Bạn đang đọc Phép Thuật Nguyên Thủy: Chương 026 – 027
Một luồng sáng rơi ập xuống chân gường và Lui hiện ra với vẻ mặt lo lắng. à Lui, người lẽ ra phải nói cho Cat biết về sự mất tích của đứa em…. Lui bối rối khi nhìn thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt của Cat.
– Xeza nói, cậu đã biết chuyện….
Cat chẳng buồn ngồi dậy. cô nhìn ra cửa sổ;
– phải, biết và người nói ra chuyện đó ko phải cậu mà là Radic.
– Nghe này Cat….- Lui nhẹ nhàng ngồi xuống gường- mình thực sự xin lỗi vì ….chưa kịp nói với cậu. nhưng nếu có sự lựa chọn nào đó thì mình cũng quyết định….à…..nói càng muộn càng tốt.
Cat thở dài. Cô không còn bực bội như từ chiều tới giờ nữa vì đã biết chuyện Jose ko sao. Nhưng cô vẫn còn thất vọng. Lui đã không thẳng thắn, quá bao bọc và điều đó khiến Cat ko thoải mái.
– phải. cậu quyết định mọi chuyện của cuộc đời mình. Cảm ơn, mình ko cần một người bố nữa đâu.
Lui im lặng trước sự khiêu chiến rõ ràng trong giọng nói chua chát của Cat. Hừ, cậu ta chẳng bao giờ đáp lại bất cứ sự khiêu khích nào và đó là lí do khiến suốt thời gian quen biết, họ chẳng bao giờ cãi nhau dù cho Cat có quá đáng đến thế nào đi chăng nữa. Cat cáu:
– vậy mình phải biết chuyện gì? Cậu không định để mình nằm đây mà chết già vì đoán mò chứ?
– Chuyện này cậu ko cần lo lắng đâu.
– Ko lo ư? Chúng chỉ là những đứa trẻ.
Cat kêu lên và bật dậy nhưng Lui, cũng như Ju, cậu ta mỉm cười:
– chúng ko chỉ là những đứa trẻ, chúng ko giống cậu đâu Cat.
Thật không thể tin được. trong chưa đầy 15 phút có đến hai người cười vào sự lo lắng của Cat cho các em cô. Cat chép miệng:
– cứ cho là vậy. mình cần biết chuyện gì đã xảy ra.
– Chuyện này- Lui gãi cằm- xảy ra khi mình đang ở Viện pháp sư và cố gắng tìm kiếm cậu xem cậu ở đơn vị nào, thuộc quyền quản lí của ai và đơn vị cậu đóng quân nằm ở chỗ nào. Thế nên thực sự mà nói thì mình cũng chẳng hề biết gì cho đến cách đây vài tháng, khi mình tìm lại những bài báo cũ để viết báo cáo cho các giáo sư mình mới biết chuyện.
Thở dài một tiếng. Lui nhìn Cat với ánh mắt áy náy tội lỗi.
– mình trở về nhà điều tra, cậu biết đấy, ý mình là dùng thủ đoạn để có được một số thông tin từ văn phòng chính phủ, nhưng mọi thứ…bị bưng bít quá kĩ. Mọi chuyện dường như chẳng đi đến đâu cho đến khi mình tóm được một thông tin thực sự đáng giá: hai ngày trước khi Jose bỏ đi, cả Mark và Jose đã tới nhà mình.
– Tới nhà cậu ư?
Cat nhắc lại để chắc là cô ko nghe nhầm. tới nhà Lui để làm gì trong khi Lui ở trường chứ!
– phải, tới nhà mình. Nhưng ko phải để tìm mình mà tìm Kiban. Mình đã rất ngạc nhiên.
– Mình cũng vậy.
