại là hương hương quả phụ.
Cười xong, hắn liền dùng mũi ngửi mạnh mấy cái.
Không ngờ hắn lại hiểu được bí quyết này, trong lòng biết Đinh Khai nói muốn theo dõi Bạch phu nhân, tất nhiên là đã động tay động chân trên người bà ta.
– Tốt! Tiếp tục ngửi đi!
Đinh Khai nói.
Ngửi cái gì? Đương nhiên ngửi mùi hương.
Vì vậy hai người Đinh Khai và Lâu Đại Chiêu lại theo chỉ dẫn của “Thiên Lý Truyền Hương”, một đường đuổi theo ra khỏi rừng rậm.
Nhưng Đinh Khai cũng không muốn đuổi theo một mạch, nửa đường hắn còn tìm một chỗ yên tĩnh chợp mắt một chút, bảo trì thể lực.
Sau khi hai người tỉnh lại thì trời đã mờ sáng.
– Ngủ như vậy là đủ rồi.
Lâu Đại Chiêu nói:
– Đáng tiếc…
Hắn sờ sờ cái bụng.
– Vậy thì đi mau!
Đinh Khai nói:
– Con đường này ta đã đi qua vài lần, còn nhớ cách nơi này không xa có một con sông nhỏ, bên bờ sông có mấy tửu điếm nhỏ, trong đó có một nhà là thịt Đông Pha cực kỳ nổi danh.
– Thịt Đông Pha?
– Chính là do Tô Đông Pha làm ra.
– Y là một đầu bếp sao?
– Y là một văn nhân, cũng là một thi nhân.
Đinh Khai nói:
– Y là học được từ một hòa thượng gọi là Phật Ấn.
– Hòa thượng cũng ăn thịt sao?
– Hòa thượng bình thường không dám ăn, muốn ăn thì cũng chỉ là len lén ăn. Phật Ấn hòa thượng là chân chính thấu triệt, cho nên mới dám ngang nhiên ăn.
– Chuyện này mới nha! Hòa thượng ăn thịt trái lại trở thành cao tăng!
– Cảnh giới tối cao của Phật môn nằm ở một chữ “ngộ”, ở chỗ giải đáp chân lý nhân sinh, có thể thấu hiểu triệt để hay không. Tất cả đều dựa vào tuệ căn của một người, quả thật chẳng liên quan gì đến chuyện ăn hay không ăn thịt.
– Theo như ngươi nói, hương cũng không cần thắp, phật cũng không cần lạy?
– Đúng vậy!
Đinh Khai nói:
– Trước đây có một vị cao tăng đắc đạo gọi là Đan Hà thiền sư, khi trời lạnh thì đã đem tượng phật trong miếu bổ ra làm củi đốt.
– Hòa thượng này thật là lợi hại!
– Đốt thì có là gì, còn có đòi giết nữa kìa!
Đinh Khai nói:
– Có một vị cao tăng khác gọi là Lâm Tể, hắn đã từng quát nói phật gia dạng phật, gặp tổ giết tổ, gặp la hán giết la hán…
– Vị hòa thượng này chẳng lẽ điên rồi?
– Không! Y là ngộ.
Đinh Khai nói:
– Là thấu triệt. Giết mà y nói cũng không phải là giết thật, chỉ là mạt sát những mê tín, những hạn chế dẫn đến thần phật tồn tại khách quan.
– Lẽ nào những hòa thượng thắp hương lễ Phật đều là hòa thượng ngốc?
– Cũng không ngốc!
– Không ngốc?
– Làm mấy pho tượng thần phật bằng vàng có thể thu hút nhiều người. Tượng phật càng lớn, thiện nam tin nữ càng nhiều.
Đinh Khai cười nói:
– Thu tiền hương khói cũng không ít.
– Chẳng lẽ bọn họ không phải tu hành?
– Bọn họ là người làm ăn, người làm ăn trong phật môn. Thần phật chính tiền vốn của bọn họ. Càng đem thần phật nói thành uy linh hiển hách, tiền vốn lại càng hùng hậu, lợi nhuận thu vào cũng dồi dào…
– Ngươi nói những hòa thượng này đều không thể trở thành cao tăng?
– Dáng dấp thì rất giống, sắc mặt hồng nhuận, tiên phong đạo cốt, chỉ có điều muốn ngộ được thiên cơ, tu thành chính quả, so với lạc đà chui qua lỗ kim còn khó hơn.
– Cái gì thiên cơ chính quả, ta không hiểu.
