Đọc truyện Phi Đao Túy Nguyệt – Chương 7: Bằng mặt không bằng lòng
Nhưng Đinh Khai còn chưa tránh ra ba thước, bỗng bị một cỗ kình lực chấn trở về, lập tức huyết khí sôi trào, thân thể gần như đứng không vững.
Phải làm như thế nào, chẳng lẽ chỉ có nhắm mắt chờ chết?
Đinh Khai toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Trong tay hắn chỉ có một thanh chủy thủ dài bảy tấc, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cánh tay vươn ra đâm về phía trước.
Hắn biết đây là bọ ngựa đấu xe, một thanh chủy thủ nho nhỏ rất khó có thể chế địch. Hắn chỉ không muốn tuyệt không phản kích, bị đối phương cắt mất chiếc đầu trên cổ.
Sống chết trong khoảnh khắc, chỉ có thể liều mạng.
Hắn đã từng nghe nói qua, rất nhiều kẻ uy danh hiển hách trên giang hồ cũng không thể thoát được vị Vu Sơn Thần Liệp này, không ngờ hạo kiếp này hôm nay lại rơi xuống đầu mình.
Một thanh chủy thủ nho nhỏ có thể dùng được sao? Đương nhiên không thể, hơn nữa thời gian lại quá cấp bách, chỉ trong nháy mắt sinh tử đã được phán.
Cho dù có thần binh bảo nhận, cũng khó chống lại thế công như thái sơn áp đỉnh này.
Trong lúc tính mạng như trứng xếp chồng, hắn đột nhiên nghe được một tiếng quát khẽ, chỉ thấy một luồng sáng bạc từ bên trái bay đến, như tia chớp ngàn dặm xuyên phá tầng mây.
“Phập” một tiếng, không biết đã chạm phải vật gì.
Đây là kỳ tích, gần như đồng thời, chủy thủ trong tay Đinh Khai cũng phóng ra.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, quái hán giữa không trung đột nhiên xoay người lại, bay nghiêng ra ba trượng.
Hiển nhiên y đã bị thương, nhưng không đủ chí mạng.
Thân thể cao lớn của y vẫn đang đứng rất thẳng, hai mắt trợn trừng tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm vào Đinh Khai.
Chủy thủ của Đinh Khai đã nhuộm máu, nhưng hắn biết đây không phải là công lao của mình.
Là ai đã giúp hắn một tay? Hắn biết rõ, hắn đã biết khi nghe được tiếng quát khẽ kia. Cho vật đổi sao dời, biển cạn đá mòn, hắn vĩnh viễn cũng không quên được giọng nói này.
Là thiếu niên áo lam kia, cũng chính là Triệu Tiểu Nhu.
Nàng giống như lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, nhưng ngoại trừ tiếng quát khẽ, một luồng sáng bạc bay tới, lại không hề thấy bóng người.
Nàng cũng không phải mã sau pháo (1), vừa rồi quả thật ra tay rất kịp thời.
(1) Thuật ngữ cờ tướng, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.
Quái hán kia mặc dù vẫn trợn mắt đứng thẳng, nhưng cũng đã ngoài mạnh trong yếu, đột nhiên xoay người nhảy xuống dưới đồi.
Dưới ánh chiều tà, y di chuyển rất nhanh giữa những lùm cỏ, Đinh Khai nhìn thấy cũng không khỏi thầm tặc lưỡi.
– Đuổi theo!
Đinh Khai nói.
– Đuổi?
Lâu Đại Chiêu giật mình.
– Người này không thể lưu lại được.
– Đúng!
Hai người ý kiến tương đồng, lập tức cùng nhau vọt lên, một đường đuổi xuống dưới núi.
Đinh Khai luôn luôn không thích chuyện đuổi tận giết tuyệt này, nhưng hôm nay hắn lại không thể lưu người.
Không sai, người này quả thật rất đáng chết, dùng giết người làm nghề nghiệp, hơn nữa chẳng hề phân biệt tốt xấu, không phân biệt chính tà, há có thể để cho y tiếp tục làm hại giang hồ?
Bình thường không dễ diệt trừ y, lúc này y bị trọng thương, chính là cơ hội ngàn năm có một.
Cơ hội này nếu như mất đi, sau này không biết còn có bao nhiêu người đầu rơi xuống đất.
Phía trước là cây rừng xanh ngắt, Vu Sơn Thần Liệp chạy xuống dưới đồi, chợt nhoáng lên không thấy nữa.