Cat nheo mắt nhìn Lui một cách khó hiểu. Lui mỉm cười:
– thực sự là mình khá bối rối khi nhận được thông tin đó vì Kiban chẳng có mối liên hệ nào với gia đình cậu cả. và đặc biệt là không có mối quan hệ gì với những đứa con nít. Anh ấy chẳng bao giờ cho không ai thứ gì. Nhưng thực tế dường như chính tính cách đó của Kiban đã khiến họ đạt được thoả thuận ngầm và không biết hai em cậu đã trả thứ gì để có được sự trợ giúp của Kiban…..rất nhiều sự trợ giúp, cho tới bây giờ mình vẫn không thể nghĩ ra cái thứ dùng để trao đổi đó.
Cat chăm chú lắng nghe và mỗi lời thốt ra từ miệng Lui lại làm Cat yên tâm hơn một chút. Cô biết Kiban Frank cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì nhưng lại là một người vô cùng, vô cùng có thế lực và cực kì kín tiếng. bất kể là chuyện gì mà Mark và Jose đã trao đổi với Kiban thì hẳn chuyện đó đã thành. Lui nói tiếp:
– Kiban đã can thiệp khi người ta đưa Mark tới cơ quan chính phủ. Chỉ cần một cú điện thoại của anh ấy tới hội đồng thành phố là mọi chuyện được giải quyết. nhưng chính phủ đâu phải là thứ dễ chơi như thế. Bọn họ có những đơn vị ngầm mà nếu mình không nhầm, họ đã cho người đọc kí ức của Mark.
– Cái gì? Thật….
– Bẩn thỉu – Lui chép miệng đồng tình- có điều Kiban biết trước điều đó và….mình ko biết đó là ý kiến của anh ấy hay của hai em cậu, lạy chúa nếu như đó là của em cậu thì….không thể tưởng tượng được. bọn họ chẳng lấy được thứ gì từ Mark cả. kí ức của cậu bé đã được kí gửi sang đầu Jose.
Cat không thể tin vào tai mình. Chuyện này cô mới chỉ nghe nói và nghe nói rất ít.
– kí gửi ư? Đó….có phải là bẩm sinh không?
– À….chuyện đó thì không ai biết có phải là một khả năng đặc biệt của các cặp sinh đôi hay không nhưng….mình….Kiban, anh ấy……
Lui nhăn trán một cách khó khăn không thể nói được thành lời. Cat quan sát đôi mắt đục ngầu của Lui và không thể tin được, cô bò tới gần nhìn thẳng vào mắt Lui. Đôi mắt mờ đi còn khuôn mặt thì giống như cố diễn tả điều gì đó không thể nói ra được. Cat bàng hoàng:
– Kiban yếm bùa khoá miệng lên người cậu phải không?
Lui mỉm cười tươi như con nít được quà. Cái gì. Một người anh lại yếm bùa khoá miệng lên chính em mình ư? Bùa nào có thể khoá được miệng Lui chứ?
– bùa chú thần thánh hả?
Lui lại tiếp tục cười. hợp lí thôi. Chỉ có bùa chú thần thánh mới có thể khoá được miệng Lui, chứ bùa tầm thường thì ko thể. Chà, anh chàng Kiban này giỏi hơn cả Lui sao? Vậy anh ta bắt Lui im miệng vì chuyện gì? Cat tua lại trí nhớ trong khi Lui nghiêng đầu nhìn Cat và chờ đợi trong háo hức. việc kí gửi kí ức là khả năng đặc biệt của các cặp sinh đôi hay không thì chính Lui cũng không biết chắc, nhưng….Lui định nói cái gì? Kiban đã biết trước chuyện Mark sẽ bị đọc kí ức ư?
– Kiban đã dạy chúng kí gửi kí ức sang cho nhau à?
Lui phá lên cười và nói khó khăn:
– cậu….khá lắm….
– nhưng…có bùa như vậy sao?
Lui nhăn nhó rồi lấy đũa phép ra rút cuốn bùa chú thần thánh 9 khỏi giá sách. Cat đón cuốn sách dày cộp, rở nhanh tới phụ lục và lướt qua. Cô không thấy bùa nào như vậy. cô mới chỉ thấy được một vài bùa sử dụng trong gia đình mà thôi.
