Phép Thuật Nguyên Thủy

Chương 119 phần 2


Bạn đang đọc Phép Thuật Nguyên Thủy: Chương 119 phần 2

Choàng tỉnh giấc giữa đêm khuya vì nghe tiếng chuông gọi của Masa, Cat bật dậy vơ chai rượu tu một hơi cho tỉnh táo rồi nhảy khỏi cửa sổ chạy vào lâu đài. Đã 2h sáng, bữa tiệc có lẽ đã tàn, xa xa chỉ còn vọng lại tiếng đàn êm dịu và những tiếng rì rầm trò chuyện nho nhỏ của một số ít người. cửa phòng làm việc của Masa để hé, Cat từ từ đẩy nhẹ cửa đi vào, đóng lại sau lưng mà vẫn chưa xác định đc Masa ở đâu trong căn phòng tối đen ko chút ánh sáng. Đứng im một lát điều tiết mắt quen với bóng tối, Cat nhận ra Masa đang ngồi trên ghế bành đặt tay lên ly rượu nhưng hình như chẳng có ý định nhấc lên. Cô đi vào:
– ‘a gọi e ah?’
Masa ko trả lời, cứ ngồi như pho tượng đá. Vì ko thấy đc vẻ mặt của hắn trong bóng tối nên Cat hơi căng thẳng, cô bước tới giá nến, bật lửa châm nến lên:
– ‘Masa, có chuyện gì đã xảy ra vậy?’
Ánh sáng toả ra từ cây nến soi tỏ khuôn mặt trầm ngâm tư lự của tên nguyên soái mcr, hắn xoay xoay ly rượu trên bàn, vẫn ko trả lời nhưng ko phải vì mải chìm đắm trong thế giới riêng tư hay gì khác mà vì chưa biết phải nói sao. Cat kéo ghế ngồi xuống chờ đợi. đôi mắt xanh kia phản phất cái nhìn mông lung thể hiện sự phân vân hiếm khi thấy ở con người tàn nhẫn đó, trán hơi nhăn lại, miệng ngậm chặt, hẳn là suy nghĩ trong đầu Masa bây giờ khá quan trọng nhưng lung tung lộn xộn chả đâu vào với đâu. Sau nhiều phút đồng hồ ngồi im như tượng, Masa lên tiếng:
– ‘ ta đã coi thường phù thuỷ…..,cho đến khi gặp Rio…..’
Gặp Rio ư? Masa gặp ông nội của Xeza lần đầu tiên là vào khi nào mới đc chứ. Cat thắc mắc nhưng cô ko hỏi mà chờ đợi, chờ những lời lẽ rời rạc như đang hồi tưởng về quá khứ của tên nguyên soái kín kẽ chả bao giờ muốn chia sẻ điều gì với ai.
– ‘ hồi đó cậu ấy vẫn chỉ là một thiếu niên, thậm chí còn ít tuổi hơn Xeza bây giờ….’

ồ, vậy là hơn 50 năm về trước, có thể là 60 năm chăng, lúc đó có lẽ Masa chưa phải là nguyên soái.
– ‘ Xeza giống như một bản sao xấu xa của Rio vậy….các nc khó chịu, khó đoán, khó chấp nhận. cuộc đời ta đã thay đổi hoàn toàn kể từ sau cái đêm Rio tiết lộ cho ta một phần của lời tiên tri về xã hội mcr thời đó, chỉ một phần nhỏ thôi nhưng khiến ta như hổ thêm cánh, cứ tiến lên, tiến lên mãi và đạt đc địa vị mà khi mới rời khỏi nhà ra ngoài lập nghiệp ta ko bao giờ giám mơ tới….. cái chết của Rio là một cú sốc lớn đối với ta….’