Xem ra y đã tiến vào rừng rậm.
– Nhanh!
Đinh Khai kêu một tiếng, thân hình lập tức gia tốc.
– Được!
Lâu Đại Chiêu cũng vừa đáp xuống, ra sức lao đi.
Nửa khắc sau hai người đã đuổi đến sát rừng cây.
Đinh Khai đang chú ý quan sát, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm.
Tiếng kêu thảm thiết chói tai xuyên qua rừng cây dày đặc, vang vọng khắp nơi, khiến cho người nghe sởn gai ốc.
Đây là tiếng kêu trước khi chết, báo hiệu một sinh mệnh đã chấm dứt.
Người chết là ai, chẳng lẽ là Vu Sơn Thần Liệp kia?
Đinh Khai không chần chờ, thân hình lập tức cong lên, như tên rời khỏi dây cung xuyên vào rừng, theo hướng của tiếng kêu vừa rồi lao đi.
Hắn nghe được rất rõ, tiếng kêu này không xa, chỉ ở ngay bên trái phía trước chừng mười trượng.
Một chút khoảng cách này hắn chỉ cần lên xuống hai lần đã đến nơi. Cây rừng dày đặc như che phủ bầu trời, nhưng ánh chiều tà xuyên qua vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật chung quanh.
Ánh mắt của hắn vừa nhìn, không khỏi ngây người.
Chỉ thấy một thân thể bị chém thành hai nửa từ phần vai nằm trong vũng máu, trên thân còn khoác da thú, hiển nhiên chính là “Vu Sơn Thần Liệp” Điêu Mãnh.
Nhưng rốt cuộc là do ai giết?
Đao thật nhanh, đao pháp thật tuyệt diệu, một đao chém xuống, thân thể cao lớn lập tức biến thành hai nửa. Đao pháp chuẩn xác, công lực thâm sâu, tuyệt đối không phải một giang hồ hảo thủ bình thường có thể làm được.
Nhìn vào võ lâm hiện nay, đao pháp kiệt xuất như vậy cũng không có nhiều người.
Đinh Khai đưa mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy rừng cây yên tĩnh, ngoại trừ cỗ thi thể chia làm hai nửa, không hề nhìn thấy bóng người nào.
Lâu Đại Chiêu lúc này cũng đến nơi, phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.
– Là y?
– Nên chết rốt cuộc cũng đã chết.
Đinh Khai nói.
– Ai đã giết y?
– Không biết!
– Thật sự không biết?
– Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?
– Đao pháp cao minh như vậy, nhìn ra giang hồ có thể có được mấy người?
Lâu Đại Chiêu nói:
– Tiểu Đinh, lẽ nào ngươi trong lòng không biết?
– Không biết!
Đinh Khai nói:
– Ta không hiểu về đao pháp.
– Đoán một cái là được!
– Ta luôn luôn không có hứng thú suy đoán nhưng chuyện bí hiểm.
– Đây là ý nói không đoán được?
– Là khó đoán.
– Tiểu Đinh! Ngươi lại giả bộ ngớ ngẩn để gạt người rồi.
Lâu Đại Chiêu lớn tiếng nói:
– Rõ ràng ngươi biết một đao này không phải ai khác…
– Lẽ nào ngươi biết?
– Không sai! Ta chỉ liếc mắt đã nhìn ra.
Lâu Đại Chiêu nói:
– “Ngũ Bá Đao” Triệu Cửu Tôn.
Không ngờ lại là chủ nhân của Mục Mã sơn trang. Hắn nói đúng sao? Chí ít Đinh Khai cũng không phản đối.
oOo
Bạch phu nhân ngồi trên một chiếc ghế nhung mềm, tâm thần có chút không yên.
Mười đầu ngón tay bôi một màu sơn, không ngừng vỗ vỗ lên váy lụa trắng nơi đầu gối, giống như muốn an ủi tâm tình của mình.
Lần này không ngừng bị Đinh Khai quấy nhiễu, bà ta cảm thấy rất bực mình, thậm chí ngay cả Hạnh Hoa Thôn cũng không thể kinh doanh.
Bà ta cũng không phải dựa vào Hạnh Hoa Thôn để kiếm tiền, nhưng đây là chiêu bài của bà ta.