– mình ko thấy.
– tất nhiên là cậu ko. Mình biết mà. Vì cậu chẳng có người anh em sinh đôi nào và cũng không có phép thuật cao cường như Kiban. Nhưng Mark và Jose chắc là….trông thấy. chẳng quan trọng chuyện chúng có thấy hay không khi có Kiban bên cạnh. Chẳng có chuyện gì mà anh ấy không làm được cả.
Lui thở dài. Có một người anh quá giỏi cũng khiến cho Lui mệt mỏi. chà chà. Anh chàng Kiban này. Lui gật gù:
– và sau khi Jose biến mất, dường như cậu bé bị “con quỷ” bắt đi. Nhưng khi mình hỏi Kiban thì anh ấy chẳng tỏ ra chuyện đó có gì quan trọng cả. anh ấy….như là biết rõ lắm về Jose ấy…..anh ấy nói Jose vẫn được an toàn. Cậu biết đấy, ko thể cạy miệng Kiban được.
thêm một thông tin đáng tin cậy nữa về chuyện Jose được an toàn. Cat cũng thấy nhẹ nhõm. Cô hỏi:
– vậy cậu có biết vì sao Mark không đi cùng Jose không? Theo như cậu nói thì rõ ràng chuyện bỏ đi đã được chuẩn bị trước.
– ừ. Chuyện này chắc Kiban có biết nhưng mình thì không. Có điều mình khẳng định với cậu là hiện tại anh ấy vẫn có liên lạc với Mark, và có thể cả với Jose nữa.
Cat cười nhẹ:
– vậy Kiban không gặp phải bất cứ rắc rối nào sao?
– Rắc rối ư? Từ ai chứ? – Lui thốt lên kinh ngạc- cậu nghĩ Kiban là ai? Mấy kể trong chính quyền Miền tây đúng là ngu thật nhưng chưa có kẻ nào bị điên. Sờ đế Kiban thì chỉ có một kết cục…..
Lui lại nhăn nhó, dường như anh chàng Kiban này không chỉ yếm một bùa khoá miệng lên em trai của mình. Cat thở dài:
– được rồi. ông anh kinh khủng của cậu. mình chỉ cần biết Kiban vẫn….ổn và hai em mình được an toàn. Chuyện còn lại mình không quan tâm.
Cat cúi xuống giả vờ nhìn vào sách để Lui ko thấy đựơc rằng Cat đang nói dối. Lui luôn biết mỗi lần Cat nói dối. Lui cũng có nhiều chuyện phải lo rồi, chuyện của Jose Cat sẽ tự mình tìm hiểu. không hiểu sao chuyện này khiến Cat cứ canh cánh trong lòng hình ảnh về người cha đã chết của mình. Nếu là Cat, dù mẹ cô giết người, bắt cóc, tống tiền và gì gì đi nữa thì cô cũng không bỏ nhà đi như vậy. trừ khi…..bà có liên quan đế cái chết của cha cô. Hay chính mẹ đã giết cha. Suy nghĩ táo bạo đó khiến Cat rùng mình. Nhưng chính cái rùng mình đó đã động viên cô về suy nghĩ táo bạo của mình. Biết đâu Jose cũng đã rùng mình như thế và không thể ở lại ngôi nhà thân yêu. Thân yêu ư? Thật nực cười.
Cat cắn môi và bắt đầu lên kế hoạch như hai năm trước cô ngồi lên kế hoạch điều tra về cái chết của cha. Có điều, kế hoạch hai năm trước giờ đã ….lỗi thời mất rồi.
Còn Lui, ngồi nhìn cô em, cô bạn thân của mình với ánh mắt buồn buồn. Cat đang nghĩ gì, đang muốn làm gì Lui đều biết hết. chính vì biết hết như vậy nên mới không giám nói gì vì….sự tôn trọng. Cat đã lớn thật rồi.
Chương 27
1.