Lâu Đại Chiêu nói:
– Hay là nói đến thịt Đông Pha đi!
– Chỉ là một khối thịt ba chỉ.
– Ăn ngon không?
– Béo mà không nhầy, vào miệng tiêu diêu.
– Thật sao?
Lâu Đại Chiêu nuốt một ngụm nước bọt:
– Một khối lớn bao nhiêu?
– Một khối khoảng chừng bốn lượng.
– Tốt! Ta một hơi phải nuốt mười khối mới được.
– Một khối cũng tốt, mười khối cũng tốt.
Đinh Khai nói:
– Thịt mỡ không tới miệng thì bao giờ cũng cầm không vững.
– Thế nào? Ta đang đói bụng mà ngươi lại còn châm chọc!
– Tuyệt không có ý này.
– Lẽ nào tửu điếm này đã đóng cửa từ lâu.
– Cũng không phải! Sinh ý mở ra, sao lại tùy tiên đóng cửa?
Đinh Khai nói:
– Chỉ sợ Bạch phu nhân sẽ không đi qua con đường này. Vạn nhất bà ta đi đường khác, chúng ta cũng không thể buông bỏ chính sự đi ăn một trận.
– Hừ! Ở cùng với ngươi quả thật không may!
– Đừng tức giận! Đói một trận cũng không chết người đâu.
– A di đà phật, Quan Thế Âm Bồ Tát!
Lâu Đại Chiêu khẩn cầu nói:
– Hai người xin hãy thương xót ngũ tạng miếu này của con …
– Ngươi đang nói ai?
– Còn có ai?
Lâu Đại Chiêu mắng:
– Nếu như không ăn được bữa thịt Đông Pha này, để xem lão tử xử lý bọn chúng ra sao!
Thì ra hắn đang nói đến Bạch phu nhân.
Một đường đất vàng giữa hai dãy núi uốn lượn về hướng tây.
Ánh bình minh đã xuất hiện, chân trời hướng đông từ màu trắng bạc biến thành màu hồng nhạt, sau đó là màu hồng đậm. Chỉ trong phút chốc mặt trời đã mọc lên.
Từ xa nhìn lại, non xanh nước biếc, một khúc sông uốn lượn quanh dãy núi, ẩn ước vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Lâu Đại Chiêu nói:
– Chính là khúc sông nhỏ này sao?
Đinh Khai đáp:
– Đúng vậy.
– Tốt!
Lâu Đại Chiêu hớn hở ra mặt, xoa bụng cười nói:
– Tiểu Đinh! Thịt Đông Pha kia có thật là béo mà không nhầy, vào miệng tiêu diêu?
– Ăn nhiều sẽ không dễ dàng tiêu hóa đâu.
– Không tiêu hóa?
Lâu Đại Chiêu cười lớn:
– Ngươi nói nó làm từ thịt ba chỉ, cho dù là làm bằng sắt, cái bụng nước này của ta cũng sẽ tiêu hóa được.
– Sắt cũng có thể ăn?
– Không tin ta ăn cho ngươi xem!
Lâu Đại Chiêu cố ý khoa trương.
– Hảo bản lĩnh!
Đinh Khai cười lớn.
Hắn còn đang muốn nói gì, chợt nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếp đó tiếng xe lộc cộc vang lên trên đường.
Nơi này cũng không phải là dương quan đại đạo, vậy mà lại có tiếng xe ngựa.
Đinh Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bụi vàng cuồn cuộn, lượn qua góc núi mà đến. Hắn vội vàng kéo Lâu Đại Chiêu ẩn vào một bụi cây thấp bên đường.
Cát bụi tung bay, tiếng xe vang vọng, trong khoảnh khắc chỉ thấy một chiếc xe bốn ngựa phi nhanh đến, trên càng xe cắm một lá Thanh Long nha kỳ.
Trên cờ có viết bốn chữ “Giang Nam Tiêu Chấn.”
Tiêu Chấn đã đến, đến một cách đột ngột.
Xe cao như vậy, khí phách ngang nhiên, cờ xí rõ ràng, quả nhiên không hổ là Giang Nam bá chủ.
Nhưng y đến đây để làm gì?
Xe ngựa như gió lướt qua, lưu lại một đám bụi mù cuồn cuộn.
– Vận khí của ngươi quả thật không tốt!
Đinh Khai vươn người dậy, nói với Lâu Đại Chiêu:
– Thịt Đông Pha này chỉ sợ ăn không được.
– Vì sao?
Lâu Đại Chiêu hai mắt mở lớn.