Giang hồ bằng hữu hầu như không ai không biết chủ nhân của Hạnh Hoa Thôn là ai, nhưng hôm nay chiêu bài này lại bị đập vỡ.
Bà ta chỉ có thể kìm nén sự bực bội này trong lòng.
Bức rèm bỗng nhiên bị vén lên, người áo xanh nhanh chóng sải bước tiến vào.
Tấm vải che mặt của y vẫn không tháo xuống, cho dù là tại nơi bí ẩn này, y cũng không chịu lộ ra khuôn mặt thật.
– Lão gia tử! Chuyện ông làm thật hay!
Bạch phu nhân sầm mặt.
– Thế nào?
– Giết người rồi còn muốn giả vờ?
– Giả vờ? Giả vờ cái gì?
Người áo xanh cười nói:
– Đối với lão phu mà nói, giết một người chỉ chuyện là bình thường. Nhớ năm đó…
– Đừng nói nữa!
Bạch phu nhân lườm mắt:
– Tôi đã vất vả mời y từ Vu sơn…
– Mời tới làm gì?
– Chuyện này còn phải hỏi sao, đương nhiên là để đối phó Tiểu Đinh.
– Đáng tiếc y không đối phó được.
Người áo xanh nói:
– Mộng Ảo thần công lần này có điểm không linh.
– Lão gia tử, đừng trợn mắt nói dối!
Bạch phu nhân nói:
– Không phải công phu của y mất linh, chỉ là lần này vận khí của y không tốt, tại lúc khẩn yếu bị người đánh lén.
– Đánh lén?
– Lẽ nào ông không biết?
– Lão phu…
– Muốn tôi nói ra người đánh lén này không?
– Không cần!
Người áo xanh nói:
– Cho dù y đối phó được Đinh Khai, lão phu cũng phải trừ khử y.
– Vì sao?
– Nàng hẳn là đoán được, bởi vì lão phu rất quý trọng cái đầu của mình.
Người áo xanh nói:
– Nếu như có người xuất ra năm ba vạn lượng bạc, nói không chừng…
– Lão gia tử, thì ra ông cũng sợ y?
– Đừng quên!
Người áo xanh cười lớn:
– Nếu như tên gia hỏa này tiếp tục công việc làm ăn của hắn, chiếc đầu xinh đẹp này của nàng cũng không bảo đảm.
– A nha!
Bạch phu nhân thất kinh nói:
– Ông nói thật khiến cho người ta sợ hãi!
– Sợ hãi?
Người áo xanh cười nói:
– Lão phu không tin nữ nhân thông minh lanh lợi như nàng lại không nghĩ đến chuyện này…
– Lão gia tử, ông đừng tâng bốc tôi!
Bạch phu nhân ngượng nghịu một chút:
– Có đôi khi tôi cũng rất ngốc.
– Nàng ngốc?
– Đúng vậy!
Bạch phu nhân vô hạn ủy khuất nói:
– Lão gia tử, ông ngẫm lại mà xem! Tôi vốn là thanh thanh bạch bạch, nhưng từ khi quản chuyện này của ông, đã bị cái tên Tiểu Đinh đáng chết kia quấn lấy như âm hồn bất tán.
– Quấn lấy?
– Đúng vậy!
– Vậy thì được!
Người áo xanh nói:
– Đinh Khai mặc dù không tính là mỹ nam tử, nhưng lại trẻ tuổi cường tráng…
– Ôi! Lão gia tử!
Bạch phu nhân liếc mắt, sẵng giọng nói:
– Ông nói đi đâu thế?
– Không phải nàng nói bị hắn quấn lấy sao?
– Lão gia tử, ông thật giỏi, trong đầu toàn nghĩ đến mấy chuyện phong lưu này!
Bạch phu nhân bĩu môi:
– Tôi là nói hắn đang tìm tôi tính sổ.
– Ồ! Thì ra là thế!
– Ông nghĩ xem! Tôi như vậy không phải là ngốc muốn chết sao?
Bạch phu nhân nhíu mày:
– Tự dưng lại tìm đến chuyện phiền phức này.
– Nàng sợ à?
– Làm sao không sợ?
Bạch phu nhân nói:
– Tiểu tử chết tiệt này giống như có thần báo bên tai, đông cũng không đi, tây cũng không đi, chỉ thoáng chốc đã tìm tới cửa.
– Nếu như nàng thật sự sợ, lão phu có một biện pháp.
– Biện pháp gì?