Ngày thứ hai ở nhà Xeza với một bí mật đen tối treo lơ lửng trên đầu. Cat xuống ăn tối trong chán chường và nói chuyện bâng quơ với Radic. Xeza đã về nhà, ko biết tối nay cậu ta có kế hoạch chết tiệt gì nữa đây. Những lời Ju và Lui nói vẫn văng vẳng trong cái đầu lùng bùng đau của Cat, đắp thêm những mỗi nghi ngờ ngày càng mạnh mẽ rằng mẹ cô thực sự có vấn đề gì đó. Hàng trăm giả thiết được đặt ra nhưng dường như chỉ có một cái là hợp lí. Cat nghĩ Jose đã tình cờ nghe được từ mẹ một thông tin mật nào đó và….bỏ trốn vì nó quá khủng khiếp, sau đó nó bị người của chính phủ săn lùng rồi tình cờ gặp “con quỷ”. Sự bất hợp lí bắt đầu xuất hiện.
giả sử Jose có nghe được tin tức về cái chết của cha đi nữa thì cũng ko đến mức phải bỏ đi, mà giả thiết mẹ giết cha nghe có vẻ giã man quá sức tưởng tượng. rồi sau khi bỏ đi lại bị săn ráo riết đế mức gần chết. sao người ta có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy chứ. Cứ cho là những người quyền cao chức trọng nhất của chính quyền miền tây liên quan tới cái bí mật Jose nghe được đó thì cũng chỉ cần tóm được nó là ổn. nếu là Cat, cách tốt nhất để xử lí một kẻ nghe lén là tóm hắn và xoá tiệt trí nhớ của hắn đi. Tuy hơi giã man một tí và sẽ gây tổn hại lớn cho đầu óc hắn nhưng cũng khiến hắn quên tiệt và ngồi im ko gây rắc rối nữa. ai lại ko làm thế cơ chứ? Chắc chắn người của chính phủ cũng sẽ phải làm như vậy và mẹ Cat, nếu có làm cũng làm như vậy. thế thì sao Jose lại suýt chết? Cat ko tài nào hiểu được. săn lùng một đứa trẻ, tấn công nó đến nỗi cả “con quỷ” cũng nhúng tay vào thì…. Hay có sự nhầm lẫn nào đó? Cat kéo món chính về phía mình nhưng chỉ xỉa xỉa chứ chưa ăn, đầu óc cô vẫn lang thang với những thắc mắc bất tận. theo lời Lui nói thì rõ ràng cả Mark và Jose đều biết chuyện đó là gì và thậm chí còn có sự chuẩn bị trước. vậy tại sao chỉ có Jose đi, sao Mark lại ko đi cùng. Điều này dường như hơi khó hiểu nhưng có một ý nghĩ kì lạ cứ lang thang trong đầu Cat rằng chuyện đó chẳng phải là vô tình gì. Nguy hiểm đến mức phải bỏ trốn cơ mà…. Hay Mark ở lại để do thám? Cat chép miệng. cô xóc một miếng gì đó trong đĩa lên cho vào miệng và ngay lập tức tâm trí cô từ trên cung trăng rớt thẳng xuống đĩa đồ ăn. Cat nhìn chòng chọc vào cái đĩa đựng thứ gì đó như là một con gà rừng quay xẹp lép với hàng đống rau sống xung quanh rồi nhả ngay cái thứ trong miệng ra và nhìn qua chỗ Radic. Cậu ta đã ăn hết một nửa với sự trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó ghê lắm và chẳng biết mình đang ăn cái gì. Cat nói:
– Radic, thức ăn có độc.