Sốc ư? Vì ngươi mà ta mới bị thất lạc trên đường tới Vương quốc nguyên thuỷ, vì ta biến mất nên ông nội Xeza mới đổ bệnh vì lo nghĩ nhiều, ngươi cũng biết phải ko. Nói cho cùng thì chính vì ngươi và những hành động điên rồ của ngươi nên ngài Rio mới ra đi nhanh chóng đến như vậy, cũng biết lỗi cơ à? hay vẫn cho rằng mình đúng và đổ lỗi cho kẻ khác?
– ‘ sau hơn nửa thế kỷ, đêm nay, cháu trai của cậu ấy lại mang đến cho ta một lời tiên tri khác…’
Cái gì? Xeza tiết lộ một phần của lời tiên tri khác cho Masa ư? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Masa, kẻ chống đối Nhà vua nhỏ, kẻ đã ra lệnh giết Cat khi còn nằm nôi lại đc chính người chồng mới cưới của cô tiết lộ ột lời tiên tri ư? Cat ko thể im lặng đc nữa, cô hỏi nhẹ:
– ‘tin tốt hay tin xấu?’
Khoé miệng Masa nhếch lên:
– ‘e lúc nào cũng phản ứng ko như dự đoán….để xem….đối với ta thì đó ko hẳn là tin tốt, nhưng nếu đó là số phận của ta thì nó là tin tốt với Haru.’

Tin tốt với Haru ư? Tức là vì lời tiên tri mà kế hoạch nhòm ngó ngai vàng của Masa phá sản à? suy nghĩ đó loé lên trong đầu Cat nhanh đến nỗi cô ko kịp điều chỉnh ánh mắt và khuôn mặt mình. Masa phẩy tay:
– ‘cái gì thế, a ghét nhất khuôn mặt đó, a ghét bị nhìn thấu vì thế lần sao hãy giả bộ ngây ngô ko hiểu đi.’
– ‘nếu a muốn thế thì nc với Manist ấy.’
Cat bĩu môi. Tên nguyên soái bật cười chà ngón tay lên môi. Thấy hắn có vẻ dễ chịu, Cat hỏi kiểu nửa vời làm như chả quan tâm lắm:
– ‘thế anh tính sao, làm theo lời tiên tri hay ko?’
– ‘à thì….thực ra theo lời tiên tri thì a chẳng cần phải làm gì cả, cứ là chính mình, thuận theo tự nhiên….có lẽ thế.’
Cat nhìn qua chỗ khác và lẩm bẩm:
– ‘ko làm gì cả….thuận theo tự nhiên nhưng lại có đc thứ khiến a tương đối hài lòng ấy à? lạ nhỉ, ko giống anh tẹo nào, nếu lời tiên tri nói về thứ a sẽ đạt đc mà ko phải làm gì cả nhưng chưa hài lòng về vị trí đó thì tại sao a ko tiếp tục hành động để có đc cái mà mình thực sự rất hài lòng?’

Một tia sáng lạ loé lên trong đôi mắt Masa, anh ta cười nhạt và kết thúc câu chuyện:
– ‘e ko hiểu rồi, cho dù có hàng trăm con đường: lớn, nhỏ, nguy hiểm, an toàn, thương đau hay hạnh phúc… thì đích đến cuối cùng cũng chỉ là nơi mà lời tiên tri nói tới thôi. Vậy thì tại sao ta ko chọn ình hướng đi dễ dàng nhất và vui vẻ nhất là chấp nhận hiện tại, hành động như chính bản thân mình và cứ để ọi việc xảy ra tự nhiên. Vừa ko mất mát, vừa ko phải toan tính mà kết quả thì vẫn vậy. đó chính là cái gọi là số phận.’