– Muốn ăn bữa thịt này, khó tránh khỏi một trường chém giết.
Đinh Khai nói:
– Ngươi có dám đánh hay không?
– Ngươi nói là Tiêu Chấn?
– Xem ra y là đêm khuya đi gấp đến đây.
Đinh Khai nói:
– Phía trước nếu như có ăn có uống, đương nhiên y sẽ tạm thời dừng lại nghỉ chân. Chúng ta đi như vậy chẳng phải vừa vặn gặp y hay sao?
– Y là tới tìm chúng ta?
– Điều này cũng không chắc.
Đinh Khai nói:
– Theo ta suy đoán, y có lẽ là đang truy tung Bạch phu nhân.
– Há há! Quả phụ lẳng lơ này thật là béo bở.
– Béo cái gì?
– Ngươi không phải nói Tiêu Chấn đuổi theo bà ta sao?
Lâu Đại Chiêu nói:
– Lão sắc quỷ này từ ngàn dặm mà đến…
– Nói nhảm cái gì?
Đinh Khai nói:
– Ngươi nói người ta là quả phụ lẳng lơ, ta thấy tên râu thối ngươi thật sự biến thành râu thối lẳng lơ rồi, động một chút là nghĩ đến loại chuyện này.
– Thế nào? Ta nói sai sao?
– Giang Nam phong cảnh kiều diễm, mỹ nữ như mây. Loại người như Bạch phu nhân, sợ rằng Tiêu Chấn còn không thèm để mắt.
– Vậy y đến để làm gì?
– Tiền tài động lòng người.
Đinh Khai nói:
– Một đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, mười vạn lượng bạc trắng. Ngươi nghĩ lại xem, lẽ nào còn không đáng đuổi theo sao?
– Đáng giá! Đáng giá!
Lâu Đại Chiêu nói:
– Có điều trong mắt ta so ra vẫn kém hơn một bữa thịt Đông Pha.
– Ngươi nhất định phải ăn bữa thịt này sao?
– Đúng!
Lâu Đại Chiêu nói:
– Chúng ta đi!
– Đi?
– Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Lâu Đại Chiêu lớn tiếng nói:
– Ta chính là chim. Hôm nay cái bụng quan trọng hơn. Y không chọc chúng ta thì thôi, nếu như cố ý gây chuyện, chúng ta sẽ đánh với y một trận.
– Nói rất hay, nhưng ngươi có nghĩ đến không?
– Nghĩ đến cái gì?
– Kiếm của y cũng không thua Ngũ Bá đao.
– Lợi hại như vậy sao?
– Ta cũng chưa từng thử qua, nhưng có thể tưởng tượng được.
Đinh Khai nói:
– Bằng không Triệu Cửu Tôn của Mục Mã sơn trang làm sao để cho y kiêu ngạo như vậy?
– Tiểu Đinh, chẳng lẽ ngươi cũng sợ?
– Ta…
– Nếu nói như vậy, chúng ta chỉ có thể nửa đường bỏ cuộc.
Lâu Đại Chiêu nói:
– Dù sao ngươi cũng không ham muốn số tài vật đó, đúng không?
– Nhưng ta đã đáp ứng với Trầm Thiên Nhạc.
– Đáp ứng thì tính là gì, ngươi và y không thân cũng chẳng quen.
Lâu Đại Chiêu nói:
– Việc gì ngươi phải thay y liều mạng?
– Liều mạng?
– Ngươi đấu với Tiêu Chấn, đây không phải là liều mạng sao?
– Ha ha! Đồ râu thối!
Đinh Khai cười lớn:
– Không ngờ lại dùng phép khích tướng trước mặt ta!
– Ngươi có thể không nghe!
– Không nghe?
– Chỉ cần ngươi không nghe, phép khích tướng của ta cũng sẽ không dùng được.
– Được! Đồ râu thối!
Đinh Khai ngang nhiên nói:
– Lần này ta sẽ trúng kế của ngươi, trước tiên thử xem cân lượng của Tiêu Chấn. Có điều phải nhớ kỹ, bốn chữ “Giang Nam đại hiệp” không phải hữu danh vô thực đâu!
– Chỉ nhớ kỹ cái này thôi sao?
– Đúng vậy!
– Không được!
Lâu Đại Chiêu nói:
– Ta không muốn như vậy, ta càng muốn xem y là vô danh tiểu tốt!
– Vì sao?
– Xem y là vô danh tiểu tốt, ta mới có thể tâm không lạnh, gan không khiếp, mới có tinh thần đánh nhau.