Radic giật mình dứt khỏi dòng suy nghĩ và ngẩng lên, mặt giãn ra:
– gì cơ? Độc? cái gì độc…..
chẳng cần hỏi lần hai cũng chẳng cần nhìn phản ứng đa dạng của những người hầu quanh đó, Radic Bruno ngay lập tức hiểu ra rằng khoá huấn luyện này không đơn giản như những gì người ta nói hay viết trên giấy tờ và cậu ta nên cẩn thận với Xeza ngay trước khi quá muộn. Radic ôm lấy bụng và bắt đầu nhăn nhó. Cat nói:
– cậu phải nôn nó ra trước khi quá muộn.
nhưng dường như mọi chuyện đã là quá muộn. Radic loạng choạng đứng lên với khuôn mặt nhăn nhó kinh dị nhưng chẳng đi được bước nào thì đổ nhào xuống đất. liếc nhìn sự kinh hãi của những người hầu quanh đó, Cat nói nhẹ:
– mọi người ko cần phải hoảng sợ. đây là một bài tập của Xeza thôi. Thuốc này ko độc lắm đâu nhưng nó khiến cho người ăn phải đau bụng quằn quại như muốn đứt ruột và- Cat thở dài lắc đầu- ko có thuốc giải.
Cô vẫy hai người hầu nam ra hiệu cho họ nâng Radic dậy và nói thản nhiên:
– nhưng tốt nhất là vẫn nên gọi một bác sĩ.
Rồi cô đấm một cú cật lực vào bụng Radic. Radic kêu lên một tiếng và nôn ào ra sàn. Cat nhảy tránh qua một bên cho những thứ kinh dị kia khỏi dính vào người rồi cô điềm nhiên đi lên lầu trong khi bà Selena thì hốt hoảng chạy vào vì có người vừa báo. Chỉ sơ sẩy một chút thôi mà suýt nữa thì cô lại bị Xeza xỏ mũi. Cái tên này cũng thật là….giờ lại phải cảnh giác cả trong bữa ăn nữa thì mệt lắm. Cat ngồi vào bàn và quyết định nhồi vào cái đầu đang lùng bùng của mình thứ gì đó cho tạm quên đi những giả thiết buốt óc. Nhưng sự thật khó chịu là dù có giỏi tập trung đến đâu đi chăng nữa mà gặp phải trường hợp này thì cũng bó tay nên khi chiếc di động trên bàn vang lên tiếng kêu báo tin nhắn thì Cat thấy nhẹ nhõm. Ít ra cũng còn có một người cố gắng làm phiền Cat giờ này. Biết đâu đi làm nhiệm vụ với Xeza lại khiến cô đỡ nhức đầu hơn. Cat mở tin nhắn, chỉ có độc một câu-ko hẳn là câu: “mặc thường phục, đợi trước cửa”.
Cat nhanh chóng ra khỏi bàn học và đi tới tủ quần áo tìm một bộ ko phải là quân phục và xỏ đại vào. Nghĩ tới quãng đường dài ngoằng dẫn ra cửa, Cat chép miệng rồi dung “rút ruột” để thu ngắn quãng đường. cô đứng trước cửa vào của dinh thự và đợi Xeza. Gió rít ào ào bên tai tạt những bông tuyết lạnh ngắt vào mặt Cat, trời đã tối hẳn và ánh sáng trên con đường vắng vẻ chỉ là những quầng sáng trắng lung linh toả ra từ đèn đường khiến cho con đường thêm mờ ảo. Cat hà hơi vào tay cho đỡ lạnh, xốc lại cổ áo khoác để gió không lọt vào và chờ đợi. Xeza ko nói bao giờ cậu ta sẽ đến nên Cat vừa chờ vừa nghĩ ngợi về những lời hướng dẫn của hố đen liên lạc. nếu luyện thành nó, Cat có thể liên lạc được với Mark, thậm chí cả với Jose để biết những chuyện đã xảy ra. Hoặc chí ít là biết chúng vẫn an toàn. Chuyện này cô sẽ thử thăm dò ý định của Xeza xem cậu ta có định ngăn cản ko, mà thực sự thì cũng chẳng hi vọng gì nhiều ở tên này khi mà hắn đã cố tình dấu Cat chuyện Jose bỏ đi vì một mục đích nào đó, hay vì mệnh lệnh của ai đó.