Cat thở dài, nói giống y chang Xeza. càng chống lại những lời tiên tri thì càng bị chúng trói chặt và đến cuối cùng kết quả cũng ko thể khác đi đc. giống như số phận của Cat đây, sinh ra dưới tiếng chuông vàng nhưng ko đc làm vua mà phải đi phục vụ để trả nợ. dù có lượn lờ khắp nơi, trôi nổi bốn phương trời thì cuối cùng cũng vẫn phải trở về Vương quốc mà thôi. Cat biết rõ tâm trạng bối rối và hụt hẫng hiện giờ của Masa nhưng lại thấy vui mừng vì điều đó. Anh ta nhắm đến ngai vàng, nếu lời tiên tri nói rằng a ta ko thể nào đạt đc nó dù cho có làm trời làm đất gì đi chăng nữa thì quá tốt. Masa sẽ dừng những hành động chuẩn bị của mình lại, sẽ ko có tranh chấp, chiến tranh hay gì khác khi mà nguyên soái từ bỏ ý định lật đổ Nhà vua, giết chết Nhà vua nhỏ để chiếm lấy cái địa vị cao quý đầy quyền lực kia. mọi sự chuẩn bị từ trứơc tới nay của Masa sẽ đổ xuống sông xuống bể khi kế hoạch trở nên ko cần thiết nữa, a ta giờ chỉ như một con mèo già gương vuốt cùn để ra oai mà thôi chứ chưa chắc đã còn nguy hiểm. vậy thì điều đáng quan tâm bây giờ là vây cánh của Masa, những kẻ chống lại Nhà vua nhỏ, những kẻ phá hoại Vương quốc. Cat thổi tắt nến khi thấy nguyên soái có vẻ như ko muốn nói gì thêm nữa, cô ra khỏi phòng, đóng cửa lại. hay thật đấy, chỉ bằng vài câu nói và một lời tiên tri Xeza đã biến một con hổ đói thành chú mèo hoang vô hại, có phải vì đã biết trước rằng Masa ko đáng để bị tiêu diệt nên Xeza mới khuyên Cat cân nhắc kỹ khi điều tra anh ta? liệu a ta có đóng vai trò quan trọng nào đó ko thể thiếu đc trong sự tồn tại và phát triển của Lãnh địa ko? Đau đầu nhỉ.
Xeza rời khỏi nông trang vào chiều ngày hôm sau khiến Cat cảm thấy bồn chồn bất an ko yên dù rằng Haru và vây cánh của anh ta ủng hộ Nhà vua nhỏ, dù họ ngoài mặt muốn bảo vệ cô nhưng ko biết thực chất bên trong thì như thế nào. Masa ko nhận ra những biểu hiện khác thường của Cat vì chính bản thân nguyên soái cũng chìm đắm trong những toan tính của mình, ko phải là suy nghĩ mông lung nữa mà hắn đang thực sự nghiêm túc tính toán. Có lẽ trong quá trình xây dựng lực lượng Masa đã tạo nên ko ít những tay chân khó điều khiển, khó xử lý, những kẻ tham lam, háo danh, ưa tiền bạc…nên giờ khi ko cần đến chúng nữa thì việc giũ bỏ phải hết sức khôn khéo nếu ko sẽ bị chính bọn chúng quay lại cắn trả. Hừ, mớ bầy hầy của anh ta thì mặc kệ anh ta đi, Cat sẽ ko can thiệp vào nếu chuyện đó ko rùm beng lên. Có thể tạm gác Masa lại để nghiên cứu kỹ lưỡng những kẻ khác đã.