– Đồ râu thối! Nhưng mà chuyện này cũng có đạo lý.
Đinh Khai cười nói:
– Chỉ cần đừng nghĩ đến thịt Đông Pha…
– Cái bụng trống trơn, không nghĩ đến thịt Đông Pha thì nghĩ đến cái gì?
– Trước tiên nhịn một chút!
– Nhịn thì có thể, chứ không thể không nghĩ.
Lâu Đại Chiêu nói:
– Một tân lang có thể trong đêm động phòng hoa chúc không nghĩ đến tân nương tử sao?
– Lại nghĩ lung tung rồi.
– Đây chỉ là ví dụ.
Lâu Đại Chiêu nói:
– Tốt nhất là vẹn cả đôi bên.
– Trước tiên ăn thịt, ăn no rồi tính sau!
– Ha ha! Tính toán như vậy cũng không tệ.
Đinh Khai cười nói:
– Chỉ hy vọng là như thế.
Lâu Đại Chiêu nhếch miệng cười, vui vẻ bước đi.
Một khúc sông nhỏ, vài hàng thùy dương, năm sáu gian tửu điếm nhỏ dùng trúc làm đỉnh, dùng gỗ làm tường kiến lập bên sông.
Trên sông có thuyền, chỉ là vài chiếc thuyền ba lá không có cả mui.
Đường vàng dọc theo bờ sông kéo dài về hướng tây, không biết dẫn đến nơi nào.
Trên thân cây buộc bốn thớt ngựa, tất cả đều phi thường khỏe mạnh. Một điếm tiểu nhị đang cho gia súc ăn.
Một chiếc xe kín được trang trí xa hoa đỗ bên ngoài cửa tiểu điếm này, ngọn Thanh Long nha kỳ trên xe đang theo gió phất phơ.
Mặt trời đã lên cao, ánh dương quang chiếu sáng khắp nơi. Sông nhỏ nước chảy êm đềm, nổi lên những làn sóng gợn lăn tăn màu vàng.
Một tiếng “bõm”vang lên, một con cá chép rực rỡ nhảy lên khỏi mặt nước, chợt lóe lên dưới ánh mặt trời, sau đó lại rơi xuống. Từng vòng sóng gợn lan ra kéo dài đến tận bờ sông.
Cảnh vật tươi mát, phong cảnh như tranh, nơi này vốn không nên có một trường huyết chiến.
Đinh Khai quan sát cỗ xe ngựa phía xa một chút, sau đó quay sang nói với Lâu Đại Chiêu:
– Thật là khéo!
– Khéo cái gì?
– Không ngờ thịt Đông Pha ở nơi này cũng truyền đến tận Giang Nam.
– Sao lại nói vậy?
– Bằng không Tiêu Chấn sao lại nhà đông không chọn, nhà tây không lựa, lại một mực chọn trúng nhà này.
– Nhà này bán thịt Đông Pha?
– Đúng vậy!
– Nguy rồi, không chừng sẽ bán hết!
Lâu Đại Chiêu lớn tiếng nói:
– Chúng ta phải nhanh lên!
– Ngươi muốn vào?
– Không vào thì đến đây làm cái gì?
Lâu Đại Chiêu ngang nhiên nói:
– Chết no gan lớn, chết đói nhát gan. Ta không muốn làm quỷ chết đói.
– Được! Rất có dũng khí!
Đinh Khai cười cười nói:
– Nhớ kỹ phải làm ra tư thế của Lâu đại gia!
– Ta biết rồi!
Lâu Đại Chiêu gật đầu.
Đinh Khai mỉm cười đi nhanh về phía trước, sau đó xoay người ngang nhiên tiến vào tửu điếm.
Lâu Đại Chiêu sửa sang lại quần áo một chút, cũng nghênh ngang bước vào.
Tửu điếm này mặc dù không lớn, nhưng cũng có bảy tám chiếc bàn gỗ. Tại một ghế thủ vị đang có một người ngồi.
Người này tuổi chừng hơn năm mươi, y phục màu tím, sắc mặt hồng nhuận sáng sủa, trên môi là hai hàng ria mép ngắn, cặp mắt sáng ngời, thần thái không giận mà uy.
Nhìn vào khí phái, người này nhất định là Tiêu Chấn.
Ngồi phía cuối bên trái là một trung niên gầy ốm, sắc mặt trắng bệch âm trầm, gần như nhìn không ra một chút huyết sắc.