15 phút, rồi 30 phút trôi qua vẫn ko thấy bóng dáng Xeza đâu cả. Cat lấy điện thoại ra xem lại tin nhắn để chắc là mình ko nhầm địa điểm, ko mắc phải trò lừa đảo nào. Chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ Xeza muốn bày trò cả. tin nhắn thực sự rất ngắn và rõ ràng. Những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu nhem nhúm trong đầu Cat. Hay Xeza muốn Cat đứng chờ một mình trong giá lạnh để thử sự kiên nhẫn. chà, nếu hành hạ như thế mà đánh gục được cô thì cô đã trượt thẳng cẳng từ cuộc thi vượt cấp đầu đông năm ngoái rồi. giá lạnh ở đây đâu là gì so với cái lạnh trên đỉnh núi cao tít ở một địa danh nào đó mà chẳng thành viên nào trong lớp biết nhưng vẫn phải lăn lộn suốt 24 giờ để tìm cho được một cái nhẫn kim cương nhỏ xíu trong lớp tuyết dày hơn 20cm. giá lạnh ở đây cũng chẳng ăn thua gì so với những ngày đầu Cat mới đặt chân vào quân đội và lén Villas nuôi một con Thiên mã để rồi bị phát hiện và bị phạt quỳ trên đống sỏi ngoài sân trường suốt 12 giờ đồng hồ khiến đầu gối chảy máu đầm đìa còn toàn thân thì tê cứng đến nỗi ko thể tự mình về phòng được.
Nhưng có vẻ như những dự đoán của Cat về một trò đùa độc ác của Xeza là hoàn toàn sai. Xeza đáp xuống con đường một cách vội vã, sải những bước chân dài về phía Cat với bộ dạng như vừa trở về từ cõi chết, cậu ta làu bàu:
– thật ko thể tin nổi là nhà tù lại thiếu chỗ. Âm mưu nổi loạn này đã vượt quá sự tưởng tượng của nguyên lão viện và dường như “con quỷ” đang điên cuồng hơn bao giờ hết. hắn lợi dụng lúc chúng ta bận rộn với những cuộc điều tra để tóm gáy những viên chức cao cấp của chính quyền Miền bắc rồi lại thi thố cái trò trao đổi tù binh chết tiệt của hắn. loạn hết cả rồi….
Cat ko biết phải nói gì. Cô không trông đợi sự thành thực nào từ Xeza nên ko phản ứng với những thông tin bất ngờ đó. Xeza hỏi:
– chơi với Vitor chưa?
– Vitor là ai?
Xeza vuốt trán chán chường:
– thằng bé ở trại mồ côi….thôi bỏ đi. Tối nay cô sẽ phải trông nó. Giờ đi với tôi….thật ko thể chịu nổi….
Cat nhún vai ko biết phải nói gì. Cô cũng chẳng ghét Xeza đến nỗi cười trên sự mệt mỏi của anh ta. Chính bản thân cô cũng có nhiều chuyện để lo rồi. Xeza nắm cánh tay Cat và thăng thiên tới một nơi rất….lạ. một quán café. Thật khó có thể tưởng tượng ra họ sẽ làm gì trong một quán café khi mà mọi chuyện chẳng có tí thuận lợi nào cả. đầu Cat loạn lên với hàng trăm suy nghĩ, cố đoán xem Xeza muốn gì để kịp đối phó nhưng quả thật là ko tưởng tượng nổi. Xeza đẩy cửa đi vào quán café sang trọng và ấm ám đó rồi….gọi café. Xeza đi uống café ư? Cat nhăn nhó mất một lúc nhưng cũng ngồi xuống ghế đối diện với Xeza, nhìn cái vẻ trầm ngâm khó đoán của cậu ta và tự nghĩ mình hơi có phần tiêu cực. Xeza chống tay lên cằm, nhìn ra bên ngoài với nhiều suy nghĩ chồng chéo lên nhau. Cậu ta tập trung đến nỗi chẳng để ý đến chuyện Cat quan sát cậu một cách lộ liễu cho đến khi người phục vụ bưng café ra. Xeza dứt khỏi dòng suy nghĩ miên man của chính mình và nhìn Cat:
– chúng ta có một rắc rối nho nhỏ.