– Một đôi ngựa bằng phỉ thủy, năm trăm viên minh châu, mười vạn lượng bạc trắng.
Người áo xanh cười lớn:
– Có thể không ai quản sao?
– Ông là nói…
Bạch phu nhân ngẩn ra.
– Nếu như nàng sợ phiền phức, lão phu cũng không miễn cưỡng, không thể làm gì khác hơn là tìm một người khác đến quản.
Sắc mặt Bạch phu nhân biến đổi, khẽ cắn môi.
– Thế nào?
Người áo xanh không hổ là tay già đời, hiểu rất rõ tâm lý nữ nhân.
– Lão gia tử, hình như ông không tín nhiệm tôi?
– Đúng vậy!
Người áo xanh thản nhiên nói:
– Lão phu còn có chút hận nàng, trăm phương nghìn kế chuẩn bị tính sổ với nàng.
– Tính sổ với tôi?
– Cho nàng chịu khổ một chút.
– Thật sao?
– Làm sao không thật?
Người áo xanh nói:
– Sau khi lão phu lấy được số tài phú này, lập tức sẽ giao toàn bộ cho nàng, để cho nàng trà không uống cơm không ăn, cả ngày nơm nớp lo sợ.
Bạch phu nhân nở nụ cười khanh khách:
– Ông thật xấu!
– Lão phu vốn chính là một lão bại hoại.
Người áo xanh cười lớn:
– Những ngày sau này nàng hãy chờ xem.
– Ông muốn thế nào?
– Lão phu muốn kiến tạo một tòa hoàng kim ốc, đem nàng nhốt vào.
– Lão gia tử, đừng nói chuyện buồn nôn!
Bạch phu nhân nở nụ cười:
– Tuổi tác một bó lớn rồi, còn muốn chơi trò kim ốc tàng kiều (2)!
(2) Chỉ phòng ốc hoa lệ dành cho thê thiếp yêu quý cư ngụ, cũng ám chỉ đến việc lấy vợ nạp thiếp.
Xuất xứ: Hán vũ đế Lưu Triệt thời thơ ấu rất hoạt bát và thông minh, thường xuyên chơi đùa cùng cô mẫu là trưởng công chúa Lưu Phiêu. Một hôm Lưu Phiêu hỏi hắn tương lai muốn cưới thê tử như thế nào, Lưu Triệt liền chỉ vào con gái A Kiều của Lưu Phiêu mà nói: “Tương lai ta muốn tạo một tòa hoàng kim ốc, cưới A Kiều làm thê tử, để nàng ở bên trong”.
– Cái gì, nàng hiềm lão phu già?
– Không không!
Bạch phu nhân biết lỡ lời, vội vàng liếc mắt một cái:
– Tôi là nói tôi không phải A Kiều.
– Không phải A Kiều?
– Tôi chỉ là lão một lão kiều.
Bạch phu nhân cười khúc khích:
– Không cần phải kiến tạo hoàng kim ốc!
– Ha ha…
Người áo xanh cười lớn:
– Lão phu sẽ không để nàng phải ủy khuất. Đợi đến khi chuyện này xong xuôi…
– Không phải ông nói muốn đổi người khác sao?
– Không đổi nữa!
Người áo xanh cười nói:
– Nhất thời chạy đi đâu tìm một người tri tâm hợp ý với ta như vậy?
– Những lời này nghe rất lọt tai.
Bạch phu nhân vui vẻ nói:
– Một đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, mười vạn lượng bạc trắng. Ngoại trừ tôi trung thành và tận tâm với ông, nếu đổi lại là người khác…
– Người khác thì sao?
– Không có ý nghĩ lệch lạc mới là chuyện lạ.
Người áo xanh ngẩn ra, bỗng nhiên cười lớn.
– Ông cười cái gì?
Bạch phu nhân nói:
– Tôi nói sai sao?
– Không sai!
Người áo xanh nói:
– Nhưng cho dù có ý nghĩ lệch lạc thì cũng phải suy nghĩ cho kỹ. Có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của lão phu không có mấy người đâu.
Hiển nhiên, lời nói này hàm chứa một giọng điệu uy hiếp.
Nói là người khác, nhưng dụng ý của lời nói rõ ràng là nhằm vào Bạch phu nhân.
– Nói cũng đúng!
Bạch phu nhân nói:
– Bằng vào uy vọng trên giang hồ của lão gia tử, ai lại dám nhổ răng trong miệng cọp?