Bên phải cũng có một người ngồi, chính là Tiêu Lâm Phong.
Hắn hiển nhiên đã chải đầu rửa mặt một phen, cũng đã thay đổi y phục. Chỉ có điều đây là một bộ y phục làm bằng vải thô, thua xa bộ cẩm bào hoa lệ cao quý trước kia.
Có lẽ thời gian cấp bách không kịp chuẩn bị, cho nên hắn chỉ đành tân trang như vậy.
Phía sau Tiêu Chấn còn bốn gã gia tướng đang đứng. Bốn người này hình dáng tướng mạo không đồng nhất, thể hình cũng khác nhau. Trong đó hai người có vẻ vô cùng khôi ngô uy mãnh, hai người khác lại nhỏ bé lanh lợi, dáng vẻ giống như rất thích đánh nhau.
[Nguyên văn bị thiếu]
Nhưng hắn hiển nhiên cũng biết Tiêu Lâm Phong có mặt ở đây.
Lâu Đại Chiêu nhắm mắt theo đuôi, cũng học theo dáng vẻ của Đinh Khai, nhưng không học loại thần sắc lạnh lùng mà lại là thô bạo ngang ngược, vừa ngồi xuống đã kêu rượu gọi món ăn, vỗ bàn trừng mắt, lớn giọng vô cùng.
Có lẽ là trong suy nghĩ của hắn, bộ dáng của Lâu đại gia chính là ngông nghênh như vậy. Đương nhiên, câu nói đầu tiên của hắn chính là thịt Đông Pha.
Tiêu Lâm Phong ngẩn người, hắn tuyệt không ngờ hai người này lại dám xông thẳng vào, hơn nữa còn làm ra vẻ.
Lẽ nào này hai người này không biết người ngồi giữa là ai? Không đúng! Trên chiếc xe ngoài cửa rõ ràng là có cắm một ngọn Thanh Long nha kỳ.
Vì vậy hắn liền vươn ngón tay ra, chấm chấm vào bát rượu trước mặt, sau đó viết xuống trên bàn gỗ hai chữ “Đinh Khai”.
Tiêu Chấn khẽ gật đầu.
Hán tử trung niên bên trái liếc mắt qua, gương mặt trắng bệch âm trầm bỗng nhiên biến thành xanh, giận dữ đứng lên.
– Ngồi xuống!
Tiêu Chấn nhẹ nhàng nói một tiếng.
Hán tử kia đành phải ngồi xuống, nhưng khuôn mặt của hắn vẫn không thay đổi.
Rượu đã đến, thịt đã đến. Lâu Đại Chiêu một ngụm rượu, một ngụm thịt, ăn đến mặt mày hớn hở, miệng đầy dầu mỡ.
Xem ra hắn quả thật không đếm xỉa đến bất cứ thứ gì.
Đinh Khai thì ngược lai, hắn ăn thịt uống rượu một cách rất nhã nhặn, giống như chỉ muốn làm ra vẻ.
Cặp mắt của hắn tuy không nhìn, nhưng lỗ tai thì lại đang nghe, hơn nữa tùy thời tùy chỗ đều tập trung đề phòng, đề phòng một kích chí mạng đột nhiên công đến.
Hắn không thể vô tri vô giác như Lâu Đại Chiêu, mặc dù trước mặt có rượu có thịt, nhưng hắn biết đây là thời khắc nguy hiểm đáng sợ nhất.
Thật sự sẽ có chuyện này xảy ra sao? Bằng vào đại danh lừng lẫy của Tiêu Chấn, hùng cứ Giang Nam, tiếng tăm lan xa, đương nhiên sẽ không đập vỡ chiêu bài của chính mình.
Nhưng Đinh Khai cũng không dám lơ là, bởi vì tại thạch trận hắn đã từng gặp qua một kiếm lén lút của Tiêu Lâm Phong, cho nên lúc này liền ngầm vận công lực đề phòng, không thể tập trung ăn uống.
Lâu Đại Chiêu lại giống có thuốc an thần, ba tô thịt lớn, hai bầu rượu chỉ trong chốc lát đã sạch sẽ.
– Thống khoái! Thống khoái!
Hắn xoa xoa cái bụng, cười lớn nói:
– Sáng nay có thịt sáng nay ăn, sáng nay có rượu sáng nay say…
– Sáng nay còn có cái gì?
Đinh Khai cố ý hỏi một câu.
– Đánh nhau.
Lâu Đại Chiêu đáp rất nhanh.