Đêm hôm đó, Cat bừng tỉnh giấc giữa chừng và bật giậy khỏi gường, chộp lấy chiếc túi ko đáy mới chế tạo bằng phép thuật vô hạn của mình, đeo vào thắt lưng, lôi cuốn sổ dấu lẫn trong đống sách linh tinh yếm bùa cho nó nhỏ lại, nhét vào túi áo trong rồi ngồi xuống bên cửa sổ chờ đợi. có cái gì đó vừa chạm vào hàng rào phép thuật cô đã giăng quanh nông trang. Và chỉ 3s sau khi Cat yên vị bên cửa sổ, hơn 20 chiến binh phóng vọt từ phía cổng vào, đáp xuống trước cửa lâu đài trước khi tiếng kẻng báo động vang lên chói tai. Nông trại im lìm trong đêm tối, rồi vài giây sau trở nên náo loạn với những tiếng hô giục quân từ cổng, từ các chòi canh, từ đấu trường và trại lính tại gia phía sau lâu đài. Các chiến binh trong lãnh địa đổ hết cả ra bao vây lấy 20 kẻ đang đứng trước cửa lâu đài nhưng hình như điều đó ko có ý nghĩa gì, hình như nông trại đã bị bao vây bởi cả một đội quân hùng hậu. Masa ra khỏi lâu đài trong bộ dạng ngạc nhiên ko thể dấu đi đâu đc, trong ánh lửa bập bùng từ những ngọn đuốc mới đc đốt lên, bộ mặt nguyên soái nhăn nhúm lại khi trông thấy kẻ cầm đầu đám quân đó. Tiến về phía Masa, tên cầm đầu giơ ra một tờ lệnh đỏ rực, lệnh từ hoàng cung, chỉ để Masa có thời gian lướt qua tờ lệnh đó, hắn nói lạnh lùng:
– ‘ lục soát….’
20mcr phía sau hắn toả ra bốn phía trong sự ngạc nhiên của lính bảo vệ nông trang, ko còn kẻ nào che tầm mắt, Cat nhận ra người đang hiên ngang đứng đối diện với Masa bất chấp cơn giận điên cuồng đang lớn dần lên trong mắt nguyên soái. Tóc dài chấm gót đen mượt như nhung buộc gọn sau gáy, Haru Zenbu, nguyên soái còn lại của Lãnh địa mcr, đàn anh của Masa, kẻ đã ngồi yên vị trên nửa quân đội còn lại hơn 150 năm nay, tuy chỉ nhìn đc sau lưng nhưng cũng đủ để thấy khí thế ngất trời của kẻ đối đầu. Haru đang đứng với tư thế sơ hở nhất, lỗi cơ bản mà mcr ko bao giờ phạm phải, hai chân anh ta dạng ra cách khá xa nhau, tay chắp sau lưng, để toàn thân sơ hở chẳng giống một chiến binh tẹo nào nhưng lại tạo ra dáng dấp oai vệ khác thường. mcr ko bao giờ đứng như thế, một chiến binh luôn luôn đứng với hai chân chụm lại gần nhau, thậm chí chạm nhau để sẵn sàng ột cú nhảy bất cứ lúc nào nếu bị tấn công hoặc tấn công kẻ khác. Thời gian để Haru đổi tư thế sẽ đủ cho kẻ thù kết liễu a ta ngay lập tức nhưng điều đó chứng tỏ rằng tên nguyên soái này là kẻ đội trời đạp đất chả sợ cái quái gì ngay cả khi đứng đối diện với kẻ thuộc phe kia. Cat nghe thấy tiếng mở cửa toà tháp của mình, cô thôi nhìn Haru mà nhìn ra cửa chờ đợi. chỉ vài giây sau, ánh sáng từ ngọn đuốc đã rọi vào khe hở, mcr bên ngoài nín thở, có lẽ hắn là một trong số những kẻ của đội quân viễn chinh áp tải Cat, hắn biết mùi của cô, biết Nhà vua nhỏ đang ở trong đó nên cần thêm vài giây trước khi gõ nhẹ lên cửa và mở nó ra. Cat lấy tay che mặt vì ngọn đuốc cháy bừng bừng chói mắt, cô ko nhìn rõ mcr kia, chỉ biết rằng hắn quỳ một gối xuống ngay cửa ra vào và huýt gió. Haru ngẩng phắt lên nhìn về phía cửa sổ toà tháp, Cat thoáng thấy bóng của những mcr khác vọt tới từ nhiều hướng, chạy bổ lên toà tháp đứng chặt cả lối đi. Cũng như tên đầu tiên, bọn chúng chẳng nói chẳng rằng, quỳ rạp cả xuống cho đến khi giọng Haru vang vọng trong đêm tối:
– ‘hãy mời Nhà vua nhỏ xuống.’