[Nguyên văn bị thiếu]
Bà ta là một nữ nhân thông minh, biết loại sự tình này tuyệt không thể làm trái.
Nhưng bà ta vì sao lại nói ra? Là nói lỡ lời, hay là muốn thăm dò điều gì? Dù sao lòng của nữ nhân sâu như biển, không thể đoán ra được bà ta đang có chủ ý gì.
Cẩn thận cái gì? Lưu ý cái gì? Những lời này rất ám muội.
– Cái gì? Lão gia tử phải đi?
– Đúng vậy!
– Đinh Khai kia…
– Dù sao hàng hóa cũng không giấu ở nơi này, sợ cái gì?
– Ai da! Lão gia tử! Ông chỉ để ý đến hàng hóa, lại không để ý đến người!
Bạch phu nhân tức giận nói:
– Vạn nhất tôi bị hắn…
– Sẽ không!
Người áo xanh nói:
– Lão phu biết, thỏ khôn có ba hang, nàng sẽ không rơi vào tay của hắn.
– Ông là nói…
– Nơi này không phải có rất nhiều bí đạo sao?
– Lão gia tử, ông điều tra thật rõ ràng!
Khóe miệng của Bạch phu nhân nhếch lên:
– Tôi chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao ông không dám đối mặt với Tiểu Đinh?
– Không dám?
Người áo xanh nói:
– Nàng cho rằng lão phu không dám sao?
– Là không muốn, đúng không?
– Điều này thì gần đúng.
– Vì sao không muốn?
– Đinh Khai kia cũng không muốn.
– Hắn không muốn?
– Đúng vậy! Hắn cũng không muốn đối mặt với lão phu.
– Lão gia tử! Ông làm tôi hồ đồ rồi.
Bạch phu nhân nói:
– Tại sao ông không muốn đối mặt với hắn? Chẳng lẽ là ông thích hắn?
– Thích hắn? Hừ!
Người áo xanh trầm giọng nói:
– Sẽ có một ngày lão phu chém hắn nát nhừ.
– Nếu đã như vậy, lão gia tử…
– Bởi vì nếu như lúc này đối mặt, cả hai bên đều không có lợi.
– Vì sao?
– Đối với lão phu mà nói, chỉ cần lão phu làm lơ, hắn cũng không dám vạch trần tình hình thực tế tại bến thuyền Mạnh Tân đêm đó…
– Đối với Tiểu Đinh thì sao?
– Tiểu tử này rất tinh khôn.
Người áo xanh nói:
– Hắn không muốn đối mặt với lão phu, là sợ chọc giận lão phu…
– Lão gia tử không phải mang khăn che mặt sao?
– Cái này không có tác dụng.
Người áo xanh nói:
– Lão phu vừa ra tay thì hắn đã nhận ra rồi.
– Chuyện này trái lại rất tốt, lão gia tử có thể ung dung.
Bạch phu nhân nhíu mày nói:
– Còn tôi lại trở thành bia đỡ tên.
– Cái gì bia đỡ tên?
– Tiểu Đinh cứ luôn nhắm vào tôi, đây không phải là bia đỡ tên sao?
– Ha ha! Ngân lượng nào có từ trên trời rơi xuống.
Người áo xanh cười nói:
– Muốn chia một chén canh thì phải gánh vác một phần nguy hiểm…
– Lão gia tử, ông dự định chia cho tôi bao nhiêu?
– Nói chuyện này còn quá sớm.
– Quá sớm?
– Nàng gấp cái gì? Lão phu có thể bạc đãi nàng sao?
Người áo xanh nói:
– Chờ sau khi sóng êm gió lặng rồi hãy nói!
Sắc mặt Bạch phu nhân biến đổi, nhưng lập tức tươi cười, gật đầu nói:
– Đươc được! Tôi nghe lời ông.
Bà ta thay đổi rất nhanh, không hề lộ ra vẻ khó chịu.
Người áo xanh vì sao phải đi? Y thật sự có một ước hẹn sao? Bất kể lời y nói là thật hay giả, sợ rằng nguyên nhân chủ yếu chính là vì không muốn chạm trán với Đinh Khai.
Y mặc dù xem thường giang hồ, nhưng đối với Đinh Khai lại không nắm chắc tuyệt đối.