Xem ra hắn còn chưa say, chí ít là say rượu nhưng lòng lại sáng, uống hai bầu rượu này chính là để tăng thêm lòng can đảm.
Rốt cuộc có đánh hay không? Đinh Khai vừa rồi cố ý hỏi như vậy, hiển nhiên là muốn thăm dò tình hình, trước tiên ra vẻ không sợ đánh nhau, xem thử phản ứng của đối phương.
Quả nhiên, phản ứng đã có ngay.
– Tiểu nhị!
Tiêu Chấn bỗng nhiên nói:
– Bàn của hai vị bên kia cứ tính cùng với lão phu!
Chuyện này lại nằm ngoài dự liệu, không ngờ Tiêu Chấn lại hào phóng như vậy.
– Tính chung?
Lâu Đại Chiêu quay đầu sang, cười nói:
– Sớm biết ngươi muốn mời khách, ta nên thả cửa say một bữa.
Hắn nói chuyện càng lúc càng lớn mật.
Phóng mắt giang hồ, gần như không có người nào can đảm ở trước mặt Tiêu Chấn gọi thẳng một chữ “ngươi”. Cho dù là Triệu cửu gia của Mục Mã sơn trang, mặc dù sau lưng nghiến răng nghiến lợi, lúc gặp mặt cũng không thể thiếu một tiếng “Tiêu huynh”. Dựa vào vai vế của Lâu Đại Chiêu, không ngờ lại dám phát ngôn bừa bãi như vậy.
Tám đôi mắt của bốn gã gia tướng phía sau Tiêu Chấn nhất thời chuyển qua, giống như tám lưỡi dao sắc bén.
Hán tử trung niên sắc mặt trắng bệch âm trầm kia lại càng giận dữ không thể kìm nén được.
Chỉ có Tiêu Lâm Phong là sắc mặt như thường, không có bất cứ biểu tình gì, trước mặt phụ thân hắn giống như một nhi tử ngoan.
Có lẽ là phụ tử tâm ý tương thông, suy nghĩ cũng giống như nhau.
– Say một trận thỏa thích thì có bao nhiêu? Chỉ mấy bầu rượu thì lão phu còn mời được.
Tiêu Chấn cười ha hả:
– Chỉ là lúc này không thích hợp uống nhiều.
– Vì sao?
Lâu Đại Chiêu hỏi lại.
– Chuyện này không cần lão phu nhiều lời.
Tiêu Chấn vẻ mặt bình thản, cười nói:
– Tỉnh táo một chút thì tốt hơn.
– Tốt?
Lâu Đại Chiêu nói:
– Tốt thế nào?
– Chí ít có thể thấy rõ, thanh đao kia làm sao chém tới, cây thương kia làm sao đâm tới, mũi tên kia làm sao bắn tới, cây búa kia làm sao bổ tới.
– Còn có một thanh kiếm đúng không?
Lâu Đại Chiêu phát giác đối phương lại không hề nói đến kiếm.
Hắn nhớ rất kỹ, đối phương có một thanh kiếm uy chấn giang hồ.
– Ha ha…
Tiêu Chấn cười gượng một tiếng:
– Xin đừng hiểu lầm! Lão phu tuyệt không có ác ý.
– Vậy thì có ý gì?
– Lão phu là nói con đường này sẽ không yên ổn.
– Không yên ổn?
– Nếu như lão phu đoán không sai.
Tiêu Chấn hỏi ngược lại:
– Hai vị có phải đang truy tung Bạch môn Liễu thị?
– Chuyện này…
Lâu Đại Chiêu không dám tùy tiện đáp lời, liền quay đầu lại nhìn Đinh Khai.
– Đúng vậy…
Đinh Khai thừa nhận.
– Đã như vậy, lão phu không ngại nói sơ qua!
Tiêu Chấn nói:
– Bạch môn Liễu thị kia vốn lợi dụng sắc đẹp kết giao không ít giang hồ hảo thủ, thậm chí một người trong số đó còn có tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm hiện nay. Trước mặt cường địch, hai vị tốt nhất không nên say rượu.
Người có tiếng tăm lừng lẫy này không nghi ngờ là muốn nói đến Triệu Cửu Tôn.
Một đao chém tới kia đương nhiên cũng là ám chỉ đao của Triệu Cửu Tôn.
– Đa tạ chỉ bảo!
Đinh Khai lạnh lùng cười:
– Theo như tại hạ suy đoán, tôn giá hình như cũng đang truy tung Bạch phu nhân.
– Không sai!
Tiêu Chấn cũng không phủ nhận.