Cat nhìn xuống dưới, trông thấy hai mắt Masa mở lớn như muốn lọt khỏi tròng, cơ bắp gồng lên chống chọi với cơn thịnh nộ hãi hùng. Cat mở cửa, nhảy thẳng xuống trước mặt Haru, với khoảng cách gần như thế này cô có thể thấy đôi mắt đc ca ngợi là kiệt tác của tạo hoá. Ko nhỏ, ko lớn nhưng dài và có đuôi mắt, rợp dưới hàng lông mi cong vút tuyệt đẹp với cái nhìn âu yếm thường trực kể cả khi khuôn mặt kia đang thể hiện sự kiêu ngạo, lạnh nhạt. Masa nghiến chặt răng, như kẻ bị chính người thân của mình phản bội, mắt gián chặt vào Cat ko tin nổi chuyện đang diễn ra trong nhà mình. Haru tiến tới khi những mcr hộ vệ lần lượt nhảy xuống đứng phía sau Cat, anh ta cúi người rất thấp, chỉ khẽ nâng bàn tay Cat lên một chút và hôn lên đó cung kính như với đấng sinh thành.

– ‘mừng là ngài ko sao thưa đức vua nhỏ của tôi…’
Giọng nói thì thầm với nụ cười trên đôi môi xinh đẹp khiến Cat nhận ra rằng hình như mình đã lo lắng thái quá. Tiện tay lấy luôn tờ lệnh Haru đang cầm, Cat đưa ra ánh sáng để đọc. là lệnh lục soát nông trang của Masa vì nghi ngờ hắn giam giữ Nhà vua nhỏ, lệnh do chính Nhà vua viết tay, ký và đóng dấu.
– ‘cái quái gì…. – Masa nói ko thành tiếng – Serina….có gì nhầm lẫn ở đây….’
Cat đưa mắt nhìn kẻ vẫn coi mình là em họ, cô muốn nói nhưng ko thốt nên lời vì trong đôi mắt đỏ ngầu kia, một thứ gì đó thật khó chịu khiến cô cảm thấy mình giống một tên phản bội vậy. Haru cười nhạt:
– ‘ngươi gặp rắc rối lớn rồi nguyên soái Masa – rồi Haru ra lệnh cho quân của mình – đưa nguyên soái về cung cùng chúng ta, chắc chắn Nhà vua sẽ rất vui mừng khi đc gặp kẻ đã giam giữ Nhà vua nhỏ.’
Haru vẫy tay, hai mcr khiêng một chiếc kiệu gỗ lớn chạy vào, anh ta nói nhẹ nhàng:
– ‘mời ‘tiểu vương’….’ (một cách gọi cũ chỉ dùng khi các Nhà vua nhỏ còn bé, lớn lên một chút sẽ gọi là ‘tân vương’. Các mcr hiện tại ko gọi như thế nữa nhưng vì Haru cũng là một kẻ thuộc thế hệ cũ, khá lớn tuổi (gần 500 tuổi) nên vẫn quen dùng ngôn ngữ cổ đc cho là tôn kính và quý phái hơn).