Nếu như có thể chắc như đinh đóng cột một đao chém Đinh Khai ra thành bốn mảnh, y làm sao có thể để cho Đinh Khai nắm được điểm yếu của mình, vạch trần tình hình thực tế tại bến thuyền Mạnh Tân?
Rèm cửa bỗng nhiên khẽ động, người bước vào là Mật Nhi.
Theo như Đinh Khai nói, có thể giải được loại “Ngũ Âm Tiệt Mạch pháp”, trong võ lâm chỉ có được vài người. Lúc này huyệt đạo của Mật Nhi không ngờ đã được giải.
Là ai giải huyệt cho nàng? Đương nhiên, ngoại trừ người áo xanh kia thì còn ai có năng lực này?
– Tình huống thế nào?
Bạch phu nhân hỏi.
– Không nhìn thấu.
Mật Nhi nhíu mày nói:
– Tiểu Đinh cùng với tên Lâu Đại Chiêu chết tiệt kia cứ một mực đảo quanh bên ngoài.
– Đảo quanh?
– Đúng vậy! Tới tới lui lui không ngừng di chuyển.
Mật Nhi nói:
– Nhất là cái tên Lâu Đại Chiêu kia, bộ dạng lấm la lấm lét.
Trên thế giới này, có lẽ người mà nàng ghét nhất chính là Lâu Đại Chiêu.
– Lẽ nào bọn họ không nhìn thấy ngôi nhà này?
– Điều này sao có thể? Ngôi nhà này đâu có phép ẩn thân.
– Ồ! Ta hiểu rồi.
– Phu nhân hiểu cái gì?
– Vừa rồi Triệu cửu gia có phải là từ bí đạo rời đi?
Bà ta lần đầu tiên nhắc tới Triệu Cửu Tôn.
– Đúng vậy.
– Tiểu Đinh chết tiệt này!
Bạch phu nhân nói:
– Hắn vòng tới vòng lui, chính là muốn trước tiên bức Triệu cửu gia đi, sau đó đối phó ta.
Đinh Khai vì sao lại vòng tới vòng lui? Có lẽ là bà ta đoán đúng.
– Phu nhân! Hắn làm sao biết Triệu cửu gia ở chỗ này?
– Nha đầu ngốc! Chuyện này mà ngươi không rõ sao? Tiểu tử chết tiệt kia so với thỏ còn tinh ranh hơn.
Bạch phu nhân nói:
– “Vu Sơn Thần Liệp” Điêu Mãnh kia chết dưới đao của ai, hắn vừa nhìn còn không biết hay sao?
– Thế nhưng…
– Nhưng cái gì?
– Hắn làm sao tìm được tới nơi này?
– Chuyện này quả thật rất quái lạ!
Bạch phu nhân suy nghĩ nói:
– Chỉ có một cách giải thích.
– Là cái gì?
– Hắn có thần thông.
Thì ra bà ta cũng đoán không ra.
Đối phó với một người có thần thông, bà ta đương nhiên cần phải cẩn thận, liền dặn dò Mật Nhi:
– Càng sớm càng tốt, thu dọn mấy thứ nữ trang này đi!
– Thu dọn nữ trang?
Mật Nhi ngẩn người:
– Ý của phu nhân chẳng lẽ… chẳng lẽ…
– Mật Nhi!
Bạch phu nhân nói:
– Sau này gọi ta là mẹ đi!
– Vâng!
Mật Nhi nói:
– Phu nhân giống như mẹ của con, từ nhỏ nuôi nấng con, vẫn luôn xem con là con gái.
Nàng liền nói tiếp:
– Ý của mẹ chẳng lẽ là phải rời khỏi nơi đây.
– Đúng! Rời khỏi nơi đây, rời càng xa càng tốt.
Bạch phu nhân nói:
– Một đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, mười vạn lượng bạc, mẹ có thể hưởng thụ cuộc sống đế vương, con cũng có thể trở thành một vị công chúa…
– Triệu cửu gia kia…
Mật Nhi run lên một chút.
– Hắn à?
Bạch phu nhân cắn răng:
– Lão bất tử này đã có niềm vui mới, quấn lấy một nữ nhân gọi là Tái Trân Châu.
– Tái Trân Châu?
– Là một nữ phi tặc trong giang hồ.
– Mẹ! Chuyện này có nên suy nghĩ một chút không?
– Suy nghĩ?
– Nữ nhi là nói…
– Là sợ đao của hắn?