Luôn là những rắc rối và hiện tại Cat đã có đủ chuyện tồi tệ để lo rồi, thêm một rắc rối nhỏ nữa thì có chết ai đâu.
– chuyện gì vậy?
– Tanias phản đối chuyện đào tạo Radic chung với cô và muốn tôi loại bỏ cậu ta.
Cat nhún vai. Điều đó hoàn toàn hợp lí thôi.
– nhưng cũng nên cho cậu ta cơ hội chứ! Radic là một tên….khó nhằn.
– phải. cơ hội luôn có- Xeza uống café lơ đãng- và ý Tanias ko giống những gì cô đang nghĩ trong đầu.
Xeza cười nhẹ một cách….khó tin nhưng trong nụ cười ẩn chứa sự nhạo báng. Cat khó chịu khi nghĩ rằng mình bị coi thường:
– vậy ý hoàng tử là gì?
Xeza thở dài nhè nhẹ:
– muốn đánh trượt hay làm khó Radic thì dễ thôi, nhưng vấn đề là cậu ta do hoàng tử Calas đưa tới. vuốt mặt mà ko nể mũi thì khó sống lắm, nhất là trong thời điểm nhạy cảm như thế này….
Cat thấy hơi nghi ngờ điều Xeza đang nói. Cậu ta chẳng phải là người sẵn sàng chia sẻ ọi người suy nghĩ của mình, ý cậu ta là gì đây? Loại bỏ Radic ư? Hay….Xeza muốn nhắc Cat giữ khoảng cách với Radic- kẻ do hoàng tử Calas cử tới? cuộc chiến giữa các hoàng tử, sự tranh giành quyền lực…..
Xeza mỉm cười khiến Cat rợn cả tóc gáy và lập tức cúi xuống. cậu ta dường như biết trong đầu Cat đang nghĩ điều gì và cười thoả mãn. Vậy đó chính là điều Xeza mong muốn sao? Muốn Cat ý thức được rằng mình sẽ phải theo ai sau này và nên có khoảng cách với những người thuộc hoặc sẽ thuộc phe đối lập… Cat chưa nghĩ tới chuyện này, cô có cảm giác mình ngu đi từng phút một bên cạnh Xeza và luôn bị cậu ta dắt mũi. Hớp một ngụm café, Cat ngạc nhiên với cái thứ mình vừa uống vào. Nó…lạ một cách khó tin và khác xa với café mà ba Cat hay uống. hớp thêm một ngụm nữa, Cat chép miệng cố gắng nhớ xem mình đã uống thứ gì có mùi thơm dễ chịu tương cự như thế chưa! Cảm giác béo ngậy, thơm thơm dễ chịu lan toả trong miệng đem theo vị đắng tê tê đầu lưỡi… thật khó tả. Cat không giỏi văn lắm nên khó mà tả hết được cảm nhận thực sự của mình hiện tại. Xeza hỏi:
– Café có độc à?
– À, nhắc tới độc….
Cat sực nhớ ra chuyện Xeza bỏ độc vào thức ăn và khoanh tay trứơc ngực nhìn Xeza một cách khó chịu. Xeza cười khoan khoái:
– tôi biết… hạ độc vào thức ăn là một trò bỉ ổi. nhưng chuyện này sẽ có lợi cho cả đôi bên khi cô cậu cảnh giác hơn về tất cả những người xung quanh mình. Ko phải ở đâu cũng có những đầu bếp giỏi để phân biệt đồ ăn có độc hay không cho cô đâu.
Cat chỉ biết thở dài. Cô còn có thể làm gì hơn ngoài thở dài khi mà Xeza cười với ánh mắt đe doạ như vậy.
– vậy hôm nay chúng ta ra ngoài làm gì? Chắc không phải để uống café đấy chứ?
Xeza nhún vai:
– tất nhiên, chúng ta đang chờ một người…. con gái pháp sư Bill Butler của nguyên lão viện.