Cat lên kiệu mặc dù không hề khoái chút nào, lên chỉ để tránh ánh mắt oán trách như thiêu đốt của Masa, lên để có thời gian suy nghĩ xem tại sao mình lại bị ánh mắt đó khiến cho cảm thấy tội lỗi. tại sao ta phải thấy có lỗi với kẻ đã ra lệnh giết ta. yên vị trong chiếc kiệu chật hẹp, Cat hé mắt nhìn ra ngoài. Chẳng có kẻ nào giám đụng vào Masa nhưng khi Haru ra lệnh khởi hành, Masa vẫn tự giác đi sau Haru, mắt nhìn xuống đất. Cat có thể đoán đc những gì tên nguyên soái đó đang nghĩ trong đầu, hắn sẽ nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng Cat là Nhà vua nhỏ, đi theo hắn vì tự hắn muốn thế, hắn sẽ tự làm thoả mãn mình khi suy ra một loạt hệ quả theo sau về tính khí, sức mạnh và tầm hiểu biết của Cat. Vì sao một con nhóc lại có thể mạnh mẽ, ngang tàn và thông minh đến đáng sợ như vậy, vì nó là Nhà vua nhỏ, là kẻ đc chọn, kẻ bị nguyền rủa, là cái đồ chẳng ra làm sao, ko phải mcr cũng chả phải phù thuỷ, vì nó có phép thuật. Masa ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc vào kiệu. đó, thấy chưa, Cat đã đúng mà, đôi mắt hắn đã thay đổi, hắn đã chấp nhận và giờ có lẽ đang nghĩ ra điều gì đó hợp lý để đối đáp khi phải tới hoàng cung. Cat đã ko nghĩ xa đến thế, ko nghĩ rằng Masa bị bắt theo ngay lập tức, cũng ko nghĩ đến những hình phạt dàng cho hắn khi mang tội danh giam giữ Nhà vua nhỏ, cái tội lỗi mà hắn ko hề thực hiện. đứng trên cương vị của kẻ cầm đầu phe chống đối, giam giữ Nhà vua nhỏ ko phải là tội nhỏ. Làm thế nào đây…..làm thế nào với hắn mới là đúng? Lời khuyên của Xeza vang vọng trong đầu Cat, ước gì thời gian ngừng trôi để cô có thể suy nghĩ kỹ hơn, ước gì cái nhìn oán trách kia đừng có đeo bám lấy Cat. Có khi nào Masa ko phải là kẻ trực tiếp ra lệnh truy sát Nhà vua nhỏ ko? Có khi nào hắn chỉ là kẻ bị nghi ngờ nhiều nhất ko, vì thực ra vụ đó đã chìm vào quên lãng ko thể điều tra rõ ràng ra đc, vì nghi ngờ vẫn mãi chỉ là nghi ngờ mà thôi. Nếu hắn ko có lỗi, ko làm gì quá đáng với Cat thì hắn mới có quyền oán trách cô lừa hắn. nếu hắn oán trách cô lừa hắn thì tức là hắn ko làm gì có lỗi với cô, hay ít ra là ko hề muốn tứơc đi sinh mạng của cô như những cáo buộc mà người ta dồn hết lên đầu hắn. đuổi đi so với truy sát lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, với một Masa tin tưởng tuyệt đối vào những lời tiên tri, thật khó tưởng tượng ra rằng hắn lại muốn đi ngược lại với những điều do chính Rio nói. Bị nguyền rủa, phải phục vụ Vương quốc….dĩ nhiên là phải đi rồi…. đuổi đi để nhanh chóng thực hiện chính xác lời tiên tri khác hoàn toàn so với việc sai người truy sát.
Cat tự cười chính bản thân mình, chỉ vì một ánh mắt mà giám đặt ra giả thiết đi ngược lại với mọi chứng cứ mình thu thập đc từ trước đến nay. Nhưng mắt rồng đã khẳng định, ko nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy là phải chính xác. Tâm lý của những kẻ có tri thức thật đơn giản, nếu ko làm gì có lỗi với người ta thì tự nhiên sẽ sinh ra oán trách khi người ta lừa dối mình, dù khôn ngoan hay ngu đần, dù là động vật bậc cao hay chỉ là những con vật ngu ngốc ít suy nghĩ đều sẽ có phản xạ tự nhiên như thế. Hắn ko có lỗi, hay ít ra thì hắn nghĩ rằng hắn ko có lỗi. chuyện này phải xem lại từ đầu rồi, phức tạp thật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.