Bạch phu nhân hừ một tiếng:
– Yên tâm! Mẹ tự có kế sách. Hắn đã có Trân Châu, vậy thì đừng mơ có được những minh châu này!
– Được! Nữ nhi sẽ đi thu dọn.
Mật Nhi rất nghe lời.
oOo
– Tiểu Đinh!
Lâu Đại Chiêu không nhịn được nói:
– Đi vòng quanh làm gì chứ?
– Thế nào? Đầu óc quay cuồng rồi phải không?
Đinh Khai cười nói:
– Bên kia có gốc cây, trước tiên ngồi xuống nghỉ một chút đi!
– Nghỉ?
Lâu Đại Chiêu lớn tiếng nói:
– Nghỉ cái rắm?
– Ồ! Tức giận rồi!
– Ta thật không hiểu, vất vả lắm mới tìm được ổ của bà ta, vì sao không đánh vào?
Lâu Đại Chiêu trừng mắt, tức tối nói:
– Theo ngươi vòng qua vòng lại, ta cũng không phải con lừa kéo cối xay.
– Vậy ngươi là cái gì?
– Ta…
– Ngươi đã không muốn làm con lừa kéo cối xay, vậy thì đổi một công tác khác đi!
Đinh Khai cười nói:
– Ngồi ở chỗ này, coi chừng cánh cửa lớn kia!
– Tốt lắm! Giờ lại thành chó trông cửa!
Lâu Đại Chiêu thuận miệng nói, ví dụ lại vừa khớp.
– Ngươi không muốn làm à?
Đinh Khai cười cười.
– Ta chỉ là mất hứng.
– Lừa cũng không làm, chó cũng không làm, ngươi muốn làm cái gì? Làm đại anh hùng có phải không?
Đinh Khai cười lớn:
– Nếu như ngươi muốn đánh vào, nơi này cũng không có ai cản ngươi.
– Ngươi tưởng ta không dám sao?
– Ngươi đương nhiên là dám.
Đinh Khai nói:
– Chỉ có điều vừa rồi kết quả của Vu Sơn Thần Liệp chắc ngươi cũng đã thấy?
– Ngươi nói cái gì?
– Ta là nói ngươi cẩn thận coi chừng ăn phải một đao.
– Cái gì?
Lâu Đại Chiêu cả kinh:
– Ngươi nói “Ngũ Bá Đao” Triệu cửu gia ở bên trong?
Hắn trời không sợ, đất không sợ, nhưng đối với “Ngũ Bá Đao” Triệu cửu gia thì lại không thể không sợ.
Sợ “Ngũ Bá Đao” Triệu cửu gia cũng không phải là chuyện mất mặt gì.
Cho dù ngươi đi khắp thiên hạ nói là sợ “Ngũ Bá Đao” Triệu Cửu Tôn, tuyệt đối sẽ không có người nào cười ngươi.
Nếu là nói thua dưới tay Triệu cửu gia, thậm chí còn có vài phần quang vinh.
– Ta không nói y nhất định ở bên trong.
Đinh Khai cười nói:
– Có thể y vừa rồi giết người, thuận tiện đi vào rửa tay một chút, nghỉ chân một chút, hoặc là uống chén trà cho thông họng…
– Hừ!
Lâu Đại Chiêu không đáp, nhưng một tiếng hừ này đã biểu thị hắn không muốn đánh vào.
– Mạo hiểm khó khăn không tính là anh hùng, có thể chế thắng địch mới là anh hùng.
Đinh Khai nói:
– Hay là nghe ta đi!
– Ngươi nói đi!
– Ngươi hãy ngồi ở chỗ này!
Đinh Khai thấy dáng vẻ kiêu ngạo của hắn đã không còn, liền dặn dò:
– Nếu như có người lén lút ló đầu ra cửa nhìn, ngươi hãy xông ra diễu võ dương oai một phen!
– Chuyện này thì dễ làm.
– Cứ như vậy đi! Càng uy vũ thì càng tốt.
– Nếu như là Triệu Cửu Tôn thì sao?
– Triệu Cửu Tôn?
Đinh Khai cười nói:
– “Ngũ Bá Đao” Triệu Cửu Tôn sẽ ló đầu ra nhìn sao?
– Đúng đúng đúng! Y đương nhiên sẽ không.
– Tốt! Tất cả cứ theo kế mà hành sự!
Đinh Khai nói:
– Đây không thể nói là chó trông cửa, phải là đại tướng quân giữ cửa.